Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 1827: Vua Tinh Linh (11)



“Không còn cách nào khác nữa sao?” Thời Sênh tiếp tục hỏi một người trong đám người của Hạc gia bên kia. Cô không tin trên thế giới này lại chỉ có một cách như vậy.

Thế nhưng sự thật nói cho cô biết, đúng là chỉ có một cách này, ít ra thì ở trong phạm vi người Hạc gia biết chỉ có một cách này.

Dùng lời của Hạc gia chủ, cho dù cô có làm cho cả ngọn Tiên Hạc Sơn này nổ tung hết thì cũng không có cách nào khác.

Không có được tin tức mình cần, Thời Sênh đưa Kính Lâm rời khỏi Tiên Hạc Sơn. Người của Hạc gia nhìn những ngọn núi đã nổ tung của nhà mình, không dám ngăn cản.

Thời Sênh đi bộ xuống núi, Kính Lâm được thiết kiếm chở, đi theo phía sau.

Thời Sênh bứt một ngọn cỏ ven đường vung qua vung lại, giọng nói trong trẻo của thiếu nữ vang lên xung quanh, “Ngươi đã biết là ai làm nhỉ?”
“Cái gì?” Kính Lâm lấy làm kỳ lạ hỏi.

“Ngươi đã biết là ai ra tay với tộc tinh linh.” Thời Sênh lặp lại.

Gió trên núi như thể dừng lại, Thời Sênh dừng bước, đợi câu trả lời của người phía sau.

“Sao ngươi lại biết được?”

Thời Sênh hừ một tiếng, tiếp tục đi xuống dưới, “Nếu ngươi không biết thì chắc chắn ngươi sẽ hỏi người của Hạc gia là ai làm, nhưng ngươi không hỏi. Ngươi không hỏi thì chỉ có hai khả năng, thứ nhất là ngươi không muốn biết, thứ hai là ngươi biết rồi.”

Căn cứ theo thiết lập lần này, Kính Lâm đáng ra rất có trách nhiệm với tộc tinh linh. Hắn không thể bỏ qua tin tức ai là người đã ra tay với tộc tinh linh, trừ khi hắn đã biết chuyện đó ngay từ đầu.

“Ta biết rồi.” Kính Lâm nói: “Nhưng tất cả mọi chuyện không liên quan đến ngươi. Ngươi hãy mau rời khỏi đây thì hơn.”
“Vậy tại sao ngay từ đầu ngươi lại muốn lợi dụng ta?” Thời Sênh mạnh mẽ quay người lại, tiến đến gần bức tượng băng, “Bảo ta giúp ngươi tìm lại vương miện tinh linh, tại sao chứ? Thứ đó căn bản không thể cứu được ngươi.”

Thời Sênh đột nhiên tiến lại gần như vậy, Kính Lâm khẽ giật mình, tim đập thình thịch như thể sắp nhảy tung ra ngoài.

“Ta không gạt ngươi, vương miện tinh linh có thể cứu sống cây sinh mệnh. Tộc tinh linh nhờ cây sinh mệnh nên mới sống được. Chỉ cần cây sinh mệnh sống lại, tất cả tinh linh đều sẽ sống lại.”

Thời Sênh híp mắt lại, “Cứ cho là lý do này nói ra rất có lý, vậy ngươi nói cho ta biết, phải làm thế nào để phá bỏ phong ấn những tinh linh bị đóng băng kia?”

Bây giờ người thi triển thuật chỉ còn là một kẻ bỏ đi. Cô đã hỏi Hạc gia chủ, ngay cả chuyện tại sao năng lực của người thi triển thuật lại biến mất họ cũng không biết rõ, đừng nói đến chuyện giúp hắn khôi phục thế nào, cho nên con đường này vốn dĩ không thể đi được.
“Sẽ có cách.” Ngữ khí Kính Lâm kiên định, hắn nhất định sẽ tìm được cách.

Thời Sênh trợn mắt lườm, rất không khách khí vạch trần, “Ngươi thì có được cách gì chứ, chính bản thân ngươi vẫn còn bị phong ấn trong đó.”

Kính Lâm: “…” Không nhắc đến chuyện này chúng ta còn có thể làm người cùng tộc.

“Ngươi không định nói với ta, ai là người đã dồn tộc tinh linh vào chỗ chết sao?”

“Không liên quan đến ngươi.”

“Ta cũng là tinh linh, sao lại không liên quan đến ta?” Nếu không phải vì ngươi là Phượng Từ, thì ông đây còn lâu mới lo chuyện bao đồng. Ngươi còn làm giá với ông đây nữa sao.

“Ai biết được chứ.” Tác phong hành sự của cô đâu có giống tinh linh. Người trong tộc của hắn không có tinh linh nào giống như cô cả.



“Cô nương, cô nương xin đợi một lát…”
Thanh niên tóc bạc chạy đuổi theo. Hắn liên tục nhìn về phía sau, dường như đang sợ có người theo hắn.

Thời Sênh dừng bước chờ hắn.

Thanh niên chạy một quãng đường ngắn đã thở không ra hơi, hổn hển không nói nổi một câu hoàn chỉnh, một lúc sau hắn mới nói: “Ta biết có một cách giải trừ phong ấn.”

“Ngươi biết? Vậy tại sao vừa nãy không nói?” Thời Sênh nghi hoặc nhìn thanh niên nọ, vừa rồi cô cưỡng ép như vậy hắn cũng chống lại được, xem ra thủ đoạn của cô hơi mềm mỏng rồi.

“Phụ thân ta…” Thanh niên ngập ngừng, rõ ràng là rất sợ hãi Hạc gia chủ. Hắn không nói tiếp, đi thẳng vào đề tài chính, “Cô nương có biết vực sâu ở trong cánh rừng đó không? Ở đáy vực sâu có một loại cỏ mọc, loài có đó có thể làm tan những tảng băng này, nhưng có chút tác dụng phụ.”
“Ngươi muốn ta đâm đầu vào chỗ chết hay sao?” Vực sâu đó không ai muốn đi, lại cộng thêm bây giờ có những thứ kinh khủng kia từ vực sâu chạy ra khắp đại lục, ai biết trong vực sâu đó còn có thứ gì khác nữa không. Đây chẳng phải là bảo cô đâm đầu vào chỗ chết hay sao?

“Không phải, không phải.” Thanh niên lắc đầu xua tay, “Cách này được ghi chép trên một cuốn sổ chép tay ở Hạc gia, nghe nói lúc đó còn có thể xuống được vực sâu kia. Ở đáy vực sâu có rất nhiều loài kỳ hoa dị thảo mọc, sau này không thể xuống được nữa, cách này đã bị người ta lãng quên.”

“Vậy tại sao ngươi lại nói cho ta biết?”

“Ta…” Vẻ mặt thanh niên không được tự nhiên, “Lúc trước ngươi nói đúng, ta vì mất đi tất cả nên mới hối hận. Bao năm nay ta luôn sống trong hối hận, ta không muốn tiếp tục sống như vậy nữa, coi như đây là sự chuộc tội cuối cùng của ta.”
Hắn cúi đầu khom lưng với Thời Sênh và Kính Lâm, “Đương nhiên ta rất xin lỗi vì đã làm hại đến các ngươi, nhưng chuyện này không liên quan đến Hạc gia, hy vọng các người đừng gây phiền phức cho Hạc gia nữa.”

“Cho dù kẻ chủ mưu không phải là các ngươi, nhưng người ra tay là các ngươi, theo lý mà nói ta nên đồ sát cả nhà các ngươi, để chôn cùng cả tộc tinh linh…”

Sắc mặt thanh niên bỗng chốc trắng bệch.

“Hi Vi!”

Thời Sênh quay về phía Kính Lâm cười, “Ta chỉ nói là ‘nên’ thôi mà? Đây chẳng phải là chưa làm hay sao?”

Kính Lâm: “…” Ai biết là một giây sau ngươi có muốn hay không?

Thanh niên không biết Thời Sênh nói đùa hay nói thật, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch. Hắn cắn răng miêu tả lại một lượt hình dạng loài cỏ đó, sau đó chạy trối chết.

Người này nhát gan như vậy, sao lại dám đi tiêu diệt tộc tinh linh cơ chứ?
Thời Sênh không biết rằng, người này trước đây không hề nhát gan, do bởi chuyện xảy ra sau đó nên mới biến hắn thành như vậy.

“Có phải là ra tay với tộc tinh linh sẽ bị báo ứng không?” Thời Sênh hiếu kỳ hỏi Kính Lâm.

“Đó chẳng qua chỉ là lời đồn bên ngoài.” Kính Lâm đè giọng xuống, “Nay hắn như vậy có lẽ là vì có vị trưởng lão nào đó nguyền rủa hắn.”

“Tộc tinh linh cũng có thứ đồ chơi đó sao? Chẳng phải các ngươi ngây thơ lương thiện như đóa hoa sen trắng thuần khiết hay sao?” Thời Sênh kỳ quái hỏi.

Kính Lâm không khỏi tối sầm mặt lại, “Tộc tinh linh vốn thiên tính thuần lương, nhưng không có nghĩa là dễ ức hϊếp…”

“Vậy tại sao trước đây ngươi lại ngăn cản ta gϊếŧ người?”

“Đó là tại ngươi lạm sát người vô tội!” Kính Lâm nâng cao âm lượng.
“Sao ta lại lạm sát người vô tội, nếu không phải chúng có tà niệm gì với ta thì ta lại gϊếŧ chúng chắc?” Thời Sênh quyết định phân rõ trái phải với Kính Lâm thánh thiện, “Chẳng lẽ phải đợi đến lúc bị chúng bắt lại rồi hành hình xong ta mới được gϊếŧ chúng hay sao? Ta đâu có ngu, đương nhiên là kẻ ra tay trước là kẻ mạnh rồi.”

“Có người không đến mức tội chết.”

Một đám NPC thì có gì không thể gϊếŧ chứ, cho dù cô có gϊếŧ hết NPC của cả thế giới cũng vẫn có đám NPC của thế giới khác đang đợi cô, sợ cái gì chứ?

Thời Sênh nói xa xôi: “Ngươi bỏ qua cho hắn, chưa chắc hắn đã bỏ qua cho ngươi. Ví dụ như kẻ đã sai người đi tiêu diệt tộc tinh linh kia.”

Kính Lâm bỗng nhiên trầm mặc, không biết có phải là Thời Sênh đã chạm phải cấm địa của hắn hay không.
“Này, nói gì đi chứ.”

“Kính Lâm?”

“Đức vua?”

Thời Sênh hỏi liên tiếp mấy câu, Kính Lâm cũng không có bất kỳ phản ứng nào, Thời Sênh thở dài, người này khó chơi thật đấy, muốn đổi vị diện rồi.

[Ký chủ xin hãy bình tĩnh.]

Bản cô nương phải bình tĩnh thế nào đây. Hắn một lời không hợp liền giả chết. Đó không phải là vấn đề, vấn đề là hắn ở trong băng, cô muốn làm gì cũng không được, cô phải làm sao đây!!!

Làm sao đây!!!