Người của tộc tinh linh dù thế nào cũng không muốn thừa nhận, cuối cùng vẫn đành phải tin, đây đúng là trăm năm sau.
Trước khi họ tỉnh lại, đại lục vừa mới trải qua một kiếp nạn.
Cây tử vong đã xâm nhập vào một số thành trì. Cây sinh mệnh đã được ban cho sự sống mới, nhưng không thể khiến những thành trì đã sụp đổ và những sinh mạng đã chết đi quay trở lại, cho nên đại lục vẫn còn rất hỗn loạn.
Phong Tư chết, đại lục Đông càng loạn hơn đại lục Tây. Hạ thống lĩnh không làm thì thôi, một khi đã làm thì ra trò, dứt khoát phái ma tộc tấn công đại lục Đông. Đường giới hạn của đại lục Đông bị phá vỡ, một lần nữa khôi phục lại tên tuổi trên đại lục Thanh Vân, chờ đợi một nhân vật chính mới đến.
Cây sinh mệnh khiến một số người mơ ước. Nhưng xét thấy có Thời Sênh đã thẳng tay tiêu diệt boss, những người này cũng chỉ có thể mơ ước, không dám tới gây chuyện. Đừng mơ tưởng rằng một cuộc chiến tranh có thể khiến con người có được lương tri, thứ họ khát vọng có được là thực lực, là sự lớn mạnh, là chúa tể, chứ không phải là thần phục và sỉ nhục.
Kính Lâm sắp xếp cho tộc tinh linh xong, lại năn nỉ Thời Sênh bày trận pháp ở bên ngoài tộc tinh linh, đảm bảo chắc chắn đám người đó không thể vào bên trong được.
Nếu không phải là không thể di chuyển vị trí cây sinh mệnh, thì Kính Lâm muốn rời hẳn khỏi nơi này luôn.
“Hi Vi, gần đây sao ngươi lại trầm mặc như vậy? Không giống ngươi nữa rồi?” Một con tinh linh bay tới bay lui hai bên Thời Sênh.
Hi Vi trước đây luôn ầm ĩ. Nhưng từ sau khi họ tỉnh lại, cô cứ yên lặng như vậy, mọi người đều cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Thời Sênh trầm mặt xuống, “Im lặng là vàng.”
Ở cùng một kẻ ngốc nghếch là lạc thú, còn ở cùng một đám ngốc nghếch… thì gọi là tự ngược. Tinh linh không hiểu im lặng là vàng có nghĩa là gì, vẻ mặt khổ não suy tư.
“Hi Vi ngươi có quan hệ gì với đức vua? Gần đây ta thấy ngươi lúc nào cũng ra ra vào vào với người.” Một con tinh linh khác lại tò mò chuyện khác.
Thời Sênh tiếp tục vẻ mặt âm trầm, “Quan hệ mà các ngươi nhìn thấy.”
Tinh linh đảo mắt tự suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên sáng bừng mắt lên, “Ngươi làm người hầu cho đức vua rồi sao?”
Thời Sênh suýt nữa thì ngã từ trên cành cây xuống. Gặp phải một đám lão làng khiến người ta thấy rất khó chịu, gặp phải một đám ngốc nghếch còn khiến người ta thấy khó chịu hơn nữa, cho nên vẫn nên sống ở giữa thì tốt hơn.
Tinh linh vẫn còn hưng phấn, “Ta nói đúng rồi có đúng không?”
Đúng cái rắm ấy!!
Thời Sênh nhảy từ trên cây xuống, đám tinh linh vây quanh cô lập tức đi theo, bay theo trước sau trái phải, “Hi Vi, ngươi không vui sao? Làm người hầu cho đức vua là chuyện vinh hạnh như vậy, tại sao ngươi lại không vui?” Bởi vì ông đây không phải là người hầu chứ sao, vui cái con khỉ ấy.
“A, ta biết rồi, có phải là đức vua không cho ngươi gây chuyện nữa đúng không?”
Thời Sênh đi nhanh hơn, đám tinh linh này vẫn không tha cho cô. Thời Sênh suýt nữa thì móc kiếm ra chém họ. Cuối cùng Kính Lâm xuất hiện kịp thời mới ngăn chặn được một bi kịch diễn ra.
“Ta muốn rời khỏi đây.” Câu đầu tiên Thời Sênh mở miệng nói là rời đi.
“Sao vậy?” Kính Lâm có chút kỳ quái, “Không thích ở đây sao?”
“Đám tinh linh bên ngoài cứ bám lấy ta.” Thời Sênh bất lực trợn mắt. Ngươi nói xem nếu họ ác liệt hơn chút, thì còn có thể coi như đám trẻ trâu đầu gấu để dạy dỗ, nhưng đằng này họ đều là những kẻ hiền lành ngốc nghếch, ngây thơ hết sức luôn.
“Trên người nàng có khí tức của cây sinh mệnh, họ thích thân thiết với nàng.” Kính Lâm nhẹ giọng giải thích. Thời Sênh trầm mặc, đúng là như vậy, cho dù khi nguyên chủ còn, tuy cô ta đi khắp nơi làm loạn, nhưng đám tinh linh cũng không ghét cô ta.
“Nhưng ta chỉ muốn thân thiết với chàng.” Thời Sênh rúc vào trong lòng Kính Lâm, “Chúng ta rời khỏi nơi đây đi.”
Kính Lâm xoa đầu cô, một lát sau mới nói: “Được.”
…
Kính Lâm là vua tinh linh, muốn rời khỏi tộc tinh linh không phải chuyện dễ dàng gì. Đầu tiên phải để cây sinh mệnh chọn ra một vị vua tinh linh tiếp theo, sau đó trao vương miện tinh linh cho vị vua tinh linh mới.
Cây sinh mệnh muốn chọn ra vua tinh linh tiếp theo cũng cần có thời gian, cho nên khoảng thời gian này Thời Sênh chịu đủ mọi loại hành hạ. Trước kia là Hi Vi giày vò tinh linh, bây giờ đổi lại là các tinh linh giày vò Thời Sênh, đều là của thiên trả địa.
Cuối cùng có một ngày Thời Sênh không chịu nổi nữa, dạy dỗ đám trẻ trâu này một trận. Từ đó Hi Vi gây chuyện đã trở thành Hi Vi bạo lực.
Nhưng tinh linh trêu chọc cô vẫn không phải là ít.
Những tinh linh này có lẽ có một điểm tốt là không thù dai, ngủ một giấc tỉnh lại đã quên hết mọi chuyện.
Thời Sênh phát điên, có còn để cho người ta sống nữa không đây.
Thế là cuộc sống ở tộc tinh linh mỗi ngày đều có cảnh gà bay chó sủa, vô cùng náo nhiệt.
Mỗi ngày Kính Lâm đều có thể nhận được lời tố cáo của đám tinh linh.
“Đức vua, Hi Vi lại đánh người rồi.”
“Đức vua, Hi Vi không cho bọn ta ăn cơm.”
“Đức vua, Hi Vi dọa bọn ta nói không cao lớn được.”
“Đức vua: “…”
Kính Lâm: “…” Để hắn yên tĩnh một lát có được không.
Cây sinh mệnh tiêu tốn một khoảng thời gian rất dài, cuối cùng cũng chọn ra được một tinh linh có thể làm vua tinh linh. Kính Lâm không nói hai lời trao vương miện tinh linh cho tinh linh đó, sau đó thu dọn đồ đạc rời khỏi tộc tinh linh. Tộc tinh linh có lẽ là chủng tộc hay ho nhất. Ai làm vua thì họ sẽ sùng bái người đó. Cho nên Kính Lâm không làm vua tinh linh nữa, những tinh linh này nhìn thấy hắn còn không hưng phấn bằng nhìn thấy Thời Sênh.
Kính Lâm thất sủng cạn lời, nhưng nhìn những người bên cạnh, hắn lại thấy rất vui vẻ.
Kính Lâm đưa Thời Sênh đi rời khỏi tộc tinh linh, “Đi đâu?”
“Cứ đi linh tinh thôi.”
Dù sao cũng phải rời khỏi cái nơi quỷ quái này, đá văng đám trẻ trâu kia.
Kính Lâm vẫn sợ ánh sáng, mang theo áo choàng có mũ. Hắn giơ tay ra nắm tay Thời Sênh, “Được.”
“Hi Vi, Hi Vi…”
“Hi Vi đợi đã, Hi Vi đợi chúng tôi với…”
Mấy con tinh linh đang đuổi theo phía sau. Thời Sênh giật mình, “Chạy mau!”
Đám trẻ trâu này tay cầm túi nải, rõ ràng là muốn đi cùng họ.
Đệch, ông đã muốn đi rồi, các ngươi vẫn còn không chịu tha cho ông hay sao!! Có lẽ giữa các tinh linh với nhau có một loại cảm ứng đặc biệt, Thời Sênh khó khăn lắm mới cắt đuôi được đám tinh linh kia.
Kính Lâm lấy làm lạ hỏi, “Nàng ghét họ lắm sao?”
Thời Sênh nhức đầu, “Phiền chết đi được.”
Đáy mắt Kính Lâm lóe lên ý cười. Cô không hề ghét họ, chẳng qua chỉ cảm thấy họ phiền phức mà thôi.
Kính Lâm rất ít khi vượt ranh giới, đa số thời gian cũng chỉ hôn. Đã có kinh nghiệm trước đây, Thời Sênh không dám làm gì Kính Lâm, cho nên giữa hai người cũng chỉ đơn giản là quan hệ đắp chăn trò chuyện đơn thuần.
Thời Sênh thân là thụ linh, tuy có thể rời khỏi tộc tinh linh, nhưng cứ cách một khoảng thời gian cô lại phải quay về một chuyến, tránh để cây sinh mệnh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Điều duy nhất không tốt đó là…
Mỗi lần trở về phía sau Thời Sênh đều có một chuỗi trẻ trâu theo đuôi. Đa số thời gian Thời Sênh đều ở trong rừng, cùng Kính Lâm sống cuộc sống nguyên thủy, có lúc sẽ đi ra đại lục.
Bây giờ trên đại lục ma tộc làm chủ, có lúc sẽ gặp phải bạo lực chấp pháp. Trong tình huống này, Thời Sênh thường cũng làm cho gà bay chó sủa, danh tiếng của cô đã bức thẳng cả Hạ thống lĩnh.
Trên đại lục ai nhắc đến tên cô đều thổn thức và sợ hãi, gặp phải cô đều như thể gặp phải xui xẻo tám đời.
Quanh năm chiếm lấy danh hiệu kẻ đầu sỏ biếи ŧɦái mọi người không muốn gặp nhất trên đại lục Thanh Vân.
Còn trí nhớ của Kính Lâm vẫn mãi không có tiến triển gì. Cho đến khi sắp kết thúc thọ mệnh ở thế giới này, Kính Lâm mới khôi phục lại ký ức.