Bởi vì được Hề Mạn hỗ trợ nên người của huyết tộc không phát hiện ra có một lọ nước Trường Sinh bị mất đi. Đến tận khi Thanh Yến vô tình xông vào, sau đó mới phát hiện là thiếu mất một lọ.
Lúc đó, Thanh Yến là một tồn tại cực kỳ hung tàn trong huyết tộc. Huyết tộc nghi ngờ hắn là kẻ đã lấy nước Trường Sinh, nhưng vì ngại với thân phận của hắn nên chẳng ai dám nói gì.
Thanh Yến chẳng thèm bận tâm huyết tộc nghĩ thế nào, thế nhưng bình nước Trường Sinh bị Lương Việt lấy đi lại xảy ra vấn đề, cuối cùng không dùng được cho Lương Doanh Doanh.
Lương Việt chỉ có thể một lần nữa lẻn vào trong huyết tộc, định trộm bình nước Trường Sinh cuối cùng kia.
Vì thế, Lương Việt vừa lúc đụng phải Thanh Yến, mâu thuẫn bắt đầu kết từ lúc này.
Hắn ngăn cản Lương Việt, nhưng hắn lại không gϊếŧ chết Lương Việt, cũng chẳng biết Lương Việt chết như thế nào nữa. Sau đó khi huyết tộc phát hiện ra chính Lương Việt là thủ phạm trộm nước Trường Sinh liền kéo đi diệt môn Lương gia. Hắn cũng chỉ đứng nhìn chứ chưa từng tham dự.
“Thế tại sao người của huyết tộc cứ tìm anh thế?” Nếu không tham dự thì đám người huyết tộc tìm hắn làm quái gì? Bọn họ không biết những chuyện này à?
Đầu ngón tay Thanh Yến trượt nhẹ trên cổ Thời Sênh. Bên dưới ngón tay chính là mạch máu, tiếng máu chảy nghe vô cùng rõ ràng. Hắn hơi ghé sát vào, cánh môi dừng trên cổ cô, khẽ hôn lên.
Thật lâu sau hắn mới nói, “Bởi vì những người tham dự án diệt môn lúc trước… đều đã chết.”
Sau khi diệt môn, tất đều chết ngay tại chỗ.
Chỉ có huyết tộc không tham dự là hắn còn tồn tại.
Các huyết tộc tới sau tất nhiên sẽ nghĩ là hắn đã làm gì đó.
Rốt cuộc, trước giờ cũng không phải hắn chưa từng gϊếŧ huyết tộc bao giờ. Mà từ trước đến nay hắn lại lười giải thích, bọn họ cho rằng như thế thì cứ để bọn họ nghĩ thế. Trên thực tế, chuyện này chẳng liên quan nhiều lắm tới hắn.
Cùng lắm cũng chỉ là ngăn cản Lương Việt lấy được nước Trường Sinh mà thôi.
“Giờ bọn họ đang tìm anh khắp thế giới.” Thời Sênh nghiêng đầu. Thanh Yến được nước lấn tới, cọ xát trong hõm cổ cô, “Còn cái lời nguyền rủa gì đó nữa, anh sẽ không bị sao chứ?”
“… Chẳng phải huyết tộc bọn anh mấy tháng không ăn cũng được sao? Tại sao lại đói nhanh như thế chứ?” Mẹ kiếp, chẳng khoa học chút nào.
Không phải chứ, chúng ta đang nói chuyện đứng đắn mà, anh đói bụng là sao hả!
Có thể nghiêm túc tí được không?
Răng nanh sắc nhọn của Thanh Yến đã tròi lên, gặp cắn nhẹ lên da Thời Sênh, trưng cầu ý kiến cô: “Có thể không?” Thời Sênh: “…” Cô có thể nói không được không?
Thời Sênh quay đầu đi. Thanh Yến lập tức cắn vào cổ cô, không biết có phải đã quen bị cắn rồi không mà Thời Sênh không hề thấy đau tí nào.
Thanh Yến như sợ cô bị đau nên tay còn khẽ vỗ về sau lưng cô nữa.
Lần này Thanh Yến rất biết khống chế, không hút quá nhiều máu.
“Đi súc miệng đi.” Thời Sênh đá Thanh Yến xuống, dù là máu của cô thì cô cũng không thể nuốt vào được.
“Tại sao?” Thanh Yến ngối dưới đất, ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu.
“Không súc miệng thì tí nữa em làm sao hôn anh được hả?” Thời Sênh nhìn đầy khinh thường.
Vẻ mặt Thanh Yến hơi thay đổi, bò dậy từ mặt đất rồi đi vào phòng tắm.
Hắn ở bên trong mãi mới đi ra. Thời Sênh còn chẳng biết hắn làm quái gì trong đó mà lâu thế.
Chờ đến khi hắn đi ra thì Thời Sênh đã sắp ngủ rồi. Cô vẫn còn nhớ tới vấn đề lúc trước nên lại hỏi lại Thanh Yến, liệu lời nguyền rủa có ảnh hưởng gì tới hắn không. Thanh Yến vẫn chỉ nói không biết. Thời Sênh không biết hắn không rõ hay hắn biết nhưng đang nói dối cô.
Có điều, Thời Sênh vẫn nghiêng về phía Thanh Yến không biết hơn. Thỉnh thoảng Phượng Từ cũng lừa cô, nhưng đại đa số thời điểm hắn đều rất thật thà.
Thời Sênh không hỏi ra cái gì nên cũng chẳng biết phải làm thế nào.
…
Thanh Yến ngủ cùng cô, vẫn thích chôn đầu trong hõm cổ cô y như cũ, hơi lạnh từ cánh môi mềm mại của hắn dán lên mạch máu trên cổ cô. Thời Sênh còn sợ cô mà ngủ rồi sẽ bị tên này cắn một phát chết luôn.
Tư thế này rất thân mật nhưng cũng rất nguy hiểm.
Giống như giao mạch máu của mình cho người khác, không phải ai cũng có dũng khí này.
Hôm sau, lúc Thời Sênh dậy thì Thanh Yến không còn ở bên cạnh cô nữa, cũng không thấy trong phòng.
“Thanh Yến?” Thời Sênh gọi một câu, không có ai đáp lại.
Cô đang chuẩn bị xuống giường thì thấy Thanh Yến xuất hiện bên cửa sổ, trong tay cầm một bó hoa tường vi còn tươi.
Ánh mặt trời chiếu rọi, một đám bụi tán loạn trong ánh nắng. Hắn đạp lên ánh sáng mà tới, đầu gối nửa quỳ trước giường, đôi tay đưa hoa tường vi cho cô: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Thời Sênh lại hôn lên môi hắn, thuận thế cầm lấy bó hoa trong tay hắn luôn.
Lần đầu tiên làm chuyện này nhưng trong lòng Thanh Yến lại có cảm giác như bọn họ đã làm vô số lần rồi vậy.
Một thứ gọi là ăn ý đã sớm chảy khắp các mạch máu rồi.
“Nghĩ gì thế?” Thời Sênh ôm cổ hắn, “Làm bữa sáng cho em đi.”
“Được.” Thanh Yến bế cô đi ra ngoài phòng khách. Thời Sênh cắm hoa vào trong bình xong, hắn lại bế cô về sofa ngồi, “Muốn ăn gì?” “Anh làm thì đều thích hết.”
Thanh Yến gật đầu, đứng lên đi vào bếp.
Đứng trong bếp rồi hắn mới bắt đầu băn khoăn, nấu đồ ăn của con người như thế nào ấy nhỉ?
Trong bếp của Thời Sênh cũng chẳng có nguyên liệu nấu ăn gì. Thanh Yến đứng ngẩn ra một lúc lâu mới phát hiện ra. Hắn đành rời khỏi bếp đi mua đồ nấu ăn, lúc trở về thì trong mắt đã tràn đầy tự tin rồi.
Đại khái là lần đầu tiên làm nên hương vị cũng không ngon lắm, Thời Sênh tỏ vẻ ghét bỏ nhưng vẫn ăn hết.
“Em phải đi học à?” Thanh Yến vừa thu dọn bát đũa vừa hỏi Thời Sênh.
“Ừm, anh không muốn em đi thì em sẽ không đi.”
“Em là con người thì phải sống ở thế giới của con người.” Giọng Thanh Yến không nhanh không chậm, “Anh thích hương vị loài người trên người em.”
“Vậy anh đi cùng em đi?” Thời Sênh ngồi dựa vào sofa nhìn Thanh Yến. Thanh Yến cười lắc đầu. Hắn thích hương vị con người trên người cô chứ không có nghĩa là hắn thích nơi có nhiều con người.
Thanh Yến không muốn, Thời Sênh cũng không ép buộc. Sau khi đưa cho Thanh Yến một chiếc điện thoại, cô cũng ra khỏi nhà.
Thời Sênh rời đi rồi, Thanh Yến rửa bát xong liền ôm một đống sách dạy nấu ăn ngồi đọc. Hắn đọc rất nhanh như thể chỉ nhớ những nguyên liệu cần cho mỗi món mà thôi.
Con rắn lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Thanh Yến, dùng đuôi chọc hắn.
“Sao thế hả?” Thanh Yến hỏi mà đầu cũng chẳng ngẩng lên.
Con rắn thò đuôi vào cốc nước rồi dùng cái đuôi dính nước để viết chữ.
Thanh Yến liếc nhìn mấy chữ kia rồi đóng sách lại, đặt sách lên bàn, vừa lúc che đi mấy chữ kia.
Hắn để con rắn bò lên cổ tay, quấn quanh, thân hình lóe lên rồi biến mất trong phòng. …
Trong một xưởng đã bỏ hoang phế từ lâu, Thanh Yến bị một đám huyết tộc vây lấy.
Đám huyết tộc này không giống đám huyết tộc thông thường. Bọn chúng có màu tóc và nét mặt hơi giống người phương Tây.
Bọn chúng liên tục nhào vào Thanh Yến, nhưng còn chưa kịp tới gần thì đã bị hắn đánh bay ra. Có kẻ biến mất ngay trong không khí, có kẻ rơi phịch xuống mặt đất làm bụi bắn lên mù mịt.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, âm thanh phát ra từ trên người hắn. Thanh Yến sửng sốt một chút rồi mới nhớ ra chiếc điện thoại mà sáng nay Thời Sênh đưa cho hắn.
Hắn phủi tay đánh bay một tên huyết tộc rồi lấy điện thoại ra: “Alo?”
“Thanh Yến, ra ngoài hẹn hò nào, em chờ anh ở rạp chiếu phim Thế Kỷ… Anh đang ở đâu thế hả? Sao bên đó ồn ào thế?” Giọng thiếu nữ trong trẻo vang lên từ đầu bên kia điện thoại. “Không có việc gì, anh sẽ tới ngay.” Thanh Yến trả lời một câu, lại tiện tay đánh bay một tên huyết tộc khác.