Không biết có phải Thanh Yến bị lấy lòng bởi câu nói kia hay không mà ý định không cho Thời Sênh thu nhận Tinh Thuần cũng nhạt đi rất nhiều.
Hắn xoay người trở về phòng, để mặc kệ Thời Sênh sắp xếp.
Thời Sênh bố trí Tinh Thuần ở trong căn phòng không có một chút ánh sáng nào. Tinh Thuần rất sợ hãi, huyết tộc vốn sinh tồn trong bóng đêm nhưng không phải loại bóng tối xòe tay không nhìn thấy năm ngón này.
Để làm Tinh Thuần đỡ sợ hãi, Thời Sênh đành phải cho Tinh Qua lên nhà.
Sau khi cho Tinh Thuần vào nhà, ngay hôm sau, Cảnh Mộ và Lương Sắt cũng tìm tới. Hai kẻ này vẫn tỏ vẻ rất xa lạ. Hay có thể nói là Lương Sắt cố ý duy trì khoảng cách với Cảnh Mộ, không muốn tiếp xúc nhiều với hắn.
Lúc hai người tới, Thanh Yến liền biến mất, có vẻ như hắn không muốn gặp bọn họ. Thần sắc Cảnh Mộ tương đối tiều tụy, giọng cũng nghẹn ngào: “Cô Trì Tây, xin cô hãy chuyển lời cho Điện hạ Thanh Yến, nếu ngài ấy không ra mặt, chỉ sợ toàn bộ huyết tộc sẽ gặp phải tai ương.”
“Tôi không có nghĩa vụ phải chuyển cáo giúp anh.” Thời Sênh chắn ở cửa, không hề có ý muốn cho bọn họ vào.
Cảnh Mộ không giấu nổi vẻ thất vọng. Lương Sắt thì bình tĩnh hơn nhiều, “Bạn học Trì Tây, cô biết chuyện huyết tộc phương Tây đang xâm lấn chứ?”
“Biết thì sao?”
“Bọn họ sẽ đuổi tận gϊếŧ tuyệt huyết tộc phương Đông, bao gồm cả Thanh Yến của cô. Tôi không dọa cô, chỉ đang nói sự thật. Mấy năm nay, thực lực của huyết tộc phương Tây đã vượt qua huyết tộc phương Đông rất nhiều. Mà theo tin tức tôi thu được thì hình như bọn họ còn có át chủ bài gì đó.” “Tôi chỉ là con người, không tham gia vào chiến tranh của huyết tộc.” Thời Sênh nhún vai, huyết tộc phương Tây có mạnh thế nào thì cũng chẳng liên quan gì tới cô.
Hơn nữa, cô có tự tin có thể bảo vệ được Thanh Yến.
“Cô và Thanh Yến ở bên nhau, huyết tộc phương Tây sẽ nhận định cô đứng về phe huyết tộc phương Đông.” Lương Sắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Thời Sênh. Nhưng cô ta chỉ nhìn thấy trong đó toàn là bình tĩnh.
Bình tĩnh đến đáng sợ.
“Cô là thợ săn quỷ hút máu, còn mang trong người huyết hải thâm thù, giờ lại muốn đứng cùng phe với huyết tộc à?” Thời Sênh nghi hoặc nhìn Lương Sắt, nữ chính lần này thật quái dị!
Cô ta không thích nam chính, không thể nào vì nam chính mà không màng tới huyết hải thâm thù.
Vậy giờ cô ta làm thế để làm gì?
Rầu chết bản cô nương rồi, loại nữ chính không đi theo kịch bản này thật khó xơi! “Huyết tộc và thợ săn là môi hở răng lạnh. Huyết tộc mà diệt vong thì thợ săn cũng sẽ diệt vong. Còn về án diệt môn của Lương gia, tôi chỉ muốn biết rõ rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì mà thôi.”
Lương Sắt cũng đã từng nói cái này rồi. Lần trước cô ta tiến vào lâu đài cổ cũng không gϊếŧ huyết tộc mà chỉ hỏi có ai tham dự chuyện năm đó.
Ánh mắt Lương Sắt tối sầm lại: “Từ nhỏ tôi đã được mẹ truyền tư tưởng phải báo thù cho Lương gia. Lúc đầu tôi cảm thấy tôi nên làm như thế, nhưng sau đó tôi điều tra và phát hiện ra một vài chuyện, đó là Lương gia bị diệt môn cũng có khúc mắc ở trong đó.”
Thời Sênh âm thầm chắt lưỡi, nữ chính này là chính trực hay lệch lạc thế?
Dựa theo kịch bản bình thường, nữ chính nên một lòng một dạ báo thù. Sau khi gặp được nam chính mới vì nam chính mà từ bỏ báo thù mới đúng chứ? Lương Sắt dừng lại, hơi nhíu mày, ánh mắt nhìn xuyên vào trong phòng: “Điện hạ Thanh Yến, chẳng lẽ anh muốn bạn học Trì Tây vì anh mà lâm vào nguy hiểm sao?”
Trong phòng cực kỳ an tĩnh, Cảnh Mộ vẫn thất vọng lắc đầu như cũ.
Nhưng đúng lúc này, thân ảnh Thanh Yến lại thong thả hiện ra, “Tôi sẽ bảo vệ tốt cho cô ấy.”
“Điện hạ Thanh Yến, rốt cuộc ngài biết được chuyện gì rồi?” Cảnh Mộ vừa thấy Thanh Yến liền tức khắc nóng nảy, “Vì sao ngài không chịu nói cho chúng tôi biết? Rốt cuộc nguyền rủa của Lương gia có thể giải được không?”
“Tôi không biết.” Thanh Yến vẫn bình tĩnh như cũ.
Thời Sênh nhướng mày: “Nguyền rủa của Lương gia có thể giải được hay không chẳng phải nên hỏi người của Lương gia đứng bên cạnh anh đây càng tốt hơn sao?”
Lương Sắt lắc đầu: “Tôi không rõ chuyện nguyền rủa lắm. Mẹ tôi chưa từng nói với tôi chuyện này, cũng chưa từng thấy ghi lại trong bất kỳ tài liệu nào?” Lương Sắt dừng một chút rồi nhìn Thanh Yến: “Chuyện Lương gia bị diệt môn, anh ở đó, thật sự là anh không biết gì sao?”
“Không biết.” Thanh Yến vẫn lôi lời thoại cũ rích kia ra.
“Hỏi xong, giờ các người có thể đi rồi.” Thời Sênh bắt đầu đuổi người.
“Chờ đã.” Cảnh Mộ duỗi tay giữ cửa: “Nếu huyết tộc phương Tây đã bắt đầu tấn công từ bốn phía, Điện hạ Thanh Yến, ngài định khoanh tay đứng nhìn thật sao?”
Thanh Yến không đáp. Cảnh Mộ yên lặng đợi. Dường như hắn tự lĩnh ngộ ra được câu trả lời nên thất vọng thu tay về.
Lương Sắt xoay người đi. Cảnh Mộ lắc đầu một chút rồi cũng đi luôn.
Thời Sênh đóng cửa lại, thấy khó hiểu: “Đây không phải là thánh chiến trong truyền thuyết đấy chứ?”
Là trận đánh giữa phương Tây và phương Đông à?
“Không phải, chiến trường thánh chiến có quy tắc, cần phải dựa vào thực lực của huyết tộc, không thể dùng những thủ đoạn đê hèn.” Giọng Tinh Qua chen vào, “Hiện giờ huyết tộc phương Tây chưa được phép đã tràn sang lãnh địa của chúng tôi, bọn chúng tự mình hành động.” “Đánh giá mà còn cần nhiều điều kiện thế.” Thời Sênh bĩu môi khinh bỉ.
“Cô biết nước Trường Sinh ở đâu mà có không?” Tinh Qua đột nhiên hỏi.
“Làm sao tôi biết chứ?”
Tinh Qua đáp: “Trung tâm chiến trường thánh chiến có một tảng đá Trường Sinh. Tại sao nó có tên đó thì chúng tôi không rõ lắm, nhưng mọi người đều gọi nó như thế. Ai đánh thắng thì sẽ có được tư cách lấy được nước Trường Sinh do đá Trường Sinh ngưng tụ ra.
“Không cướp đá Trường Sinh kia được à?” Đám huyết tộc này cũng có phải lũ ngốc đâu, ai mà không hiểu trị được ngọn không trị được gốc, bọn họ vẫn luôn tuân theo ước định này, vậy thì chắc chắn là thứ kia không thể đem đi được rồi.
Tinh Qua gật đầu: “Xung quanh đá Trường Sinh đều hạ cấm chế, chỉ có người đứng hạng nhất mới có thể tiến vào, nhưng chỉ có thể lấy nước Trường Sinh mà không thể đem đá Trường Sinh đi. Thánh chiến không phải nói đánh là đánh, yêu cầu cần phải có rất nhiều huyết tộc.” “Thế nên đám huyết tộc phương Tây kia nhập cư trái phép chứ gì?” Thời Sênh chậc chậc hai tiếng, “Rõ là có âm mưu rồi.”
Tinh Qua: “…” Cái đó còn cần cô nói sao, chắc chắn là có âm mưu gì đó.
Tinh Qua dịch chuyển từ cửa phòng tới giữa phòng khách: “Điện hạ Thanh Yến, tôi xin ngài hãy cho Tinh Thuần uống một chút máu của cô Trì Tây.”
Trong cơ thể cô có nước Trường Sinh, nước Trường Sinh chính là thuốc chữa bách bệnh của huyết tộc. Có lẽ… uống máu cô rồi, Tinh Thuần sẽ khá hơn một chút.
Thanh Yến đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt lạnh lẽo, đó là loại ánh mắt bảo vệ thức ăn của mình, sau đó hắn lạnh lùng thốt lên đúng một tiếng: “Không.”
Rồi túm lấy tay Thời Sênh kéo cô vào trong phòng.
Hắn đè Thời Sênh lên cửa, “Không được cho ai ngoài anh uống máu của em, em chỉ có thể là của anh, Tiểu Tây, hãy hứa với với anh.” “Em cũng không định cho ai khác uống mà…” Thời Sênh cạn lời, cô đã nói câu nào đâu chứ.
Thanh Yến hơi thở phào nhẹ nhõm, hôn Thời Sênh một hồi lâu, nhiệt độ trong phòng dần tăng lên, hơi thở ái muội lan tràn.
Trên giường mềm mại, Thời Sênh nằm bên dưới, Thanh Yến hôn tai cô, một đường kéo dài đến tận xương quai xanh.
Lúc hai người không mảnh vải đối diện nhau, Thời Sênh mới phản ứng lại. Cô cong chân ngăn Thanh Yến lại. Thanh Yến sắp vào đến nơi rồi lại đột nhiên bị ngăn lại, hắn nhìn Thời Sênh vừa khó chịu vừa khó hiểu.
“Không được.” Thời Sênh lăn ra khỏi vòng tay hắn, nhanh chóng nhặt quần áo lên rồi mặc vào, “Sau này anh sẽ lại gây chuyện với em mất.”
Trong lòng Thanh Yến đột nhiên trống rỗng, gió lạnh gào thét bên ngoài như bao phủ khắp cơ thể hắn. “Là anh nóng nảy rồi.” Thanh Yến nói một câu rồi thong thả mặc lại quần áo của mình, miệng thì nói thế nhưng vẻ mặt lại chẳng thế tẹo nào, rõ ràng là rất không vui.