Sau khi Hộ pháp đi ra ngoài rồi gõ cửa vào lại liền nhìn thấy nữ tử mạnh mẽ kia nới lỏng dây trói cho Điện chủ nhà mình, còn đắp chăn cho Điện chủ một cách vô cùng quan tâm.
Hộ pháp ngơ ngác: “…” Cảm thấy không thể hiểu được Điện chủ và vị… nữ tử kỳ lạ này đã xảy ra chuyện gì?
Bộ Kinh Vân sức cùng lực kiệt dựa vào đầu giường, giờ phút này, trong lòng hắn, Hộ pháp chưa từng cao lớn đến vậy.
“Bắt sống cho ta!” Bộ Kinh Vân ra lệnh cho Hộ pháp đầy “bá khí”.
Khóe miệng Hộ phép khẽ giật, Điện chủ đại nhân, người có nhìn thấy thanh kiếm trong tay cô ta hay không? Chỉ cần nó khẽ động là người liền mất mạng rồi đó.
Còn bắt sống… bắt sống cái khỉ ấy!
“Cô nương….” Hộ pháp hít thở sâu, không ngừng nhắc nhở bản thân mình phải trấn tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, Điện chủ vẫn còn ở trong tay cô ta, “Cô nương có yêu cầu gì xin cứ nói, chỉ cần cô nương chịu thả Điện chủ chúng ta thì đều được hết.” ”Ô.” Thời Sênh thu kiếm, đứng dậy bước sang bên cạnh hai bước, “Trả lại cho các ngươi nè.”
Hộ pháp: “…” Dễ dàng vậy sao? Có âm mưu gì không?
Hắn nhanh chóng nhìn bốn xung quanh nhưng vẫn không phát hiện được điểm nào bất thường, bên tai lại truyền đến thanh âm yếu ớt của nữ tử đó, “Dù sao thì ta cũng đã hạ độc hắn, không có thuốc giải của ta, sớm muộn gì hắn cũng sẽ chết, các ngươi không sợ hắn chết thì cứ đưa hắn về đi.”
Hộ pháp nhanh chóng nhìn về phía Bộ Kinh Vân, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Điện chủ, lời cô ta nói có phải là sự thật không?
Bộ Kinh Vân có chút phẫn nộ xoay đầu.
Hộ pháp: “….” Biểu hiện này của Điện chủ là thẹn quá hóa giận, vậy tức là thật rồi.
Bình tĩnh!
Bình tĩnh!
Bình tĩnh cái con mẹ nó ấy!
Điện chủ đã bị hạ độc? Nỗi nhục này to lớn đến mức nào? Nhất định phải gϊếŧ chết nữ nhân này! Linh lực màu vàng sẫm trong tay Hộ pháp hiện lên, thân hình tiến về phía Thời Sênh cực nhanh, linh lực mạnh mẽ ào đến như sóng biển, đồ đạc trong nhà nứt vỡ lách ta lách tách.
Cường giả Linh Hoàng đỉnh cao!
Đệch, đánh quái vượt quá cấp chẳng phải là chuyên mục độc quyền của nữ chính sao?
Tại sao bản cô nương đây cũng có hả?
“Dừng tay!”
Đúng vào lúc Thời Sênh sắp bị đánh đến cha mẹ không nhận ra được, Bộ Kinh Vân bỗng nhiên lên tiếng.
Hộ pháp quả là thuộc hạ trung thành, Bộ Kinh Vân vừa lên tiếng, hắn lập tức phanh lại, luồng linh lực ngang tàng như gió bão trong phòng đột nhiên biến mất.
“Điện chủ?” Hộ pháp khó hiểu nhìn Bộ Kinh Vân, tại sao lại không gϊếŧ chết nữ nhân này?
“Bắt cô ta về.” Bộ Kinh Vân nói ngắn gọn.
Nữ nhân này dám đối xử với hắn như vậy, làm sao hắn tha cho cô chết dễ dàng như vậy được? Trong lòng Thời Sênh có mấy phần hồ nghi, tại sao tên Hộ pháp này lại không hề lo lắng chuyện Bộ Kinh Vân trúng độc chứ?
Hơn nữa, dường như tên Bộ Kinh Vân này cũng không hề để tâm đến…
[Nhiệm vụ chi nhánh: Thân thế của Bộ Kinh Vân. Cam chịu tiếp nhận]
Thời Sênh: “…”
Đúng lúc này lại chen ngang nhiệm vụ phụ tuyến vào đây à?
Có bệnh phải không?
Thời Sênh hận không thể ngay lập tức đập chết Hệ thống.
Ánh mắt Hộ pháp và Bộ Kinh Vân giao lưu mấy giây, cũng không biết đã nói gì, cuối cùng Hộ pháp đồng ý với Bộ Kinh Vân, bắt sống Thời Sênh trở về.
Rất tốt!
Việc cô nuôi hắn quả là chính xác!
Nếu không cô mới là người bị “nuôi”.
Thời Sênh biến ra một quả cầu nhỏ, giơ tay ném đến bên cạnh Hộ pháp.
“Bùm”
Lần này uy lực phát nổ không lớn lắm, Thời Sênh nhân cơ hội Hộ pháp chưa kịp phản ứng lại, nhanh chóng đến bên cạnh Bộ Kinh Vân, túm lấy hắn chạy đi mất. “Đuổi theo! Cướp Điện chủ lại!”
Phía sau truyền đến tiếng hét đầy phẫn nộ của Hộ pháp.
Thời Sênh có thiết kiếm làm thần khí phi hành, tốc độ tất nhiên nhanh hơn đôi chân, bỏ xa người của Cửu U Điện, họ rời thành rồi hạ xuống một mảnh rừng nhỏ.
Bộ Kinh Vân vô cùng bình tĩnh, nhưng thực tế trong lòng hắn đang giận dữ như có từng đợt dung nham đang sôi trào.
Hắn tức giận nhìn Thời Sênh.
Thời Sênh không hề để tâm cười cười, “Ta nuôi ngươi thì có gì không tốt? Ngươi cần thứ gì ta đều cho ngươi, người khác có tu cả đời cũng không có được phúc phận này đâu.”
Bộ Kinh Vân: “…” Lời nói này quả không ổn cho lắm.
“Ta muốn trở về Cửu U Điện.”
“Được thôi.” Thời Sênh gật đầu.
Bộ Kinh Vân ánh mắt trầm mặc, nhìn cô đầy nghi hoặc, càng ngày hắn càng cảm thấy không thể hiểu được cô gái này. Thời Sênh nhìn hắn khẽ cười, “Nhưng phải đợi ta đập chết một lũ rác rưởi đã.”
Bộ Kinh Vân: “…”
Bộ Kinh Vân quyết định dùng chính sách lung lạc. Là nhân vật phe phản diện, hắn phải nhịn nhục chịu đựng!
Hắn đã không còn hy vọng gì vào lũ ngu ngốc kia nữa, chờ người chi bằng tự dựa vào bản thân.
Khôi phục tu vi, ngay lập tức đập chết cô nàng!
…
Hai ngày sau, Thời Sênh dẫn theo Bộ Kinh Vân trở về học viện, người của Cửu U Điện nhìn thấy Bộ Kinh Vân vẫn bình an vô sự không vấn đề gì thì vô cùng kích động, nhưng vẫn không có ai đi lên trước nhận, cũng không có lấy một người đi lên hành lễ.
Thời Sênh phát hiện không chỉ có người của Cửu U Điện đang âm thầm kích động, ngay cả người của học viện khi nhìn thấy Bộ Kinh Vân cũng chỉ chú ý đến dung mạo tuyệt sắc của hắn mà không hề có biểu hiện nên có khi gặp điện chủ Cửu U Điện. “Này, tại sao bọn họ lại tỏ ra như không quen biết ngươi thế?” Thời Sênh chọc chọc Bộ Kinh Vân.
Bộ Kinh Vân giận dữ trừng mắt nhìn cô, chầm chậm mở miệng, “Họ chưa từng gặp bản tôn, tất nhiên là không quen biết rồi.”
“Hả?” Chưa từng gặp sao?
Bộ Kinh Vân khinh miệt hừ lạnh một tiếng, “Ở đây, người có tu vi cao nhất cũng chưa đến 100 tuổi.”
Thời Sênh ngộ ra, “Thì ra là do quá già.”
Thời gian Bộ Kinh Vân thành danh quá dài, sau này những người này cũng chỉ nghe tới danh hiệu của hắn, chưa từng gặp hắn, vậy nên không quen biết là chuyện hết sức bình thường.
“Thẩm Dao Quang, ngươi còn dám nói bản tôn già một lần nữa, có tin bản tôn tự sát cho ngươi xem không?”
Thời Sênh: “…”
Bộ Kinh Vân thấy Thời Sênh không nói gì, lúc này mới thỏa mãn hừ một tiếng, dường như cô nàng rất sợ hắn chết, chỉ cần hắn nói vậy, cô sẽ không nói ra mấy lời nói khó nghe đó nữa. Thời Sênh chửi thầm trong lòng, cái đồ Hệ thống chết tiệt!
Rảnh rỗi cả ngày liền thích thêm quy tắc nọ kia!
Tức chết đi được!
“Dao Quang, hai ngày nay con đi đâu? Ta còn tưởng con sợ tội chạy trốn rồi?” Ông chú phóng khoáng không biết từ đâu chui ra, nắm lấy Thời Sênh, nói liên mồm, “Haizzz, con kiếm đâu ra mỹ nhân này vậy? Có phải là người của học viện chúng ta không? Sao ta chưa từng gặp.”
Sợ tội chạy trốn cái đầu ông!
Ông có biết dùng thành ngữ không vậy?
Mù văn hóa!
Ánh mắt lạnh lẽo của mỹ nhân Bộ Kinh Vân dừng lại trên người ông chú phóng khoáng.
Ông chú phóng khoáng bị nhìn đến dựng cả tóc gáy, dịch sang bên cạnh Thời Sênh, nhỏ tiếng nói: “Dao Quang, mỹ nhân này lạnh lùng quá!”
Thời Sênh đồng cảm nhìn ông chú phóng khoáng.
Còn gọi là mỹ nhân?
Muốn tìm đường chết à? Thể loại như hắn thù dai nhớ lâu lắm đấy!
“Sắp bắt đầu rồi, thầy còn không mau qua đó?” Thời Sênh nhìn lên hướng bục cao đằng xa, dịch chuyển thành công sự chú ý của Diệp Thiên Nam.
“Đúng đúng, ta đến để đưa đồ cho con. Mau cầm lấy, đây là pháp bảo trấn viện của học viện chúng ta. Dao Quang, con hãy nhớ lấy, nếu không đánh lại được thì đừng miễn cưỡng, phải giữ được tính mạng.”
Ông chú phóng khoáng nhét thứ đồ chơi đen sì vào trong tay Thời Sênh, còn làm bộ nhìn trái ngó phải, “Nhất định không được nói là ta đưa nó cho con. Được rồi, ta chỉ có thể giúp con chừng đó thôi.”
Vậy nên báu vật trấn viện này ở đâu ra?
Trộm về sao?
Đừng có nói ông chú phóng khoáng này làm thật đấy nhé!
Sặc, ông ta đang hại cô hay giúp cô thế? Có đúng ông ta không phải là gián điệp do nữ chính phái đến không vậy?