Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 1991: Chúa Tể Của Tinh Tế (37)



Những đồ vật bên ngoài kiến trúc bằng kim loại này đa phần đều là đồ phế thải, cũng có không ít người máy nhưng đều ở trong trạng thái dừng vận động. Lúc Tinh Võng đóng cửa thì chúng cũng dừng vận hành.

Thời Sênh bắt đầu cất bước đi sâu vào trong.

Hẻm núi này rất lớn, đi từ ngoài vào đến trong cùng phải mất tới gần ba mươi phút.

Đến khi cô mở cánh cửa kim loại ra, trước mắt là một dàn sever cực kỳ lớn, tất cả sever đều đang ở trong trạng thái dừng hoạt động. Thứ mà Thời Sênh muốn tìm không phải những thứ này, cô nhìn xung quanh một chút, có lẽ nó ở vị trí chính giữa.

Cô tiếp tục đi lên phía trước, ở đây rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của cô.

Ở giữa chữ Hồi có một kiến trúc bằng kim loại đứng đơn độc, màu cũng sậm hơn một chút. Thời Sênh đi vòng quanh tòa nhà đó một vòng, phát hiện có mấy người máy đã dừng vận hành và dấu vết của một vài cơ quan.
Người máy đã dừng vận hành nhưng cơ quan thì không.

Trong óc những người này chứa cả vũ trụ hay sao thế?

Sao cái gì cũng nghĩ ra được!

Mẹ kiếp!

Kiếm của ông đâu!

Đến khi Thời Sênh thu phục hết những cơ quan dày đặc kia và tiến vào trong tòa nhà, cô thực sự có cảm giác muốn đánh người – trống không!

Thời Sênh nhanh chóng quyết định lui ra ngoài. Nhưng khi cô vừa lui người lại, trong phòng liền sáng lóa lên những tia laser, ánh sáng đảo qua lung tung trong phòng, gần như không bỏ sót bất kỳ khe hở nào.

Nếu cô mà còn đứng ở bên trong thì sẽ bị cắt thành mảnh nhỏ chỉ trong một giây.

Đúng thế, là bị cắt!

Có đáng sợ hay không cơ chứ?

Dọa chết bản cô nương, sao lại có loại sắp xếp hung tàn như thế này, thật biếи ŧɦái quá đi mất!

Thời Sênh: “…”

Đột nhiên hiểu ra một chân lý, đừng bao giờ coi thường những người đi trước, một khi người ta thông minh lên thì có thể bỏ xa bạn vài con phố.
Thời Sênh quay đầu nhìn xung quanh để tìm đồ vật đang được che giấu, nhưng sự thật đã chứng minh, bốn phía xung quanh đây chẳng có gì khác nhau, căn bản chẳng nhìn ra nguồn cơn ở đâu cả… tự lục lọi thôi.



Mấy kiến trúc này chẳng có gì khác nhau, Thời Sênh tìm hết từ tòa nọ sang tòa kia, lãng phí một đống thời gian. Thỉnh thoảng cô còn phải báo tin bình an cho Phượng Từ, sợ hắn lao từ trên kia xuống.

Con mẹ nó, đúng là biết giấu!

Thời Sênh đẩy một cánh cửa kim loại ra trong tâm trạng tuyệt vọng, cảnh vật bên trong vẫn y như các kiến trúc khác khiến mắt cô cũng sắp mù tới nơi rồi.

Mẹ kiếp, thật muốn cho nổ cái chỗ này!

Thời Sênh cố nhẫn nhịn cơn tức, nhanh chóng quét sạch hai tòa kiến trúc nữa. Đến lúc cô đã sắp bỏ cuộc đến nơi rồi thì cuối cùng cũng nhìn thấy một thứ đồ vật khác thường. Cô cẩn thận tiến lên quan sát mới xác định nó đúng là thứ mình đang tìm.
Giấu ở giữa một dàn sever như thế này, cũng may trước kia cô đã từng thấy nó rồi, nếu không thì có khóc cũng chẳng tìm ra được.

Thời Sênh ngồi xếp bằng xuống đất, lấy Thần Hành ra và mở máy lên.

“Chủ nhân?”

“Thần Hành, giờ ta cho mi một thân phận mới.” Thời Sênh nhìn vào màn hình, nói rất nghiêm trang, “Một thân phận cực kỳ cao lớn, thế nào?”

Thần Hành: “…” Sao lại có cảm giác chủ nhân muốn hố mình thế này?

Là nhóc bị ảo giác à?

“Chủ nhân, ngài… ngài… muốn làm gì?”

“Về sau, mi chính là đầu não.”

Ở trong một căn phòng chật chội và đầy máy móc, một thiếu nữ ngồi xếp bằng dưới đất, dùng giọng điệu tùy ý không quan tâm lắm tuyên bố một câu – Về sau, mi chính là đầu não.

Cô nghĩ đây là rau cải trắng ngoài chợ đấy à?

“Chủ nhân, sao em có thể làm đầu não được chứ? Em không làm được đâu.” Thân ảnh mờ ảo của Thần Hành lập tức hiện ra trong không trung, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó.
Cho dù cô nhóc đã từng có rất nhiều ý tưởng ngây thơ mà lớn mật, nhưng lúc này cô nhóc vẫn bị chủ nhân nhà mình dọa cho chết khϊếp, tưởng ai cũng làm đầu não được chắc?

Nhóc chỉ là một trí thông minh nhân tạo, cho dù khá lợi hại đi chăng nữa, nhưng mà so với đầu não thì…

Lúc này Thần Hành lại có dự kiến trước như thế khiến Thời Sênh chẳng biết nói gì, mọi lần người toàn nói mạnh mồm là ai thế hả?

Lúc này lại nhát gan rồi.

Thời Sênh không thể cưỡng ép Thần Hành ở lại đây được. Cô nhóc này theo cô bao nhiêu năm như thế, dù gì cũng có chút cảm tình, “Bản thân mi là do ta lấy từ chỗ Linh đi, Linh nói mi do nó sinh ra, nhưng một Tinh Võng chỉ cần một đầu não nên nó cho phép ta mang mi đi.”

Thần Hành: “…” Chủ nhân, ngài lại nói lung ta lung tung rồi.

“Chuyện này là sự thực.” Vẻ mặt Thời Sênh cực kỳ nghiêm túc.
Thần Hành: “…” Hoàn toàn không đáng tin một chút nào.

Thời Sênh: “…” Chẳng lẽ vì ngày thường chém gió nhiều quá nên giờ người trong nhà cũng không tin mình nữa sao?

Nhưng mà chuyện này cô không chém gió thật. Lúc trước cô vào nhầm trạm trung chuyển của Linh… Ừm, tạm thời gọi nó là trạm trung chuyển đi, sau đó bị Linh vây khốn, vì để thoát ra mà cô và Linh bước vào một cuộc “giao lưu thân thiết” kéo dài cả tháng trời. Tuy rằng cuối cùng cô không thắng được Linh nhưng cũng không thua quá thảm.

Vì rời đi, cô đành phải sử dụng thủ đoạn bạo lực để ép Linh thả cô ra.

Linh có bao giờ gặp phải loại người không thắng được về trí tuệ liền ra tay đánh nhau đâu, đành phải câm nín thả Thời Sênh đi. Trước khi Thời Sênh đi, nó còn giao Thần Hành cho cô.

Có lẽ Linh nhìn trúng cô là vì bản thân cô không thèm để tâm tới vật ngoài thân, sẽ không dùng Thần Hành để làm ra chuyện gì đáng sợ cả.
Khi đó Thần Hành vừa mới có linh trí, chẳng khác nào trẻ con ba tuổi. Lúc đầu Thời Sênh chẳng muốn nhận tí nào, nhưng Linh lại không biết xấu hổ nói nếu cô không nhận thì sẽ nhốt cô lại, cho dù cô có thể phá hủy nơi này thì muốn ra ngoài cũng sẽ mất rất nhiều thời gian.

Bị uy hϊếp như thế, Thời Sênh càng không vui, càng không muốn đưa Thần Hành theo.

Bởi vì lúc trước bị thua Linh nên cô vẫn cứ canh cánh trong lòng, vì thế liền đánh đố với Linh, điều kiện là nếu cô thắng thì không phải mang Thần Hành ra ngoài, nếu thua thì cô sẽ mang nó theo.

Kết quả không cần nói cũng biết, cô thua.

“Thế nên, vì ngài thua nên mới có em à?” Khuôn mặt nhỏ của Thần Hành đã nhăn nhó tới sắp khóc, người ta thì thắng mà có, còn nhóc lại là thua nên mới có.

“Haizz, thời trẻ trâu rồ dại mà.” Lúc có được Thần Hành thì Hạ Sơ vẫn còn sống. Khi ấy cô làm gì có được tâm cảnh như bây giờ.
“Chủ nhân…” Thần Hành nhệch miệng, “Nếu là hiện tại, có phải ngài không cần em nữa đúng không?”

“Vô nghĩa, mi không biết vì mi mà ta con mẹ nó đã bị hỏng mất cái cơ giáp đấy.” Thời Sênh trợn mắt, “Thời gian đó khi mà chỉ số thông minh của mi còn chưa ra cái thể thống gì, ta gặp bao nhiêu là phiền toái, mỗi lần ta đều phải đi thu thập mấy cái cục diện rối rắm do mi gây ra.”

Con mẹ nó, còn không ném đi được nữa chứ. Tùy tiện ném ở chỗ nào nó đều có thể khống chế người máy hoặc máy móc đưa nó về, sau đó nó còn dứt khoát bám vào máy tính bảng của cô, cái này thì ngon rồi, càng không thể ném được. Nó coi Tinh Võng như bể bơi nhà mình, Thời Sênh đi tới đâu thì nó cũng theo tới đó, chẳng khác nào kẹo mạch nha cả.

Con người cần thời gian để trưởng thành, Thần Hành cũng cần, thời gian mà nó trưởng thành thì đúng là một đứa trẻ trâu đúng nghĩa, Thời Sênh thấy cực kỳ phiền hà. Sau đó nó hơi thông minh lên một chút, biết lấy lòng Thời Sênh, dần dần Thời Sênh mới thích nó.
“Chủ nhân…” Thần Hành lắc cái đầu nhỏ, dùng ánh mắt ấm ức lên án Thời Sênh, cho dù nó chỉ là hư ảnh thì lúc này nhìn cũng cực kỳ điềm đạm, đáng yêu.

Thời Sênh: “…”

Ghét nhất cái trò bán manh này!

“Mi có làm hay không, nói một câu đê.” Thời Sênh chỉ vào cái máy tính bảng.

Thần Hành: “…” Để nhóc khổ sở trong chốc lát đi, bây giờ nhóc không thể tự hỏi được đâu, có khi nhóc sắp chết máy tới nơi rồi.