Caroll chợt mở bừng mắt ra, thở dồn dập một hồi, vẻ mặt hoảng sợ không thể tin nổi.
“Thượng tướng Caroll?” Cát Na đỡ lấy Caroll ngồi xuống đất, “Có chuyện gì xảy ra thế?”
Trên trán Caroll chảy đầy mồ hôi lạnh. Hắn dựa người vào một thân cây lớn, ngồi bệt xuống đất, thở hổn hà hổn hển. Hắn cũng không nhớ nổi vừa rồi bản thân mình đã nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy tim đập rất nhanh.
“Cục trưởng, có gì đó đang rơi xuống.” Có người chỉ về phía chân trời.
Phía chân trời xám xịt, vô số điểm đen đang tiến về phía bọn họ. Mọi người đứng dậy từ trên mặt đất, tay cầm chặt vũ khí.
Điểm đen càng lúc càng gần, đó là vô số chiến cơ và chiến giáp, khi chúng tới gần, có thể nhìn thấy rõ ký hiệu in bên trên, là người của Thượng Quan Phổ.
“Chạy mau!” Cesar hét lớn một tiếng. Mọi người lập tức chạy vào trong cánh rừng. Cesar túm Caroll vẫn còn đang ngây người ra chạy. Cát Na theo sát phía sau, chiến giáp sau lưng nổ súng, âm thanh đùng đoàng như một khúc nhạc dạo của cái chết.
…
Đám người Cesar bị buộc chạy tới trước một lòng sông đã khô cạn, có thể nhìn thấy rất nhiều xương trắng, có cái xương còn cao hơn cả người bọn họ. Không biết có bao nhiêu sinh vật từng chết ở nơi này.
Chiến cơ bay vòng vòng trên cao, chiến giáp hạ xuống hai bên lòng sông, chặn đường thoát của bọn họ.
“Cục trưởng…” Cát Na và Cesar đứng quay lưng vào nhau, bây giờ phải làm sao đây?
Cesar không nói gì, nhìn về phía chân trời phía xa.
Nơi xa, có một tàu chiến hạm đang chầm chậm bay tới, chiến hạm dừng lại, mấy chiến giáp bay từ trong ra, dừng bên trên lòng sông, chiến giáp mở ra, Thượng Quan Phổ xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Hai người nhìn nhau từ xa, Thượng Quan Phổ là người lên tiếng trước, vẻ mặt có mấy phần cổ quái, “Em Tư, đã lâu không gặp.”
Caroll đột nhiên quay đầu nhìn Cesar, cái quái gì đây? Vừa rồi hắn gọi là gì thế?
Ngay cả Cát Na cũng nhìn Cesar với vẻ khϊếp sợ.
Tại sao Thượng Quan Phổ lại gọi Cục trưởng là em Tư thế?
Chẳng phải Tứ hoàng tử đã chết từ lâu rồi sao?
Khuôn mặt Cesar trầm xuống, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc cũng những người xung quanh, hắn không hề có ý định giải thích mà chỉ nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Phổ, cánh môi khẽ nhấp: “Anh Ba, đã lâu không gặp.”
Thượng Quan Phổ vỗ tay bước xuống, dừng cách Cesar không xa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, “Em Tư thật sự làm anh đây lau mắt mà nhìn, lúc biết là chú, anh đây còn bị kinh hãi không nhỏ đấy. Em Tư vẫn luôn là người thông minh nhất trong bốn anh em chúng ta. Phụ hoàng lúc nào cũng khen chú, đáng tiếc, lần này chỉ sợ anh Ba thắng một nước rồi.” Cesar không nói gì.
Thượng Quan Phổ tiếp tục nói: “Năm đó em Tư thực sự đã đi một nước cờ hay, giấu giếm được Phụ hoàng, giấu giếm được tất cả mọi người, cũng giấu giếm được anh đây.”
Cách đây không lâu hắn mới phát hiện ra thân phận của Cesar, lúc trước người này luôn liên hệ với Linh bằng thân phận Cục trưởng Cục Thời không, lần nào liên hệ cũng dùng mặt nạ, hắn chưa bao giờ nhận ra đây lại là em trai mình.
Đến tận lúc khai chiến, Cesar không có ý định giấu giếm nữa nên hắn mới nhận ra, người vẫn luôn đối đầu với hắn hóa ra lại là người em thứ tư tưởng đã chết từ lâu này.
Không ngờ, em Tư này đã ngầm hoạt động dưới mí mắt của hắn bao nhiêu năm như thế, vậy mà hắn chẳng hề phát hiện ra.
Không thể không thừa nhận, lúc trước Phụ hoàng lúc nào cũng khen đứa em này không phải không có lý do. “Đây chẳng phải đều do anh Ba ép tôi sao?” Cesar nghiêng người, gãi mái tóc vàng óng của mình, hình như có chút bực bội, “Nếu không phải lúc trước anh Ba muốn đẩy tôi vào chỗ chết thì tôi cũng không đến nước phải giả chết trốn đi.”
“Vậy thì cũng chỉ có thể trách em Tư xen vào việc của người khác thôi.” Thượng Quan Phổ hừ lạnh, “Nếu chú đứng ở bên phía anh thì những chuyện xảy ra ngày hôm nay cũng không phát sinh. Hai anh em chúng ta cùng bắt tay nhau, làm gì tới nỗi không bá chiếm được Tinh Tế này?”
Cesar tỏ vẻ thất vọng, “Anh Ba, cho dù anh biến tất cả những người ở Tinh Tế thành máy móc được, anh tưởng rằng anh sẽ thấy vui sướng sao?”
“Ha ha ha, tại sao anh lại không vui chứ?” Thượng Quan Phổ ngửa đầu cười lớn, “Anh đây sẽ là chúa tể ở Tinh Tế này, muốn gì được nấy, tất cả mọi người phải nghe theo anh, có gì mà anh đây phải không vui chứ?” Ngoại trừ tỏ vẻ thất vọng ra, Cesar hoàn toàn không có cảm xúc nào khác.
Hắn không biết từ lúc nào, anh Ba khiêm tốn, lễ độ kia của mình lại thay đổi như thế. Hắn cũng không rõ tại sao anh ta lại có suy nghĩ kinh khủng như vậy.
Lúc hắn phát hiện ra, Thượng Quan Phổ đã âm thầm làm rất nhiều chuyện, thuộc hạ của anh ta nắm giữ những lực lượng thần bí. Lúc đầu, hắn còn định khuyên nhủ, nhưng anh ta hoàn toàn không nghe, cũng đúng lúc này, hắn phát hiện ra hình như Linh đã bị anh Ba của mình khống chế.
Linh là gì?
Là đầu não, nắm giữ toàn bộ mạng internet của Tinh Tế.
Từ sau khi hắn phát hiện ra chuyện này, Thượng Quan Phổ bắt đầu đuổi gϊếŧ hắn. Thân là Tứ hoàng tử vốn được sủng ái nhất lúc bấy giờ, vậy mà trên tay hắn lại chẳng có bao nhiêu người có thể dùng được, khắp nơi đều là người của Thượng Quan Phổ. Hắn hoàn toàn không có cách nào chống lại anh Ba của mình được, đành phải bất đắc dĩ giả chết để trốn thoát. “Cậu là Tứ hoàng tử của tinh hệ U Minh?” Cuối cùng, Caroll cũng lấy lại tinh thần.
Tứ hoàng tử Thượng Quan Trạch từng là một ngôi sao sáng rực rỡ nhưng lại qua đời từ rất sớm.
Cesar… Thượng Quan Trạch…
“Đúng.” Cesar đã chuẩn bị tốt tinh thần cho việc thân phận bị bại lộ, đối mặt với nghi hoặc của Caroll, hắn gật đầu thừa nhận.
“Cục trưởng…”
Cát Na vào Cục Quản lý Thời không muộn nên cũng không biết thân phận của Cesar.
Cô ta đi theo bên cạnh hắn lâu như thế, vậy mà hắn chưa từng để lộ ra một chút nào. Cát Na thấy thật thất vọng trong lòng, chẳng lẽ Cesar không tin tưởng cô ta ư?
Cesar liếc nhìn cô ta một cái, giải thích: “Cát Na, dù tôi có thân phận thế nào thì cũng không thay đổi được thân phận tôi là Cục trưởng Cục Quản lý Thời không cả.”
Cát Na thu lại vẻ thất vọng, đáy mắt hơi tỏ vẻ kiên định, gật mạnh đầu tỏ vẻ mình đã hiểu. Cesar lại nhìn về phía Thượng Quan Phổ, nhìn thẳng vào hắn, tựa hồ muốn nhìn xuyên thấu cả linh hồn hắn.
“Toàn bộ Tinh Tế chỉ có anh bình thường, anh thật sự sẽ vui sướng sao?”
Khi tất cả mọi người ở Tinh Tế đều trở thành người máy không có cảm xúc, không biết vui, biết buồn, biết giận, cả thế giới sẽ trở nên lạnh băng, lúc đó, cho dù đứng đầu cả Tinh Tế thì cũng có lợi ích gì đâu?
“Vui sướng á? Chỉ cần có thể thống trị Tinh Tế là anh đây thấy vui rồi.” Thượng Quan Phổ tỏ vẻ cực kỳ phấn khởi, “Em Tư, bây giờ chú vẫn còn cơ hội, đi theo anh, Tinh Tế này sẽ là của chú. Chú nhìn bản thân mình bây giờ đi, đã thành ra thế này rồi, chỉ cần không chống đối lại anh đây thì anh đây cũng sẽ không bạc đãi chú.”
Cesar lắc đầu, “Lựa chọn của tôi đã đưa ra từ nhiều năm trước rồi, chẳng lẽ anh Ba còn không biết ư.” Vẻ mặt Thượng Quan Phổ lập tức trầm xuống, sát khí tràn ngập trong mắt, “Vậy thì chú đừng có trách anh Ba.” Hắn giơ tay lên, chiến giáp bốn xung quanh lập tức chĩa họng súng về phía bọn họ, “Gϊếŧ bọn chúng cho ta.”
Đều là Cesar tự tìm, hắn đã cho một con đường sáng mà không chịu đi, cứ nhất định phải đâm đầu vào chỗ chết.
Ánh sáng bắn ra khắp lòng sông, những người của Caroll đều ngã xuống trước cuộc tấn công của chiến giáp. Người ngã vào vũng máu, máu tươi chảy vào lòng sông khô cạn, nhiễm đỏ một vùng đất.
“Cục trưởng, cẩn thận!” Cát Na đẩy Cesar sang một bên, một làn đạn ánh sáng bắn xuyên qua người cô ta, máu tươi bắn lên không trung.
“Cát Na?”
Sắc mặt Cát Na tái nhợt, bám vào xác chết bên cạnh đứng lên, miễn cưỡng lên tiếng, “Em không sao, Cục trưởng.” Cesar bò dậy khỏi mặt đất, kéo cô ta, lắc mình trốn ra sau một đống xương rất lớn.