Thực Hiện Nguyện Vọng Nữ Phụ

Chương 204: A từ, hẹn gặp lại! (20)



Thời Sênh băng bó cho Bộ Kinh Vân xong, lúc này mới nhìn sang ông Thẩm vừa bị cô đá sang một bên.

Cô rất hiếu kỳ, tại sao khi nãy ông Thẩm không ra tay trực tiếp với cô mà lại lấy Bộ Kinh Vân ra uy hϊếp?

Nhưng bây giờ cô dã biết rồi.

Ông Thẩm đã bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng.

Chẳng trách ông ta lại lấy cô ra để làm thông gia với hoàng thất.

Hoàng thất cần sự hỗ trợ của Thẩm gia, ông Thẩm có chủ ý gì tạm thời chưa cần biết đến, nhưng chắc chắn không phải là chủ ý tốt đẹp gì.

Thời Sênh chuyển động não bộ một hồi liền hiểu ra mấu chốt trong đó.

E rằng Quân Hàn Lâm đã ra tay với Thẩm gia rồi.

Nam chính đại nhân quả thật mạnh mẽ!

Nếu Quân Hàn Lâm biết bản thân đang tự làm đồ cưới cho chính mình, không biết hắn có tức giận nhảy ngược lên không nữa?
Nghĩ xem nam chính nhảy ngược lên thì sẽ thế nào, thật thú vị!

Thời Sênh ngẩn ngơ một hồi, ông Thẩm nhân cơ hội này gọi người đến, đợi đến khi Thời Sênh hoàn hồn lại, đại sảnh đang trống không bỗng chốc đã lại đầy chật người.

Lần này người đến quả nhiên không phải hạng một kiếm đâm chết tươi như vừa nãy, tu vi thấp nhất cũng là Linh vương bậc 7.

“Gϊếŧ chết nó cho ta.” Ông Thẩm vô cùng tức giận, cũng không cần biết nữ nhân này rốt cuộc là ai, tại sao lại mạo xưng là con gái ông ta.

Thời Sênh chẹp chẹp miệng, kéo cổ tay Bộ Kinh Vân, tay còn lại lấy ra quả cầu nhỏ màu tím rồi ném.

“Ầm!”

Thời Sênh nhảy lên thiết kiếm bay ra khỏi đại sảnh, đại sảnh nhanh chóng sụp đổ bằng tốc độ mắt thường không thể nhìn được, ánh sáng sấm sét màu tím dần dần tan đi.
Luồng khí phát nổ lan rộng, ngay cả người bên ngoài cũng cảm nhận được uy lực khủng khϊếp, nhanh chóng chạy khỏi Thẩm gia.

Thời Sênh điều khiển thiết kiếm bay lên bên trên, cúi đầu nhìn xuống phía dưới.

Sau khi thấy người đã tản đi gần hết, Thời Sênh mới lấy ra quả cầu nhỏ khác ném tiếp xuống phía dưới theo hướng vừa ném quả cầu khi nãy.

Toàn bộ kiến trúc Thẩm gia tiếp tục đổ sập, bụi bay mù mịt, ánh sét nhấp nháy.

“Đùng đùng đùng…”

Trên trời cao bỗng truyền đến tiếng sét chói tai, một khoảng lớn mây đen ngưng tụ lại, đôi tay đang ném cầu của Thời Sênh bỗng ngừng lại.

Nguy rồi, ném hăng quá, quên mất lời nhắc nhở của Hệ thống rồi.

Thời Sênh nhanh chóng thu cầu lại, điều khiển thiết kiếm bay về nơi không có mây đen ở đằng xa kia.

Bộ Kinh Vân nhìn về phía sấm sét đang chuẩn bị giáng xuống kia, “Sấm sét đó đánh vào ngươi à?”
“Không lẽ chúng ngưng tụ lại để ngắm cảnh thôi sao?”

“Nhưng… chúng đang di chuyển theo ngươi kìa.”

Cái gì?

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn, quả nhiên cả đám mây đen đang đuổi theo cô với tốc độ kinh người.

Sặc, tốc độ của các ngươi không thể nhanh như vậy được!

Không phù hợp với logic khí tượng học!

Không thể bởi vì các ngươi là thiên đạo thì có thể tùy tiện giả mạo.

Sẽ bị tố cáo đấy!

Thời Sênh tìm một nơi tương đối bằng phẳng, ném Bộ Kinh Vân xuống, còn mình dẫn dụ đám sấm sét kia bay xa ra chỗ khác.

Bộ Kinh Vân nhìn theo đám sấm sét đang không ngừng giáng xuống kia, trong lòng bỗng thấy khó chịu, hắn muốn lên đó xem sao nhưng lại phát hiện bản thân mình ngoài đôi chân ra để đi ra không còn gì khác.

Cho nên đến khi hắn đi đến nơi đám mây giông kia tụ tập dầy đặc nhất, nhìn thấy Thời Sênh nằm trên đất, không biết sống chết.
Trong lòng hắn bỗng trào dâng một cảm giác khó tả, bước lên mấy bước.

“Thẩm Dao Quang?”

“Ừm?” Đôi mắt Thời Sênh hơi nheo lại, nghe thấy âm thanh, lông mi khẽ run, nhè nhẹ ừm một tiếng.

Lúc này, Bộ Kinh Vân mới thả lỏng, nữ nhân này chính là một tai họa, làm sao có thể chết dễ dàng như vậy được.

“Chỉ biết mang sét tới đánh để bắt nạt ta.” Thời Sênh thì thầm vô lực, sau đó dựng ngón giữa về phía trên trời.

Thế giới tu chân cho sét đánh bản cô nương.

Thế giới huyền huyễn lại cho sét đánh bản cô nương.

Kết quả chẳng phải là vẫn không đánh chết được bản cô nương sao?

Não phẳng!

A, đau quá!

Thời Sênh co lại nằm trong lòng Bộ Kinh Vân, cả khuôn mặt nhỏ nhắn chau lại thành một nhúm.

Bộ Kinh Vân cũng không biết mình nghĩ thế nào, ma xui quỷ khiến lại đi ôm chặt lấy Thời Sênh.
Trên người cô mặc một chiếc áo vô cùng cổ quái, nhưng lúc này đã rách nát te tua, hắn thử mấy lần vẫn không thể cởi nó xuống, chỉ đành ôm cô rời khỏi đó.



Thời Sênh tỉnh dậy, sắc mặt trắng bệch, lồng ngực phập phồng.

Lại là một giấc mơ.

“Cô tỉnh rồi à?” Thanh âm trong veo đưa cô trở về thực tại.

Cô ngẩng đầu lên, nam nhân y phục đỏ đang đứng ngược ánh sáng, thần sắc điềm đạm.

Thời Sênh đảo đảo mắt, tỉnh táo lại, cô quay người đánh giá xung quanh.

“Đây là đâu?” Không phải cô bị sét đánh sao? Tại sao lại đến đây?

Bộ Kinh Vân tiến lên hai bước, gương mặt tuấn mỹ che đi ánh sáng, nhưng vẫn đẹp kinh tâm động phách như cũ.

Đôi mắt hắn nhìn cô, “Cửu U Điện.”

Cửu U Điện?

“Ngươi đưa ta đến đây làm gì?”

“Để nuôi.” Hừ, chỉ cô được quyền nuôi hắn, không cho hắn được nuôi cô chắc?
Nuôi… nuôi cái ông nội ngươi ấy!

Ngươi nuôi nổi bản cô nương đây sao?

“Sao ngươi lại mặc đồ màu đỏ rồi?” Thời Sênh chau mày nhìn quần áo trên người hắn, chói mắt, còn đẹp trai như vậy, thật quá đau mắt.

“Đây là địa bàn của ta, ta mặc gì do ta quyết định.” Hừ, ta thích mặc màu đỏ đấy thì sao?

“Không lẽ ngươi muốn thành thân với ta sao? Ờ được, vậy thì đợi ta khỏe rồi chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ.”Thời Sênh nheo mắt cười, đôi lông mi cong cong vô cùng đẹp đẽ.

Bộ Kinh Vân: “…” Vô liêm sỉ.

Bộ Kinh Vân phất tay áo rời đi.

Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy vành tai hắn phiếm đỏ, cực kỳ đáng yêu.

Thời Sênh bĩu môi, thử cử động cánh tay, thấy vô cùng đau nhức, trên người cô vẫn mặc bộ pháp bào lúc cô bị sét đánh.

Cũng may có thể dùng linh lực, nếu không có lẽ cô đã bị sét đánh chết thật, trò chơi kết thúc.
Thời Sênh cởi bỏ pháp bào đã rách nát, sờ hết một lượt trên dưới, cũng may không có vấn đề gì lớn.

Thời Sênh tu dưỡng mấy ngày, những vết đau nhức trên cơ thể mới đỡ hơn, nhưng vẫn có thể cảm giác được.

Muốn lột đồ của Bộ Kinh Vân cũng không được.

Thời Sênh hoạt động chân tay, liền thấy một nữ tử đang bê khay đi tới, đặt những thứ trên khay xuống bàn.

“Cô nương, mời dùng cơm.”

Mấy hôm nay cô gái này là người hầu hạ cô, tên Tiểu Hà, là một cô bé rất đáng yêu.

“Sao lại là cháo nữa vậy?” Thời Sênh nhìn một lượt đồ ăn trên bàn, vẻ mặt rất không thoải mái.

Tiểu Hà che miệng cười, “Cô nương thân thể không được khỏe, Điện chủ đặc biệt dặn dò chúng nô tỳ phải làm đồ ăn thanh đạm.”

Hết câu, cô ta lại nói, “Cô nương thật có phúc, Điện chủ chúng tôi trước nay chưa từng đối tốt như vậy với ai bao giờ.”
“Vậy sao?” Tốt cái con khỉ. “Vậy bên cạnh hắn không có nữ nhân nào nữa sao?” Hơn một trăm tuổi rồi, làm sao như vậy được, e hèm… cái chuyện ấy ấy.

“Không có.” Tiểu Hà lắc đầu, “Tất cả đều do Hộ pháp đích thân hầu hạ Điện chủ, chúng tôi rất ít khi được gặp Điện chủ.”

Thời Sênh: “…” Sao lại có mùi truyện đam mĩ ở đây thế này?

Điện chủ và Hộ pháp.

Cặp đôi xưa nay chưa từng có trong sách vở.

Nhìn Hộ pháp lo lắng cho Bộ Kinh Vân như vậy, chuyện này cũng có khả năng lắm chứ.

Não bộ lập tức hiện lên cảnh tượng hai người lăn qua lăn lại, cơ thể Hộ pháp cường tráng, chắc chắn là công.

Con mắt của quần chúng quả là anh minh, điện chủ quả nhiên là nam nhân mặt mũi trắng trẻo.

Không được, không được, bình tĩnh lại, còn nghĩ thêm nữa bổn cô nương đây sắp kích động tới nơi rồi.
Thời Sênh bỗng thấy có chút buồn lòng, không phải là cô đã chen ngang vào bọn họ chứ?

Đừng mà, bản cô nương đây chỉ có hứng phá đám tình yêu nam nữ chính thôi nha.