Thanh Hàn chạy nhanh đến nơi xảy ra chuyện, chỉ thấy một cái hố to.
Trong hố tia chớp lóe lên.
Hắn nhanh chóng quét mắt nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy bóng dáng tuyết trắng của con tiểu hồ ly kia.
Tim Thanh Hàn đập chậm nửa nhịp. Hắn đi về phía cái hố to kia, động tác có chút cứng ngắc.
Vừa nãy hắn nhốt nàng ở trong này.
Thời Sênh rung rung bộ lông bị đốt khét, lao từ bên cạnh ra, nhảy thẳng lên người Thanh Hàn.
Bước chân của Thanh Hàn dừng lại. Hắn chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy con tiểu hồ ly với bộ lông lởm chởm chỗ lồi chỗ lõm kia.
Bây giờ Thời Sênh đang rất không vui, cô nổ một cái phòng, lại nổ luôn cả mình.
Đều là lỗi của cái tên thiểu năng này!
Thời Sênh vươn móng vuốt cào mạnh hai cái, tức chết bản cô nương.
Thanh Hàn đưa tay vuốt ve cô, cảm giác được độ ấm của cô, đáy lòng hắn mới thở phào nhẹ nhõm. “Sư tôn…” Chưởng môn sững sờ nhìn Thanh Hàn, vừa rồi hắn lại thấy chút dịu dàng trên mặt của sư tôn?
Đây là ảo giác sao?
Nhất định là ảo giác!
“Ngươi về trước đi.” Thanh Hàn che kín Thời Sênh, lãnh đạm lên tiếng.
“Sư tôn, cái này…” Chưởng môn nhìn về cái hố to phía sau hắn.
Ánh mắt không chứa bất kỳ tình cảm gì của Thanh Hàn quét qua, chưởng môn lập tức cúi đầu, “Vâng.”
Lúc chưởng môn gần đi, còn quan sát cái hố to kia thêm mấy lần.
Hắn vẫn luôn cảm thấy cái hố này có chút quen thuộc.
Nhưng tạm thời lại không nhớ ra nổi.
…
“Có bị thương không.” Thanh Hàn kéo Thời Sênh ra ngoài, đưa tay sờ sờ cô.
Thời Sênh giũ giũ bộ lông, làm rơi xuống một lớp bụi đen.
“Không.”
Thanh Hàn lạnh mặt, “Ngươi dùng cái gì để nổ?”
Ở đây không có hơi thở của người ngoài, chỉ có khả năng duy nhất chính là tự nàng làm nổ. Bản thân nàng còn ở bên trong mà cũng dám nổ à?
Nổ mình bị thương thì làm sao bây giờ?
Rốt cuộc nàng có một chút ý thức nguy hiểm gì hay không.
Thời Sênh lấy ra một quả cầu nhỏ, đẩy vào lòng bàn tay của Thanh Hàn, “Cái này.”
Quả cầu nhỏ trơn nhẵn được đặt vào tay, bên trong có khí màu tím quanh quẩn, mơ hồ có thể thấy được tia chớp rất nhỏ hiện lên trong đó.
Hắn cảm giác được một sức mạnh khổng lồ di động ở bên trong.
Thanh Hàn cau mày lại, làm sao trên người nàng lại có nhiều vật kỳ quái như vậy.
“Đừng dùng những thứ này bừa bãi.” Vật nguy hiểm như thế này, nổ vào nàng thì làm sao bây giờ.
“Ai bảo ngươi nhốt ta lại.” Thời Sênh lấy lại quả cầu nhỏ.
Thanh Hàn: “…”
Hắn là vì tốt cho nàng thôi, lại còn trách hắn à? Cái lý gì thế này, sao cô nàng này lại vô lý như thế chứ! “Bây giờ không còn phòng nữa, có phải là ta có thể ở cùng với ngươi không?”
Thanh Hàn: “…” Đây mới là mục đích cuối cùng của việc ngươi làm nổ phòng chứ gì!
Tại sao nữ nhân này lại không biết xấu hổ như vậy!
Phòng cũng không còn, Thời Sênh được vào ở căn phòng của Thanh Hàn như mong muốn.
Còn rất không biết xấu hổ bò lên trên giường của Thanh Hàn.
“Ôi?” Thời Sênh nhảy nhảy ở phía trên, nhìn về phía Thanh Hàn ở đối diện, “Sao linh khí ở đây lại nồng như vậy?”
Thanh Hàn nhẹ giọng trả lời, “Giường là dùng noãn ngọc để chế tạo, bên dưới có vẽ tụ linh trận.”
Tụ linh trận?
Loại trận pháp này rất phổ biến, dùng để hội tụ linh khí.
Thời Sênh nằm ở chính giữa, linh lực chậm rãi lưu chuyển xung quanh cô, kinh mạch đau đớn âm ỷ trong cơ thể, lúc này cũng được xoa dịu. Một lúc sau cũng không nghe thấy động tĩnh gì, Thanh Hàn để sách trong tay xuống, đi về phía giường.
Cô đang co lại ngủ ở trên giường, đầu vùi vào bên trong bộ lông mềm mại.
Tuy rằng lúc trước hắn ôm cô ngủ, nhưng mà cho tới nay cũng chưa từng ngủ trên cùng một cái giường.
Cho nên Thanh Hàn ngồi trong phòng một đêm.
Mấy ngày sau đó Thời Sênh vẫn nằm ở trên giường của hắn. Linh khí nơi này có thể tiến vào trong thân thể của cô, tuy rằng rất chậm chạp.
Tiếc là, cô vẫn không thể khôi phục hình người như trước.
…
Trong chủ điện Vạn Thần Tông.
Khuôn mặt Vô Ngân vô cùng kinh ngạc, “Chưởng môn sư huynh, ngươi khẳng định là không nhìn lầm sao?”
Vẻ mặt chưởng môn nặng nề gật đầu, “Không sai được, rất giống như miêu tả của bọn họ.”
Cái hố kia, hắn vẫn cảm thấy hơi quen thuộc. Trở về suy nghĩ một chút, hắn lại nhớ ra thật. Trước đây không lâu, mới có người đã từng nói với hắn.
“Sư tôn và hồ yêu?”
“Thứ mà lúc trước sư tôn ôm trở về, chẳng lẽ chính là con hồ yêu kia? Nhưng mà nàng gϊếŧ không ít người, chuyện này…”
Một đám người thảo luận sôi nổi.
Vạn Thần Tông lại có một con hồ yêu.
Lại còn là do sư tôn của bọn hắn mang về.
“Chưởng môn sư huynh, việc này chúng ta không có chứng cứ, ngươi nói nên làm gì bây giờ?” Dù sao bọn họ cũng đâu thể xông lên chất vấn sư tôn được?
Cho bọn họ một trăm lá gan bọn họ cũng không dám.
“Sư tôn trở về bên kia còn chưa có sắp xếp người đi tới hầu hạ đâu, chi bằng sai người mượn danh đến hầu hạ qua đó tìm hiểu đi?” Có người đề nghị.
Chưởng môn chỉ trầm ngâm trong giây lát, “Cũng chỉ có cách này thôi.”
“Được, ta đi sắp xếp.” “Chưởng môn sư huynh, nếu như Thanh Hàn sư tôn thật sự dẫn con hồ yêu kia trở về, thì nên làm gì bây giờ?”
Vấn đề này vừa đưa ra, toàn bộ đại điện đều yên tĩnh lại.
Không ai biết phải trả lời vấn đề này như thế nào.
…
Đệ tử hầu hạ Thanh Hàn, ngày hôm sau liền được đưa lên núi.
Thanh Hàn quan sát thiếu nữ có chút cẩn thận này vài lần, hắn chỉ chỉ về căn phòng mình ở, “Phòng này không có sự cho phép của ta, không được tiến vào.”
Thiếu nữ vẫn cúi thấp đầu, nhỏ giọng đáp một tiếng, “Dạ.”
Đợi Thanh Hàn rời đi, thiếu nữ mới thở phào nhẹ nhõm, sợ chết được.
Khí thế của nam nhân này mạnh thật, nàng còn chưa kịp nhìn dáng vẻ của hắn ra sao.
Thiếu nữ chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt rất xa lạ, nhưng mà đôi mắt kia lại có chút quen thuộc. Nếu như Thời Sênh ở chỗ này, nhất định có thể nhận ra.
Thiếu nữ này chính là nữ chính Ngu Tiểu Thất.
Sau khi Ngu Tiểu Thất bị cái tên nam nhân đeo mặt nạ kia bắt đi, thì vẫn luôn tìm cơ hội chạy trốn, sau đó nàng thực sự chạy được.
Trước khi chạy trốn, nàng trộm được một loại thuốc từ chỗ của nam nhân đeo mặt nạ kia, có thể thay đổi dung mạo che giấu yêu khí.
Để trốn khỏi tên nam nhân đeo mặt nạ đó, Ngu Tiểu Thất uống thuốc xong, lẩn vào trong đội ngũ của Vạn Thần Tông, không nghĩ tới thần xui quỷ khiến lại vào Vạn Thần Tông luôn.
Ngu Tiểu Thất cam chịu số phận đồ đệ chuyên đi quét dọn. Trước khi lên đây, đã có người nói với nàng một vài thói quen của vị sư tôn này, nàng đều nhớ kỹ, không dám làm loạn.
Đi ra từ trong một căn phòng, vòng đến chỗ ngoặt, Ngu Tiểu Thất liền nhìn thấy cái hố to lúc trước bị Thời Sênh nổ ra. Nàng khó hiểu nhíu nhíu mày, đi mấy bước về phía cái hố to kia.
Cái hố này dùng để làm gì?
Ngu Tiểu Thất đứng ở bên cạnh cái hố to, nhìn vào trong hố một chút, rất sâu, thế mà bên trong không có gì cả.
“Thật kỳ lạ.”
Ngu Tiểu Thất không để ý đến cái hố này, tiếp tục quét dọn, chờ đến khi làm xong thì sắc trời đã tối rồi.
Bây giờ nàng mới nhớ ra, vừa rồi sư tôn cũng chưa sắp xếp chỗ ở cho nàng.
Ngu Tiểu Thất chỉ có thể đi tìm Thanh Hàn.
Đến bên ngoài phòng của Thanh Hàn, thấy bên trong có ánh sáng, Ngu Tiểu Thất cẩn thận tới gần, “Sư tôn, ngài có ở đây không?”
“Chuyện gì.”
“Ngài chưa sắp xếp chỗ ở cho đệ tử.”
Bên trong im lặng một lúc, “Căn phòng bên cạnh Lãm Nguyệt Các.”
Lãm Nguyệt Các?
Ngu Tiểu Thất suy nghĩ một chút, vừa rồi khi quét dọn, nàng đã đi qua đó. Trong Lãm Nguyệt Các toàn là sách, chữ viết bên trên nàng xem cũng không hiểu, gian phòng kia ở ngay bên cạnh Lãm Nguyệt Các, nhưng mà có chút hẻo lánh, cũng rất xa bên này.
Ngu Tiểu Thất cũng không dám oán giận gì, ngoan ngoãn trả lời, “Đệ tử biết rồi ạ.”