Người phụ nữ này tên A Nguyệt, là người giúp việc.
Ở thời đại người máy chạy khắp nơi, còn dùng giúp việc, thật rất lạc hậu.
Thời Sênh yêu cầu gặp Kinh Huyền, A Nguyệt chỉ do dự một lát liền đồng ý, đưa Thời Sênh đi vào gác xép cũ kỹ.
Diẫm lên gác xép gỗ, có một loại cảm giác không chắc chắn.
“Chính là ở đây.” A Nguyệt chỉ vào cửa phòng, tiện tay đẩy cửa ra, “Cót két——”
Phòng rất gọn gàng, Thời Sênh vừa nhìn đã thấy khoang điều dưỡng đặt giữa phòng, ngoại hình gần giống khoang trò chơi, chỉ là màu sắc có khác biệt rất lớn.
Thời Sênh lại gần, bóng người bên trong dần dần trở nên rõ ràng.
Hắn yên lặng nằm ở đó, trên người mang một vài máy móc, ánh đèn mờ mờ tỏ tỏ lấp lóe trong khoang điều dưỡng, ánh lên gương mặt tái nhợt của hắn.
Đó là một thiếu niên, rất đẹp. Ánh mắt Thời Sênh quét qua khoang điều dưỡng, xoay đầu hỏi A Nguyệt, “Khoang điều dưỡng này là ai đưa tới?”
Nguyệt lắc đầu, “Khi tôi tới, khoang diều dưỡng đã có rồi.”
Thời Sênh đi một vòng quanh khoang điều dưỡng, dù bề ngoài không có gì khác biệt với khoang điều dưỡng thường, nhưng bên trong nhiều bộ phận hơn, rất rõ ràng, đây là một khoang trò chơi xây lại.
“Hắn có người thân gì không?”
“Cái này tôi không rõ, lúc đầu khi tôi xin việc trên mạng, người ta trực tiếp cho tôi một địa chỉ, lương đều chuyển khoản trực tiếp, mỗi lần đều là lương một năm, tôi chưa từng thấy có người tới thăm hắn.” A Nguyệt là người thật thà, Thời Sênh hỏi gì, bà ấy liền đáp nấy.
“Tôi và hắn ở riêng một lát được không?”
“Được.” A Nguyệt gật đầu.
Cậu bé đáng yêu như vậy, một mình cô độc nằm ở đây, người làm mẹ như bà ấy có lúc cũng sẽ đau lòng thay cho cậu. A Nguyệt ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa.
Thời Sênh chống cằm nhìn người ở khoang điều dưỡng, đèn trò chơi vẫn sáng, hắn vẫn trong game.
Phải đưa hắn ra.
…
Lúc Thời Sênh xuống lầu, vừa hay nghe thấy A Nguyệt đang gọi điện thoại.
“Nghiêm trọng không? Tôi nghĩ cách tới một chuyến… ờ ờ được… ” A Nguyệt luống cuống dập điện thoại.
Rồi bà ấy gọi điện thoại cho một vài người quen, bảo người tới đây giúp bà ấy chăm sóc vài ngày, nhưng cuối cùng đều bị từ chối, khiến A Nguyệt sốt ruột muốn khóc.
Thời Sênh đi xuống, “Cô có việc gấp à?”
A Nguyệt lau lau mắt, nghẹn ngào nói: “Con tôi bệnh nặng, nguy hiểm đến tính mạng.”
“Tôi giúp cô chăm sóc hắn vài ngày, cô xem được không?” Thời Sênh đã định tìm cơ hội tới trộm người, giờ A Nguyệt có việc, cũng miễn cho cô phải ra tay phiền toái. “Được… được không?” A Nguyệt mở to mắt, sau đó lắc đầu, “Không được không được, không thể phiền cô.”
Cái quan trọng nhất là, trong lòng A Nguyệt vẫn có chút lo lắng.
Nhưng điện thoại chỗ bệnh viện không ngừng gọi tới, lựa chọn giữa con của mình và con của người khác, A Nguyệt đã chọn con của mình.
Đây là thường tình của con người, rất bình thường.
A Nguyệt là người rất tỉ mỉ. Việc hằng ngày bà ấy phải làm đều dùng sổ viết lại, lúc này chỉ cần giao cho Thời Sênh là được.
Đợi A Nguyệt vội vã rời khỏi rồi, Thời Sênh về biệt thự dọn khoang trò chơi.
Khi cô về, nhìn thấy bùa trong sân có dấu vết bị đốt, nhưng không bị phá hoại. Thời Sênh nheo mắt, dán lại bùa lên tầng.
Cô cần đưa Kinh Huyền ra khỏi trò chơi, nhưng cũng là có rủi ro, một phần hai cơ hội. Thời Sênh nằm vào khoang trò chơi, giờ sever game đã đóng, cô không thể lên trò chơi, cho nên cô chỉ có thể thuận theo tuyến đường vận chuyển của Kinh Huyền đi vào.
Chuyển đổi ý thức thành một xâu dữ liệu, loại cảm giác này rất giống như trước đây cô ấy rời khỏi trò chơi, vào thân thể này.
Vô cùng khó chịu.
Xung quanh ngoài bóng tối, còn có các loại giọng nói kỳ quái, giống như muốn chọc thủng tai cô luôn.
Thời Sênh không tin lại thử lần nữa, kết quả vẫn như vậy, thấy phía trước có ánh sáng, nhưng mỗi lần cô ấy muốn tiếp tục tiến lên, lại không có cách nào đi tiếp.
Thời Sênh chống cằm, nhìn chằm chằm vào khoang điều dưỡng bên cạnh giây lát, tai đột nhiên giật giật, sau đó ánh mắt u ám đưa ra phía ngoài. “Muốn chết.” Thời Sênh đẩy khoang trò chơi ra, xách kiếm đi ra ngoài.
Bên ngoài chỉ có ánh sáng vàng vọt của đèn hành lang phát ra, sân bên dưới ẩn trong một vùng bóng tối, Thời Sênh từ cầu thang đi xuống.
Cô xuyên qua sân, đi về hướng nhà bếp.
Ngay sau khi cô vào nhà bếp, một bóng đen lắc mình xuất hiện ở từ chỗ tối, đi về phía gác xép với tốc độ cực nhanh.
“Oang!”
Khi bóng đen sắp lại gần cửa phòng, thiết kiếm đột nhiên xuất hiện phía trước bóng đen, bóng đen hình như rất sợ thiết kiếm, nhanh chóng lùi ra sau, nhìn thiết kiếm một cách phòng bị.
“Đêm hôm không mời mà tới, ngươi muốn chết thế nào?”
Giọng nói trong trẻo truyền tới từ bên dưới.
Bóng đen lại gần hành lang, ló đầu ra nhìn về phía dưới.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thiết kiếm thẳng đứng đâm về phía bóng đen, bóng đen lật người từ trên hành lang xuống, rơi vào trong bụi hoa bên dưới. “Thời Sênh, chờ lần sau lại gặp cô, lần này coi như tôi thua.” Bóng đen ép thấp giọng, khiến người ta không phân biệt được ra giọng nói thật của hắn.
“Nói cứ như ngươi nhường ta vậy.” Thời Sênh như một mũi tên xông tới, nắm lấy cánh tay bóng đen, lật hắn ra đất, “Ngươi là ai?”
Gọi được tên thật của cô, khẳng định không phải là người của thế giới ảo.
“Tôi đã chuẩn bị cho cô món quà nhỏ, hy vọng cô thích, lần sau gặp.” Hắn nói dứt câu này, cổ hơi nghiêng, trực tiếp đoạn hơi thở.
Thời Sênh: “…”
Tự sát này đủ nhanh đấy.
Biết rơi vào tay cô ấy không có kết cục tốt.
Thời Sênh đứng một lát, xử lý xong thi thể của người đàn ông, lại về phòng.
[Ký chủ, cô quen hắn sao? ] Hệ thống dè dặt hỏi.
Thật sự có người khác vào thế giới ảo, còn nhắm vào Ký chủ…… Chủ nhân, người còn không về, sợ là sẽ hỏng chuyện đấy.
“Lời này không phải ta nên hỏi mi sao?” Thời Sênh trợn mắt khinh thường.
Sao cô có thể quen loại thiểu năng tính kế sau lưng người khác này.
Lại dám tính kế sau lưng ông.
Tức chết đi được!
[… Ta không quen.] Sự nhận biết của nó đều là chủ nhân ban cho, chủ nhân vắng mặt, kho dữ liệu của nó không thể cập nhật.
Thời Sênh cũng không hy vọng vào cái Hệ thống ngu ngốc này.
Thời Sênh suy đoán ra một vài thông tin.
Người này quen cô, có hiểu biết nhất định với cô.
Nhưng hiểu biết này, có lẽ là từ mấy thế giới trước đây hắn lén lút quan sát được, cho nên hắn ở thế giới thật của cô, có lẽ là không quen cô.
Lựa chọn quyết đoán, là nhân vật ra tay rất tàn nhẫn.
Mục đích có lẽ là… gϊếŧ chết cô.
Còn về mục đích gϊếŧ chết cô, cái này thì phải hỏi chủ nhân đần độn của Hệ thống đần độn này. Luôn có bọn đần độn muốn hãm hại bản cô nương!
Sợ quá đi mất!
“Chủ nhân trước của ngươi muốn ta làm gì?” Đưa cô vào thế giới ảo, lại nhét đàn ông cho cô, không thể chỉ là để cô yêu đương.
[…] Cái gì chủ nhân trước, đó chính là chủ nhân của nó được không, [Tôi không biết.]
“Cần ngươi có tác dụng gì.”
[…] Làm ơn, việc này chủ nhân sao có thể nói cho nó, còn không phải lập tức bị cô lấy trộm sao?