Thời Sênh trở về không gian Hệ thống, thở dài thượn thượt, quả nhiên trẻ trung xinh xắn vẫn tốt hơn nhiều!
Cô từ từ đi đến trước màn hình, Hệ thống lập tức hiển thị số liệu.
Họ tên: Thời Sênh
Giá trị làm người: -265000
Giá trị sinh mạng: 35
Tích lũy: 35000
Đẳng cấp nhiệm vụ: A
Cho điểm nhiệm vụ: 86
Nhiệm vụ phụ tuyến: Hoàn thành
Phần thưởng nhiệm vụ phụ tuyến: Tích lũy 4000
Đạo cụ: “Vương miện nữ vương”, “Trái tim Quỷ vương”, “Ám dạ”
Ai nha, mẹ kiếp, không ngờ giá trị làm người lại tăng lên.
Thời Sênh chống tay bên cạnh màn hình, đứng nhìn một lúc lâu rồi mới bắt đầu thao tác trên đó, các số liệu dày đặc lần lượt được hiển thị.
[Ký chủ, cô đang làm gì thế?] Nếu âm thanh của Hệ thống có thể biến hóa được, thì lúc đó chắc chắn sẽ là trạng thái run rẩy bần bật. Ký chủ lại giở trò.
“Vá lại.” Thời Sênh chậm rãi nói.
[… Cô có chắc là mình không đang sửa loạn trình tự đấy chứ?]
Thời Sênh kiêu ngạo, hừ hừ, “Dù ta có đổi lại, thì mi cũng làm gì được?”
[…] Không làm gì được.
[Ký chủ, cô biết… người kia là ai không?] Hệ thống dò hỏi, chủ nhân không có ở đây, nó cảm giác mình thật là đần.
Tại sao có thứ khác xâm nhập vào mà nó cũng không biết?
Hệ thống phân tích một lượt các thế giới trước đó. Vấn đề xuất hiện từ sau khi chủ nhân của nó bảo đóng tất cả các lối dẫn lại.
Lúc đó đã xảy ra điều gì vậy?
“Làm sao ta biết được.” Cô không phải là thần tiên, bấm tay vài cái là biết được.
[…]
Thời Sênh vá lại lỗ hổng xong, bảo Hệ thống đưa mình đến thế giới tiếp theo.
…
Tất cả mọi người đều biết Nhan Miên là ngôi sao tai họa của giới hắc đạo. *
Lúc tỉnh lại, Thời Sênh phát hiện ra mình đang bị nhét trong một chỗ chật hẹp, chân tay co quắp lại với nhau, cực kỳ khó chịu, mùi ở đó cũng cực kỳ khó ngửi.
Nói thật là mệt!
Mẹ nó, lần này lại là trốn gϊếŧ cái gì đây?
Thời Sênh thử sờ mó xung quanh, có vẻ giống như trong cốp xe ô tô.
Duỗi tay đẩy nắp bên trên lên, không mở ra được.
Không gian nhỏ hẹp khiến việc hít thở cũng trở nên khó khăn. Thời Sênh nghỉ một lát, rồi mới tiếp tục quờ quạng xung quanh bốn phía.
Xung quanh rất sạch sẽ, không có công cụ nào có thể lợi dụng được.
“Cạch”
Cốp xe bỗng nhiên được mở ra, ánh sáng chói lòa từ bên ngoài chiếu vào, Thời Sênh bất giác nhắm mắt lại.
Những âm thanh ồn ào bỗng dội vào tai cô.
“Con bé này xinh quá.”
“Xinh thì có tác dụng gì! Mau đưa nó ra ngoài, bên kia người ta vẫn đang đợi đấy.” Thời Sênh bị bọn họ khiêng ra ngoài, chân chạm xuống đất, có lẽ nhìn thấy cô tỉnh rồi, bọn họ thô bạo đẩy cô lên trước vài bước.
Thời Sênh đã thích nghi được với ánh sáng, nhìn rõ khung cảnh trước mắt.
Có lẽ đây là bến cảng, xung quanh là các container hàng chồng chất. Một đám người đứng trước mặt cô. Trong tay họ cũng giữ một người phụ nữ, bị bịt mắt, chân tay trói lại mềm nhũn, có lẽ không có ý thức.
Mẹ kiếp!
Giao dịch py* à?
*Giao dịch py: giao dịch ngầm, giao dịch bẩn.
Vừa đến đã gặp phải tình huống thảm khốc thế này rồi.
“Mang người đến rồi đây, thả người ra.”
Bên tai Thời Sênh vang lên một giọng nói trầm nặng, cô quay đầu sang nhìn. Hắn đứng ở chỗ ánh sáng khá mờ, được nhiều người vây xung quanh. Thời Sênh chỉ có thể nhìn thấy những đường nét hết sức mơ hồ. Trong lúc Thời Sênh đang dò xét con người đó, thì cô bị một người đẩy mạnh, “Qua đó đi.”
Thời Sênh phát hiện ra cơ thể này có chút ẻo lả, bị đẩy một cái, suýt nữa ngã nhào xuống đất. Miễn cưỡng lấy lại thăng bằng, cô quay đầu lại lườm tên vừa đẩy mình.
“Lườm gì mà lườm, mau đi qua đó.” Tên đứng đằng sau cầm súng lên, nòng súng đen ngòm chĩa vào cô.
Thời Sênh thấy nhọc lòng quá.
Mấy thế giới này, lần nào cũng chỉ có súng súng súng!
Có súng ghê gớm lắm chắc!
Ông đây còn có kiếm nữa cơ!
Thời Sênh quay đầu lại, tình hình không được tốt cho lắm. Cô nên cho nổ tung rồi chạy, hay là chạy rồi hãy cho nổ tung đây?
Thời Sênh lật cổ tay lên, quả cầu năng lượng xuất hiện trên lòng bàn tay cô. Cô bước lên trước vài bước, đến đúng vị trí trung tâm, hít một hơi thật sâu, tận dụng toàn bộ sức lực của cơ thể, ném quả cầu năng lượng về hai phía. “Đoàng!”
Thời Sênh lập tức chạy về phía bên cạnh, sức ép của hai quả cầu đến nhanh hơn cô dự tính, thân người nằm ngoài sức điều khiển văng mạnh về phía những kiện hàng.
Người nện trên thùng hàng, Thời Sênh cảm thấy đầu óc choáng váng, xương cốt như gãy vụn hết rồi, hoàn toàn không thể nhúc nhích được.
Chó chết!
“Pằng Pằng Pằng!!”
Một vài tiếng nổ vang lên liên tiếp, chấn động mạnh đến mức Thời Sênh cũng run rẩy theo, dường như cô nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc cùng với tiếng nổ.
Tiếng nổ càng ngày càng lại gần, mắt Thời Sênh đã bắt đầu xuất hiện ánh lửa rồi, càng ngày càng sáng, thiêu nóng đỏ cả người cô.
Thời Sênh: “!!!”
Á Á Á chơi quá đà rồi!
Trước mắt Thời Sênh bị ánh lửa bao phủ, chỉ còn lại một vùng lửa đỏ.
…
“… Vụ nổ liên hoàn tại cảng Tường Tập hôm nay đã có tiến triển mới. Căn cứ vào điều tra, cảnh sát nghi ngờ băng đảng xã hội đen xả súng châm ngòi cho những hàng hóa dễ nổ trong thùng…” Thời Sênh mở mắt ra, xem tin tức đang phát trên ti vi, đầu óc có chút đờ đẫn.
Bây giờ cô đang ở đâu đây?
Cô là ai?
Mất trí nhớ? Những chuyện cẩu huyết thế này sao lại xảy ra với cô. Chỉ có một điều cô không thể chấp nhận được, cô đã chơi bản thân mình quá đà rồi.
Tên đần độn nào để nhiều hàng hóa dễ cháy ở bến tàu như vậy?
Còn bọn xã hội đên kia nữa, muốn giao dịch thì không thể chọn nơi rừng núi hoang vu ít người qua lại hay sao, mà nhất định lại phải chọn bến cảng.
Bến cảng đều bị các người chơi hỏng rồi!
“Cạch…” Cánh cửa bị đẩy ra.
Người giúp việc mặc đồ nữ ô sin đẩy một chiếc xe nhỏ vào, khuôn mặt không một chút biểu cảm, ánh mắt bất động, nhìn cứ như xác chết không hồn đang dịch chuyển vậy.
Thời Sênh ớn lạnh nhìn người hầu dọn dẹp cho cô, rồi đi ra ngoài như một xác chết không hồn. Đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy người hầu đó, người đầu tiên mà cô nhìn thấy khi tỉnh dậy chính là bà ta.
Hỏi gì bà ta cũng không đáp, đi lại không hề có tiếng động, trên mặt không có chút biểu cảm nào, giống như một con bù nhìn người ta điều khiển vậy.
Đây là thế giới hiện đại, sẽ không có ma thuật bù nhìn nào ở đây cả, nhưng có một cách thức đặc thù hơn ma thuật bù nhìn—- thôi miên.
Lúc này Thời Sênh không động đậy được, từ đầu đến chân cô đều bị băng bó như xác ướp, nếu không thì cô đã rút kiếm ra chém từ lâu rồi.
Lúc vụ nổ diễn ra, cô bị văng xuống nước, vốn dĩ đã bị va đập cho tàn phế, nhưng vì rơi xuống nước nên cô vẫn còn cơ hội lật ngược tình thế.
Đáng tiếc rằng chỉ số may mắn luôn khiến cô ngậm ngùi.
Cô không biết ở dưới nước đã va phải cái gì, còn chưa kịp rút kiếm ra, đợi đến khi tỉnh dậy thì đã ở đây rồi. “Tiếp thu cốt truyện.”
Không có kịch bản, sợ rằng cô còn không thể nào lên mặt được nữa.
Đây là một cuốn tiểu thuyết hắc đạo và ngược thân, ngược tâm.
Nữ chính là một sát thủ, biệt hiệu Anh Túc, tên thật An Như Linh. Những ai không quen đều gọi cô ta là Anh Túc.
Lúc còn nhỏ, cả nhà Anh Túc bị người ta gϊếŧ hại, cô ta được một băng đảng xã hội đen tên là Hắc Hổ Đường nhận nuôi và đào tạo trở thành một sát thủ.
Năm Anh Túc 18 tuổi, cô nhận được nhiệm vụ từ bên trên, phải ám sát một người đàn ông.
Người đàn ông đó tên là Lãnh Viêm, cũng chính là nam chính, môn chủ của Thanh Long Môn – thế lực đối địch với Hắc Hổ Đường. Nhiệm vụ của Anh Túc là mai phục ở bên cạnh, đợi cơ hội gϊếŧ hắn. Cho dù không gϊếŧ được thì cũng phải thăm dò một số tình báo. Anh Túc lập kế hoạch tiếp cận Lãnh Viêm, đồng thời thành công mai phục ở bên cạnh hắn.
Lúc mới đầu, Anh Túc thực sự đã truyền về không ít tin tức. Nhưng trong thời gian ở cùng Lãnh Viêm, Anh Túc đã trở nên thích hắn, nên không tiếp tục truyền tin tức nữa.
Người của Hắc Hổ Đường uy hϊếp dụ dỗ Anh Túc, nói với cô rằng, bọn họ biết năm đó ai là người đã gϊếŧ cả nhà cô. Nếu cô gϊếŧ chết Lãnh Viêm, thì sẽ nói cho cô biết hung thủ thật sự là ai.