“Bà chủ, bà muốn ra ngoài?” Người hầu trong nhà chính nhìn thấy Thời Sênh đi ra ngoài, ngăn lại kiểu cho có.
Thời Sênh trợn mắt lườm bà ta, người hầu rụt cổ lại, lùi vội sang một bên, “Phu nhân đi từ từ.”
Thời Sênh dẫn một người mặc trang phục người hầu rời đi, những người còn lại thấy rất kỳ lạ, người hầu lúc nãy sao nhìn lạ mắt thế nhỉ?
Thời Sênh nghênh ngang đưa Lăng Dực ra khỏi nhà chính.
“Thế này ổn thật sao?” Lăng Dực cúi đầu theo sau Thời Sênh, hỏi nhỏ.
“Không biết.”
Lăng Dực trợn mắt: “…” không biết là có ý gì?
Hắn đang đánh cược bằng tính mạng, nếu như bị người của Lãnh Viêm phát hiện ra, thì chưa nói đến chuyện nhìn thấy Anh Túc, đến mặt trời ngày mai cũng không nhìn thấy được.
“Dù sao tôi cũng không sợ chết.” Thời Sênh lại phun ra một câu rất không có trách nhiệm. Lăng Dực nhói tim, sao hắn lại có thể dễ dàng tin người phụ nữ này như vậy chứ. Bây giờ quay đầu lại còn kịp không?
Lăng Dực nhìn về phía sau, ở đằng xa, vài người vệ sĩ đang bám sát theo họ.
“Thiếu niên, anh phải nghĩ thoáng ra một chút.” Thời Sênh ân cần khuyên răn: “Con người nếu có chết, thì hoặc là nặng như Thái Sơn, hoặc là nhẹ tựa lông hồng có đúng không? Để gặp được người trong mộng, chỉ mới chút mạo hiểm này mà anh đã không dám, thì gọi gì là tình yêu chân chính?”
Lăng Dực tim đập thình thịch, Chicken Soup có độc kiểu này, hắn không ăn.
Không đúng!
Sao cô ta biết được mình thích Anh Túc nhỉ?
“Sao cô biết được nhiều chuyện vậy?” Lăng Dực chất vấn, “Tối qua tôi đâu có nói với cô là tôi thích Anh Túc.”
Thời Sênh thản nhiên như không, “Thì bây giờ anh nói rồi đấy.” Lăng Dực: “…”
Thời Sênh lắc đầu. Lăng Dực đầu óc đang không hiểu chuyện gì, cô ta lắc đầu cái gì chứ.
Hình ảnh nhân vật Lăng Dực được xây dựng có chút ngốc nghếch, IQ không được cao cho lắm, nhưng lại rất may mắn, nên cho dù trí thông minh đã off, nhưng hắn vẫn có thể dựa vào vận may các kiểu để sống sót.
Có một số người, có thể dựa vào may mắn mà sống được đến cuối truyện.
Còn bia đỡ đạn đen đủi như cô, bình thường chẳng sống được quá tập một, Thời Sênh cảm thấy mình có thể lê lết được đến tập cuối, quả thật là quá siêu lun!
“Phu nhân, bà không được vào.”
Đến nơi ở Lãnh Viêm, vệ sĩ gác cổng ngăn Thời Sênh lại.
“Tại sao?” Thời Sênh hỏi rất nghiêm túc.
Vệ sĩ: “…” Bây giờ Lãnh Viêm là chủ của cái nhà này, không được vào là không được vào, làm gì phải biết tại sao? Vệ sĩ hắng giọng, “Bà muốn tìm Viêm thiếu, thì tối quay lại, bây giờ Viêm thiếu không có nhà.”
Thời Sênh trợn ngược mắt, tất nhiên ông biết rằng hắn không có nhà.
“Tôi không tìm nó, tôi tìm Anh…”
“Phu nhân.” Anh Túc đi từ trong nhà ra, ngắt lời Thời Sênh.
“An tiểu thư” Vệ sĩ cung kính chào.
“Phu nhân đến tìm tôi, để bọn họ vào.” Ánh mắt Anh Túc lướt qua người Lăng Dực, không hề biểu lộ ra bất cứ điều gì bất thường.
“Cái này…” Vệ sĩ có chút do dự.
“Thế tôi và phu nhân ra ngoài nói chuyện” Anh Túc không muốn làm khó vệ sĩ.
Vệ sĩ vội vàng ngăn Anh Túc lại: “An tiểu thư, cô không thể ra ngoài được. Phu nhân, mời vào trong.”
Vệ sĩ tưởng Lăng Dực là người hầu theo sau Thời Sênh, nên cũng không ngăn lại, thả cho hắn vào.
Anh Túc bảo người trong nhà đều lui ra, đề phòng nhìn Thời Sênh lúc đó đang ngang nhiên ngồi trên sofa, rồi kéo Lăng Dực vào trong góc, “Anh đến đây làm gì?” “Anh Túc, anh đến gặp em.” Đối diện với Anh Túc, rõ ràng Lăng Dực không chút tự tin, cúi đầu không dám nhìn cô ta.
“Ở đây nguy hiểm thế này, anh điên rồi sao?” Có lẽ là vì vướng Thời Sênh, Anh Túc chỉ nói một câu rồi dừng lại, “Sao anh lai đi với cô ta đến đây?”
“Cô ta đưa anh đến.” Lăng Dực khai hết chuyện hôm qua với Anh Túc.
Lúc ở Hắc Hổ Đường, luôn là Anh Túc làm chủ, thế nên Lăng Dực đã quen với việc báo cáo mọi việc cho Anh Túc.
“Cô ta tốt bụng thế sao?” Rõ ràng là Anh Túc không tin.
Lăng Dực cũng cảm thấy việc Thời Sênh giúp mình có chút kỳ lạ, nhưng hắn chẳng còn cách nào, hắn rất nóng lòng muốn biết Anh Túc có được an toàn không, muốn gặp cô một lần.
“Anh Túc, có chuyện gì xảy ra với em rồi? Tại sao tổ chức lại nói em phải bội?” Đây là một nguyên nhân khác khiến Lăng Dực phải gặp Anh Túc bằng được. Hắn và Anh Túc cơ hồ lớn lên cùng nhau, nếu nói như người bình thường, thì đúng là thanh mai trúc mã.
Hắn không tin Anh Túc lại yêu Lãnh Viêm, rồi phản bội tổ chức như những điều anh nghe được.
“Lăng Dực, xin lỗi anh.” Anh Túc cúi đầu xuống, “Từ nay về sau anh tự mình cẩn thận.”
“Anh Túc…” Cô ta đã phản bội tổ chức thật rồi? Bỏ rơi một mình hắn ở lại đó?
Một lúc sau, Lăng Dực mới hỏi một cách khó khăn: “Em thích Lãnh Viêm thật sao?”
Anh Túc không trả lời, nhưng từ biểu cảm trên mặt cô, Lăng Dực đã biết được câu trả lời.
Hắn và Anh Túc sống bên nhau bao nhiêu năm như vậy, nếu một chút tâm đầu ý hợp cũng không có, thì quá lãng phí bao nhiêu năm sống cùng cô.
“Hắn… có thích em không?”
Anh Túc cười gượng gạo, “Không biết.”
Mặc dù Lãnh Viêm đối xử với cô ta rất tốt, nhưng cô ta vẫn luôn cảm thấy Lãnh Viêm rất xa cách, không thể nào thâm nhập được vào thế giới nội tâm của hắn. “Thế tại sao em lại phản bội lại tổ chức?” Lăng Dực đột nhiên trở nên kích động, không thèm bận tâm đến sự có mặt của Thời Sênh nữa, “Anh Túc em dại quá, em chặn cả đường lui của mình lại rồi, về sau phải làm sao?”
Chẳng may Lãnh Viêm không thích cô thì sao?
Kết cục của việc phản bội tổ chức là cực kỳ nghiêm trọng.
Lăng Dực rất hối hận, ban đầu đáng lẽ nên ngăn không cho cô nhận nhiệm vụ này. Nếu như cô không nhận nhiệm vụ này, thì cũng sẽ không gặp Lãnh Viêm, và cũng sẽ không xảy ra những chuyện như bây giờ.
Thế nhưng sự việc đã xảy ra rồi, trừ hối hận ra, hắn không còn cách nào khác cả.
“Lăng Dực, em tự biết mình đang làm gì. Cảm ơn anh quan tâm đến em, anh mau rời khỏi đây.” Anh Túc dang tay ra ôm lấy Lăng Dực.
Lăng Dực lo lắng đỏ bừng mặt: “Không được, em đi cùng với anh.” Hắn không thể để cô lại ở một nơi nguy hiểm như thế này được.
Anh Túc lắc đầu, nói nhỏ: “Lăng Dực, em rời khỏi đây thì sẽ ra sao? Bây giờ tổ chức đã nhận định là em phản bội rồi. Em ở đây, an toàn hơn ở bên ngoài nhiều.”
Lăng Dực không nói được gì nữa.
Tổ chức nhận định chắc chắn rằng Anh Túc là kẻ phản bội thì chắc chắn sẽ không cho thêm cô cơ hội nữa. Không cần biết cô có nỗi khổ tâm gì cả, thà rằng gϊếŧ nhầm một nghìn cũng không bỏ sót một người, đó vẫn luôn là cách làm của tổ chức bọn họ.
Ở trên địa bàn của Lãnh Viêm, cô thực sự an toàn hơn.
Thế nhưng…
Sự an toàn này được thiết lập trên cơ sở Lãnh Viêm không biết rằng cô là Anh Túc của Hắc Hổ Đường.
Nếu như hắn biết được rồi thì sao?
Hắn có tha cho Anh Túc không?
“Anh Túc, em đi với anh, chúng ta rời khỏi đây, đi ra nước ngoài, đi đâu cũng được, không để bọn họ tìm thấy chúng ta.” Sức mạnh của tổ chức có to lớn thế nào, thì cũng không thể với tay ra toàn thế giới. “Chúng ta có thể đi đâu được chứ?” Anh Túc lí nhí, giọng nói rất nhỏ. Lăng Dực không nghe rõ, hắn cũng không kịp hỏi, liền nghe thấy Anh Túc nói tiếp: “Anh mau rời khỏi đây, Lãnh Viêm sắp quay về rồi.”
“Anh Túc!”
“Cảm ơn anh Lăng Dực.” Anh Túc đẩy Lăng Dực ra ngoài.
Bọn họ đã đi đến chỗ Thời Sênh ngồi, Lăng Dực chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Anh Túc, tia máu nổi đầy trong mắt.
Trong lúc hai người họ đang chùng chình, thì bên ngoài vang lên tiếng chào.
“Viêm thiếu, ngài đã về rồi ạ.”
Theo sau âm thanh đó, cánh cửa đóng chặt bị mở ra.