Thời Sênh bị trừ tiền đặt cọc, đuổi ra khỏi casino ngầm.
Thời Sênh nhọc lòng quá.
Đến cả sợi tóc của Phượng Từ cũng chưa được nhìn thấy.
Thời Sênh nhìn tấm biển sáng rực sặc sỡ bên ngoài, ánh sáng chói lóa khiến cô hoa mắt. Không khí hơi ẩm ướt, màn đêm tịch mịch không một tiếng động, một luồng khí lạnh thổi đến.
Cô đứng đó một lúc, rồi buồn bã đi về nhà.
Cô không vui, muốn chém người.
Thời Sênh về đến nhà, chắc chắn những thứ mà cô sắp đặt chưa bị phá hỏng mới quay vào phòng xem Hứa Thiểm Thiểm.
Phòng cô bé vẫn đang sáng đèn, vở bài tập bày trên mặt bàn, thân hình nhỏ nhắn ngủ gục trên đó.
Thời Sênh chép miệng, bước đến gần ôm Thiểm Thiểm lên giường ngủ.
“Chị à?” Hứa Thiểm Thiểm nửa tỉnh nửa mê, gọi một tiếng rồi lại ngủ tiếp.
Thời Sênh tắt đèn ra khỏi phòng. …
Gió đêm lồng lộng thổi tan mây đen trên trời, để lộ ra vầng trăng sáng vằng vặc như đĩa ngọc. Ánh trăng chiếu xuống, trùm một lớp voan mỏng mờ ảo lên tòa nhà.
Tịch Phi đứng ngoài cửa sổ, ánh trăng hắt bóng hắn xuống nền đất. Hắn đeo tai nghe, mặt lạnh như nước, nghe đối phương báo cáo.
“Tịch tổng, lúc nãy người của Thượng Quan Cửu đã vào đây, nhắm vào một cô gái tên là Nhan Miên, mục đích không rõ ràng.”
“Nhan Miên?” Tịch Phi nhẹ giọng nỉ non gọi một tiếng.
Đối phương tưởng là Tịch Thi hỏi tư liệu về Nhan Miên, lập tức nói: “Nhan Miên là vợ của Lãnh Diệu Thiên, 22 tuổi, mồ côi, tốt nghiệp đại học danh tiếng, vừa tốt nghiệp đã được Lãnh Diệu Thiên đón vào nhà lớn.”
Ngưng lại một lát, đối phương nói tiếp: “Nói ra cũng thấy lạ, Lãnh Viêm đã xử lý hết các bà vợ của Lãnh Diệu Thiên, chỉ còn giữ lại mình Nhan Miên.” Hồi lâu vẫn không thấy Tịch Phi nói gì, đối phương khẽ khọt hỏi: “Tịch tổng, có cần bám theo không?”
“Ừ.”
Tịch Phi cúp máy, bỏ tai nghe xuống, đứng trầm ngâm một lúc, rồi đưa tay kéo rèm cửa sổ lại, trong phòng chớp mắt tối đen lại.
…
Ngày mùng 1 tháng 9, khai giảng, Thời Sênh đưa Hứa Thiểm Thiểm đến trường.
Đến tiểu học còn chưa học xong, Hứa Thiểm Thiểm bỗng nhiên bước vào ngôi trường trung học cơ sở, không khỏi có chút căng thẳng và bỡ ngỡ. Cô bé bước từng bước chậm rãi theo sau Thời Sênh, vừa thận trọng vừa hồi hộp nhìn ngó xung quanh.
Đây là ngôi trường mà từ nay về sau cô bé sẽ theo học.
“Vào đi nào.” Thời Sênh đưa Hứa Thiểm Thiểm đến cửa lớp.
Hứa Thiểm Thiểm nhìn Thời Sênh, rồi lại cẩn thận liếc nhìn lớp học lúc đó đã có vài người, do dự vài giây mới từ từ đi vào trong. Thời Sênh đứng ngoài cửa lớp nhìn cô bé một lát, rồi quay người rời khỏi trường.
Thời Sênh lái xe đến một khu chung cư cao cấp, chắc chắn sẽ không được vào bằng cửa chính. Cô đỗ xe ở bên đường, rồi vòng ra đằng sau khu chung cư, trèo tường vào.
Lần theo địa chỉ mà Triệu Toàn Thắng đưa cho, cô tìm thấy căn hộ đó.
Thời Sênh đưa tay ra ấn chuông, nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy ai ra mở cửa.
“Ting”
Cửa thang máy mở ra, hai người phụ nữ bước ra, có lẽ là chủ nhà ở đây. Nhìn thấy Thời Sênh đứng trước cửa, một người phụ nữ bỗng lên tiếng: “Cô tìm Trần Ngọc?”
“Vâng.” Thời Sênh gật đầu.
Người phụ nữ đó nói: “Cô ấy không có nhà, đêm hôm qua bị vài người dẫn đi rồi. Tôi nhìn thấy ở cửa khu chung cư, cũng không biết bọn họ là ai nữa.”
Người phụ nữ đó là hàng xóm của Trần Ngọc, bình thường lúc rảnh rỗi thường sang nói chuyện, đi lại với cô ta. Hôm qua người phụ nữ đó tăng ca về muộn, thấy Trần Ngọc và một vài người lên một chiếc xe thương mại ở trước cửa khu chung cư.
Trần Ngọc tự mình lên xe, thế nên người phụ nữ đó cũng không nói được gì cả.
Thời Sênh hỏi người phụ nữ đó thời gian cụ thể, sớm hơn thời gian mà cô ép hỏi Triệu Toàn Thắng.
Không phải Triệu Toàn Thắng chuyển người đi, vậy là ai?
Thời Sênh trèo ra khỏi khu chung cư, vòng qua cửa chính, nói với bảo vệ rằng mình là họ hàng của Trần Ngọc, đến tìm cô ta có việc.
Bảo vệ không liên lạc được với Trần Ngọc, Thời Sênh cũng nói không liên lạc được với cô ta, lấy lý do lo lắng cho Trần Ngọc, nên khai thác được tin tức từ miệng họ. Tối qua Trần Ngọc rời đi cùng vài người đàn ông, có điều trời tối rồi, nên họ không nhìn rõ diện mạo của những những người đó. Thời Sênh yêu cầu xem camera giám sát. Bảo vệ sợ xảy ra chuyện, nên sau khi xin phép giám đốc, đồng ý để Thời Sênh xem camera.
Camera hiển thị, khoảng tầm 10 giờ tối, Trần Ngọc cùng vài người đàn ông ra khỏi khu chung cư, lên một chiếc xe thương mại đỗ ở ngoài cửa, hoàn toàn ăn khớp với những gì người phụ nữ kia vừa nói.
Camera ngoài cửa khu chung cư không quay được biển số xe, cũng không có cách nào bám theo.
Thời Sênh vừa suy nghĩ vừa quay về, từ xa nhìn thấy một đám người đang vây quanh xe của mình.
Còn xe của cô thì đang bị kéo đi.
Mẹ… kiếp!
Sao lại đen đủi thế này chứ.
Thời Sênh chạy lại, trao đổi một hồi lâu với nhân viên, nộp tiền phạt rồi mới xong chuyện.
Nhân vật chính tùy tiện đỗ xe thì chẳng sao, tại sao cô đỗ xe thì lại bị phạt tiền, thiên vị, bình luận kém. Thời Sênh lái xe quay về, Trần Ngọc bị người dẫn đi, có thể là ai được?
Thời Sênh lọc một lượt trong đầu tất cả những nhân vật tình nghi, nhưng không cảm thấy ai có thể là nghi phạm.
Thời Sênh về đến nhà, lại nhận được bức tượng do tên biếи ŧɦái Thượng Quan Cửu gửi đến.
Che đậy tất cả những chỗ không cần che, để lộ tất cả những chỗ cần phải che, nhìn có vẻ vô cùng sεメy.
Nói thật chứ, nhìn thấy bức tượng này, ai chẳng muốn tiêu diệt hết đường sống của người tạc tượng, mẹ nó chứ biếи ŧɦái đến thế là cùng.
Tên đần độn Thượng Quan Cửu.
Tức chết bản cô nương mất.
Thời Sênh đi vào nhà, lên một kế hoạch chi tiết.
Nói là kế hoạch chi tiết, thực ra cũng có thể tóm tắt bằng vài câu là xong.
Đầu tiên là tiêu diệt Thượng Quan Cửu, tiếp đến là giải quyết nam chính, cuối cùng là Phượng Từ, hoàn thành nhiệm vụ. Còn về Trần Ngọc, dù sao cũng đã bị người ta dẫn đi rồi, cô không buồn đi điều tra, cần phải xuất hiện, thì sớm muộn gì cũng lòi ra.
Thời Sênh rất ít khi lên kế hoạch, bình thường một khi cô đã lên kế hoạch thì tuyệt đối sẽ hoàn thành.
Thượng Quan Cửu là ông chủ đích thực của Hắc Hổ Đường, thế nên Thời Sênh sẽ bắt đầu ra tay với Hắc Hổ Đường.
Giải quyết vấn đề phải đi từ gốc rễ, tóm được hòa thượng rồi còn có thể bê miếu chạy sao?
Hắc Hổ Đường và Thanh Long Môn là hai băng đảng xã hội đen có thế lực lớn nhất trong nước, năm nào cũng ở trong trạng thái tranh giành địa bàn, muốn một mình lũng đoạn, nhưng không ai nhường ai cả, hình thành cục diện đối đầu.
Các phi vụ làm ăn của Hắc Hổ Đường có phần tạp nham hơn Thanh Long Môn, cái gì mà buôn lậu, bán lại vũ khí. Cảnh sát căm phẫn nghiến răng nghiến lợi với những hành động này, chỉ muốn bắt hết bọn chúng lại, tống vào tù, cho đến chết cũng không thả ra.
Lúc đó, một tốp cảnh sát đang mai phục ở kho phế thải, tất cả đều nín thở chờ đợi.
Tai nghe truyền lại một âm thanh: “Đội trưởng Đới, bọn chúng đến rồi.”
Một người trong số họ lấy tay ra hiệu cho những người đằng sau, tất cả mọi người lập tức lên nòng súng.
Tiếng ô tô càng ngày càng gần, có lẽ đã sắp vào đến kho. Đúng lúc xe sắp vào kho, vài tiếng súng liên tiếp nổ lên, những chiếc xe bị bắn lật nhào.
Tiếng nổ mạnh đến mức bụi trong kho rơi xuống ào ào, chặn mất tầm nhìn của cảnh sát.
Bên phía cảnh sát sửng sốt, đen ăn đen không phải ăn như vậy chứ…
Còn chưa giao dịch đã nổ rồi? Chẳng lẽ muốn nổ banh cả người lẫn hàng à? “Đội trưởng Đới?”
“Ra ngoài xem sao, chú ý an toàn.” Đội trưởng Đới ra dấu hiệu.
Xe bị nổ hoàn toàn, trên đất la liệt những thứ đen ngòm, cũng không biết là bộ phận cơ thể hay là linh kiện xe.