Thời Sênh mất một buổi tối viết đại cương, lúc hừng đông, cuối cùng cô cũng viết xong ba chương đầu, đẩy lên trang web.
Thời Sênh ngáp một cái, từ ghế trên đứng lên, duỗi thắt lưng, hơi hơi thở dài, thật nghèo quá đi!
Ánh mắt quét qua di động còn đang cắm sạc pin.
Chần chừ vài giây, Thời Sênh rút di động, ấn nút khởi động máy.
Vốn tưởng rằng không thể khởi động máy nữa, nhưng mà màn hình rất nhanh liền sáng, sau đó lại có tin nhắn ùn ùn đổ vào, cũng may không chết máy.
Thời Sênh đợi một lát mới bắt đầu xem tin nhắn, không có gì khác với trí nhớ của nguyên chủ, hoặc là mắng cô không biết cảm thấy thẹn, hoặc là gửi tin nhắn hình ảnh đe dọa, không thì cũng là ảnh chụp đã bị chỉnh sửa.
Nguyên chủ chỉ là một cô gái trẻ, bị dọa cũng thực bình thường.
Thời Sênh xem trong chốc lát, lại mấy cái tin nhắn được gửi đến. Thời Sênh lắc đầu, lấy sim ra trực tiếp ném xuống, chờ đi ra ngoài mua một cái sim khác.
Cô gái này không biết đổi sim à?
Thời Sênh mất ngủ cả một đêm, lúc này ngủ một mạch đến tận giữa trưa, bên ngoài phòng khách có thanh âm, Thời Sênh ngồi trong chốc lát mới đứng lên, đi dép lê, mở cửa phòng ra bên ngoài xem.
Nhϊếp Thành đang ở trong phòng bếp nấu cái gì đó, hương vị rất thơm.
Thời Sênh bĩu môi, nhớ tới mình đã thật lâu chưa đi ăn. Cô tùy tiện đổi quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài ăn cơm.
“Tiểu Y.”
Thời Sênh chuẩn bị ra ngoài, thanh âm Tạ Ngôn đột nhiên vang lên từ phía sau. Hắn chống cửa, dường như vận động cũng không tiện lắm, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn.
Thời Sênh nhìn qua, hắn lập tức mỉm cười, “Em còn chưa ăn cơm à? Cùng nhau ăn không?”
Nhϊếp thành ở phòng bếp nghe được như vậy liền đen mặt đi tới, rất không vui trừng mắt nhìn Thời Sênh. “Không cần.” Thời Sênh đẩy cửa ra, cùng hai người này ăn cơm, cô ăn được mới là lạ.
Cửa phòng đóng lại nghe “rầm” một tiếng, thân mình Tạ Ngôn cũng run rẩy theo. Hắn nhìn về phía Nhϊếp Thành, thấy Nhϊếp Thành đen mặt, ánh mắt khẽ biến, vội vàng giải thích: “Cô ấy còn trẻ con… tôi…”
Nhϊếp Thành cười lạnh, “Cô ta đã cắm sừng em như vậy, em còn che chở cô ta?”
“Tiểu Y không phải loại người như vậy.” Tạ Ngôn phân trần.
Nhϊếp Thành tiến lên hai bước, nắm cằm Tạ Ngôn, mạnh mẽ hôn xuống, nụ hôn chấm dứt, hắn mới âm trầm nói tiếp nói: “Hiện giờ em là người của tôi, nhớ kỹ.”
Nhϊếp Thành nói xong lại xoay người vào phòng bếp. Tạ Ngôn đứng tại chỗ cho đến tận khi Nhϊếp Thành gọi hắn ăn cơm.
Thời Sênh cơm nước xong, mua một cái sim khác về, Nhϊếp Thành cùng Tạ Ngôn vẫn còn ăn. Hai người ngồi thật sự gần, Tạ Ngôn sắc mặt ửng hồng, một bàn tay Nhϊếp Thành đặt dưới bàn, lúc Thời Sênh đi vào, vừa lúc nghe thấy Tạ Ngôn rêи ɾỉ một tiếng.
Nhϊếp Thành nhìn về phía Thời Sênh có chút khiêu khích, tựa hồ đang khoe khoang. Tạ Ngôn cúi đầu, cắn chặt môi.
Thời Sênh bị hai người kia làm ghê tởm.
Thật sự.
Các người ở trong phòng thì cũng thôi đi, ở phòng khách mà còn như vậy.
Thời Sênh nổi da gà đầy người đi vào phòng, vẫn nên mau chóng đuổi hai người kia đi, miễn cho bẩn mắt.
…
Thời Sênh trở về phòng mở máy tính, trang web đã có tin nhắn hồi đáp, nhắc nhở cô có thể ký hợp đồng.
Thời Sênh dựa theo nhắc nhở quyết định kết bạn với biên tập.
Thời Sênh còn chưa đánh chữ xong, tin nhắn của biên tập đã tới.
Hoa trăng khuyết: Cho tôi xem đề cương của cô đi. Tổ tông:…
Hoa trăng khuyết:…
Nhìn cái bút danh này, thật không muốn nói chuyện tí nào.
Thời Sênh gửi đề cương cho biên tập.
Thừa dịp biên tập xem đại cương, Thời Sênh lục lọi tìm kiếm biên tập này trên trang web, chỉ là tìm mãi không ra.
Nhưng tài khoản của người này là do Ban quản trị web gửi, chắc không phải giả rồi? Có lẽ là biên tập mới.
Hoa trăng khuyết: Ai là nữ chính?
Tổ tông: Dương Niên Niên.
Hoa trăng khuyết:…
Đối phương không biết đang làm cái gì, một hồi lâu mới có tin tức.
Hoa trăng khuyết: Sửa lại đề cương một chút, trước 5 giờ đưa tôi.
Thời Sênh không cảm thấy đề cương của mình có vấn đề gì.
Tổ tông: Vì sao phải sửa? Tôi cảm thấy nó rất ổn mà.
Tổ tông: Anh cảm thấy có vấn đề gì?
Tổ tông:… Nói chuyện a!!
Thời Sênh tắt khung đối thoại, biên tập mới mà còn kiêu căng như vậy? Quá khó khăn! Vẫn nên đổi biên tập thì tốt hơn.
Cô liền gửi tin yêu cầu đổi biên tập, lập tức quên luôn cuốn truyện mới chỉ viết ba chương đầu.
May mắn là đầu cô nhiều trí tưởng tượng, không sợ không có bản thảo.
Thời Sênh bên này vội vàng viết văn, bên kia Nhϊếp Thành và Tạ Ngôn vội vàng bồi dưỡng cảm tình.
Thời Sênh đi ra ngoài ký gửi hợp đồng đã ký xong, lúc trở về phát hiện chỉ có Tạ Ngôn một mình ngồi ở phòng khách, laptop trước mặt mở ra.
“Tiểu Y, em đã về rồi.” Tạ Ngôn ngẩng đầu, cười chào hỏi.
Trước mắt bạn gái mình lại chơi trò yêu đương với người đàn ông khác, giường cũng đã lăn, thế mà còn có thể làm như không có việc gì chào hỏi cô, giống như chưa xảy ra chuyện gì vậy.
Chẳng lẽ hắn cảm thấy nguyên chủ thích hắn đến chịu nổi, cho dù hắn làm cái gì cũng đều tha thứ cho hắn. Hay là hắn cảm thấy cô là đồ ngu, không biết gì? Thời Sênh thật sự rất bội phục tiểu thụ này.
Thời Sênh nhìn laptop của hắn, thương hiệu giống cái mà nguyên chủ đã mua.
“Ừ.” Thời Sênh thu hồi tầm mắt, đổi giày vào cửa.
“Em ăn cơm chưa?” Tạ Ngôn tri kỷ hỏi.
Thời Sênh không mặn không nhạt trả lời: “Ăn.”
Tạ Ngôn “ừm” một tiếng, hơi trầm mặc. Mắt thấy Thời Sênh sắp vào phòng, Tạ Ngôn vội vàng nói: “Tiểu Y, em có thể giúp anh xem chương mới nhất được không?”
Thời Sênh: “…” Hóa ra là thật nha!
“Không có thời gian.” Giúp anh sửa văn, còn không bằng ông đây đi đào hai cái hố.
Thời Sênh vào phòng mình, Tạ Ngôn đứng ở đó với sắc mặt xấu hổ.
Lúc này, Tạ Ngôn mới cảm thấy không đúng lắm.
Thời Sênh đánh máy xong liền đăng truyện lên web, phát hiện Tạ Ngôn đăng thêm một chương, Thời Sênh liền mở đọc chương mới nhất. Quả nhiên là có sự khác biệt rất lớn với chương trước, giống hệt với giọng văn lúc đầu của hắn.
Nguyên chủ quả đúng là ngu ngốc!
Tạ Ngôn đăng một chương này, độc giả cũng phát hiện không thích hợp. Nhưng mà nội dung cốt truyện cũng không có nhiều thay đổi, độc giả cũng chỉ là mắng chửi là có phải tâm tình của tác giả không tốt hay không, vân vân…
Thời Sênh đăng chương mới hôm nay xong, cái người Hoa Trăng Khuyết lúc trước lại gõ gõ cô.
Hoa Trăng Khuyết: Đề cương của cô sửa lại chưa?
Tổ tông: Không thay đổi, tôi không viết.
Cho anh chọn, anh chọn phải ông đây chứ có phải ông đây chọn anh đâu.
Hoa trăng khuyết:…
Hoa trăng khuyết không gửi tin cho cô nữa, Thời Sênh liền kéo nick hắn vào sổ đen.
Tốc độ tay của Thời Sênh rất nhanh, tốc độ thêm chương cũng nhanh hơn những người khác nhiều. Biên tập Manh Tử của cô mỗi ngày đều bảo cô đừng cập nhật nhanh như vậy, bằng không đề cử sẽ không lên được. Manh tử: Tổ tông, Tổ tông a, hôm nay cô lại cập nhật nhiều như vậy. Tôi mới vừa xin đề cử cho cô, cô viết nhanh thế làm gì hả?
Manh tử: Tổ tông, cô ở đâu?
Tổ tông: Tôi chờ lấy tiền, nghèo phải cạp đất ăn rồi.
Cô bây giờ là một người vô sản, cần phải kiếm tiền.
Thật ra cô muốn bán vài thứ trong không gian kia, thế nhưng cô phát hiện trong thế giới này, bán mấy đồ vật loại này rất phiền toái, phải có nguồn gốc chính quy, các loại giấy chứng nhận. Vật không có nguồn gốc như của cô, trừ phi là người quen, bằng không rất khó bán đi.
Manh tử:…
Biên tập đại khái bị cô làm cho tức chết rồi.
Nhưng mà trí tưởng tượng trong văn của Thời Sênh bay tới tận chân trời, hành văn cũng không tệ, biên tập rất quan tâm. Cho nên mặc dù Thời Sênh cập nhật chương mới nhanh như dùng plug in nhưng biên tập vẫn tranh thủ các loại đề cử cho cô.