Lúc Tiền tổng còn đang nói chuyện, Thư Tuyệt đột nhiên đưa tay kéo Thời Sênh một chút, quanh thân đều quanh quẩn cảm giác giống như lúc Thời Sênh mới gặp hắn, cảm thấy cỗ áp lực kia.
Tiền tổng theo bản năng buông tay.
Thư Tuyệt kéo tay Thời Sênh, lấy khăn tay trên bàn, tỉ mỉ lau tay cô.
Tiền tổng: “…” Vừa rồi có phải ông ta kích động quá nên quên mất gì đó không?
Thật ra, Thời Sênh không có cảm giác gì, để mặc Thư Tuyệt lau tay cho cô.
Thư tuyệt cảm thấy lau sạch rồi, mới buông tay Thời Sênh, mấp máy môi, “Tiếp tục.”
Tiền tổng: “…” Không khí quỷ dị này làm ông ta quên luôn đang nói gì.
Một hồi lâu sau, Tiền tổng mới lấy lại chỉ số thông minh, “Là như vậy, Tân tiểu thư, công ty điện ảnh chúng tôi chuẩn bị mua bản quyền điện ảnh bộ “Hoa thần” của cô. Không biết Tân tiểu thư có ý định gì trên phương diện này không?” Mua bản quyền…
Mẹ kiếp, cô còn tưởng chuyện gì.
“Bản thái giám kia của tôi á?”
Tiền tổng nghe hai chữ kia thì hơi xấu hổ, nhưng vẫn gật gật đầu.
“Hoa thần” là một bộ tiểu thuyết thiên hướng thần thoại, chính bộ tiểu thuyết đều đi sâu vào cốt truyện, không yêu cầu đặc hiệu khó lắm, điện ảnh hoàn toàn có thể làm được.
Khuyết điểm duy nhất chính là, bộ tiểu thuyết này chưa kết thúc, hố phía sau còn chưa lấp.
“Bao nhiêu tiền.”
“A?”
“Tôi hỏi anh là bao nhiêu tiền?” Thời Sênh lặp lại một lần.
Ông ta còn chưa nói cái khác, sao đã nhảy sang chuyện bao nhiêu tiền rồi?
“Hai trăm vạn.” Tiền tổng vươn một ngón tay, “Đương nhiên điều kiện tiên quyết là, Tân tiểu thư phải viết xong kết cục.”
Thời Sênh: “…”
Từ chối lấp hố.
[Nhắc nhở thân mật cho Ký chủ, chuyển nhượng bản quyền có lợi cho việc cô hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu.] Giọng của Hệ thống thình lình vang lên.
Nhiệm vụ ẩm giấu không phải cùng Phượng Từ show ân ái, nhiệm vụ ẩn giấu lần này là giúp Phượng Từ thúc đẩy thế giới…
Đây là cái nhiệm vụ quỷ gì?
“Hoa thần” của cô… đoạn trước nhìn rất bình thường, nhưng mà đoạn sau.
Thời Sênh sợ viết ra sẽ làm nhóm người này sợ hãi.
Cho nên Thời Sênh từ chối thực sảng khoái.
Tiền tổng bảo Thời Sênh hãy suy nghĩ thật kỹ, để lại cho cô danh thϊếp, nếu cô nghĩ xong thì gọi điện thoại cho ông ta, giá cả không hợp vẫn có thể thương lượng.
Chỉ bằng cô là bạn gái Thư Tuyệt, Tiền tổng cũng nguyện ý thêm tiền.
Tiền tổng hàn huyên hai câu rồi rời khỏi phòng.
“Vì sao không bán?” Thư Tuyệt nhẹ giọng hỏi.
Hắn không phải chất vấn Thời Sênh, chỉ là muốn biết nguyên nhân.
“Bởi vì phải lấp hố.” Thời Sênh nhún nhún vai, “Không muốn lấp hố.” Thư Tuyệt: “…” Lý do này quả thật hắn không còn gì để nói.
Lúc trước cô cũng từng nói, không muốn lấp hố.
Không muốn lấp hố, vậy thì cô viết văn làm gì?
“Nhưng mà…” Thời Sênh không có ý tốt kề sát vào Thư Tuyệt, “Nếu anh cho em ngủ một lần, có lẽ em sẽ suy nghĩ một chút việc lấp hố.”
“Tân Y.” Thư Tuyệt cau mày gọi cô.
Dám đùa giỡn hắn như vậy, hắn cũng biết nổi nóng đấy!
“Ha ha ha ha…”
Đùa giỡn vợ nhà mình luôn thú vị như vậy.
…
Gần đây bởi vì chuyện sao chép nên Tạ Ngôn vẫn không phát tiếp, Nhϊếp Thành không biết là kiêng kị trên tay Thời Sênh có chứng cứ hắn thuê người gϊếŧ cô hay là vì cái khác, ở công ty đều tận lực tránh cô.
Quan hệ của Thời Sênh cùng Thư Tuyệt, vì bọn họ không che giấu nên hoàn toàn được phơi bày.
Ngay từ đầu, những người này đều chê cười Tống Manh Tử, lúc trước cô đối Thời Sênh tốt như vậy, kết quả người ta xoay người liền cướp luôn bạn trai của cô. Có em gái quan hệ tốt với Tống Manh Tử đến hỏi, mới biết người ta căn bản không phải người yêu gì.
Những người này cẩn thận ngẫm lại, Thư Tuyệt chưa từng nói Tống Manh Tử là bạn gái hắn, chỉ là ngẫu nhiên đưa Tống Manh Tử đi làm, bảo trợ lý mua đồ ăn cho Tống Manh Tử.
Tất cả đều là bọn họ nghe nói rồi đoán mò.
Nhưng mà Thời Sênh thì không giống, Thư Tuyệt công khai thừa nhận, cô là bạn gái hắn.
Một đám em gái mất cơ hội, khóc ngập WC.
Nếu bọn họ không đồn lung tung, nói không chừng hiện tại bản thân mình có thể đang ở bên Thư Tuyệt rồi.
Thư Tuyệt mỗi ngày đều đón Thời Sênh đi làm, đưa cô tan tầm. Hiện tại hắn không có phản ứng gì khi tiếp xúc với Thời Sênh nữa, nhưng mà vẫn chưa hôn môi được.
“Đi đâu?” Thư Tuyệt có chút bất đắc dĩ bị Thời Sênh lôi kéo đi, “Anh còn phải làm việc.” “Không có việc gì, em giúp anh.” Thời Sênh kéo hắn đi đến phía trước.
Thư Tuyệt thở dài, đi nhanh hơn vài bước, kéo cô vào trong lòng, “Em bỏ việc như vậy, anh làm lãnh đạo có phải nên trừ tiền lương của em không?”
“Với chút tiền lương này còn chẳng đủ mua cho anh bộ quần áo nữa là, anh muốn trừ thì trừ đi.”
Mua bộ quần áo…
Tốt lắm, khẩu khí của vợ nhà hắn thật lớn.
Thư Tuyệt nghĩ mình ở bên thời Sênh sẽ phải làm quen với rất nhiều đồ vật.
Nhưng hắn phát hiện, ngoại trừ việc quen cho cô đụng vào, hắn cũng không phải thích ứng bất kỳ cái gì.
Bọn họ giống người yêu cùng một chỗ đã nhiều năm, rõ ràng có một loại ăn ý.
Thời Sênh đi một đường đi đến quảng trường rộng lớn, nơi này tụ tập rất nhiều người, còn có người đang ở chỗ kính viễn vọng. Thư Tuyệt nhớ tới tin tức mình xem, hình như hôm nay… Có một cơn mưa sao băng.
Thời Sênh tìm một chỗ ít người rồi dẫn Thư Tuyệt đi tới.
“Em đưa anh đến xem cái này?”
“Đúng vậy.” Thời Sênh gật đầu, “Làm bạn trai, chẳng lẽ không nên xem cùng em sao?”
“Còn lâu lắm mới có.”
Tám giờ tối mới có mưa sao băng, bọn họ tới sớm vậy làm gì?
Thời Sênh nghiêng đầu, “Anh không biết khi chúng ta ở cùng nhau, một ngày như một giây sao?”
“Đừng trêu anh.” Thư Tuyệt xoa đầu Thời Sênh.
Thời Sênh bĩu môi, tìm một chỗ ngồi xuống.
Thời gian chờ đợi, cũng không dài, ít nhất Thư Tuyệt thấy thế.
Ngôi sao băng thứ nhất xẹt qua phía chân trời, người trên quảng trường lập tức sôi trào.
Rất nhanh lại có ngôi thứ hai, ngôi thứ ba, cuối cùng mưa sao băng rơi xuống đầy trời.
Vô số sao băng, kéo cái đuôi thật dài, xẹt qua không trung, rực rỡ tuyệt đẹp. “Thư Tuyệt.”
Tầm mắt Thư Tuyệt chuyển đến người Thời Sênh.
Cô gái đối diện, cười nhợt nhạt, trong mắt cô không ngừng có sao băng xẹt qua, nổi lên gợn sóng tinh tế, nhưng cô nhìn thấy chỉ có hắn.
Khóe môi Thời Sênh hơi hơi cong lên, “Em muốn cùng anh làm tất cả những chuyện lãng mạn trên thế giới một lần.”
Trên cổ tay Thư Tuyệt chợt lạnh, cảm giác lạnh lẽo ấy biến mất rất nhanh, chỉ còn lại lo lắng.
Thư Tuyệt muốn cúi đầu xem thứ gì trên cổ tay, Thời Sênh đột nhiên ngửa đầu hôn qua. Môi cô hơi lạnh dán lên làn môi ấm áp của hắn, độ ấm truyền đến môi cô, hơi thở hai người trộn lẫn, phân không rõ ai với ai.
Thư Tuyệt đưa tay ôm eo cô, kéo cô vào trong lòng, làm nụ hôn sâu thêm.
Sao băng xẹt qua bầu trời đêm, Thư Tuyệt nếm được hương vị hắn chưa bao giờ biết, lại tuyệt vời đến mức làm cho hắn không muốn buông ra. Âm thanh nỉ non của thiếu nữ theo gió tiến vào đáy lòng Thư Tuyệt, “Cảm ơn anh đã thay đổi thế giới của em.”
Mưa sao băng ngắn ngủi mà rực rỡ.
Ở một giây sinh mệnh cuối cùng, cái đuôi cháy lên rực rỡ, kinh diễm trong đêm tối.