Thời Sênh phát hiện ra Phượng gia chủ tìm về rất nhiều y sư để kiểm tra sức khỏe toàn diện cho cô.
Nhưng kết quả nhận được đều là thân thể cô rất khỏe mạnh, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Phượng gia chủ phát sầu lên, không có vấn đề gì thì tại sao hồn đăng lại yếu ớt như thế?
Mà hành vi của Phượng gia chủ làm cho người của Phượng gia cũng cảm nhận được cái gì đó, cũng hoài nghi có phải Thời Sênh xảy ra vấn đề hay không?
Thời Sênh thực vô tội, cô hoàn toàn không có bệnh mà.
“Tam muội muội.”
Thời Sênh vừa tiễn Phượng gia chủ đi thì một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện ở cửa viện. Đối phương hơi ngạc nhiên, đứng đánh giá kỳ lân vài lần.
Tin tức Quốc sư tặng kỳ lân cho Thời Sênh đã truyền khắp Phượng gia.
Nhưng xét theo hành vi trước đó của Thời Sênh, những người này đều chỉ dám đứng từ xa quan sát, không ai dám lại gần hỏi han. Thời Sênh đứng trên bậc thang, vừa vặn ở giữa hai con kỳ lân, hai tay khoanh trước ngực, bình tĩnh nhìn nữ tử đang chậm rãi đi tới.
Phượng Kỳ Kỳ, Đại tiểu thư của Phượng gia.
Phượng Kỳ Kỳ mang theo hai nha hoàn, trong tay đám nha hoàn đều mang theo đồ. Nàng ta đi tới gần, mỉm cười nói: “Ta nghe nói sức khỏe Tam muội muội không tốt nên cố ý mang tới cho Tam muội muội một ít thuốc bổ.”
Theo lời của nàng ta, hai nha hoàn lập tức mở những thứ trên tay ra.
Hòm vừa mở ra, Thời Sênh liền cảm giác được một cỗ linh khí nồng đậm, cô không nhận ra thứ bên trong là gì, nhưng từ lượng linh khí toát ra có thể thấy thứ này không phải đồ thường.
Nhưng mà…
Cáo chúc Tết gà ư?
Chắc chắn có ý đồ!
“Sức khỏe của ta tốt lắm.” Thời Sênh không nhận lấy mấy thứ kia, ai biết bên trong có độc hay không chứ. Phải biết rằng, Phượng Kỳ Kỳ này có thể là nhân vật mấu chốt trong nhiệm vụ phụ tuyến.
Phượng Kỳ Kỳ yên lặng đánh giá Thời Sênh vài lần, lại dịu dàng nói: “Sức khỏe Tam muội muội không sao là tốt rồi, mấy thứ này ta cũng đã mang tới đây, sẽ không mang về đâu. Hay là Tam muội muội cứ nhận lấy đi, xem như nhận một chút tâm ý của người làm tỷ tỷ là ta.”
“Không cần.”
“Có phải Tam muội muội chê đồ tỷ tỷ mang tới không tốt không?” Phượng Kỳ Kỳ tỏ ra khổ sở, lấy lui làm tiến, “Bình thường Tam muội muội luôn dùng như thứ tốt nhất, có lẽ muội cũng chướng mắt với mấy thứ này của tỷ tỷ.”
Thời Sênh nhếch miệng cười, gương mặt tràn đầy ác ý, “Nếu là thứ tốt thì đương nhiên phải để lại cho tỷ tỷ dùng rồi.”
Phượng Kỳ Kỳ không để ý tới vẻ mặt của Thời Sênh, vội vàng nói: “Ta không cần những thứ này, Tam muội muội cứ để dùng đi.” “Không cần.”
Phượng Kỳ Kỳ: “…”
Đưa đồ thôi mà sao cũng khó quá vậy?
Thời Sênh xoay người đi vào trong tiểu lâu, mặc kệ Phượng Kỳ Kỳ bên ngoài.
Sắc mặt Phượng Kỳ Kỳ nhanh chóng biến đổi mấy lần, ánh mắt đảo qua cái hòm trong tay nha hoàn, bất đắc dĩ thở dài: “Đi thôi.”
Thân ảnh Phượng Kỳ Kỳ biến mất ở bên ngoài tiểu lâu, lúc này nha hoàn bên cạnh Thời Sênh mới mở miệng, “Sao Đại tiểu thư lại vô duyên vô cớ mang đồ tới tặng tiểu thư nhỉ?”
“Không có lòng tốt.” Thời Sênh đi tới xích đu và ngồi xuống, “Không có bữa cơm trưa nào miễn phí cả.”
Nha hoàn kinh ngạc nói, “Không thể nào, Đại tiểu thư là người tốt mà.”
Danh tiếng của Phượng Kỳ Kỳ ở Phượng gia rất tốt, ai đều nói nàng ta là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, là một vị tiểu thư rất mực dịu dàng. Thân mình Thời Sênh đong đưa theo xích đu, “Tri nhân tri diện bất tri tâm, sao ngươi có thể biết nàng ta đang nghĩ gì chứ?
Có lẽ bên ngoài người ta khen ngợi ngươi, nhưng trong đáy lòng lại đang muốn xẻ ngươi thành tám khối ấy chứ.
Lòng người mà!
Lòng người…
“A…”
Thấy Thời Sênh đột nhiên cười lên thành tiếng, nha hoàn kỳ quái, “Tiểu thư, ngài đang cười chuyện gì thế?”
Thời Sênh thu lại nụ cười trên mặt, nhắm mắt, thản nhiên đáp: “Không có gì.”
…
Phượng gia chủ ép buộc vài ngày liền thôi, nhưng mỗi ngày ông lại bắt Thời Sênh phải đi học ở Diễn võ trường của gia tộc.
Nữ tử trong các đại gia tộc bình thường đều luôn tự học tại nhà, chỉ có nam tử có thiên phú tốt mới được đưa tới loại địa phương như học viện.
Mà đám nam tử bình thường cũng chỉ có thể học tập ở Diễn võ trường của gia tộc mình. Cho nên, ở Diễn võ trường thường có cả nam lẫn nữ, Thời Sênh có đạo sư chuyên môn, không cần học cùng những người khác, nhưng lúc cô tới lại phát hiện ra bên trong đã có người.
Một nữ nhân thấy Thời Sênh tiến vào liền vội vàng đứng lên.
Nữ nhân này thuộc một nhánh trong Phượng gia, có thể lên với vị trí đạo sư, còn là đạo sư của nguyên chủ, có thể thấy nữ nhân này rất có thực lực.
“Tam tiểu thư.”
Thời Sênh nhìn về phía người đang ngồi.
Đạo sư lập tức giải thích, “Sau này Thất tiểu thư sẽ học cùng Tam tiểu thư, Tam tiểu thư không có ý kiến gì chứ?”
Ai muốn học cùng nữ chính chứ?
Ai sắp xếp cái này?
Bản cô nương đây không thèm ở chung một chỗ với nữ chính!
Sợ không khống chế được bản thân mà gϊếŧ ả luôn!
“Có ý kiến.”
Đạo sư không ngờ Thời Sênh lại cự tuyệt thẳng thừng như thế, “Nhưng mà… đây là sắp xếp của Vạn đạo sư.” “A, vậy ngươi dạy nàng ta đi, tạm biệt.” Thời Sênh xoay người bước đi.
Đạo sư ngơ ngác.
Nếu là cãi cọ một hồi thì chẳng nói, người này lại trực tiếp ra ngoài luôn.
Thời Sênh vừa mới chuyển thân liền nhìn thấy Vạn Quyền đứng ở phía sau, khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt nhìn Thời Sênh rất nghiêm nghị.
Vạn Quyền trầm giọng mở miệng, “Tam tiểu thư, Thất tiểu thư cũng coi như là cùng mạch với cô, cùng học tập với nhau không phải rất tốt ư?”
Thời Sênh gằn từng chữ một: “Nhưng ta lại không muốn ở cùng với nàng ta.”
“Vì sao?”
Thời Sênh nhếch miệng, “Không thích là không thích. Ngươi còn muốn ta cho cái lý do gì chứ, bị bệnh à?”
Vạn Quyền bày ra tư thế đạo sư, “Mỗi người làm việc đều cần có lý do, vì sao cô không muốn học tập cùng Thất tiểu thư?”
Ôi, khí thế rất mạnh nha, sợ ngươi chắc? “Vì sao phải có lý do? Ta không thích là không thích, tâm tình không vui, không được à?” Mỗi người làm việc đều cần lý do, nhưng lại có những kẻ vì hành vi của chính mình mà còn muốn kiếm cớ, muốn làm cho người khác mình đang làm chuyện hợp lẽ thường ấy.
“Vạn đạo sư.” Phượng Khuynh Khuynh không biết đã đứng lên từ khi nào, từ bên trong đi ra, vẻ mặt bình thản, “Tam tiểu thư đã không muốn học cùng ta thì để ta học cùng những người khác cũng được mà.”
Phượng Khuynh Khuynh cảm thấy Thời Sênh muốn đuổi mình, không cho mình học. Cũng chẳng sao, bản thân nàng ta không cần người dạy, tới nơi này cùng lắm cũng chỉ làm để che mắt người khác mà thôi.
Vạn Quyền nhìn Thời Sênh một cái, đáy mắt hiện lên vẻ thất vọng.
“Về sau ta sẽ tự mình dạy ngươi.” Vạn Quyền nói với Phượng Khuynh Khuynh. “Vạn đạo sư, cái này không phù hợp với quy củ.” Nữ đạo sư nhỏ giọng nói một câu nhưng bị Vạn Quyền trừng mắt đe dọa nên lại không dám nói gì nữa.
Vạn Quyền khẽ lắc đầu, thanh âm tràn đầy vẻ bất lực, “Tam tiểu thư, cô như thế này thì không làm được chuyện gì lớn đâu.”
“A.” Thời Sênh không mặn không nhạt đáp một tiếng, chân cũng nhấc lên đi vài bước, “Có làm được đại sự hay không cũng không tới lượt Vạn đạo sư quan tâm, đây là chuyện của ta.”
Vạn Quyền bị thái độ này của Thời Sênh làm cho tức giận. Hắn đến Phượng gia lâu như thế rồi, chưa từng gặp ai nói chuyện như thế với mình.
Nữ đạo sư ở phía sau vội vàng gọi một tiếng, “Tam tiểu thư, ngài phải học rồi.”
“Không muốn học, hôm nay nghỉ.” Thời Sênh khoát tay.