CHƯƠNG 31: SỰ UY HIẾP CỦA THÁNH THÚ
Người của Alice là có chuẩn bị mà đến, bên Hắc Lang Marvin vừa vặn bị đoàn trưởng Locke phái đi mua đồ, người còn dư lại bởi vì đã đi mấy ngày nay, sức mạnh lại không bằng Alice, đối mặt một cái liền rơi xuống thế hạ phong.
Cách Ngôn sợ bị lộ, vội vàng theo Rex rời khỏi phạm vi chiến trường. Kết quả có hai gã lính đánh thuê Hắc Lang cho rằng cậu thấy phạm vi quá nhỏ không thể thi triển tốt, vì thế một bên ngăn trở công kích đến từ Alice, một bên đi theo bọn họ thối lui đến một góc, không cẩn thận liền biến thành bọn họ được hai gã lính đánh thuê bảo hộ, thật là một hiểu lầm đẹp đẽ.
Chưa được bao lâu, Đoàn dong binh Hắc Lang đã bắt đầu xuất hiện người chết. Thủ đoạn tàn nhẫn và sát ý của đối phương rốt cuộc khiến đoàn trưởng Locke tức giận, gã vạn lần không ngờ Đoàn dong binh Alice vậy mà thật sự hạ sát thủ với người của hắn. Cùng Daniel đánh một chưởng, hai bên liền lui về phía sau vài bước.
Làm đoàn trưởng đoàn dong binh cấp A, Kiếm Sư cũng không phải cường giả có thể tùy ý thấy được ở đại lục Azeroth, tuy đoàn trưởng Locke đã đình trệ nhiều năm tại cảnh giới này nhiều năm nhưng tu vi của gã không thể nào không tăng tiến dù chỉ một chút trong nhiều năm như vậy.
Daniel - người chính diện tiếp nhận cỗ khí thế này khẽ nhướng mày, mỉm cười nói: "Khó trách đoàn trưởng Locke nắm chắc như vậy, thì ra đã là một Kiếm Sư cửu giai."
Mỗi cái cấp bậc lại được chia thành các giai từ một đến chín, Kiếm Sư cửu giai có nghĩa cách ngày đột phá đến Đại Kiếm Sư đã không xa.
"Vậy thì sao? Ta rất bội phục dũng khí của ngươi, chỉ là người trẻ tuổi không biết trời cao đất dày ta thấy rất nhiều. Hôm nay ngươi dám động đến người của Đoàn dong binh Hắc Lang, ta liền thay cha ngươi giáo huấn ngươi một trận." Đoàn trưởng Locke khinh miệt nhìn hắn, chỉ là một Kiếm Sư tứ giai, dù cho hắn lập tức đột phá cũng không có khả năng thắng gã, không biết hắn lấy đâu ra tự tin mà dám đối mặt với Kiếm Sư cao giai như gã.
"Nhưng thật đáng tiếc, cha ngươi cũng không ở chỗ này, hiện tại người muốn kẹp đuôi trốn là ngươi." Đoàn trưởng Locke lạnh lùng cười, đột nhiên động thủ.
Kiếm của gã dài 1m5, rộng hơn những thanh kiếm bình thường, trọng lượng cũng nặng hơn mấy chục lần, lúc vung lên có thể nghe được tiếng gió to. Chỉ với một cú vung gã đã đập nát sàn nhà nơi Daniel đang đứng, trận gió cuốn đá vụn bắn ra tứ phía, xuyên qua cột gỗ, uy lực không nhỏ, đáng sợ tới mức những người ở gần đó không dám vây xem.
Daniel lùi về phía sau, trên mặt lại không có chút sợ hãi nào, khóe miệng ôn hòa mỉm cười bởi vì bị khiêu khích mà sinh ra vài phần tà khí, đôi mắt xanh lục toát ra vẻ lạnh lùng như băng.
Một bóng đen từ trong ngực Daniel bắn ra hóa thành một ánh sáng đen, đứng trước mặt hắn gầm một tiếng hóa thành một con sư tử mắt xanh cao lớn uy mãnh, còn lớn hơn cả tòa nhà bên cạnh, giống một ngọn núi nhỏ di động.
Nhìn thấy con ma thú này sắc mặt đoàn trưởng Locke nháy mắt khó coi như ăn phải phân, trong ánh mắt còn để lộ ra khiếp sợ thật sâu, thất thanh hô: "Ngươi vậy mà có ma thú khế ước?"
Trách không được Daniel chỉ có thực lực Kiếm Sư tứ giai lại dám cùng gã đối đầu, thì ra hắn có một con ma thú thành niên. Nhưng khiến gã khiếp sợ không phải cái này, chân chính kinh hãi chính là khí thế phá ra trên người con ma thú này, vậy mà lại là một con Thánh Thú thành niên. Thánh Thú trong kỳ sinh trưởng thì ngay cả Kiếm Sư cửu giai như gã cũng phải tạm lánh mũi nhọn, càng đừng nói là Thánh Thú thành niên.
"Ha hả, đoàn trưởng Locke cũng có thể đi khế ước một con ma thú thánh cấp mà." Daniel vuốt lông sư tử mắt xanh, tuy mỉm cười nhưng trong ánh mắt lại là ác ý thật sâu.
Đoàn trưởng Locke nghe được lời này rất muốn hộc máu, ma thú là như vậy muốn là có thể khế ước sao? Chưa nói đến Thánh Thú, ngay cả ma thú cao cấp đã có chút khó. Ma thú thực lực càng mạnh càng không có khả năng uốn gối ở dưới chân nhân loại, mà ép buộc khế ước sẽ bị phản phệ, vô cùng có khả năng mất nhiều hơn được. Ngoại trừ con non vừa sinh ra hoặc còn chưa phá xác, loại trạng thái này dễ dàng khế ước nhất bởi vì tinh thần lực chúng nó còn chưa có ổn định hoặc rất nhỏ yếu, nhưng ma thú càng cường đại càng nghiêm khắc mà trông coi con non của mình, nhân loại rất khó đục nước béo cò.
Đây chính là nguyên nhân vì sao lúc ở trấn nhỏ Tris nhiều người vừa nghe nói rừng rậm Tasha xuất hiện một con Thánh Thú non liền như tre già măng mọc mà chạy tới. Có được một con Thánh Thú non, không những có thể bồi dưỡng cảm tình từ nhỏ, về sau lớn lên còn có thể trở thành một đại trợ lực cho chính mình.
Thực lực Daniel thấp hơn đoàn trưởng Locke không chỉ một bậc, theo lý thuyết hắn không có khả năng đánh thắng được đoàn trưởng Locke, nhưng hắn lại có được một con ma thú thánh cấp, Thánh Thú thành niên là mũi nhọn sắc bén đến mức đoàn trưởng Locke cũng muốn tránh đi.
"Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?" Mặt đoàn trưởng Locke âm trầm. Thánh Thú vừa ra, gã liền biết mình đã không còn phần thắng.
"Ta đã nói rồi, Alva chết, Đoàn dong binh Hắc Lang cần phải gánh vác một nửa trách nhiệm." Daniel cười ha hả mà nói.
Một nửa kia tự nhiên là của Đoàn dong binh Quạ Đen, nhưng đoàn trưởng Locke cũng không cảm thấy cao hứng, phải biết rằng cho dù là một phần mười thì kết quả cũng không tốt hơn bao nhiêu.
"Đoàn trưởng." Marvin mang theo mấy tên thủ hạ rốt cuộc cũng chạy tới.
Nhìn thấy hắn, đoàn trưởng Locke lập tức có thêm chút tự tin. Tuy gã đánh không lại Thánh Thú thành niên, nhưng vẫn có thể cầm cự, vậy thì có thể để Marvin đối phó Daniel.
Không thể không nói, Marvin là một tâm phúc rất đủ tư cách. Chỉ với một ánh mắt hắn đã lập tức hiểu được đoàn trưởng Locke muốn làm gì. Tuy rằng hắn vừa rồi không có ở đây, nhưng cũng không ngăn được việc hắn đoán trúng ý tưởng của đoàn trưởng Locke.
Daniel đứng phía đối diện tựa hồ nhìn thấu ý tưởng của hai người, trên mặt tươi cười không giảm mà còn tăng vài phần.
"Nam nhân tên Daniel này là ai, nhìn hắn điện thật đấy." Cách Ngôn trốn ở một góc nhỏ giọng hỏi Rex.
"Hắn hẳn là cha của Alva." Rex như thế nói.
"Gạt người hả, nhìn qua cũng thấy hắn trẻ, người tên Alva không thể chỉ mới vài tuổi chứ." Cách Ngôn vẻ mặt không tin, cậu vẫn luôn cảm thấy cái người tên Alva xui xẻo kia ít nhất cũng phải mười mấy tuổi, nếu không người nhà của hắn sao có thể yên tâm để hắn đi rừng rậm Ma Thú.
"Ngươi suy nghĩ nhiều."
"Được rồi, chỉ là Thánh Thú thành niên thật sự lợi hại như vậy? Ám Ảnh Dực Hổ tôi khế ước cũng lợi hại như vậy sao?" Cách Ngôn hứng thú bừng bừng hỏi.
"Ngươi suy nghĩ nhiều."
"...... Anh có ý gì, là nói nó không lợi hại? Nhưng không phải đều là Thánh Thú à, tôi thừa nhận kích thước của nó khá nhỏ, nhưng thực lực cường đại hay không hẳn là không phải chỉ xem mỗi kích thước chứ?" Cách Ngôn có chút không phục, cậu theo bản năng mặc kệ hình ảnh Thánh Thú của mình bị truy phải chạy trốn khắp nơi ở rừng rậm Tasha lúc trước, Thánh Thú của vận mệnh chi tử hẳn là rất cường đại.
Rex liếc mắt nhìn hắn, "Ma thú khế ước của ngươi là con non."
Cách Ngôn: "......."
Trong nháy mắt, cậu đột nhiên có chút thống hận chính mình, lần đầu tiên đọc hiểu ánh mắt của Rex —— ngu ngốc đến mức lão tử không nỡ nhìn thẳng, đại khái chính là ý tứ này, mẹ nó quá đả thương người.
Một tiếng tiếng nổ mạnh khiến cậu hoàn hồn.
Nguyên lai Daniel cùng đoàn trưởng Locke lại đánh nhau rồi, lúc này hai bên đều không tính toán nương tay. Đường phố rộng lớn bị ảnh hưởng cơ hồ không có chỗ để đặt chân.
Binh lính thủ thành Manan đã sớm nghe được tiếng vang mà chạy tới, nhưng khi người dẫn đầu phát hiện hai bên đang đánh nhau là hai đoàn dong binh cấp A Hắc Lang cùng Alice, bọn họ cũng không biết phải làm như thế nào. Thực lực bọn họ không cao, tùy tiện tiến lên chỉ biết chịu liên lụy, nhưng bảo bọn họ chỉ nhìn lại không được. Cường giả quyết đấu lúc xuống tay sẽ không phân nặng nhẹ, mắt thấy đường phố bị hủy đến hoàn toàn thay đổi, phòng ốc cửa hàng hai bên cũng sập một ít, cả hai vẫn như cũ không có tính toán dừng tay, nhóm thủ vệ cũng bắt đầu bối rối.
"Mau đi thông báo với thành chủ." Đội trưởng đội thủ vệ lập tức nói với một binh lính phía sau.
Binh lính lĩnh mệnh liền cất bước chạy.
Đúng lúc này, ở một chỗ nào đó đột nhiên truyền đến một trận tiếng kêu sợ hãi, mọi người quay đầu chỉ thấy trong trận doanh Đoàn dong binh Hắc Lang có một người trẻ tuổi bị một con ma thú túm lấy bả vai cắp lên không trung.
..........
CHƯƠNG 32: CON TIN
Tâm tình Cách Ngôn lúc này chỉ muốn chửi đậu má. Cậu rõ ràng đang trốn trong góc vây xem, thậm chí còn không thèm nói chuyện, giây tiếp theo liền thấy hai chân bay lên ngày càng xa khỏi mặt đất. Sắc mặt Rex khẽ biến ngay lập tức xuất hiện trước mặt cậu, chỉ tiếc không kịp. Đến lúc hai chân cậu trở lại mặt đất lần thứ hai, khoảng cách với Rex từ nửa thước đã thành mấy chục mét, dường như rất xa xôi.
"Tất cả dừng tay." Thanh âm Daniel không lớn không nhỏ lại vừa vặn truyền vào tai mọi người.
Đường phố đang loạn thành một đoàn bỗng chốc an tĩnh, ngay cả người vây xem cũng hướng hết về phía Daniel. Người của Đoàn dong binh Hắc Lang phát hiện Cách Ngôn đang trong tay hắn, biểu tình có chút vi diệu.
Thành viên Đoàn dong binh Alice sôi nổi rút về bên người Daniel, trên người bọn họ nhiều ít đều dính máu tươi, chỗ máu tươi đó phần lớn là của người Đoàn dong binh Hắc Lang. Xét thực lực, Hắc Lang quả thực kém Alice.
"Daniel, ngươi muốn làm gì?" Marvin nhìn Cách Ngôn đang trong tay hắn, không khỏi nhíu mày, không nhìn ra mục đích của hắn.
"Không có chuyện gì, chỉ muốn mời vị tiểu huynh đệ này đến Alice làm khách mà thôi. Khi nào các ngươi nghĩ thông suốt thì tới chỗ ta đón người, nhưng ta cũng không cam đoan đến lúc đó vị tiểu huynh đệ này vẫn còn hoàn chỉnh." Daniel một bộ cười tủm tỉm nhưng lời trong lời ngoài đều là uy hiếp.
Đến Marvin thông minh cũng có chút không kịp xoay người cho nên còn chưa biết tiếp lời như thế nào.
Đoàn trưởng Locke cũng không ý người ở trong tay hắn là ai, ngữ khí lạnh lẽo: "Daniel, người của Alice đều đê tiện vô sỉ như ngươi sao?"
"Nếu trong mắt đoàn trưởng Locke đã là đê tiện vô sỉ, cứ xem như vậy đi. Ta là một người phân rõ phải trái, chỉ cần các ngươi cho ta một đáp án vừa lòng, ta liền thả hắn."
Người Alice phân rõ phải trái? Cái đạo lý này giống như nói bọn họ trong một đêm cũng có thể trở thành Kiếm Thần vậy.
"Nếu không thì sao?" Đoàn trưởng Locke khiêu khích nhìn hắn.
Daniel hơi mỉm cười, đột nhiên đánh một trưởng vào một tên lính đánh thuê của Hắc Lang đang đứng gần hắn nhất, bùm một tiếng đối phương đã nổ tung như một đóa hoa máu nở rộ khiến người vây xem gần đó giống như vừa trải qua một trận mưa máu mà thét lên một trận. Đúng như trong lời đồn là một kẻ điên đến biếи ŧɦái, hắn đứng giữa một mảnh đẫm máu mà cười tươi như mặt trời, "Nếu không, đây chính là hậu quả. Chúng ta đi."
Người Alice tới nhanh, đi cũng nhanh.
"Đoàn trưởng, chúng ta có đuổi theo không?" Marvin đi đến bên người đoàn trưởng Locke.
Đoàn trưởng Locke định nói thẳng là không cần nhưng dường như nghĩ đến cái gì lại sửa lời: "Daniel có Thánh Thú khế ước, chúng ta không phải là đối thủ của hắn, việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn, trước hết tìm một chỗ để chữa trị cho những người bị thương đã."
"Vâng thưa đoàn trưởng."
Nhưng kỳ thực cũng chỉ có mấy người bị thương bởi vì còn lại đều đã chết, uy danh của Alice cũng không phải chỉ nói mồm. Bọn họ không chỉ điên rồ mà còn tàn nhẫn độc ác, đối với kẻ địch không bao giờ hạ thủ lưu tình, nếu không phải biến cố lần này là đột nhiên phát sinh thì Hắc Lang chắc chắn không chỉ chết vài người như thế, mà đoàn trưởng Locke cũng sẽ phải trả một cái giá rất lớn. Những người không bị thương hoặc chỉ bị thương nhẹ thì thay phiên nâng những người bị thương nặng đi, rất nhanh cả đám người đã theo đoàn trưởng đi xa.
Rex đứng tại chỗ nhìn hướng Cách Ngôn bị mang đi, rất lâu cũng chưa có động tác gì khác. Marvin đã đi được vài bước đột nhiên quay đầu, nhìn thấy y không theo kịp thì đi tới.
"Rex, ngươi lo lắng cho Jimmy sao?"
Rex không trả lời, khuôn mặt không biểu tình ngược lại lại hiện ra vài phần cố chấp, đương nhiên đây chỉ là giả.
Marvin cho rằng mình đã đoán trúng tâm tư của y, thở dài mà giải thích: "Ngươi cũng thấy đấy, chúng ta hiện tại không phải đối thủ của Daniel. Nhưng ngươi yên tâm, đoàn trưởng sẽ không bỏ mặc bất cứ thành viên nào. Lời cuối cùng Daniel nói hẳn ngươi cũng nghe được, hắn chắc chắn sẽ lại tìm tới chúng ta, đến lúc đó ta cùng đoàn trưởng sẽ nghĩ cách cứu Jimmy."
"Ta đã biết." Rex lãnh đạm nói rồi xoay người đuổi kịp đội ngũ.
Marvin nheo mắt nhìn chằm chằm bóng dáng y, cảm thấy có chút kỳ quái, hai người này trước kia không thể nào hòa hợp sao bây giờ lại để ý đối phương như vậy. Hắn nghĩ có thể hai người đang thông đồng với nhau cất giấu một bí mật nào đó không thể cho người khác biết, để buộc được bọn họ cùng một sợi dây thừng chắc chắn chỉ có ích lợi. Nhưng hắn không thể không gạt bỏ suy nghĩ này, vì như thế hiện tại người muốn thấy Jimmy xảy ra chuyện nhất chính là Rex, nhưng phản ứng của y không như vậy mà lại giống đang lo lắng cho Jimmy hơn.
Cách Ngôn vô duyên vô cớ trở thành con tin đến bây giờ vẫn chưa khôi phục lại từ trong đả kích. Cậu như thế nào cũng không nghĩ ra vì sao mình lại rơi vào tay người của Alice, vì sao bọn họ lại nhắm chuẩn vào một người vốn không có cảm giác tồn tại mà trốn trong góc như mình.
"Đi vào." Người áp giải cậu thô lỗ mà đẩy một cái.
Cách Ngôn suýt nữa thì ngã như chó gặm bùn, bả vai bị đẩy cảm thấy có chút đau như bị nội thương. Cậu còn tưởng mình sẽ chỉ bị nhốt lại thôi ai ngờ quay đầu đã thấy đối phương lấy ra một sợi dây thừng thô ráp muốn trói cậu, vội vàng nói: "Vị đại ca này, các ngươi nhiều người như vậy, mỗi người còn rất lợi hại, ta chắc chắn không thể trốn được nên không cần phải trói lại đâu."
Tên lính đánh thuê liếc mắt nhìn trên dưới cậu một lượt, dường như đang cân nhắc độ mạnh yếu của cậu. Cách Ngôn lập tức xìu vai xuống, hai giây sau đối phương gật đầu nói: "Nói cũng đúng, nhìn là biết ngươi chỉ là một con gà yếu vai không thể gánh."
Cách Ngôn nghiến răng, ngươi mới là con gà yếu, lão tử chỉ là chưa được học, nếu không có thể hù chết ngươi.
Đối phương không trói cậu nữa nhưng cậu cũng không cao hứng, bởi vì cậu phát hiện mình xác thực không thể trốn thoát được. Nơi này không giống lữ quán, ngược lại giống một cái nhà hơn, cậu hiện giờ đang bị nhốt trong một gian phòng trống với bốn vách tường dựng đứng. Trốn không được chỉ có thể buồn bực mà ngồi xuống.
Không biết Rex bây giờ thế nào, y sẽ tới cứu mình chứ? Nói không chừng y còn đang vui mừng vì có thể ném mình đi. Còn đoàn trưởng Locke, cậu căn bản không trông cậy vào gã. Giá trị của cậu trong Đoàn dong binh Hắc Lang khéo còn không bằng một tên lính đánh thuê bình thường, đoàn trưởng Locke sao có thể không màng nguy hiểm mà tới cứu cậu. Chỉ sợ vừa đến thời hạn thì gã đã cùng thủ hạ về đế đô, còn Daniel thì phẫn nộ, mình nói không chừng thật sự sẽ nở hoa.
Cách Ngôn bi ai phát hiện, cậu thật vất vả mới tránh bị Rex cho nở hoa, không nghĩ tới vậy mà còn có một tên có đam mê đồng dạng, chẳng lẽ kết cục đời này của cậu vẫn như cũ là nở hoa? Cậu ngay lập tức liền trưng ra vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
Có thể cảm xúc của cậu ảnh hưởng đến Ám Ảnh Dực Hổ, cậu mơ hồ cảm nhận được suy nghĩ của nó từ không gian ý thức. Cách Ngôn đi tới cửa nhìn ngó, xác định không có ai giám thị mới dám thả Ám Ảnh Dực Hổ ra.
Ám Ảnh Dực Hổ bị nhốt đã lâu bổ nhào vào mặt cậu, móng vuốt cào trên đầu cậu mấy cái, đầu tóc gọn gàng bị nó cào rối tung như rơm rạ, Cách Ngôn nhanh chóng kéo nó xuống.
"Đủ rồi mà, tao không phải cố ý muốn nhốt mày trong đó. Nếu mày không ở trong đó thì sẽ bị người phát hiện mà đem đi ép buộc ký khế ước, khế ước không thành còn có thể bị đem đi giải phẫu."
Một móng vuốt Ám Ảnh Dực Hổ chụp lên mặt cậu, tại ngươi làm ta sợ.
Cách Ngôn vô ngữ lấy móng vuốt nó ra, ma thú đều thông minh như vậy sao? Quyết định không so đo với nó, cậu ôm nó ngồi trên đống củi, nói chuyện để gϊếŧ thời gian: "Không nghĩ mày vậy mà mới chỉ là một con non, khó trách kỉ kỉ nhỏ như thế. Đáng lẽ tao nên đoán ra sớm chứ, làm gì có con hổ trưởng thành nào có kích thước nhỏ như vậy. Đúng rồi, tao còn chưa đặt tên cho mày, cũng không thể gọi là Ám Ảnh Dực Hổ, tên quá dài, sau này gọi là Ám Dạ đi, vua bóng tối (gốc: Ám Dạ vương giả), tên này rất uy phong, mày cảm thấy thế nào?"
Đầu Ám Dạ xoay qua xoay lại, không để ý đến cậu.
"Mày cũng thích đúng không, vậy quyết định thế nhé." Cách Ngôn lập tức định ra tên của nó.
Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bước chân khe khẽ, nhận thấy có thể có người tới, Cách Ngôn lập tức thu hổ nhỏ vào trong không gian ý thức. Động tác này vừa xong thì cửa đã bị mở ra.
Tên lính đánh thuê kia lại xuất hiện ở cửa, hô với cậu một tiếng: "Đi ra."
Cách Ngôn đi ra, nhịn không được mà hỏi: "Đại ca, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?" Thực ra cậu muốn hỏi là cậu có được ăn cơm hay không? Giữa trưa cậu còn chưa ăn mà bây giờ đã sắp tối rồi.
"Đừng nói nhảm, thành thật một chút cho ta. Nếu dám làm ra hành động kỳ quái gì thì lão tử sẽ đánh gãy chân ngươi." Tên lính đánh thuê không kiên nhẫn mà đẩy cậu một cái.
Cách Ngôn chửi thầm, nếu cậu thật sự có ý định gì đó mà để cho hắn biết mới là lạ. Từ thái độ của đối phương cậu đại khái đoán được lần này không phải là chuyện gì tốt, cậu vốn muốn câu giờ một chút, biết đâu sẽ có người nào đó đến cứu cậu, nhưng có vẻ đối phương nhìn thấu suy nghĩ của cậu, tính tình hắn lớn, đẩy mạnh cậu vài cái, Cách Ngôn đành từ bỏ hy vọng mà đi tiếp.
Tới nơi Cách Ngôn đứng ở cửa còn chưa kịp chuẩn bị tốt đã bị đối phương lôi vào. Bên trong không nhiều người, ở giữa là người đàn ông anh tuấn Daniel kia, có cảm giác như đang trong tam đường hội thẩm (phòng xét xử).
"Tên ngươi là gì?" Daniel dường như nhìn thấu tâm trạng lo lắng của cậu, chủ động mở miệng hỏi. Nụ cười có thể làm giảm bớt cảnh giác của người khác, nhưng đối với Cách Ngôn đã nhìn thấy gương mặt thật của hắn thì không chỉ không thả lỏng mà còn càng khiến cậu cảnh giác hơn.
"Ta tên Jimmy." Cách Ngôn nghĩ nếu hiện tại mình nói cho hắn rằng thực ra hắn bắt sai người thì không biết đối phương có vì thẹn quá thành giận mà làm thịt cậu hay không.
Daniel hỏi những người khác, "Các ngươi từng nghe qua nhân vật này ở Hắc Lang chưa?"
Mấy tên thủ hạ hai mặt nhìn nhau sau đó đồng loạt lắc đầu.
Daniel hơi nhíu mày, nhìn Cách Ngôn hỏi: "Ngươi có cảm thấy đoàn trưởng sẽ đến cứu ngươi không?"
Cách Ngôn do dự một chút, vẫn là lắc lắc đầu.
"Ngươi không phải thành viên của Hắc Lang sao?"
Cách Ngôn gật gật đầu, chắc là có đi.
"Nếu phải, vì sao gã lại không cứu ngươi?"
Cách Ngôn không nhịn được hỏi: "Ta có thể hỏi tại sao các ngươi lại bắt ta không?"
Một người bên cạnh đúng lý hợp tình mà nói: "Lúc ấy ngươi được người khác bảo hộ, vừa thấy là biết địa vị không bình thường, không bắt ngươi thì bắt ai?"
Nước mắt Cách Ngôn thiếu chút nữa là rơi xuống, vậy thà không biết chân tướng còn hơn.
Nhìn vẻ mặt của cậu, mọi người đã biết hình như bọn họ thật sự hiểu lầm rồi. Người khẳng định điều này đầu tiên là Daniel, hắn nhớ tới phản ứng lúc đó của đoàn trưởng Locke và Marvin. Nếu bọn họ thật sự khẩn trương thì ít nhiều cũng sẽ biểu hiện ra một chút sốt ruột, nhưng bọn họ không có, lúc này hắn mới nhận ra hắn đã mắc sai lầm. Lấy tính cách của hắn hẳn phải giận chó đánh mèo lên Cách Ngôn nhưng hiện tại lại không thấy chút dấu hiệu nổi giận nào từ hắn cả.
CHƯƠNG 33: LÔNG MI ĐEN
"Vì ngươi đã không còn tác dụng gì, vậy cho ta một lý do để thả ngươi đi." Gương mặt tươi cười của Daniel biến thành gương mặt của ác ma, dưởng như sau lưng hắn mọc ra một đôi cánh màu đen càng làm rõ hơi thở ngày càng tà ác âm u của hắn.
Nhưng như vậy cũng chưa đủ làm Cách Ngôn sợ hãi, vì ngay khi ở trên con đường kia Daniel đã bị cậu gắn cho cái mác cùng một dạng người tàn nhẫn với Rex rồi. Cậu suy nghĩ một lúc, "Người có thù oán với ngài không phải là đoàn trưởng Locke sao?"
"Sai, là Hắc Lang. Chính ngươi cũng đã nói ngươi cũng là một thành viên của Hắc Lang." Tuy rằng trách nhiệm chủ yếu vẫn là của đoàn trưởng Locke, nhưng chỉ một đoàn trưởng Locke sao có thể tiêu trừ được mối hận của Daniel. Người chết chính là con trai bảo bối của hắn, Alva đáng yêu như vậy, chỉ mới mười ba tuổi, là độ tuổi vô tư nhất hoạt bát nhất, nhưng người đã không còn, nghĩ đến đây mặt Daniel lại trở nên âm trầm khủng bố.
Cách Ngôn hẳn nên cảm thấy may mắn người bắt cậu là Daniel, nếu là Tanggele hay vợ của Daniel, với tính tình hung tàn của họ chắc chắn sẽ không kiên nhẫn mà nghe cậu nói như bây giờ, người của Đoàn dong binh Hắc Lang cũng không chỉ chết có một nửa như thế.
"Không không không. Thật ra ta không được tính là thành viên Đoàn dong binh Hắc Lang, ta chỉ đi theo Carlos đến rèn luyện thôi. Nếu lần này trở lại đế đô chắc chắn ta sẽ không đi cùng Đoàn dong binh Hắc Lang nữa." Cách Ngôn vừa nghe thế lập tức phủi sạch quan hệ.
"Carlos chính là người mà Locke đang tìm?"
Cách Ngôn sửng sốt một chút, chỗ chú ý của người này có chút kỳ lạ, nhưng có trọng điểm là tốt rồi. "Đúng vậy, ngoài ra còn có hai người nữa."
"Bọn họ đều đã chết?" Daniel nheo mắt hỏi.
Tin tức của Alva đã truyền đến tai Đoàn dong binh Alice thì chắc hẳn chuyện đoàn trưởng Locke tìm ba người Carlos họ cũng đã biết. Cách Ngôn không biết vì sao hắn đột nhiên chú ý đến điểm này nhưng đây cũng không phải chuyện gì khó nói.
"Đội trưởng, tên Carlos này là thiếu gia của gia tộc Strache, địa vị của hắn trong gia tộc có vẻ không nhỏ, nếu hắn chết gia tộc Strache chắc chắn sẽ nổi giận. Mà hắn lại gặp chuyện dưới sự bảo hộ của Hắc Lang, tên đoàn trưởng Locke kia chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm." Một thủ hạ dường như đã từng nghe qua tên Carlos, ánh mắt lập tức sáng lên, không thể không khen gã một câu đầu óc tốt, rất nhanh đã có thể nghĩ đến điểm mấu chốt.
"Ngươi nói không sai, nhưng cái này vẫn chưa đủ." Giọng Daniel đột ngột trầm xuống, vẻ mặt có chút đáng sợ.
Cách Ngôn vừa nghe thấy nội tâm lập tức có chút kích động. Trên mặt nào đó bọn họ cũng coi như đứng chung một con thuyền, có lẽ cậu có thể lợi dụng cơ hội này.
"Vị tiểu huynh đệ này hình như đã có ý tưởng, không bằng nói cho mọi người nghe một chút?"
Thanh âm hứng thú của Daniel kéo tâm trí Cách Ngôn trở về, vừa ngẩng đầu đã thấy một đám người đang nhìn chằm chằm mình khiến cậu cảm thấy rất áp lực, suy nghĩ lại một chút mới nói: "Cũng không phải ý tưởng lớn gì. Chắc ngài cũng đã biết về chuyện của Thánh Thú, đoàn trưởng Locke căn bản muốn bắt con Thánh Thú này để tranh công nhưng đã thất bại."
"Vậy thì sao?"
Cách Ngôn thấy họ vẫn bất động, lại nói: "Có người nói với ta, nếu đoàn trưởng Locke cứ vậy mà trở về đế đô thì sẽ không có kết cục tốt. Nếu ngài muốn báo thù thì có thể xuống tay ở phương diện này."
"Tiếp tục đi." Daniel bày ra tư thái chăm chú lắng nghe.
Tiếp tục cái lông, vậy còn chưa đủ à? Cách Ngôn chửi 'mẹ kiếp' ở trong lòng, nhưng cái này trăm triệu lần không thể nói ra, nếu chọc vị đại nhân này mất hứng không nói lời nào mà làm thịt cậu thì sao bây giờ, vậy nên cậu đành căng da đầu mà nghĩ tiếp.
"Đoàn trưởng Locke muốn bắt Thánh Thú đơn giản vì gã cảm thấy ba người Carlos đã chết cho nên gã không tận tâm tận lực đi tìm, mà ngược lại lại một lòng muốn bắt được Thánh Thú. Chúng ta có thể thả ra tin tức quy việc bọn họ chết thành lỗi sơ suất của đoàn trưởng Locke."
"Xem ra ngươi thật sự không phải thành viên Hắc Lang. Lời vừa rồi nếu để tên thô tục như Locke nghe được gã chắc chắn sẽ hận vì sao lúc trước không gϊếŧ chết ngươi." Daniel cười tủm tỉm nhìn Cách Ngôn, cảm thấy cậu rất thú vị.
"Ta vốn dĩ không phải." Cách Ngôn xấu hổ cười, cái này không phải là do các ngươi bức à.
"Nói thật đi, ngươi cũng có thù oán với gã phải không?" Daniel rất có hứng thú hỏi.
Cách Ngôn đảo mắt, lông mi rũ xuống: "Cũng không có cừu hận gì, nhưng chuyện ta không thích Đoàn dong binh Hắc Lang là sự thật. Ta và Carlos không giống nhau, ta không phải quý tộc, nên trong mắt những người đó ta chỉ là tùy tùng của bọn Carlos..." Câu nói còn dở chừng làm trí tưởng tượng của người ta trở nên không có giới hạn.
Mọi người tức khắc lộ ra biểu tình khó trách, người nào thành thật thì nhanh chóng biểu lộ sự khinh thường với Đoàn dong binh Hắc Lang. Ở Đoàn dong binh Alice bọn họ chắc chắn không có khả năng xảy ra chuyện này, chỉ cần ngươi trả giá bằng nỗ lực thì cho dù thực lực ngươi không đủ mạnh cũng sẽ được người khác tôn trọng.
Daniel nhìn chằm chằm mặt Cách Ngôn, đột nhiên nói ra một câu kinh người: "Lông mi của ngươi vậy mà lại là màu đen."
Mọi người: "......."
Cách Ngôn nhảy dựng trong lòng, trời ạ, không phải bị phát hiện rồi chứ?
Thủ hạ hiển nhiên cũng không nghĩ tới Daniel sẽ nói ra một câu không hợp tình huống như vậy, sau một trận im lặng thì theo bản năng nhìn về phía đôi mắt của Cách Ngôn, vừa nhìn lập tức kinh ngạc, một người trong đó hô lên: "Đúng là màu đen kìa. Lần đầu tiên ta nhìn thấy hiện tượng kỳ quái như này đấy."
Những người khác sôi nổi phụ họa, lực chú ý không cẩn thận bị bọn họ kéo đi.
Cách Ngôn nghĩ thầm, sớm biết thế đã không rũ lông mi rồi, nhưng cậu rũ mi thường xuyên như thế lỡ như rũ ra bóng ma tâm lý thì làm sao bây giờ, lần sau nhất định phải bảo Rex mang cậu đi nhuộm lông mi, hy vọng thế giới này cũng có thuốc nhuộm.
Cũng may Daniel chỉ nói như vậy chứ không có ý nghĩ gì khác, những người khác thì càng không nghĩ nhiều.
Cách Ngôn lại bị dẫn đi, rốt cuộc thì cũng không thể tin tưởng cậu chỉ vì vài lời nói, nhưng đãi ngộ lần này so với căn phòng trống lúc nãy đã tốt hơn nhiều, bọn họ an bài cho cậu một gian phòng đơn.
Có giường, có chăn, không cần ngủ sàn nhà, mạng nhỏ cũng coi như được bảo vệ, vì thế vào đêm đầu tiên bị bắt cóc, Cách Ngôn ngủ đặc biệt ngon làm người nào đó khi tìm được cậu cả khuôn mặt đều đen sì.
Cách Ngôn - đáng lẽ sẽ được đánh thức bằng cách nhẹ nhàng - 'bịch' một tiếng ngã khỏi giường, đau đến mức cậu lập tức mở to mắt, miệng còn chưa kịp kêu đã bị bóng đen đứng ở mép giường dọa sợ, vừa định hét lớn lại phát hiện miệng không mở được, lòng can đảm thoáng chốc vỡ nát. Gϊếŧ người diệt khẩu? Hay là cướp tiền? Nhưng cậu căn bản không có tiền, chẳng lẽ là cướp sắc?
Lông mày Rex vì biểu tình phong phú trên mặt cậu mà nhăn thành một nhúm, "Xem ra ngươi muốn ở lại nơi này mãi mãi."
Nghe được thanh âm quen thuộc, Cách Ngôn tức khắc lệ nóng doanh tròng, "Nói hươu nói vượn, tôi không muốn ở lại đây chút nào hết." Nói xong cậu mới phát hiện bản thân có thể nói chuyện rồi.
"Sao anh tìm được chỗ này thế?" Cách Ngôn lại hỏi.
Rex không trả lời cậu, y quét mắt quanh phòng một cái, "Alice với tù binh luôn có đãi ngộ như thế này?"
Cách Ngôn không so đo, cậu đã sớm quen với Rex như vậy, hơi đắc ý mà nói: "Đương nhiên không có khả năng, anh cũng không nhìn xem tôi là ai, chỉ bằng ba tấc miệng lưỡi không xương của tôi..."
"Ngươi nói gì?" Rex đánh gãy lời cậu nói, đôi mắt nhìn chằm chằm cậu trong bóng đêm đặc biệt sắc bén.
Cách Ngôn đang cao hứng nên không phát hiện, liền đem đoạn đối thoại ban ngày kể lại cho y. "Bọn họ dường như còn nửa tin nửa ngờ với tôi, tôi cũng không muốn ở lại chỗ này, nếu anh đã đến rồi thì chúng ta rời khỏi đây thôi?"
"Không." Sau khi nghe xong lời cậu nói thì Rex nghĩ ra một ý tưởng mới. Y sẽ không giao vận mệnh của mình vào tay kẻ khác, mà đối với người có uy hiếp với y, y sẽ tìm cách bóp chết người đó. Chuyện của Carlos y chỉ nắm chắc tám phần, biến cố của hai phần còn lại đều ở trên người Locke và Marvin, lúc đầu y còn đang định tìm thời cơ, không nghĩ tới cơ hội đưa tới cửa nhanh như vậy.
"Không cái gì?" Cách Ngôn hỏi.
Ánh mắt Rex dừng lại trên khuôn mặt tò mò của Cách Ngôn, "Ngươi hiện tại không thể rời đi, ta có một kế hoạch khác, một quân cờ trong đó là ngươi."
Cách Ngôn: "......." Có thể quang minh chính đại mà nói người khác là một quân cờ như vậy hả?
Rex nói về kế hoạch của mình cho Cách Ngôn, hai người bàn bạc một giờ Rex mới rời đi, Cách Ngôn vẫy vẫy tay sau lưng y, rất muốn nói một câu 'Dẫn tôi đi với'.