Thực Tập Sinh Vô Hạn

Chương 184



Tông Cửu khẳng định chắc nịch bản thân không phải gặp ảo giác.Khi người đẹp mặc sườn xám xoay người, ngay lập tức khiến động vật đang ngắm cậu chú ý. Một con thỏ lao nhanh tới đá lông nheo, chào kiểu quý ông.

“Vị tiểu thư xinh đẹp này, xin hỏi anh có vinh hạnh giúp đỡ em không?”

Tông Cửu: “…”

Rõ ràng cậu đã nghe thấy tiếng nín cười vất vả của Tsuchimikado ở phía trước. Ảo thuật gia mặc bộ sườn xám đen, dáng người mảnh khảnh với đôi chân dài thấp thoáng trong mỗi bước đi.

Mái tóc trắng của cậu được vén cao kẹp sau tai bằng cài tóc, đầu đội mũ vành lớn với đôi tai mèo trắng khẽ nhúc nhích. Mạng che mặt màu đen rũ xuống từ vành mũ che khuất khuôn mặt, dưới ánh sáng chập chờn là đôi mắt sâu thẳm câu hồn.

Để hóa trang thành động vật, Tông Cửu đã đặc biệt đeo đôi găng tay nhung dài màu đen, cầm thêm cây quạt xương mỏng, trông cậu bây giờ giống hệt những quý phu nhân động vật trong bữa tiệc tối.

Giả gái không kèm máy biến giọng, giọng con gái rất khác với giọng đàn ông. Nếu bóp giọng trả lời thì e sẽ bị Tsuchimikado cười đến trời sập núi lở trái đất hủy diệt vang vọng khắp bầu trời vũ trụ, đến mức người ngoài hành tinh không chịu nổi phải đón y đăng xuất khỏi trái đất.

Vì suy nghĩ cho đồng đội cũng như hình tượng của bản thân, Tông Cửu quyết định im lặng không trả lời, lạnh lùng xua tay. Con thỏ bị từ chối cũng không nản lòng mà lùi lại hai bước, thỉnh thoảng còn ngó cậu với ánh mắt si mê.

Nếu là ngày thường, ánh mắt như vậy sẽ không khiến Tông Cửu cảm thấy bối rối. Vì người làm nghề hoạt động trên sân khấu, từ lâu cậu đã quen với mọi ánh mắt. Trừ ánh mắt cực kỳ đặc biệt giống như No.1 ban đầu mang theo ác ý không che đậy, sau thì đượm tình thú trần trụi, bất kể là loại nào cũng khiến người ta không thể ngó lơ.

Mà hiện giờ ánh mắt kia không thuộc sẽ con người mà là một con thỏ còn chưa cao đến bắp chân Tông Cửu, khiến người ta buồn cười giống như đang lạc vào một phiên bản kỳ lạ nào đó trong thế giới động vật.

Tông Cửu hơi mệt nhìn con thỏ cứ lởn vởn gần mình, dứt khoát nói với hệ thống phụ trong đầu.

“Để tôi quyến rũ nó.”

Con thỏ đã đụng vào họng súng của bọn họ, đã thế còn tỏ ra rất dễ lừa. Trong sổ quy tắc của hệ thống có ghi, nếu NPC tự nhiên có ấn tượng tốt với thực tập sinh thì độ khó của quyến rũ sẽ giảm xuống, quyến rũ thành công sẽ nhận được nhiều lợi ích hơn. Đã dâng tận họng, ngu sao không xài?

[Kết quả ném của bạn là 01/70, chúc mừng bạn đã ném ra siêu thành công.]

[Tương tự như NPC người gác cổng, con thỏ này không phải NPC có tâm lý vững vàng, huống chi là siêu thành công? Dù là vòng đối kháng, siêu thành công vẫn có thể chiếm vị trí cao nhất nên vòng này không cần kiểm tra tâm lý với NPC.]

Tsuchimikado cũng nghe thấy giọng nói của hệ thống phụ, tiếng cười đột ngột im bặt.

Người ta ném siêu thành công, từ đầu tới giờ chưa thất bại lần nào. Còn y là kẻ ném ‘tàng hình’ cũng ra siêu thất bại, làm gì cũng hỏng, so sánh mới thấy sự chênh lệch của chúa xui và thánh may mắn.

Con thỏ vừa rồi còn nhảy nhót, cố gắng tìm chủ đề để thể hiện trước mặt người đẹp sườn xám chợt đứng sững lại, ánh mắt đờ đẫn.

[Mặc dù bạn không lộ mặt nhưng vì khí chất của bạn quá bí ẩn và cao quý khiến NPC này vô cùng rung động, cảm thấy mình đã gặp được tình yêu đích thực của đời thỏ.]

[Với phần thưởng kèm của siêu thành công, bạn đã tạo ra hiệu quả không kém gì “quyến rũ” với NPC. Miễn không liên quan đến sinh mạng hoặc nguyên tắc của NPC, nó đều sẵn lòng giúp đỡ bạn.]

[Điều này có nghĩa trước mặt NPC thỏ, bạn không cần phải lo lắng hiệu ứng ngụy trang sẽ bị lộ.]

Tông Cửu hất cằm với Tsuchimikado đang ước ao ngồi xổm dưới đất trồng nấm.

Thấy chưa? Có hướng dẫn viên dẫn đường miễn phí rồi đấy.

Con thỏ cởi mũ xuống chào bọn họ: “Các quý cô xinh đẹp, đương nhiên tôi rất sẵn lòng dẫn đường cho các em. Chỉ là bây giờ tôi đang có nhiệm vụ phải làm, sau đó mới có thể thoải mái giao lưu với các em được.”

Ngay khi Tông Cửu định nói chuyện với con thỏ này thì đội quân động vật đã đến cổng nông trường. Bọn chúng đứng chen chúc ở cổng vì bị nông dân canh gác chặn không cho vào.

Hết cách, bọn chúng đành tiếp tục lùng sục khu vực dưới rạp xiếc. Đường xá ở đây quanh co khúc khuỷu như chuột hamster đào hang, được xếp vào loại pháo đài dưới đất trong truyện cổ tích.

“Nông trường con người vốn có hạn chế nghiêm ngặt về việc ra vào, dù cho mấy ngày nay sắp tới lễ hội Carnival cũng vậy, nghiêm cấm những động vật không phận sự bén mảng đến, trừ khi mua vé.”

Con bò sữa hếch cái mặt bò lên, nhe mấy cái răng cửa to tổ bố: “Lễ hội đã gần kề, chỉ có bác sĩ thú y và nhân viên rạp xiếc mới được phép vào thôi.”

Dứt câu nó né ra cho tốp kiểm tra viên Đầu trâu mặt ngựa vào cổng nông trường, theo sau là con cáo mặc áo blouse trắng đeo kính.

Con thỏ vội vàng chạy tới cổng, móc tấm thẻ thông hành hình tròn trong túi: “Tôi là quản lý rạp xiếc, đến nhà bếp đốc thúc tiến độ tiệc tối theo lệnh của đoàn trưởng.”

Hay lắm, vung cần lần đầu đã câu được cá lớn. Tông Cửu và Tsuchimikado nhìn nhau, theo sau con thỏ.

“Ồ ồ, ra là ngài quản lý rạp xiếc.”

Bò sữa tránh khỏi cổng: “Mau vào đi, hôm nay nhà bếp vẫn chưa giao đồ ăn tối. Nghe mùi thơm thoang thoảng khắp hành lang, tôi đói không chịu nổi luôn, tiện thể giục họ giúp tôi ha.”

“Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thôi.”

Con thỏ dẫn Tông Cửu và Tsuchimikado vào cổng, nhanh chóng chạy đến góc ngoặt hành lang.

Bò sữa nhìn thoáng qua bóng lưng bọn họ, bỗng nhiên lớn tiếng nhắc nhở: “Tiểu thư, hình như cái đuôi của cô…”

Bỏ mẹ chưa!

Không biết do Âm Dương sư đi giày cao gót điệu đà quá hay sao mà cái đuôi giả họ mới kẹp vào không lâu đã trượt thẳng xuống, treo lủng lẳng trông như sắp rớt khỏi váy.

Tông Cửu phản ứng nhanh, vọt lên xoè quạt che sau váy cho Tsuchimikado.

Âm Dương sư lập tức hiểu ý, bóp giọng khiến người ta nổi da gà, ỏn ẻn hai câu: “Xin lỗi nha, vừa biểu diễn cho các ông lớn trong buổi đấu giá xong, xin bỏ qua cho~~~”

Đây là những gì họ vừa nghe được từ đám động vật trên đường đi.

Đa số động vật đều biết về hội đấu giá đêm nay, tán gẫu cũng lôi chủ đề đó vào, bảo là những nhân vật lớn quyền quý bình thường khó gặp được ở Hoàng thành, đều có nhiều sở thích đặc biệt không muốn người khác biết.

Chúng bàn tán rất sôi nổi, nào là phu nhân bá tước nhà ai vừa nhận được một chiếc túi xách da người mới rất đắt tiền, phu nhân nhà ai đang trưng bày bộ sưu tập con người mới của mình.

“Mấy hôm trước có tiểu thư phu nhân quý tộc kia tạo trào lưu, tắm bằng máu người sẽ giúp mình trẻ mãi không già.”

“Không chỉ máu người đâu mà phải tùy loại nữa. Máu của súc vật cấp thấp chẳng những không giữ được tuổi xuân mà còn tăng quá trình lão hóa da.”

“Vậy mới nói, chẳng hiểu xã hội thượng lưu đang thịnh hành gì nữa. Tôi còn nghe đồn vài quý tộc thích mua mèo đắt tiền về hành hạ bầm dập trên giường.”

Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, chúng động vật đều tấm tắc vài tiếng.

“Quý tộc mà, toàn thế thôi. Nghe đâu trên sàn đấu giá cũng dâm đãng không chịu nổi, chỗ nào cũng động dục được.”

“Bình thường mà, ai thèm quan tâm đến mạng sống của đám thấp hèn đó chứ!”

Nên khi Âm Dương sư giải thích, nhiều động vật đều tỏ ra thấu hiểu. Trong suy nghĩ của chúng, tình hình tại cuộc đấu giá không khác những gì chúng vừa thảo luận.

Thấy đã lươn lẹo qua cửa, Tông Cửu bước lên phía trước che chắn giúp Tsuchimikado kẹp cái đuôi lại nhưng Âm Dương sư cứ nhìn đăm đăm phía trước mà suy tư.

Bây giờ bọn họ đã hoàn toàn xâm nhập vào phạm vi nông trường dưới lòng đất, trước mặt là tấm biển dẫn đường chỉ hướng trại chăn nuôi, nhà máy sinh sản, nhà máy chế biến, bệnh viện thú y, lò mổ và nhà bếp.

Mới vào NPC con thỏ đã vội vàng chạy đến nhà bếp, Tông Cửu và Tsuchimikado thì theo sau, chuẩn bị đánh bài chuồn bất cứ lúc nào.

Tsuchimikado chợt nói: “Hệ thống phụ, ném ‘Linh cảm’ cho tôi đi.”

[Kết quả ném của bạn là 65/50, phán định ‘Linh cảm’ thất bại.]

[Được rồi, bạn nhìn chăm chú vào một ký hiệu quen mắt trên tấm biển dẫn đường. Thế là bạn vắt óc cố gắng nhớ lại, nhưng bạn vẫn không nhớ được gì.]

Tsuchimikado: “…”

Tông Cửu: “…”

Tông Cửu im lặng, quay sang hỏi: “Ký hiệu nào?”

Tsuchimikado chỉ vào một ký hiệu hình tam giác kỳ lạ bên tấm biển, phía trên còn vẽ một vòng tròn bằng sơn màu tím.

“Cái này.”

Bọn họ nhìn ký hiệu, tuy nó khá cũ nhưng lớp sơn giống như mới được quét không lâu.

“Chắc chắn tôi đã nhìn thấy ký hiệu này ở đâu đó.”

Tsuchimikado gõ đầu: “Chết tiệt, đều do viên xúc xắc rót chì chết tiệt này ám hại tôi, nếu không tôi đã nhớ lâu rồi.”

[Không chấp nhận ăn không nói có, xúc xắc mười mặt của chúng tôi đều được các tổ chức chính quy kiểm tra nghiêm ngặt, tuyệt đối không có khả năng bị rót chì.]

Tsuchimikado: “Xì xì xì, vậy mi nói xem mắc cái quần gì lần nào anh đây ném cũng thất bại?”

[Đó là do vận may của thực tập sinh, hệ thống phụ công chính nghiêm minh không chấp nhận vu khống và buộc tội.]

Tsuchimikado: “Không nghe không nghe đồ khốn niệm kinh.”

(*Một câu phổ biến trên mạng TQ, tỏ ý không đồng tình và từ chối ý kiến vừa được đưa ra.)

Tông Cửu ngó lơ trận cãi vã trẻ con giữa Âm Dương sư và hệ thống phụ, cậu bắt đầu phân tích ký hiệu lạ trước mặt.

Ký hiệu này chỉ có Tsuchimikado nhớ, vậy thì cậu có ném ‘Linh cảm’ thành công cũng chẳng ích gì. Quái lạ, ký hiệu gì mà lại khiến Âm Dương sư nhớ tới, còn cậu thì không?



Cùng lúc đó, trong một phó bản siêu cấp S khác.

“Điện hạ, chúng tôi đã điều tra tất cả thực tập sinh trong trại trẻ mồ côi, không tìm thấy dấu vết của Âm Dương sư và Ảo thuật gia.”

Một vị nửa Ma cà rồng sải từng bước nhỏ trên đôi chân ngắn, nhỏ giọng báo cáo.

Sau khi vào phó bản siêu cấp S này, tất cả các thực tập sinh đều trở về thời thơ ấu, trông họ như mới chỉ sáu tuổi, ngay cả cấp S cũng chỉ cao chừng đó.

Phạm Trác ngồi trên ghế mở choàng mắt, nhìn Gia Cát Ám đang nhắm mắt suy nghĩ bên cạnh. Người kia lặng lẽ nuốt vị ngọt trào dâng trong cổ họng xuống, hờ hững nói.

“Đừng lo, không sao đâu.”