No.1 nói xong câu đó, trong xe ngựa chợt rơi vào im lặng.
Tiếp theo đó là tràng cười chấn động địa cầu. Ban nãy Tông Cửu vẫn tội nghiệp cái vẻ cẩn thận né tránh của Ác ma, bây giờ thì cậu cười bò chẳng chút che giấu.
Ảo thuật gia cười muốn sập xe ngựa, đôi mắt hẹp dài cong tít, mái tóc trắng xõa xuống dọc rối tung trên đầu vai, gương mặt đầy nét khoái trá.
Nhìn cái vẻ cáu giận nhưng bất lực của No.1 bây giờ, thực sự rất mắc cười.
Tông Cửu nhích cơ thể đang bị ghì lên đệm mềm, tìm một vị trí thoải mái, lười biếng ngả đầu xuống đệm phía sau.
Cỗ xe này vốn được chế tạo cho công tước quý tộc. Tuy nhìn bề ngoài khá đơn điệu nhưng bên trong lại vô cùng độc đáo, nội thất thượng hạng, tấm đệm lưng cũng được bện từ lông tơ quý giá.
Tông Cửu cà khịa: “Làm tôi rên cơ á?”
Cậu nheo mắt, bắt chước dáng điệu Ác ma thích làm nhất, thản nhiên đảo mắt đánh giá đôi bàn tay vươn ra từ trong bóng tối, ánh mắt châm chọc.
“Với điệu bộ này của anh sao? Anh muốn bị ý thức phó bản sút ra ngoài nữa à?”
Ác ma: “…”
Lời của Ảo thuật gia thực sự chí mạng. Phó bản siêu cấp S này bài xích người ngoài và từ chối kết nối với hệ thống chủ. Do tọa độ không gian của nó nằm trong chiều bóng tối không ổn định, nên ngay cả hệ thống chủ cũng khó điều tra được.
Trên chiều không gian còn có những chiều không gian cao hơn, âu cũng dễ hiểu. Hệ thống chủ chỉ kiểm soát được những vị diện cấp thấp hơn nó, còn những dị diện cao cấp thì nó giao tiếp ngang hàng, chỉ khi phó bản người ta đồng ý nó mới được quyền đưa Người sống sót vào chấp hành nhiệm vụ.
Nói cách khác, hệ thống chủ cũng khó xác định tọa độ của vị diện này. Chỉ có kẻ điên như No.1, mới nghênh ngang đi thẳng vào vùng hỗn loạn không gian của chiều không gian bóng tối. Đây rõ là một hành động vô cùng liều mạng. Dù hắn là Ác ma, băng qua vùng hỗn loạn không gian khi chưa có hướng định vị cũng rất dễ rơi vào nguy hiểm.
May mắn ở khía cạnh nào đó hắn rất giống với chiều không gian bóng tối, là sự tồn tại thấm đẫm ác ý của vị diện. Từ lâu No.1 đã thoát khỏi phạm trù con người, thậm chí nói hắn là một con quái vật được sinh ra từ ác ý thuần túy cũng không ngoa.
Chiều không bóng tối đã chấp nhận hắn nhưng phó bản này thì không, Ác ma chỉ có thể hạ mình làm khách trốn vé. Từ lúc bị đuổi ra, vị diện đã tăng cường giám sát, nếu hắn dám rinh bản thể đến nữa thì e rằng giây sau sẽ bị đuổi cổ tiếp.
Phía sau bóng đen, người đàn ông nheo đôi mắt vàng sẫm, biểu cảm khó dò. Nếu là ngày trước, Ác ma sẽ rất vui lòng cho Tông Cửu nếm hậu quả của việc chọc tức mình. Nhưng giờ đây chẳng hiểu sao, hắn nhìn Ảo thuật gia hếch cằm, bày vẻ mặt cố tình khiêu khích lại không thấy hứng thú nữa.
Có cảm giác mọi thứ sắp vượt khỏi tầm kiểm soát khiến Ác ma rất không vui, thậm chí hơi cáu kỉnh. Với hắn, đây là cảm xúc khá hiếm có.
Tông Cửu nhìn người kia chợt buông bàn tay đang nhéo cằm mình, lần nữa trốn vào bóng đen mà lòng hơi nghi hoặc.
Theo hiểu biết của cậu về Ác ma, tiếp theo hẳn phải có một cuộc đấu võ mồm hoặc đấm đá một trận.
Tuy hiện tại Tông Cửu biết mình đang gặp bất lợi, nhưng chỉ vì bất lợi mà phải ngậm đắng nuốt cay trước mặt kẻ thù thì uất ức cho cậu quá. Vậy nên khi lên tiếng khiêu khích, cậu đã âm thầm căng mình chuẩn bị phản đòn.
Kết quả không ngờ tên kia lại chủ động rút lui trước.
Phải nói là quá bất ngờ.
Vốn dĩ Tông Cửu còn định nhân cơ hội này dụ No.1 dùng sức để trải nghiệm niềm vui double-kill lần nữa, nhưng giờ xem ra méo có mùa xuân ấy rồi. Nhưng bất ngờ thì bất ngờ, nếu Ác ma đã dừng tay thì Tông Cửu tranh thủ tháo thứ trên người mình xuống.
Ảo thuật gia ngồi ngay ngắn, nhận phán định ‘Mở khóa’ của hệ thống phụ mở xích trên cổ tay và cổ chân mình.
“Cạch…”
Xiềng xích nặng trịch lập tức rơi lên thảm xe ngựa. Tông Cửu xoa cổ tay bị siết đỏ, tiện thể kéo tấm chăn trên đệm quấn quanh người. Nhiệt độ buổi tối hơi lạnh, mà bộ sườn xám của cậu mặc như không mặc.
Cỗ xe hoàn toàn bằng sức người cũng không quá xóc nảy, giống như xích lô kéo tay ở Thượng Hải ngày xưa.
Mỗi lần người đánh xe vung roi lên sẽ luôn đánh trúng người nào đó, không muốn bị đánh thì phải chạy nhanh. Nếu chạy chậm, ăn một roi là toạc ngay vết máu dài trên lưng.
Tông Cửu luôn cảnh giác với mọi động tĩnh xung quanh. Không gian trong xe ngựa khá hẹp, Công tước báo đen bị khống chế đang ngồi chính giữa, cậu thì nép trong góc.
Bóng đen vẫn lặng lẽ bao trùm những nơi ánh trăng không thể chiếu tới, con rối Công tước im lặng trong bóng đêm như một bức tượng không bao giờ tỉnh. Nhưng Tông Cửu vẫn đề phòng, thế mà Ác ma không hề có ý đánh nhau.
Tông Cửu:???
Lực đẩy của phó bản này mạnh thế cơ à? Đến mức có thể khiến Ác ma ngoan ngoãn cúp mỏ?
Tông Cửu ứ tin.
Hai người đều không phải kẻ thích lo trước nghĩ sau, nhất là khi đối đầu với kẻ địch.
Giống như Tông Cửu, cậu biết mình gặp bất lợi thì sẽ không dính đòn khiêu khích, thật ra No.1 cũng vậy. Nếu chỉ vì sợ phó bản này đuổi ra ngoài mà hắn né đòn khích bác của Tông Cửu, vậy No.1 sẽ không còn là No.1.
Người nào rút lui trước, chẳng khác nào thừa nhận mình thua kém đối phương sao? Đây là quy tắc ngầm giữa bọn họ. Đâu ai muốn thành người yếu thế chứ? Bọn họ là kẻ thù không đội trời chung, đến nụ hôn cũng méo chịu nhường nhau. Có lần nào gặp mà không giương cung bạt kiếm, nặc mùi khói lửa?
Yên tĩnh và bình thản thế này, dù chỉ ngồi chung xe ngựa cũng khiến người ta cảm thấy quái lạ.
Cuối cùng, Ảo thuật gia phá vỡ sự yên lặng kỳ dị.
“Sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Đây là câu hỏi mà Tông Cửu luôn thắc mắc. Nếu như nói mỗi phó bản mà cậu tham gia Ác ma sẽ không vắng mặt, vẫn có thể giải thích là hắn muốn nhìn kẻ thù gặp xui xẻo. Nhưng lần này, cậu và Tsuchimikado bị triệu hoán vào phó bản siêu cấp S, hệ thống chủ mất kết nối không giao nhiệm vụ chính. Nhưng trong vòng ba ngày không tìm được đường về thì hai người sẽ bị bỏ lại đây vĩnh viễn.
Theo tình huống trước mắt, ngay cả hệ thống chủ cũng bất lực thì No.1 với tư cách cố vấn thì làm được gì? Tại sao Ác ma bỗng dưng xuất hiện ở đây, vẫn là một câu hỏi đáng để suy ngẫm.
“Em hỏi câu này hai lần rồi đó!”
Một giọng nói trầm thấp vang lên trong bóng tối, đầy vẻ hững hờ: “Đáp án quan trọng đến vậy sao?”
Có lẽ quan trọng nhưng cũng có lẽ không.
Thú vui duy nhất của Ác ma là thưởng thức sự xấu xa, khốn khổ, chiến tranh và hỗn loạn của thế giới. Những thứ bất biến như vậy thường chứa đầy ác ý, bao gồm cả dáng vẻ thực thụ của con người. Chẳng qua nhìn lâu cũng chán, nhất là đối với một kẻ sinh ra từ ác ý như hắn, hầu hết mọi xấu xa đều không đáng kể.
Thế là Ác ma đã buồn chán một thời gian dài.
Nếu không hắn cũng chẳng đồng ý thỏa thuận với hệ thống phụ, tạo ra cuộc thi ‘Thực tập sinh kinh dị’ thú vị thế này. Nhưng thu hoạch lớn nhất trong cuộc thi không phải niềm vui mà hắn mong đợi ban đầu, mà là vị cứu tinh trong lời tiên tri.
Càng thú vị hơn nữa, bọn họ rất giống nhau. Người hiểu ta nhất chính là kẻ thù. Món đồ chơi thú vị như vậy, có lẽ sau này sẽ không tìm được nữa.
“Nếu em chết trong phó bản thì tôi sẽ tiếc lắm, ngài Ảo thuật gia ạ.”
Giọng điệu người đàn ông rất bình thản, ngụ ý sâu xa. Dù chết, Ác ma cũng không để cậu chết trong tay ai ngoại trừ hắn.
Vị cứu tinh phải chết trong tay Đại ma vương, nếu gục ngã khi chiến đấu với lũ quỷ nhỏ thì từ đấy Đại ma vương sẽ thỏa sức lộng hành, thế giới không còn cứu vãn được nữa.
Ngoài cỗ xe, màn đêm bắt đầu tan dần. Mặt trời đỏ chói mọc lên từ phía đông. Bình minh đang tới, bóng tối bị xua tan, mọi sắc màu bỗng trở nên rõ ràng.
Tông Cửu và Tsuchimikado chạy hơn nửa đêm, mất trí nhớ năm tiếng đồng hồ. Tính ra, dù bình minh đến muộn vào mùa đông thì cũng tầm lúc này thôi.
Thật lâu sau, lâu đến mức Ác ma ngỡ mình sẽ không nhận được câu trả lời, chàng trai tóc trắng mới cười khẩy một tiếng.
Ác ma lơ đễnh hỏi: “Nghe nói em có một kiếp nạn khó tránh trong phó bản, phải không?”
“Tôi có thể đưa em rời khỏi nơi đây.”
Bàn tay người đàn ông xuất hiện trở lại từ trong bóng tối, như vô tình khoác lên vai Ảo thuật gia.
“Cách gì?”
No.1 không trả lời, dùng ngón tay thon dài vẽ vòng tròn dọc theo đường viền quai hàm xinh đẹp của chàng trai, lướt đến môi cậu.
Dáng môi Ảo thuật gia rất đẹp, người môi mỏng trời sinh lạnh lùng xa cách.
“Ai cũng biết, giao dịch với Ác ma phải trả giá đắt.”
Phía sau bóng đen, người đàn ông chăm chú nhìn sự thay đổi biểu cảm trên gương mặt cậu, không bỏ sót động thái nào.
“Ồ?” Tông Cửu vô cảm hỏi lại: “Nói nghe thử coi?”
“Chẳng hạn…”
Đầu ngón tay lạnh lẽo xoay một vòng trên xương cụt của chàng trai. Rõ ràng là hành động đầy khiêu gợi và ám chỉ, nhưng Tông Cửu có thể nhận ra sự kém hào hứng của hắn.
Điều này rất mâu thuẫn.
“Chẳng ai sinh ra đã là kẻ thù của nhau, tiên tri mãi mãi chỉ là tiên tri mà thôi.”
Ngay khi họ đang nói chuyện, cỗ xe lặng lẽ lái vào biệt phủ cổ điển lộng lẫy.
Con ngựa vằn trong trang phục quản gia bước tới, cung kính đứng bên xe ngựa. Khi không có mệnh lệnh của chủ nhân, nó không dám tiến lên làm phiền, sợ quấy rầy hứng thú của Công tước.
“Chúng ta đổi cách xưng hô đi. Bạn giường thế nào? Hơi thiếu dịu dàng nhỉ.”
“Vậy, người tình thì sao?”
Ác ma càng trầm tư suy nghĩ, lại càng thấy chán. Hắn mong cậu đưa ra lựa chọn nhưng cũng mong cậu không chọn.
Nếu một chú mèo với tính cách kiêu ngạo và thờ ơ thu hút sự chú ý của bạn, bạn muốn nó tiếp tục đuổi bướm bắt chim bên ngoài hay là nhốt nó vào lồng riêng?
Điều thu hút sự chú ý của Ác ma là Ảo thuật gia với linh hồn nổi loạn, khinh thường kẻ nắm quyền trong hàng ngàn ánh mắt kính sợ của chúng sinh. Hay là một người cam lòng trở thành cá chậu chim lồng bị ma vương giam cầm, chỉ vì cứu mạng mình trong cơn tai ương?
Một giây sau, Tông Cửu tặng hắn một đấm vào không khí.
“Cút.”
Nhìn bóng lưng Ảo thuật gia nhanh nhẹn nhảy xuống khỏi xe ngựa, Ác ma sững người.