Thức Thần Mạnh Nhất Sasuke-kun

Chương 34



Sasuke giải trừ ba Ảnh phân thân chạy về trung tâm 'Trướng', lập tức cảm thấy một trận mệt mỏi.

Y quả nhiên không thích Ảnh phân thân.

Gojo Satoru xuất hiện cạnh y.

"Khả năng có người tấn công người tạo 'Trướng' từ bên ngoài, nhưng cũng sắp kết thúc được rồi," Cả người thanh niên tóc bạc vẫn sạch sẽ, chỉ có cổ tay áo hơi rách một chút do bị quất phải khi đánh với Miguel, phần da bên trong sáng mịn. "Ta về trước, ngươi về với Ijichi."

Hắn dùng tay sạch ấn vai Sasuke, chưa cho y cơ hội nói gì đã lập tức biến mất như khi đến.

Còn chưa liếc chú nguyền sư chất thành đống phía sau Sasuke một cái.

Y tìm một kẻ tương đối sạch sẽ để ngồi lên, làm lơ ánh mắt có mấy phần đề phòng của các chú thuật sư bên cạnh — có đối với những chú nguyền sư trên mặt đất, cũng có đối với y.

Ngày hôm nay sắp kết thúc rồi.

——

Ijichi hẳn đã nhận được tin nhắn từ Gojo Satoru, hoặc trước đó đã được dặn rồi, thần sắc vội vàng chạy đến cạnh Sasuke.

"Ặc... Uchiha-kun?" Anh nhìn chú nguyền sư rải rác đầy sàn đại sảnh toà văn phòng và mấy chú thuật sư đứng trước của đại sảnh — không ai dám làm người đầu tiên đi vào, lại nhìn nhìn Sasuke đang coi một trong số chú nguyền sư đó là đệm ngồi, hơi chần chờ mở miệng, "Những người này... còn sống không?"

Sắc trời khá tối, những người này không nhúc nhích, không phải đã chết hết nhỉ?

Sasuke nhớ đến chú nguyền sư đầu tiên mà Ảnh phân thân mình tìm được. Nữ nhân kia hẳn là kẻ bị thương nặng nhất, bị y bất cẩn bẻ gãy hai tay, xương sườn có lẽ cùng gãy mấy cái, nện lên tường không biết có gãy cổ không, bây giờ chắc đang...

À, bị y ngồi lên, vậy chắc không sao.

"Không chết." Sasuke đứng lên. Các chú thuật sư cạnh cửa cảnh giác nhìn y.

Ijichi nhìn một 'đống' chú nguyền sư máu me đầy mặt phía sau, lại nhìn người lộ ra khi Sasuke đứng dậy, lần đầu tiên nghi ngờ tính chân thật trong lời đối phương.

Cánh tay nữ chú nguyền sư kia cong thành một góc khiến người ta cảm thấy đau giùm, miệng mũi đầy máu, gần như không thấy lồng ngực phập phồng.

"Có người tập kích các trợ lý tạo 'Trướng' từ bên ngoài, cưỡng chế giải trừ 'Trướng'," cuối cùng anh nói, "Tôi lập tức liên hệ xe gần đây đến mang những người này đi, tận lực giảm khả năng bị nhìn thấy."

Công việc của trợ lý là vậy, trước thì phối hợp, trong quá trình có khi cần tham dự, sau còn phải đi thu xếp kết thúc sự việc.

Ijichi làm trợ lý ưu tú nhất Cao chuyên, công việc khi xảy ra những sự kiện quy mô lớn như thế này đương nhiên sẽ nhiều gấp mấy lần những người khác.

Anh không chỉ cần phối hợp với mọi trợ lý ở đây mà còn phải kịp thời liên lạc với bên Kyoto trao đổi thông tin — thời gian họ liên tục chiến đấu bên này cũng không dài vì phần lớn chú nguyền sư và chú linh đều bị nhốt trong 'Trướng', người thường chung quanh cũng không tính là nhiều.

Từ khi 'Trướng' buông xuống đến khi Ijichi tới, người thông tin mang chú nguyền sư đi không đến một tiếng, đèn đường vừa thắp.

Thế cục bên Kyoto hiển nhiên càng nôn nóng hơn, số lượng chú nguyền sư và chú linh ít hơn Shinjuku một chút nhưng lại phân tán hơn nên đến giờ hai bên còn đang chém giết nhau, không ít người thường bị lan tới, phỏng chừng sau khi kết thúc sẽ cực kỳ phiền toái.

Nhưng nói tóm lại, chú nguyền sư bên Kyoto thua cũng chỉ là vấn đề thời gian.



Tim Sasuke đau đớn thắt lại. Là Gojo Satoru.

"Cái gì?" Tiếng Ijichi truyền đến tai Sasuke, "Những chú linh đó có thay đổi gì à?"

Chú linh từ cấp Hai trở lên bên này đều bị thanh tẩy, còn lại đều là chú linh cấp thấp sẽ tạm thời không gây ảnh hưởng lớn. Để lại một số chú thuật sư ở đây rồi sau đó lại phái người đến dọn dẹp là được.

Đầu bên kia điện thoại nói gì đó.

Thanh niên có vài vết trầy trên mặt sửng sốt, đẩy kính theo bản năng, "Vâng, tôi hiểu rồi."

Anh buông điện thoại, nói với Sasuke: "Tin vừa nhận được, một số chú linh bên Kyoto bắt đầu cắn nuốt lẫn nhau."

"Điều này có ý nghĩa gì, tôi nghĩ cậu cũng rõ."

——

Getou Suguru chết rồi.

Ijichi chờ ở Shinjuku đến khuya, không ngừng xác nhận lý do giải thích cho hậu quả với nhân viên các bộ môn chính phủ — phòng ốc sập là nổ ống ga, có người đánh nhau là ẩu đả đầu đường, đóng phim gần đó có thể là do khâu thông báo chưa làm tốt, còn có một đám cướp muốn nhân đêm vọng đột nhập vào nhà cướp đồ, trước mắt đã bắt và xử lý toàn bộ.

Anh muốn bảo Sasuke và những chú thuật sư khác cùng về, Sasuke nghĩ nghĩ rồi vẫn từ chối. Y cảm thấy có lẽ Gojo Satoru sẽ muốn ở một mình một lúc nên dứt khoát ở lại Shinjuku giúp Ijichi.

Y không có giao tình đặc biệt gì với vị trợ lý này, chỉ cảm thấy biểu cảm của đối phương khi đối mặt với thi thể nằm trên mặt đất của đồng nghiệp hơi khó coi.

Tràn ngập tự trách và đau khổ, rõ ràng đến môi cũng đang run rẩy lại vẫn muốn cố chấp khống chế đôi tay mình, bình tĩnh để họ vào túi đựng xác rồi đưa lên xe.

Để y liệm nhiều ít cũng nhanh hơn một chút.

Về trường đã sắp nửa đêm. Cao chuyên thoạt nhìn gió êm sóng lặng, chỉ có vách tường mặt đất đổ nát và mấy vết máu đã khô không tiếng động kể lại hồi đánh nhau kịch liệt từng xảy ra ở đây.

Sắc mặt Ijichi tái nhợt. Anh cảm ơn Sasuke lần nữa, sau khi từ biệt y thì gọi điện thoại rời đi— anh còn phải lập tức báo cáo tình huống thương vong với cao tầng.

Sasuke thử tìm vị trí Gojo Satoru, tìm thấy thanh niên tóc trắng ngắn trong một ngã rẽ.

Không mang bịt mắt, đưa lưng về phía y, tay để trong túi, đối mặt với một vết bẩn tối màu to tướng trên tường, không biết đang nghĩ gì.

Sasuke không bước đến.

Y ngồi bên tường thấp bên cạnh một lúc, cũng không nhìn đối phương mà nhìn bầu trời đêm. Tokyo ban đêm quá sáng, dù ở vùng ngoại ô cũng rất khó nhìn thấy sao.

Càng đừng nói hôm nay là đêm vọng, pháo hoa và đèn neon trong nội thành, đến tiếng reo hân hoan náo nhiệt lại ầm ĩ cũng có thể nghe được từ đây.

Vì sao y phải đến đây nhỉ? Sasuke nghĩ.

Cách an toàn nhất là lập tức rời đi, tìm thời gian hoàn thành hai điều kiện còn lại, ngưng hẳn trạng thái hỗn loạn này.

Đại khái là vì mình đã đồng ý giúp Gojo Satoru hôm nay đi. Dù sao hôm nay vẫn còn vài phút.

Phía sau truyền đến tiếng đế giày tiếp xúc với mặt đất.

Sasuke nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, đứng ngang với Gojo Satoru, bước tới rút ngắn khoảng cách tầm một mét giữa hai người.

Gojo Satoru vẫn luôn trầm mặc, y cũng không nói chuyện.

Bọn họ đi qua con đường nhỏ mà dài, lướt qua khu lớp học và sân thể dục, rất nhanh về đến ký túc xá của Gojo Satoru.

Gojo Satoru dừng ở phòng khách.

"Được rồi, trẻ nhỏ nên ngủ đi." Hắn cười tủm tỉm với Sasuke, muốn duỗi tay vỗ vai y.

Tay hắn ngừng giữa không trung.

"A," Thanh niên tóc bạc cúi đầu nhìn tay mình, đôi mắt lại cong lên, "Hai tay ta đều dơ rồi. Về nhanh đi, Sasuke. Hôm nay cảm ơn ngươi."

Vết thương trên tay hắn đã biến mất, lúc này chỉ còn lại vết máu khô.

"Đừng cười," Sasuke nhíu mày nhìn đối phương, "Khó coi lắm."

Lông mi Gojo Satoru run một chút, nụ cười cũng nhạt đi một chút.



"Chậc, có gì gọi ta." Sasuke không nhìn hắn nữa, xoay người về phòng mình.

Hôm nay qua rồi, 'trợ giúp' từ y cũng chỉ đến đó thôi.

—Gojo Satoru không gọi y.

Hắn đương nhiên sẽ không gọi Sasuke. Hắn còn có rất nhiều việc phải làm, căn bản không rảnh dừng lại. Hai người họ dường như chỉ ngắn ngủi hợp tác trong bách quỷ dạ hành rồi trở về trạng thái trước đó.

Sasuke tiếp tục một mình thanh tẩy chú linh, khi không có việc gì thì ở trong rừng. Hắn thì ba bốn ngày qua đều đi đi lại lại giữa ở văn phòng, phòng học, hiệp hội, phòng giam, dù về cũng chỉ là ở một lát rồi đi.

Thậm chí có khi mình đang tránh mặt Sasuke không chừng.

Gojo Satoru nghĩ.

Hắn cảm thấy sau hôm nay mình đã điều chỉnh được tâm thái, có thể nở nụ cười chắc chắn với những học sinh không biết gì cả, cũng có thể bình tĩnh thảo luận cách giải quyết hậu quả trước mặt Yaga.

—Nhưng hắn không muốn thấy đôi mắt của Sasuke.

Hắn không nói việc của Suguru cho đối phương, thậm chí đến quan hệ giữa hắn, Shoko và Yaga đối phương cũng không biết.

Chưa hề nghĩ qua.

Tối đó, ánh mắt thiếu niên nhìn hắn không phải là 'ta hiểu ngươi đang rất khó chịu' mà là tĩnh lặng đến chỉ có bóng hắn phản chiếu trong đó.

Cái này ngược lại khiến hắn cảm thấy mình hoàn toàn bị nhìn thấu, trở nên chật vật bất kham trước mặt đối phương.

Giọng nói truyền đến từ đỉnh đầu cắt ngang suy nghĩ của hắn.

"Gojo Satoru, Chú nguyền sư Đặc cấp Getou Suguru rốt cuộc đang ở đâu?"

Lại tới nữa.

Lần này rốt cuộc không gọi hắn vào Kyoto mà là dùng phòng liên lạc chuyên dụng ở Cao chuyên, bố trí thuật thức có thể giao lưu đường xa, ánh đèn lờ mờ, nhiều năm như vậy vẫn là cái kiểu không theo kịp thời đại.

Gojo Satoru mặc đồng phục Cao chuyên, không kiên nhẫn đổi tư thế: "Đừng hỏi nữa, đã nói chết rồi, thi thể đem chôn."

"Vậy thi thể gã ở đâu? Chúng ta cần phải tiến hành giải phẫu! Thế mới có thể có được càng nhiều thông tin!"

"Không sai, những chú nguyền sư kia đều là tép riu, thứ chúng biết đến quá ít."

"Thuật thức của Getou Suguru cũng rất có giá trị nghiên cứu."

...

"Các người cảm thấy tôi tốt tính quá à?" Gojo Satoru thấp giọng nói. "Cho nên mới luôn làm mấy chuyện ngu xuẩn này."

"Ngươi có ý gì? Getou Suguru là kẻ thù của toàn bộ Chú thuật giới!"

"Cảm thấy tôi giết cậu ấy là nghe lời các người nên là người cùng thuyền với các người à?" Giọng hắn trầm thấp mà bình tĩnh, giống như chỉ đơn thuần cảm thấy nghi hoặc.

Hắn cũng không phải vì mệnh lệnh của đám này mà giết Suguru.

Hắn về kịp, không, dù khi ấy hắn trực tiếp ở lại Cao chuyên cũng đã trễ rồi. Mười năm trước đã trễ rồi.

Gojo Satoru đã buông tha đối phương một lần. Lần này đối phương lựa chọn trực tiếp phát động tập kích ở khu vực có mật độ dân cư dày đặc nhất, Hiệp hội không có khả năng chịu đựng một lần hạ thủ lưu tình nữa của hắn.

Huống chi Getou Suguru căn bản không trốn được. Dù gã có được Rika đi nữa thì cuối cùng tổn thất có thể tạo ra cũng không đủ để dao động quốc gia này, càng đừng nói là cả thế giới.

Getou Suguru hiểu điều này, nhưng gã vẫn làm vậy.

Gojo Satoru nhớ đến tình cảnh mình thấy khi mình về đến Cao chuyên. Rika hoàn toàn hiện ra, Cực Chi Phiên của Getou Suguru lung lay sắp đổ giữa không trung, cuối cùng hoàn toàn rách nát, nhưng gã vẫn chưa hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Mệnh lệnh mình nhận được là tận lực bắt sống, có thể giết chết, tuyệt đối không thể để đối phương chạy thoát. Nhưng chỉ cần hắn muốn là có thể để đối phương an toàn rời đi.

Bởi vì hắn là mạnh nhất.

Nhưng là Gojo Satoru không làm vậy. Đồng đội của hắn bị chú linh xé xác, bạn cũ của hắn thì giãy giụa trong đau khổ. Nên kết thúc rồi. Hắn bình tĩnh nghĩ. Sau đó động thủ.



—Cuối cùng cũng chờ đến ngày này. Getou Suguru cười nói. Tớ đã sớm muốn đánh một trận với cậu.

Cậu ấy đã sớm có ý muốn chết, lo lắng cuối cùng cũng chỉ là sự an nguy của 'gia đình' kia thôi. Gojo Satoru lạnh nhạt nghĩ. Nhưng những người đó lại có liên quan gì đến Gojo Satoru hắn đâu?

Cho nên hắn chỉ nói 'Họ chưa chết', còn về sau ra sao, hắn một chút cũng không để bụng.

"Ngươi là đang nói mình cùng thuyền với Getou Suguru hả, Gojo Satoru? Cho nên ngươi cũng coi chú linh như thức thần của mình?"

"Còn có chú linh của ngươi, độ nguy hiểm của nó quá cao, phải nhanh chóng thanh tẩy hoặc phong ấn!"

Sao lại kéo đến trên người Sasuke rồi?

Hắn hẳn nên cảm thấy phẫn nộ. Gojo Satoru nghĩ.

Nhưng giống như năm đó sau khi Amanai Riko chết, khi hắn đối mặt Fushiguro Toji cũng không tức giận bao nhiêu, chỉ có sung sướng khi tự vượt lên chính mình. Suguru chết hắn không cảm thấy bi thương nhiều nhặn gì, đối mặt đám ngu xuẩn này cũng hoàn toàn không thấy phẫn nộ, ngược lại chỉ có thương hại nhạt nhoà.

"Thật đáng thương," Gojo Satoru thực lòng nói, thậm chí còn cười, "Tôi còn đặc biệt bảo Sasuke thu tay lại để các người bắt sống những tên chú nguyền sư đó, kết quả cuối cùng khi đưa về Hiệp hội lại có thể chạy trốn đến bảy tám phần. Người còn không quản được, chán ghét tôi còn muốn sử dụng tôi, các người cũng quá đáng thương rồi, từng đó tuổi còn bị bắt nạt kiểu này."

"Ngươi...!" Một giọng nói trong đó nghe như sắp tức muốn xỉu rồi.

Gojo Satoru đột nhiên nhớ đến gì đó, giơ tay búng một cái, "Đúng rồi, duy trì 'Trướng' cũng là người của các người nhỉ? Quá vô dụng, kẻ tập kích cũng chưa tìm được, còn muốn bắt tôi đi chạy vặt khắp nơi, đúng là một đám phế vật."

"Nếu không thì các người nhanh chóng về hưu đi, để một nhóm trẻ tuổi tư tưởng tiên tiến lên thay, như vậy tương tác giữa tôi với Hiệp hội không chừng sẽ tốt hơn chút đỉnh."

"Ngươi rốt cuộc có giao thi thể Getou Suguru ra không?"

Gojo Satoru giơ tay như học sinh giơ tay trả lời câu hỏi, còn không quên dùng kính ngữ: "Lần cuối nha các vị, nằm mơ vẫn nên về giường thì hơn, vào quan tài thì càng tốt. Xin hỏi còn việc gì nữa không, có thì tìm trực tiếp hiệu trưởng Yaga đi, ổng mới là cấp trên của tôi."

Không đợi những người khác nói gì nữa, hắn xoay người rời đi.

_____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Một số chú thích:

Tôi không giỏi miêu tả cảm tình lắm (cũng chỉ biết viết sổ thu chi), cho nên hẳn là không ngược lắm. Vốn muốn viết hai người họ đánh nhau nhưng sau đó nghĩ lại thì xoá hết rồi... Cảm thấy hơi buồn hơi phiền chứng tỏ tôi viết vẫn ổn, đại khái là chỗ Satoru có cảm giác. Người trưởng thành rồi, cũng chuẩn bị tâm lý, tạm thời sẽ không khó chịu đến vậy.

Sasuke biết cảm thụ của Satoru nhưng không rõ lắm chuyện của Getou Suguru, có thể bồi hắn đi một đoạn đường đã là tiến bộ rất lớn.

Ijichi: Ijichi trong tưởng tượng của tôi là do tâm lý không chịu nổi nên mới làm trợ lý, cuối cùng làm trợ lý còn thảm hơn...

Satoru: Khi rời Shinjuku chỉ có một tay dính máu.

Getou Suguru: Nếu gã nói "Tớ mệt mỏi quá, tớ không muốn sống nữa" ngược lại sẽ mang đến gánh nặng cho Satoru, cho nên vẫn để gã cuối cùng trở về làm Suguru hồi còn ở Cao chuyên.

Về đại chiêu: So với phóng đại chiêu thì tôi thích đánh thường hơn, cứ cảm thấy tự tay đánh người sướng hơn... Lúc sau thử xem có thể phóng không, đại chiêu dễ ngộ thương quân mình lắm
— QUẢNG CÁO —