Thuê Được Thiếu Gia Về Nhà Ăn Tết

Chương 1





Editor: Trỏ Mặt Sẹo.

Gác Mái là câu lạc bộ tư nhân cao cấp nhất thành phố B. 

Người đến nơi này không phú thì quý, phí thành viên hằng năm thấp nhất là khoảng 10 vạn tệ và không dừng ở một con số cụ thể nào. Tôi chưa từng tới đây, nhưng nghe nói chất lượng của các tiểu thư, thiếu gia ở đây đều rất tốt. Thấp nhất cũng phải có bằng đại học chính quy.

Bãi đỗ xe ngoài trời trải đầy một dàn siêu xe khiến chiếc Audi nhỏ của tôi trở nên cực kì gai mắt. Có lẽ không thể nhìn nổi nữa nên bảo vệ đến gần, tốt bụng nhắc nhở tôi hãy tiếp tục lái xe vào trong, cửa sau vẫn còn chỗ đỗ xe. 

Chắc là sợ con hàng này của tôi chắn trước cửa làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của họ. 

Nể tình bảo vệ ở đây đẹp trai như vậy, tôi miễn cưỡng chuyển hướng, dừng ở cửa sau. 

Từ cửa sau đi vào là thang máy. Một cô nàng mặc bộ đồ hầu gái màu hồng phấn đang đứng, thấy tôi liền đi lên tiếp đón. 

“Xin hỏi đây là cô Sơ đúng không ạ? Chị Bội Bội bảo em đến đây chờ, xin mời theo em.”

Tôi gật đầu, đi theo cô ấy vào thang máy. 

Chị Bội Bội là bạn của các “tiểu thư” và cũng là thành viên cao cấp nhất nơi đây. Chúng tôi từng gặp nhau một lần. Cô ấy chữa khỏi bệnh viêm họng mãn tính nhờ phương thuốc tôi kê, xem như cô ấy nợ tôi một ân tình. 

Câu lạc bộ trang trí theo phong cách đơn giản, vô cùng hàm súc. Không khí cũng thật tươi mát, khác biệt hoàn toàn với sự uể oải thường thấy ở những câu lạc bộ khác. 

Cô gái dẫn tôi vào một căn phòng trống, rót cho tôi ly trà trong lúc chờ đợi, rồi nói rằng chị Bội Bội đang bận. 

Tôi lật menu, gọi một chai rượu với mức giá vừa phải. Không lâu sau khi cô gái kia ra ngoài, chị Bội Bội tươi cười tự mình mang chai rượu tôi gọi vào. 

“Ôi cô giáo Sơ, cô tới đây là đã cho chị mặt mũi rồi, còn gọi rượu làm chi?”

Tôi cười cười:

“Em vẫn hiểu quy tắc ở chỗ các chị, thấy chị cũng bận, thôi thì em nói thẳng.”

Không gọi gì đó thì không biết đến bao giờ chị ta mới quay lại. 

“Ha ha ha, xin mời.”

“Chắc Lisa đã nói với chị rồi nhỉ? Hôm nay em đến vì vấn đề cá nhân.”

“Cái này chị biết, cô cứ nói yêu cầu đi, chỗ chị đây gì thì gì, chứ người và rượu là không thiếu.”

“Cảm ơn chị Bội Bội.” Tôi cười nói “Yêu cầu của em không cao, ở đây có người nào nói năng nhã nhặn một chút và vào nghề chưa lâu không?”

Chị Bội Bội đáp: “Chỗ này của chị không có ai ăn nói không nhã nhặn cả, mới vào nghề cũng có, năm nay vừa tuyển thêm vài nghiên cứu sinh.”

“Bằng cấp không quan trọng, quan trọng là khí chất sạch sẽ chút, cũng chẳng cần quá đẹp trai, em muốn tuýp ngoan hiền, biết nghe lời.”

Chị Bội Bội vỗ đùi: “Cô nói như vậy làm chị nghĩ tới một người. Tất cả khách hàng đều nói cậu ta là tiểu bạch thỏ. Tháng 5 năm nay mới vào làm. Bình thường chị đâu dám sắp xếp khách cho cậu ta, chỉ sợ cậu ta bị bắt nạt.”

Tôi lập tức giục: “Vậy mau gọi cậu ta lên đây đi.”

Chị Bội Bội truyền tin với đầu bên kia bộ đàm: “Gọi tiểu bạch thỏ đến đây.”

Rất nhanh cửa đã được một chàng trai cao gầy đẩy ra, trên tay bưng theo mâm hoa quả. Cậu ta quỳ một gối xuống bàn đối diện, đặt đồ lên bàn sau đó rót rượu cho tôi. 

Chị Bội Bội liếc mắt ra hiệu, ý hỏi tôi có vừa lòng không. 

Chàng trai mặc áo sơ mi trắng phối thêm chiếc áo khoác. Dáng người nhìn qua rất trắng, trắng hệt như khối ngọc mỡ dê thượng hạng, cộng thêm bàn tay đang rót rượu khớp xương rõ ràng, thon dài nõn nà. 

Nhưng cậu ta vẫn luôn cúi đầu làm tôi không thể nhìn rõ mặt. 

“Tiểu bạch thỏ, mau ngẩng đầu lên cho cô giáo Sơ nhìn.”

Chàng trai nghe lời ngẩng đầu. 

Không kịp chuẩn bị, đột nhiên tôi đối diện với một đôi mắt đen nhánh. 

Đôi mắt kia không chứa đựng bất cứ thứ tình cảm nào, vì vậy cũng chẳng có tạp chất. Thế mà còn rất phù hợp với yêu cầu “sạch sẽ” của tôi đấy.  

Một lúc lâu sau tôi mới có thể dời mắt khỏi đôi con ngươi kia, gật đầu với chị Bội Bội. 

Lớn lên cũng rất được, hơn nữa tuổi còn trẻ. Chỉ là đôi mắt kia quá xinh đẹp làm cho ngũ quan đều bị mờ nhạt đi. 

“Là người địa phương à?” Tôi hỏi cậu ta. 

“Đúng vậy.” Cậu ta thấp giọng đáp. Chỉ có một từ đơn giản, tôi cũng không nghe ra cái gì. 

Chị Bội Bội ngồi cười bên cạnh: “Gớm, cô lại còn kì thị vùng miền cơ đấy.”

Tôi cũng cười rộ lên: “Chọn cậu ta đi.” Rồi hỏi tiếp: “Giá một ngày bao nhiêu?”

“Giảm giá cho cô, một ngày 5000.”

Bởi vậy có thể thấy được tiểu bạch thỏ này rất vừa tầm. 

Thiếu gia ở đây không dễ dàng đi với mọi người, có tiếng tăm một đêm phải chục vạn, đừng nói tôi còn muốn đưa đi nhiều ngày như vậy. 

Tiểu bạch thỏ hiển nhiên trở nên luống cuống, mang theo chút năn nỉ nhìn về phía chị Bội Bội:

“Chị Bội Bội, em không đi đâu.”

Cái dáng vẻ kia, chậc chậc, nhìn mà thương. 

“Yên tâm.” Chị Bội Bội an ủi hắn “Sơ tiểu thư chỉ muốn thuê bạn trai về nhà ăn Tết, diễn một vở kịch thôi mà, không sao đâu.”

Nói cho rõ ràng, tôi mới không cần cậu ta ☐☐.

Tiểu bạch thỏ hơi khựng lại, nhíu mày:

“Chị Bội Bội, em….”

“Yên tâm, mấy hôm nay coi như cậu đi công tác. Sơ tiểu thư là người tốt, cứ coi như một chuyến giải sầu thôi.”

Trên mặt cậu chàng vẫn rất kháng cự. 

Tôi đứng dậy: “Chị Bội Bội, em còn phải về nhà thu dọn hành lý, đi trước đây.”

Tôi cảm thấy mình nên biết điều một chút, dành không gian cho hai người họ để chị ấy thuyết phục đối phương. 

Chị Bội Bội gật đầu: “Rượu kia cô mang đi à?”

“Cứ để chỗ chị đi, lần sau em qua đây uống.”

“Được, tiểu bạch thỏ, tiễn cô giáo  Sơ một đoạn đi.”

Đối phương muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cầm túi xách và áo khoác của tôi lên, theo tôi đi ra cửa. 

Rất ga lăng, câu lạc bộ ☐☐ khá quá nhỉ. 

Bên ngoài có chút lạnh, còn chưa đến cửa cậu ta đã lấy áo khoác ra, giúp tôi mặc xong mới đẩy cửa, đưa tôi đến cạnh xe. 

11 giờ tối, tôi tắm xong thì nhận được tin nhắn của chị Bội Bội. Chị ấy chỉ gửi một chữ “Ok”. 

Thế là đã thu phục được rồi. 

Đến làm ở đó ai mà không thiếu tiền? Huống hồ chị Bội Bội còn thay mặt cậu ta ra giá, đã nói đến 5000 một ngày, ít nhất cậu ta cũng lấy được một nửa. 

Tôi trả lời: [Cậu ta ở chỗ nào để ngày mai em đến đón.]

Chị Bội Bội: [Cậu ta sống trong chung cư dành cho nhân viên gần câu lạc bộ. Để tôi bảo cậu ta 8 rưỡi chờ cô ở cửa chính.]

Tôi: [Được, cảm ơn chị.]

Chị Bội Bội: [Không có gì, chỉ là tiểu bạch thỏ nhà chúng tôi thật sự rất trong sáng, cô nhẹ nhàng với cậu ta chút.]

Tôi: [Haha, em sẽ nhẹ nhàng ]

Sáng hôm sau tôi là người đến trước. 

Hôm nay là trừ tịch [1], trên đường vắng tanh vắng ngắt, vắng như toà thành bị bỏ hoang.

[1]: Đêm trừ tịch, còn được gọi tên là đêm ba mươi, là khoảng thời gian trước nửa đêm, thời khắc giao thừa giữa năm mới và năm cũ.

Đêm trừ tịch là khoảng thời gian thiêng liêng nhất của năm khi các gia đình sum họp, chuẩn bị đón năm mới với những điều tốt lành sẽ đến và tiễn trừ năm cũ.

Đêm Trừ Tịch (除夕– Chú Xī) với “trừ” nghĩa là thay đổi, hoán đổi và “tịch” là đêm, “trừ tịch” nghĩa là “đêm của sự thay đổi””đêm của thời khắc giao thời”.

Tối hôm qua lúc đến đây rõ ràng tôi còn chẳng thể di chuyển xe cơ mà. 

Tôi dừng xe ở ven đường, điện thoại cứ leng ka leng keng không ngừng, nhức hết cả đầu nên tôi dứt khoát bật chế độ im lặng. 

Đến lúc ngẩng đầu đã thấy một bóng người cao gầy đang từ trong sương mù đi đến. 

Người đó mặc một chiếc áo lông vũ, quần jean bạc màu, dưới chân đi đổi ủng Martin màu đen, chậm chạp bước tới. 

Tôi phải căng mắt nhìn lúc lâu mới xác nhận đúng là tiểu bạch thỏ tôi thuê, không thể nghi ngờ. Chẳng qua hôm nay cậu ta ăn mặc thế này làm mình trẻ hơn, phút chốc tôi không nhận ra được. 

Một đôi chân vừa nhỏ vừa dài, làm người ta thèm chảy nước miếng. 

Tôi chợt phát hiện ra những người tay đẹp thì đùi họ cũng rất đẹp. 

Cậu ta đến gần, thấy xe tôi thì rút tay đang cắm trong túi ra, chạy chậm đến. 

Thế mà còn nhớ rõ xe của tôi, đúng là một đứa trẻ cẩn thận. 

Tôi chờ cậu ta chạy đến cạnh xe mới hạ cửa kính xuống, chào hỏi dăm câu rồi bảo cậu ta mau lên xe. 

“Buổi sáng tốt lành.” Cậu ta chào tôi xong mới mở cửa ngồi vào. 

Tôi “Ừ” một tiếng: “Hành lý cứ để phía sau đi.”

Cậu ta chỉ mang một cái cặp xách màu đen. 

“Cậu đã ăn sáng chưa?” Tôi vừa khởi động xe vừa hỏi. 

“Đã ăn rồi.”

“Nhưng tôi chưa ăn, gần đây có quán ăn nào không?”

“Góc đường có một cửa hàng mì bò, tôi thấy cũng khá được.”

Giọng nói mát lạnh, tựa như được uống một ly trà chanh mát lạnh giữa ngày hè nóng bức. 

Tôi lái xe dưới sự dẫn đường của cậu ta, cậu ta ngoan ngoãn đi theo tôi vào trong, tôi gọi 2 bát cũng im lặng ngồi ăn. 

Mặt tiền không tệ, chắc mấy cửa hàng gần câu lạc bộ đều là một chuỗi hệ thống.

Cậu ta ăn rất yên lặng, giống chú mèo nhỏ, cơ mà tốc độ nhanh hơn tôi nhiều.  Sau khi ăn xong còn lấy sẵn giấy thay tôi. 

Cái này không phải từ câu lạc bộ ☐☐, mà là nhờ sự giáo dục đã ngấm sâu vào trong máu. 

Cậu “bạn trai” này hẳn sẽ khiến bố mẹ tôi vừa lòng. 

Một lúc sau mới chính thức lên đường, thẳng tiến về quê. 

Nhà tôi cách thành phố B hơn 200km, nếu không tắc đường chắc 2 giờ chiều tôi sẽ về đến nhà. 

Nhưng đời không như là mơ, còn chưa lên đường cao tốc đã bị chặn lại. 

Tôi tranh thủ trò chuyện để bồi dưỡng thêm tình cảm với cậu ta. 

“Đã sang thành phố S chưa?” Nhà tôi chính là thành phố S, một thành phố nhỏ với nhịp sống chậm rãi. 

“Chưa.” Cậu ta thấp giọng nói. 

“Vị Tết nơi ấy luôn nồng đượm, vui lắm.”                  

Tôi đành phải tìm chủ đề tiếp theo: 

“Chị Bội Bội đã nói cậu nghe tình huống của tôi chưa?”

Cậu ta lắc đầu: “Chưa nói gì cả, sau khi chị đi thì chị ấy cũng vội rời đi ngay.”

Tôi không nhịn được mà nhìn cậu ta một cái: “Có mệt không?”

Nhìn cậu ta chẳng có chút tinh thần nào cả, dưới mắt còn có quầng thâm. 

Cậu ta rất thành thật: “Có chút, ngày hôm qua 3 giờ mới tan làm.”

Cậu ta nói vậy làm tôi cũng chẳng biết nên nói gì cho tốt. Lời dặn của chị Bội Bội chợt nảy lên trong đầu làm giọng tôi bất giác trở nên nhẹ nhàng hơn:

“Vậy cậu cứ ngủ chút đi, đến nơi tôi sẽ gọi.”

Nói xong tôi liền mở chút nhạc, đến lúc quay ra đã thấy cậu ta nghiêng đầu ngủ ngon lành rồi. 

Tôi:.……

Mất nửa tiếng chúng tôi mới bò lên được đường cao tốc, tôi rẽ vào một trạm xăng dầu. Xe vừa dừng, người bên cạnh liền tỉnh, nhìn tôi bằng đôi mắt mờ mịt ngơ ngác. 

“Tôi muốn đổ thêm xăng.” Tôi giải thích “Cậu có muốn đi vệ sinh không? Tí nữa chúng ta sẽ không dừng lại đâu.”

Cậu ta “Ừ” một cái, xuống xe đi về hướng toilet. 

Tôi đổ xăng xong, ngồi chờ một lúc trên xe mới thấy cậu ta về. Trên tay còn xách cái túi của cửa hàng tiện lợi. 

Tôi: “Hả?”

Tiểu bạch thỏ cười với tôi, ánh mắt sáng ngời – một biểu hiện của việc đã ngủ đủ:

“Thấy chị lái xe vất vả nên tôi mua cho chị nước và đồ ăn vặt.”

Cậu ta ngoan như thế, làm tôi không nhịn được muốn trêu cậu ta:

“Tôi lái xe thì làm gì có tay ăn, hay cậu đút cho chị đây đi.”

┓(∵)┏ ゚ ┓(∵)┏┓(∵)┏ ゚ ┓(∵)┏

23:10, 21/8/2021.