Thuốc Giải Chết Người

Chương 43



Tạ Tiền Thiển vừa ra khỏi phòng học, liền vội vàng gọi lại, sư đệ nói qua điện thoại với cô. Buổi chiều đại sư huynh đột nhiên trở về tìm sư phụ, không biết nói về chuyện gì mà căng thẳng lắm, cuối cùng còn cãi nhau với sư phụ nữa. Sư phụ trực tiếp vung ra một cây trường thương đánh đại sư huynh, sau đó đại sư huynh đập phá võ quán.

Lúc này áp suất không khí càng ngày càng thấp, lớp mây đen bao phủ cả bầu trời và mặt đất đen kịt đột nhiên bị một tia chớp chiếu sáng, ngay sau đó liền nổ ra tiếng sấm rền vang. Tạ Tiền Thiển điên cuồng lao ra khỏi trường học, rồi bắt một chiếc xe taxi trực tiếp đến võ quán Lương Gia.

Thẩm Nghị ở bên kia lúc này đã hét vào mặt sư phụ Lương: "Tôi đã ký hợp đồng với người ta. Chỉ cần ông gật đầu thì vừa danh vừa lợi ông đều sẽ có tất thảy mà an hưởng tuổi già, chẳng lẽ tôi còn có thể hại ông sao? Nếu ông không đồng ý thì võ quán phải đối mặt với tố tụng kiện cáo và sẽ phải bồi thường thiệt hại với số tiền khổng lồ, đến lúc đó thì võ quán đừng hòng có ngày yên ổn."

Sư phụ Lương giận đến run người, giơ cây trường thương của mình đập mạnh vào người Thẩm Nghị, tiếng nứt gãy vang lên và tất cả đệ tử trong võ quán đều há hốc mồm.

Cơ bắp khắp người Thẩm Nghị lập tức căng cứng, đôi mày anh nhíu lại rồi đi về phía sư phụ Lương, một đám đệ tử sợ hãi vội vàng vây lấy sư phụ Lương. Bọn họ không phải là đối thủ của Thẩm Nghị nên không ai dám đối đầu với đại sư huynh nhưng bọn họ càng không thể khoanh tay ngồi nhìn đại sư huynh và sư phụ cứ đánh nhau như thế, tất cả đều rất lo lắng lên tiếng khuyên nhủ.

Lúc này, Thẩm Nghị cái gì cũng không để ý, chỉ vào sư phụ Lương nói: "Ông là lão già hồ đồ, mở võ quán nhiều năm như vậy nhưng vẫn sống ở nơi tồi tàn như thế. Ông không thể khiến cho võ quán phát dương quang đại thì nên mau chóng thoái vị đi."

"Đồ khốn, sao lão có thể dạy ra loại khốn nạn như cậu chứ. Muốn lão đồng ý, trừ khi hôm nay cậu dám làm ra hành động khi sư diệt tổ?"

Vừa nói, Thẩm Nghị vừa xoay cổ tay, dùng lòng bàn tay chém vào người học trò đứng ở phía trước nhất. Và người đó lại chính là học trò của Tạ Tiền Thiển chỉ mới hơn mười tuổi, thân hình của cậu nhóc vốn đã gầy gò ốm yếu cho nên vừa bị Thẩm Nghị giáng một chưởng thì đã nằm bẹp xuống đất.

Sư phụ Lương vô cùng tức giận, ông ấy đẩy người học trò đứng trước mặt mình ra, muốn đích thân dạy dỗ cho kẻ bất hiếu này một bài học.

Tuy nhiên, sư phụ Lương đã già, các học trò sợ xảy ra chuyện nên ngăn cản sư phụ Lương đừng động thủ. Cánh tay của Thẩm Nghị nổi gân xanh, anh ta nhấc bổng một người học trò khác bên cạnh, hung tợn nói: "Cút xéo, tôi đang nói chuyện với sư phụ, các người xen vào để làm gì?"

Ngay khi anh ta nhấc người đệ tử lên và định ném nó sang một bên, một bóng người nhanh nhẹn đột nhiên từ phía sau nhảy vào, nhảy lên và đá về phía Thẩm Nghị.

Thẩm Nghị híp mắt, buông người học trò ra, nghiêng người kịp tránh một cước, quay người lại ra một quyền đánh về phía sau. Tạ Tiền Thiển túi còn chưa kịp cất đi thì cứ như thế mà lao vào đánh nhau với Thẩm Nghị ngay trong võ quán.

Sự xuất hiện của cô khiến các học trò trong võ quán Lương Gia lập tức phấn khích hơn bao giờ hết, tất cả đều đồng thanh hô to "Sư tỷ" và "Sư phụ, sư bá đánh em."

Xung quanh hỗn loạn, tất cả ghế trong võ quán đều bị Thẩm Nghị đập gãy, ngoài cửa sổ gió thổi tung bay mùn cưa trên mặt đất và Tạ Tiền Thiển nhìn thấy học trò của mình bị đánh như thế thì cô bắt đầu tấn công Thẩm Nghị, mái tóc ngắn tung bay với những chiêu thức chí mạng.

Điều khó nhất mà sư phụ Lương không thể chấp nhận chính là đồng môn tương tàn nên ông ấy đã hét vào mặt họ: "Dừng lại hết đi!"

Thẩm Nghị thấy những người học trò đó đều nhìn anh ta với ánh mắt căm thù nhưng ngay khi Tạ Tiền Thiển xuất hiện thì tất cả mọi người trong võ quán lớn nhỏ đều hò hét lên mà gọi cô.

Anh ta là đại đệ tử của sư phụ Lương nhưng đã qua nhiều năm như vậy, cho dù là một đứa mới vào võ quán chỉ vài năm thôi thì cũng đã có thể nhận nhiệm vụ nhưng anh ta chưa từng được tín nhiệm dù chỉ một lần.

Anh ta võ nghệ cao cường, đánh nhau thì là giỏi nhất nhưng sư phụ tuyệt đối không cho anh ta nhúng tay vào chuyện trong võ quán, uy tín của anh ta trong võ quán cũng không bằng một cô bé.

Dù ở trong nhà họ Thẩm hay ở võ quán Lương Gia, anh ta và Tạ Tiền Thiển đều có xuất phát điểm giống nhau, hoàn cảnh giống nhau nhưng cô thì luôn thuận buồm xuôi gió, còn anh ta lại phải chịu sự bài xích của mọi người xung quanh.

Ngọn lửa trong lòng Thẩm Nghị đã hoàn toàn bùng cháy, nhìn bộ dáng công kích của Tạ Tiền Thiển, dường như cuối cùng anh ta cũng tìm được nơi trút giận. Hiện tại anh ta chỉ muốn xé xác cô, uống máu cô, bắt cô khuất phục thì làm sao có thể chịu dừng tay. Và Tạ Tiền Thiển cũng đang ở trong trạng thái chiến đấu, hoàn toàn không để ý đến những gì sư phụ nói.

Đây là trận chiến khốc liệt nhất mà các học trò ở võ quán từng chứng kiến ​​kể từ thời điểm ba năm trước, áo khoác của Tạ Tiền Thiển bị Thẩm Nghị xé toạc, Thẩm Nghị không tốt hơn là bao, anh ta bị Tạ Tiền Thiển đá lăn ra đất khiến mùn cưa ghim thẳng vào bắp chân.

Anh ta lập tức đứng dậy, như thể anh ta không biết đau và Tạ Tiền Thiển không có ý định thả anh ta đi.

Cuối cùng, khi anh ta tóm lấy cổ của Tạ Tiền Thiển thì đồng thời cô khụy gối xuống và tiếp cận huyệt hạ đan điền của anh ta, chỉ cần Thẩm Nghị ra tay tàn nhẫn thì cô cũng sẽ ra đòn trước và không chừa cho anh ta con đường sống nào.

Sư phụ Lương nhìn thấy, tức giận nói: "Các cô cậu là muốn chọc cho lão tức chết? Lão nói lại lần nữa, dừng lại ngay!"

Cả hai đều không nhúc nhích, tất cả những học trò khác trong võ quán đều ngừng thở, ngay cả tiếng gió ngoài cửa sổ cũng đột nhiên ngừng lại. Tạ Tiền Thiển đem tất cả nhận thức đặt ở trên cổ, đột nhiên cau mày rồi chậm rãi nhấc đôi mắt lạnh lẽo lên và nhìn Thẩm Nghị, khi cô nhìn về phía anh ta thì lòng bàn tay của Thẩm Nghị mới nới lỏng sức mạnh.

Tạ Tiền Thiển vẫn không nhúc nhích, cảm nhận được lòng bàn tay của anh ta, sau đó cô thu đầu gối lại đứng yên, sư phụ Lương sải bước đi tới mắng Thẩm Nghị: "Cậu còn không dừng lại, chuẩn bị làm gì? Đây là muốn bóp chết sư muội của mình sao? Cậu cũng chỉ có một đứa sư muội mà thôi đó, còn muốn lấy mạng sao?"

Cánh tay của Thẩm Nghị cứng đờ và ngay khi anh ta buông tay ra thì chân của Tạ Tiền Thiển đã khuỵu xuống và ngã ra đất, cả sư phụ Lương và Thẩm Nghị đều không ngờ tới.

Cô đột nhiên cúi đầu xoa xoa chân, sư phụ Lương lo lắng hỏi cô: "Bị thương ở đâu?"

Mái tóc ngắn che khuất khuôn mặt của cô, nhìn không ra bất kỳ biểu cảm nào, Thẩm Nghị nhíu mày, vừa rồi hai người đánh nhau quá nhanh, anh ta căn bản không có dùng lực nên cũng không biết bằng cách nào mà làm cô bị thương. Trước mặt Tạ Tiền Thiển, anh ta mím chặt môi, khuôn mặt lạnh lùng và giữ vững bình tĩnh không nói lời nào.

Nhưng vào lúc này, Tạ Tiền Thiển đột nhiên ngước mắt nhìn anh ta, mái tóc ngắn xõa qua gò má để lộ ra khuôn mặt diễm lệ, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, đôi mày hơi nhíu lại, tựa hồ rất đau lòng.

Thẩm Nghị chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt mong manh và mềm mại của cô, giống như một con dao mềm vô hình đâm vào trái tim anh ta vậy.

Một giây sau, Tạ Tiền Thiển đưa tay về phía anh ta khiến anh ta có đôi chút sửng sốt, Thẩm Nghị chưa từng thấy cô mềm lòng với ai bao giờ. Ngay cả lúc anh ta như muốn làm gãy cánh tay của cô thì cô vẫn không nói một lời và thậm chí còn không rơi lấy một giọt nước mắt nào cả.

Mặc dù Thẩm Nghị cảm thấy có chút không bình thường nhưng lúc ấy ánh mắt của cô như có ma lực khiến anh ta vô thức vươn tay muốn nắm lấy cô.

Khi tay của Thẩm Nghị chạm vào Tạ Tiền Thiển, cô cố gắng hết sức để cảm nhận các đường nét trong lòng bàn tay anh ta, các khớp của ngón tay cái, đầu giữa của lòng bàn tay và khớp thứ hai của ngón giữa. Sau đó, cô lại đứng dậy và nhìn thật sâu vào Thẩm Nghị. Sau khi Thẩm Nghị buông lỏng cô ra thì cô thờ ơ phủi bụi trên người rồi đi sang bên kia giúp sư huynh đệ dọn dẹp đống hỗn độn mà không nói lời nào với anh ta cả.

Vào thời điểm đó, Tạ Tiền Thiển từ miệng của các sư huynh đệ nghe ngóng và biết được rằng không biết Thẩm Nghị đang tìm ai để nói chuyện hợp tác và muốn thành lập một học viện võ thuật dưới danh nghĩa sư phụ Lương. Đồng nghĩa với việc đẩy sư phụ Lương lên hàng đầu, lợi dụng danh tiếng và uy tín của sư phụ Lương mà chiêu mộ học trò. Tiếp theo sau đó thì thành lập các chi nhánh trên toàn quốc. Quy mô quả thật rất lớn nhưng sư phụ khi biết chuyện đã nổi cơn tam bành và không đồng ý với việc làm như vậy.

Nhị sư đệ còn có chút khó hiểu hỏi: "Sư tỷ nói thử xem, đúng lý ra thì đây là chuyện tốt đúng không? Sư phụ tại làm sao mà lại tức giận như vậy?"

Tạ Tiền Thiển cầm chổi quét mùn cưa, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Sư phụ không thích lộ mặt, nếu sư phụ thực sự vì tiền mà mở võ quán thì đã có rất nhiều cơ hội trong những năm đầu."

Sau khi Tạ Tiền Thiển nói xong thì đưa mùn cưa đã quét cho nhị sư đệ và một mình đi đến phòng thay quần áo.

Võ quán Lương Gia đã ở đây 20 năm, cơ sở vật chất đều tương đối cũ, mấy năm trước có nói sẽ phá bỏ, sau đó thay đổi lãnh đạo nhưng vẫn chưa thực hiện được. Ở võ quán Lương Gia chỉ có một phòng thay đồ và không có sự phân biệt giữa nam và nữ, đó là nơi mà Tạ Tiền Thiển cảm thấy bất tiện nhất. Vì vậy cô đã mong muốn có một phòng thay đồ nữ sau khi chuyển đến võ quán mới.

Các sư đệ đặc biệt lắp một cái rèm cho cô nên bình thường việc thay quần áo của cô đều được diễn ra sau bức rèm ấy. Cũng may mắn, cô không phải là người quá cầu kỳ khó tính nên nhiều năm thì cũng đã trôi qua như vậy.

Ánh sáng trong phòng thay quần áo rất mờ, chụp đèn bị xác muỗi chết bao phủ, khiến ánh sáng càng thêm ngột ngạt, mới năm sáu giờ mà bên ngoài đã tối đen. Khi Tạ Tiền Thiển bước vào phòng thay đồ thì cũng là lúc trận mưa dồn nén âm ỉ bí bách cả nửa ngày nay trút xuống ào ào.

Các sư huynh đệ đều đang dọn dẹp ở phía bên ngoài, lúc này chỉ có Thẩm Nghị đang ngồi trên chiếc ghế gỗ dài trong phòng thay quần áo, anh ta ngẩng đầu dội nước khoáng lên đầu, nước chảy xuống cằm và đổ dọc theo bóng dáng oai hùng của anh ta. Anh ta ném mạnh chai nước khoáng rỗng vào bức tường xám đen bên cạnh, rồi bật dậy dùng chân dậm mạnh một cái, chai nước khoáng cũng vọng lại tiếng bị đè bẹp.

Khi anh ta cúi đầu liền nhìn thấy Tạ Tiền Thiển đang đứng trước tủ quần áo cách đó không xa, bình tĩnh chăm chú nhìn anh ta, chiếc áo khoác thể thao trên người cô đã bị anh xé nát trong lúc đánh nhau khiến đôi vai lộ ra ngoài và mái tóc ngắn của cô bị thổi tung bởi cơn gió từ cửa sổ thổi vào kèm theo tiếng gió vù vù, làn gió mát lạnh luồn qua vết rách mà thổi tung cả chiếc áo khoác của cô, nhiệt độ giảm mạnh khiến cho không gian tràn ngập hơi thở cay cú.

Thẩm Nghị xoay người tiện tay đóng cửa sổ lại, không khí trong phòng thay quần áo đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ yên lặng nhìn nhau.

Một lúc lâu sau, Tạ Tiền Thiển mới thu hồi ánh mắt, mở tủ để lấy bộ quần áo sạch sẽ thường đặt ở đây ra, buộc chặt túi lại rồi sau đó xoay người. Vừa đi được vài bước, đột nhiên dừng lại rồi quay đầu nhìn, chỉ là âm thanh vang vọng trên không trung, có chút trầm mặc: "Sư phụ không thể chịu được cảnh đồng môn tương tàn. Hy vọng chúng ta sau này sẽ không phải có ngày đi đến bước đường đối nghịch."

Cô đột nhiên xoay người, trong mắt bộc phát ra một lực tàn nhẫn mà không thể ngăn cản: "Nhưng nếu như ngày đó thật sự đến, tôi sẽ phế anh."

Nói xong, cô bước ra khỏi phòng thay quần áo và chào sư phụ rồi rời khỏi võ quán, chiếc xe taxi đậu bên ngoài võ quán, cô ôm bộ quần áo lao vào xe nhưng không lâu sau đó trên đường bắt đầu ùn tắc giao thông.

Bác tài xế nói: "Trời mưa như thế này thì bầu trời cũng sắp phải sụp đổ rồi."

Vừa nói, bác tài vừa sốt ruột lướt bản đồ dẫn hướng và phàn nàn: "Đường nào cũng đèn đỏ, chỗ nào cũng tắc đường."

Không còn cách nào khác, tình hình giao thông ở Đô Thành vốn đã tệ. Gặp lúc giờ cao điểm lại thêm mưa lớn, giao thông bỗng tê liệt.

Tạ Tiền Thiển ngồi trong xe taxi đợi hơn 20 phút, chiếc xe chẳng hề di chuyển chút nào, cô hơi nóng lòng nên nhanh chóng trả tiền rồi mở cửa và bước xuống xe. Bác tài quay đầu lại và hét lên: "Cô bé! Cô không mang theo ô à?"

Tuy nhiên, cửa xe đã bị cô đóng lại, cô hít một hơi thật sâu, cầm bộ quần áo trên tay lao vào màn mưa lớn, điên cuồng chạy một hơi.

Vô số hình ảnh hiện lên trong đầu cô, năm đó cô mới 13 tuổi, hàng ngày vẫn bị dày vò bởi những kỹ năng cơ bản thì Thẩm Nghị đã trở nên rất mạnh mẽ, anh ta thường tìm đến các học trò khác trong võ quán để mà so tài nhưng dù anh ta có nói trước rằng chỉ là thi đấu giao hữu học hỏi mà lần nào cũng đánh đối phương đến bị thương cho nên sư phụ cấm anh ta tìm người thi đấu học hỏi nữa.

Anh ta không cảm thấy đủ với những kỹ năng mà sư phụ đã dạy cho, vẫn muốn học những chiêu thức khó hơn nhưng một số môn võ sư phụ có thể dạy anh ta và một số cho dù sư phụ có biết thì tuyệt nhiên cũng không truyền thụ lại, chẳng hạn như đao pháp và kiếm thuật.

Anh ta nói rằng sư phụ ích kỷ, một thân đầy võ nghệ không chịu truyền dạy đến lúc chết cũng đâu thể mang vào quan tài. Sư phụ bảo anh ta cút ra ngoài và tìm người có bản lĩnh hơn mà bái sư.

Sau đó Thẩm Nghị thật sự rời đi, hơn nửa năm anh ta không hề trở lại võ quán. Khi đó Tạ Tiền Thiển cũng không để ý nhiều tới anh ta, cô càng không quan tâm anh ta đã rời đi lúc nào. Sau khi anh trở về võ quán thì sư phụ cũng không có nhắc lại chuyện cũ mà cứ xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Các học trò khác có thể không hiểu tại sao đại sư huynh vẫn còn có thể quay lại nhưng sư phụ lại nói trước mặt cô: "A Nghị dù sao cũng là cháu ngoại của Thẩm lão ca, lão thật sự còn có thể nổi giận với cậu ấy sao?"

Chỉ là cô nhớ tới sau khi Thẩm Nghị trở về, có một lần cô đang luyện quyền thì Thẩm Nghị ngồi bên cạnh nhìn cô luyện tập rất nghiêm túc, mồ hôi đầm đìa nhưng Thẩm Nghị với nụ cười khinh bỉ, lạnh lùng nói: "Nắm đấm có tàn nhẫn đến đâu nếu không thể áp sát đối phương thì cũng vô dụng, cô có biết đòn đánh tầm xa tàn nhẫn nhất là gì không?"

Tạ Tiền Thiển ngừng tay mà nhìn anh ta và trong đôi mắt của anh ta hiện ra sự khát máu điên cuồng: "Ám khí, một chiêu chí mạng."

Cuộc trò chuyện trong lúc vô ý đó đã từ lâu chìm vào ký ức mơ hồ trong dòng thời gian trưởng thành của Tạ Tiền Thiển và biến thành một tình tiết không đáng kể nhưng vì sự việc ngày hôm nay, nó lại hiện rõ trong tâm trí.

Cơn mưa lớn không ngừng gột rửa cơ thể cô, tầm nhìn trở nên mờ mịt, cô liều mạng chạy về phía trước, cảm thấy trời càng lúc càng lạnh.

Cố Diễu vội vàng trở về Nhất Gián Đường, bữa tối còn ở trên bàn, Thẩm Trí cũng không động đũa nhiều. Hai ngày nay chú Trịnh mới chuyển tới đây vừa nhìn thấy Cố Diễu trở về, liền lắc đầu một cái: "Cậu cả vẫn là ăn không ngon miệng."

Một lúc sau, trời đã đổ mưa to. Cố Diễu thu dọn đồ đạc xong, suy đi nghĩ lại thì vẫn nên đi lên tầng hai, đứng trước phòng Thẩm Trí rất lâu mới gõ cửa phòng. Thẩm Trí để anh ấy vào.

Anh tựa vào chiếc ghế bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi: "Lúc anh về trời đã đổ mưa rồi?"

Cố Diễu đi tới nói: "Vẫn chưa, trước lúc trời đổ mưa tôi đã kịp trở về."

"Cố Lỗi hôm nay thế nào?"

"Không tệ, so với ngày hôm qua tốt hơn một chút. Đúng rồi, hôm nay Tiền Đa đã đến thăm Đại Lỗi."

Bên ngoài cửa sổ nước mưa xối xả, Thẩm Trí cũng quay đầu nhìn Cố Diễu, Cố Diễu vẻ mặt xấu hổ nói: "Lão đại, tôi phải thành thật khai báo với anh một chuyện nhưng trước khi tôi nói ra thì anh hãy nể tình Đại Lỗi đã cống hiến hết mình cho anh mà đừng trách phạt cậu ấy được không?"

Thẩm Trí không nói gì, đôi mắt sau cặp kính lạnh lùng đến mức không có một chút độ ấm nào.

Cố Diễu sau đó run rẩy nói: "Ngay cả tôi cũng không biết Đại Lỗi đã nói gì với Tiền Đa. Dù sao thì cậu ấy đã nói với Tiền Đa rằng nguyên nhân tại sao đàn ông không thích phụ nữ là vì họ thích đàn ông nên Tiền Đa luôn cho rằng anh thích đàn ông."

Cửa sổ thì đã chắn mưa bão bên ngoài, bên trong căn phòng trở nên yên tĩnh đến quỷ dị, Cố Diễu không dám nhìn vào mắt Thẩm Trí.

Một tiếng hừ lạnh đột nhiên phát ra, trái tim của Cố Diễu cũng hồi hộp đến nỗi muốn trật nhịp.

Sau đó liền nghe Thẩm Trí thấp giọng nói: "Những việc liên quan đến người khác dù chỉ là một chút, tuyệt đối cũng sẽ không làm."

Cố Diễu biết thế là toi đời, lão đại đã nổi giận, điều này đổi lại là ai thì cũng đều sẽ phải tức giận thôi. Anh ấy cảm thấy vui mừng thay vì chí ít giờ này Cố Lỗi đang nằm trong bệnh viện, nếu đang có mặt ở đây thì không chừng đã bị lão đại ném từ tầng hai xuống. Thậm chí anh ấy còn hy vọng Cố Lỗi nằm trong bệnh viện một thời gian nữa hãy trở về, ít nhất là cho đến khi cơn giận của lão đại đã lắng xuống.

Đang nói chuyện thì chuông cửa bên ngoài vang lên, chú Trịnh cầm ô đi ra mở cửa. Thẩm Trí thuận tay kéo rèm cửa xuống, cánh cổng được mở ra thì bóng lưng nhỏ nhắn lúng túng cứ thế mà bất thình lình đập vào mắt anh.