Thuốc Giải (Giải Dược)

Chương 19



Giang Dư Đoạt bị một tiếng rống của Trình Khác làm giật mình, đến nửa buổi mới lấy lại được tinh thần: “Đù.”

Trình Khác không để ý đến y nữa, nhìn điện thoại di động.

“Anh sau này nói chuyện với tôi nhớ để ý giọng nói một chút,” Giang Dư Đoạt nói, “Cả một vùng này, mẹ nó xưa nay chưa có ai dám nói chuyện với tôi như vậy đâu.”

“Tôi cũng không phải người trong địa bàn của cậu.” Trình Khác tức giận nói.

Giang Dư Đoạt nhíu mày, trong chốc lát cũng không tìm được gì để phản bác, vì thế nghiêng đầu nhìn Trình Khác nghịch điện thoại di động.

Điện thoại di động của Trình Khác cực kỳ tẻ nhạt, Giang Dư Đoạt nhìn hắn kéo màn hình qua lại, sau đó mở cái gì đó, thoát ra, lại chọn một cái khác, lại thoát ra ngoài.

Không có game gì, cũng chẳng có app gì để nghịch, Trình Khác thậm chí còn vào app đón xe taxi và bản đồ nhìn một lần.

Đây là cái điện thoại di động nhàm chán nhất Giang Dư Đoạt từng thấy, dường như cũng chỉ dùng để gọi điện, nhận tin nhắn, không có tác dụng gì khác.

“Cậu có biết nhìn điện thoại di động người khác như vậy là bất lịch sự lắm không?” Trình Khác nhìn về phía y.

“Điện thoại của anh còn sợ người khác xem?” Giang Dư Đoạt nói, “Cái rắm cũng không có, cho tôi nhìn tôi cũng lười lật.”

“Tôi nói với cậu cái này à?” Trình Khác quay đầu, “Có thể đừng đánh trống lảng không?”

“Anh thà cứ dùng cái cục gạch còn hơn,” Giang Dư Đoạt nói, “Dùng di động hơn mấy ngàn quá lãng phí, cái điện thoại này để anh dùng còn phải khóc hằng đêm.”

“Tôi bảo cậu không được nhìn điện thoại tôi!” Trình Khác trừng y, “Nghe hiểu không?”

“Hiểu rồi!” Giang Dư Đoạt có hơi mất mặt, rống lên một tiếng, “Anh nhất định là vì quá dài dòng nên mới bị đuổi ra khỏi nhà!”

Rống xong nghĩ lại vẫn chưa thấy thoải mái lắm, vì thế liền ném điện thoại của mình lên người Trình Khác: “Đây đây đây, cho anh xem bù, nhanh lên, cứ xem thoải mái.”

Trình Khác tặc lưỡi, cầm lấy điện thoại di dộng của y, nhìn lên màn hình vẫn đang sáng: “Bắp đùi nàng trắng như tuyết…”

“Đệch???” Giang Dư Đoạt giơ tay muốn lấy điện thoại về, “Clgt? Tôi xem nào.”

Trình Khác cản lại tay y, nghiêng người tiếp tục đọc trên điện thoại: “Gió thổi tóc nàng bay lên, lộ ra cần cổ trắng như tuyết cùng…”

“A!” Giang Dư Đoạt kêu một tiếng, “Mịe nó anh cố ý đấy à!”

“Cậu không phải cho tôi xem à,” Trình Khác trả lại điện thoại cho y, “Lúc cậu đọc mấy thứ này cũng không ngại đưa điện thoại cho người khác?”

“Tôi mẹ nó xem thứ gì?” Giang Dư Đoạt quả thực không nói nổi, lấy tay xoát màn hình mấy lần, “Nàng nâng kiếm, chỉ về phía người nọ nói, hôm nay hai ta chỉ có một người có thể rời đi nơi này… Anh sao không đọc câu này? Mẹ nó, đang đánh nhau, anh đọc cái rắm gì mà trắng như tuyết.”

“Trắng như tuyết không phải cũng là thứ cậu đang đọc sao?” Trình Khác nói.

“Anh có thể có chút cảm giác ăn nhờ ở đậu được không?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Ngủ ngon.” Trình Khác cười, kéo gối nằm xuống.

Giang Dư Đoạt một bụng khó chịu, rõ ràng là truyện tử tế đàng hoàng, lại để Trình Khác đọc thành truyện bậy bạ, y nhíu mày, chậm rãi đọc tiếp.

Chương sau bắt đầu đánh nhau, cả quyển cũng không có nổi một chữ trắng như tuyết, cũng không có chân gì cổ gì, y liếc mắt nhìn Trình Khác nằm bên kia.

Trình Khác mặt quay sang bên kia, nằm nghiêng, vẫn luôn không nhúc nhích.

“Ê, anh ngủ rồi à?” Giang Dư Đoạt hỏi.

Trình Khác không nhúc nhích, cũng không nói gì.

Giang Dư Đoạt hơi do dự, đến gần đưa điện thoại đến trước mặt Trình Khác, sau đó đẩy hắn một cái: “Mẹ nó, anh đọc cái này cho tôi!”

Trình Khác vẫn bất động không lên tiếng.

“Giả vờ ngủ đấy à?” Giang Dư Đoạt hỏi.

Trình Khác cười, không cẩn thận cười ra tiếng.

“Thấy rồi phải không? Mịe nó, anh còn cười một lần nữa, tôi ném anh ra ngoài anh tin không?” Giang Dư Đoạt nói, “Đọc!”

“Aiiii,” Trình Khác thở dài, nhìn di động, “Vòng eo mềm mại của nàng nhẹ nhàng uốn…”

“Cút!” Giang Dư Đoạt cầm lại điện thoại, liếc mắt nhìn, Trình Khác còn thật sự không đọc bừa.

Tả đánh nhau thì cứ tả đánh nhau đi! Tác giả có phải có bệnh không! Lúc đánh nhau ai mẹ nó quan tâm xem eo nhà ngươi có mềm mại hay không!

“Không xem nữa!” Giang Dư Đoạt kéo gối xuống, hướng về phía Trình Khác vung một tay, “Ngủ thôi!”

Công tắc trên tường vang lên một tiếng tách, đèn trong phòng bị tắt đi.

Trình Khác bị cách tắt đèn hùng hổ của y làm sợ hết hồn: “Cậu bảo tôi tắt không được à?”

“Tôi không muốn nói chuyện với anh,” Giang Dư Đoạt để gối ngay ngắn rồi nằm xuống, “Con trai à.”

“Cái gì?” Trình Khác ngẩn người.

“Tự anh nói, còn nói với tôi một câu thì là con trai tôi,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi vẫn luôn nể mặt anh không dám nhận thân, hiện giờ tôi quyết định tự mình nhận.”

Trình Khác giờ mới nhớ ra câu nói lúc mình đẩy cửa đi ra lúc nãy: “Ấu trĩ.”

“Anh trưởng thành nhất,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh hôm nay sao không vứt hết quần áo rách trên người đi chứ? Để trần quay lại càng tốt.”

“Nín đi.” Trình Khác thở dài, ngẫm lại mới nói một câu, “Cái chìa khoá kia còn có thể tìm về sao? Móc chìa khóa đầu mèo vẫn còn treo ở trên đó.”

“Ừ,” Giang Dư Đoạt đáp, “Ngày mai ngủ dậy đi tìm.”

“Tôi hay là… Hay là cứ gửi thông báo đi,” Trình Khác nói, “Lắp cái khóa vân tay.”

“Được, có điều phải nói rõ trước, vân tay tôi cũng phải cài vào.” Giang Dư Đoạt nói.

“…Dựa vào cái gì?” Trình Khác quay đầu lại.

“Bởi vì tôi vốn cầm chìa khóa là có thể vào, hiện giờ không vào được nữa,” Giang Dư Đoạt nói, “Hơn nữa từ đầu đã nói, không cho đổi khóa.”

Trình Khác có hơi do dự, thật ra hắn vẫn thật sự không chắc Giang Dư Đoạt còn có thể đi vào phòng hắn hay không, Giang Dư Đoạt nghiêm túc mà nói thì cũng không phải người xấu, không giống mấy tên côn đồ trong ấn tượng của hắn, thậm chí có lúc còn khiến hắn cảm thấy vị lão đại này tính tình cực trẻ con, nhưng hắn thật sự không chắc lúc y lên cơn động kinh sẽ làm gì.

Mà cuối cùng hắn vẫn gật đầu: “Được.”

“Tôi sẽ không vào.” Giang Dư Đoạt nói, “Lời tôi nói vẫn tính.”

“Ừm.” Trình Khác đáp.

Giang Dư Đoạt lại im lặng, trong phòng ngủ yên lặng có chút lúng túng, Trình Khác nhắm mắt lại, không ngừng mệnh lệnh cho mình mau mau ngủ, ngủ được rồi sẽ không lúng túng nữa.

Mà nằm đến nửa người đã bị đè đến tê rần, vẫn không sao ngủ được.

Sau gáy hắn bị thương, không thể nào nằm ngửa, muốn thay đổi tư thế cũng chỉ có thể nghiêng sang trái rồi sang phải, mà lúc ngủ trước mắt còn có một người nằm, so với bị tê rần nửa người thì còn khó chịu đựng hơn.

Kiên trì được một lúc, thực sự có chút không chịu nổi, cánh tay phải cũng tê rần theo, đã vậy trên cánh tay phải cũng có vết thương.

Trình Khác cắn răng một cái, trở mình, đổi thành nằm nghiêng sang trái, mắt liếc nhìn Giang Dư Đoạt, người này đang ngửa mặt lên trần ngủ, Trình Khác cực kỳ muốn đẩy y một cái làm y xoay người lưng hướng về hắn.

Trong lúc suy nghĩ, dựa theo ánh trắng, hắn nhìn thấy mắt Giang Dư Đoạt chớp hai lần.

“Anh cũng có bệnh mất ngủ à?” Giang Dư Đoạt đột nhiên quay đầu.

“…Tôi không có.” Trình Khác lùi về sau, “Tôi lạ giường sẽ khó ngủ.”

“Ồ.”  Giang Dư Đoạt quay đầu trở lại, tiếp tục ngửa mặt lên trần.

“Cậu hay mất ngủ à?” Trình Khác hỏi.

“Cũng không phải hay,” Giang Dư Đoạt nói, “Một tháng cũng mất mười ngày tám ngày.”

“Vậy đi đến bệnh…” Trình Khác nói được nửa mới nhớ ra Giang Dư Đoạt có vẻ không muốn đi bệnh viện, vì thế không nói gì thêm nữa.

Trầm mặc một lát, Giang Dư Đoạt liền quay đầu nhìn hắn: “À, anh tại sao lại có tên như vậy? Tôi vẫn luôn muốn hỏi.”

“Có thể tại sao,” Trình Khác nói, “Cha tôi đặt cho, khác thủ*, ý cũng không khác biệt lắm, có điều hi vọng quá lớn, thất vọng lại càng mãnh liệt.”

*khác thủ: 恪守 ý là tuân thủ nghiêm cẩn. Chữ đầu tiên là chữ “khác” trong tên Trình Khác.

Giang Dư Đoạt cười cười: “Vậy em trai anh thì sao? Tên gì?”

“Trình Dịch.” Trình Khác nói, “Dịch trong “phiên dịch”, đổi thành chữ “tâm” đứng.*”

*程怿: Trình Dịch, chữ “dịch” trong phiên dịch译 đổi bộ bên trái thành bộ “tâm” đứng là thành tên Trình Dịch.

Giang Dư Đoạt không nói gì, không biết là đang suy nghĩ hay căn bản nghe không hiểu.

Một lúc sau, y lấy điện thoại ra gõ gõ: “Thật sự có chữ này, “dịch”, ý là vui vẻ.”

“Ừ.” Trình Khác đáp.

Giang Dư Đoạt ném điện thoại di động tới phía trên tủ đầu giường, suy nghĩ: “Lúc sinh em trai anh, cha anh vẫn chưa thất vọng đúng không.”

“Cái gì?” Trình Khác hỏi.

“Anh xem, tên anh là nghiêm khắc,” Giang Dư Đoạt nói, “Sau đó đến em trai anh chỉ cần vui vẻ là được, không có yêu cầu gì, cho nên lúc đó anh vẫn chưa biến thành đồ bỏ đi lắm phải không?”

Trình Khác nhìn y, có lúc Giang Dư Đoạt thật sự làm hắn phải suy nghĩ.

“Đúng.” Trình Khác cười cười, “Em trai kém tôi hai tuổi, lúc tôi hai tuổi vẫn chưa nhìn ra được là rác rưởi.”

“Thế nhưng không lợi hại bằng thằng nhóc ba tuổi rưỡi nhà bên.” Giang Dư Đoạt nói.

“Ngày mai nhất định phải sang nhà bên nhìn xem thằng nhóc cậu nói đi nói lại rốt cuộc là thế nào.” Trình Khác thở dài.

“Đáng yêu lắm, cũng thật sự thông minh,” Giang Dư Đoạt nói, “Chỉ là bà nội nó cũng nói quá, nói nó ba tháng có thể nói chuyện, tôi hỏi bà ấy nó nói a ô hay là nha nha, thế là không để ý đến tôi nữa.”

Trình Khác nở nụ cười: “Cậu, mẹ nó đúng là ngứa đòn.”

“So với anh cũng chả kém bao nhiêu.” Giang Dư Đoạt nói, “Lúc đầu cũng không cảm thấy anh là người như vậy.”

“Ừ.” Trình Khác nói, “Tôi lúc đầu cũng không cảm thấy cậu giống Trần Khánh.”

“Lăn, Trần Khánh là đồ ngốc.” Giang Dư Đoạt tặc lưỡi.

“Tên cậu, thật ra tôi cũng muốn hỏi.” Trình Khác nói.

Giang Dư Đoạt trầm mặc một lúc mới hỏi: “Làm sao?”

“…Nghe rất kì quái,” Trình Khác nói, “Sao lại đặt cái tên như vậy, dư thủ dư đoạt, sinh sát dư đoạt, nghe đều có chút…*”

*dư thủ dư đoạt: giành được thắng lợi, đánh bại.

*sinh sát dư đoạt: có sức mạnh có thể giành lấy mạng sống, của cải của người khác.

“Tôi không biết,” giọng Giang Dư Đoạt có hơi chùng xuống, “Tôi đã không nhớ rõ dáng dấp bọn họ.”

Trình Khác ngây người, không nhìn thấy vẻ mặt của Giang Dư Đoạt, nhưng nghe thấy giọng y cũng biết tâm tình y đột nhiên hạ xuống.

“Xin lỗi.” Trình Khác nói.

“Xin lỗi cái gì?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Chính là… Xin lỗi.” Trình Khác không thể không giải thích, “Là tôi không biết chuyện này, vậy mà lại gợi lên.”

“Aiii,” Giang Dư Đoạt thở dài, “Da mặt dày chút không được sao, cả ngày cứ xin lỗi tới xin lỗi lui.”

“Được thôi.” Trình Khác cười cười.

Giang Dư Đoạt không có cha mẹ, hắn không nghĩ tới, hắn vẫn nghĩ một lão đại cả ngày chỉ có thu thuê, đánh nhau, nhận đàn em như Giang Dư Đoạt hẳn phải có một cặp cha mẹ cùng phong cách.

“Vậy cậu…” Trình Khác thật ra cũng không muốn tiếp tục hỏi lắm, nhưng có chút ngạc nhiên, dù sao người như Giang Dư Đoạt, cách sống như vậy cũng cách hắn quá xa, “Làm sao lớn lên?”

“Ăn cơm, uống nước, ngủ,” Giang Dư Đoạt nói, “Sau đó lớn rồi.”

“Mịe.” Trình Khác nở nụ cười.

Giang Dư Đoạt cũng cười theo hắn, sau một lúc mới nói: “Nhiều chuyện thật sự tôi cũng không nhớ rõ nữa.”

“À.” Trình Khác nhìn y.

“Không có gì tốt.” Giang Dư Đoạt nói.

Trình Khác đột nhiên nhớ đến mấy vết thương trên người y, đột nhiên hối hận, bản thân tại sao lại không biết ý như vậy, hỏi chuyện này thật sự không thích hợp.

Một câu xin lỗi suýt nữa bật ra lần nữa, nhưng hắn cố gắng nuốt vào.

Câu nói “Xin lỗi” như vậy, đối với những gì Giang Dư Đoạt trải qua, có thể có hơi quá trớt quớt.

“Ngủ đi,” Trình Khác nhắm mắt lại, “Ngủ ngon.”

Giang Dư Đoạt không nói gì.

Trình Khác cảm thấy rượu hôm nay uống hẳn có phương pháp phối chế kỳ lạ gì đó, hiện giờ hắn không tài nào ngủ được, đã vậy còn chẳng hề buồn ngủ, thần thanh khí sảng mà nhắm mắt lại.

Thực sự có hơi khổ sở.

Mà an ủi hắn một chút là, Giang Dư Đoạt thật sự như đang ngủ.

Sau khi hắn nói ngủ ngon có lẽ khoảng một tiếng, lúc nửa người bên trái Trình Khác bắt đầu ngứa ngáy, Giang Dư Đoạt thở chậm lại.

Trình Khác thở phào nhẹ nhõm.

Thế là một lát sau, hắn cực kỳ chậm rãi trở mình, lần thứ hai nằm nghiêng về bên phải.

Cảm giác ban đêm không ngủ được, hắn cũng chưa được thưởng thức qua nhiều lắm, chất lượng giấc ngủ của hắn vẫn luôn không tệ lắm, kể cả trong mấy ngày bị Trình Dịch đả kích không hiểu ra sao, lại bị cha chỉ vào mũi chửi là rác rưởi, hắn cũng không hề mất ngủ, từ lúc rời nhà đi cũng không trải qua đêm khó ngủ nào.

Hiện giờ, lần nào ở nhà Giang Dư Đoạt cũng đều được trải nghiệm, không biết có phải vì y vẫn hay bị mất ngủ nên phong thủy căn nhà này cũng bị ảnh hưởng rồi hay không…

Vậy liệu căn nhà này còn có thể lây gầm gầm gừ gừ từ Giang Dư Đoạt sang cho hắn không?

Trình Khác nhớ lại bộ dạng Giang Dư Đoạt đứng trước bồn rửa bát để tay dưới vòi nước hôm nay.

Còn có ánh mắt của y.

Có lẽ năng lực phục hồi của Giang Dư Đoạt quá mạnh, Trình Khác mãi cho tới lúc đêm khuya vắng người nghĩ bậy nghĩ bạ, mới lại một lần nữa nhớ lại những thứ này.

Tôi không dám động.

Bọn họ thấy anh rồi.

Trước đó Trình Khác cũng không quá để ý hai câu này, so với đó, cả người Giang Dư Đoạt cùng trạng thái bất thường của y hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn.

Hiện giờ nhớ tới, hắn mới cảm thấy một cơn sợ hãi chạy dọc sống lưng.

Không nhịn được lùi về phía sau, đụng đến chăn giữa hai người quấn thành đống mới dừng lại, lại không nhịn được nghiêng về sau nhìn một chút.

Giang Dư Đoạt vẫn giữ nguyên tư thế ngủ ngửa mặt lên trời, không hề động đậy.

Có điều lông mày lại đang nhíu lại.

Trình Khác nằm lại trên gối, thở dài khe khẽ.

Hắn không nghĩ tới, sau khi mình ra khỏi nhà sẽ nghênh đón cuộc sống mới như vậy.

Hắn vẫn cảm thấy cũng chỉ là sang nơi khác ở thôi, thay đổi hoàn cảnh cũng không sao, liền nghĩ như nào sống như vậy mà thôi.

Kết quả là hai tháng này… thật đặc sắc.

Cuộc đời vô dụng hai mươi bảy năm của hắn nếu muốn viết ra, có lẽ cũng không nhiều chữ bằng hai tháng này.

Nhưng hắn chắc chắn sẽ không viết, hắn ngay cả tiểu thuyết cũng không đọc.

Đùi trắng như tuyết.

Trình Khác nhắm mắt lại cười cười.

Ngoài cửa sổ có con gà trống gáy sáng.

Trình Khác có hơi giật mình tìm điện thoại di động, đầu hắn chạy đông chạy tây một chốc, vậy mà gà cũng đã gáy rồi?

Trên điện thoại hiển thị giờ là 3 giờ 11 phút.

Trình Khác ngẩn người, nhét điện thoại xuống dưới gối.

Cái con gà ngu ngốc gì.

Ba giờ gáy sáng có phải quá không chuyên nghiệp không!

… Gà hẳn là mấy giờ gáy sáng?

Bốn giờ? Năm giờ?

Hơi thở nhẹ nhàng của Giang Dư Đoạt đột nhiên thay đổi.

Bị gà đánh thức?

Trình Khác nhanh chóng nằm nghiêm chỉnh nhắm mắt lại, nếu hiện giờ Giang Dư Đoạt tỉnh lại, hắn thật sự không tìm ra chuyện gì để nói.

Giang Dư Đoạt thở càng lúc càng nhanh, bắt đầu có chút ồ ồ, nghe có vẻ thở gấp đến cùng cực.

Trình Khác mở mắt ra.

Là hoạt động gì đây?

Hắn thật sự ngại quay đầu lại nhìn, vì âm thanh này nghe ra có chút giống như đang làm việc không thể để lộ ra cho người khác.

Hơn nửa đêm, đột nhiên tính trí bừng bừng? Hơn nữa bên cạnh còn có người ngoài nằm ngủ.

Không phải chứ?

Trình Khác lúc này mới chú ý đệm giường cũng không suy chuyển, Giang Dư Đoạt vẫn nằm không nhúc nhích.

Phát bệnh rồi?

Trình Khác đột nhiên cuống lên, xoay người lại, dựa theo ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ nhìn chằm chằm Giang Dư Đoạt.

Lông mày Giang Dư Đoạt nhíu chặt, thở gấp khó khăn.

Trình Khác phát hiện thở dốc này cũng không giống như đang làm chút chuyện gì đó, Giang Dư Đoạt giống như là… thở không ra hơi.

“Này,” Trình Khác nhanh tay đẩy y một cái, “Giang Dư Đoạt?”

Thân thể Giang Dư Đoạt bị lay, nhưng cũng không tỉnh lại, vẫn thở gấp khó khăn.

“Giang Dư Đoạt!” Trình Khác ngồi dậy, vặn vai y, nói to lên, “Cậu làm sao vậy?”

Giang Dư Đoạt nói lầm bầm một câu gì đó, vì vẫn đang thở gấp, câu này nói nghe rất hàm hồ, nghe như nói mơ, Trình Khác cũng không nghe rõ.

“Cậu nói gì?” Trình Khác vỗ vỗ mặt y, “Tỉnh lại đi.”

Giang Dư Đoạt nghiêng đầu, Trình Khác có thể nhìn rõ ràng vết sẹo trên mặt y, không biết tại sao, ở dưới tình cảnh này, vết sẹo này đột nhiên làm hắn sợ.

“Không phải… thật.” Giang Dư Đoạt liền nói một câu.

Lần này Trình Khác nghe rõ.

“Cái gì không phải thật?” Hắn ngẩn người, giật mình, là mơ thấy ác mộng sao?

“Không phải thật.” Giang Dư Đoạt nói, vẫn thở gấp khó khăn như cũ.

“Đúng, không phải thật.” Trình Khác cảm thấy sắp bị y làm nghẹn chết, sốt ruột trực tiếp kéo vai Giang Dư Đoạt lên, để Giang Dư Đoạt hướng về phía trước, dựa lên vai hắn.

“Không phải thật, không phải thật.” Trình Khác vỗ vỗ lưng y, vỗ hai lần lại không nhịn được vỗ mạnh một cái trên lưng y, “Mẹ nó, cậu mau tỉnh lại đi!”

Nhịp thở Giang Dư Đoạt dừng một chút, sau đó hít mạnh vào, rồi tiếp tục thở ra một hơi thật dài.

“Tỉnh rồi?” Trình Khác vỗ vỗ y hai lần, nghiêng đầu muốn nhìn một chút, mà Giang Dư Đoạt vẫn nằm nhoài trên vai hắn, không nhìn rõ mặt.

“Ừ,” Giang Dư Đoạt đáp, giọng mũi rất nặng, tràn đầy mơ hồ.

“Cậu mơ thấy ác mộng à?” Trình Khác hỏi.

“Ừ.” Giang Dư Đoạt tiếp tục đáp, sau một lát lại hừ một tiếng, “A?”

“A cái gì?” Trình Khác cau mày, “Cậu tỉnh chưa đó?”

Giang Dư Đoạt không phát ra âm thanh gì nữa, sau hai giây liền ngồi thẳng dậy, đẩy hắn ra.

“Đệttt,” sau lưng Trình Khác không có gì chống đỡ, bị y đẩy, cứ thế ngã xuống giường, may mà sau đó gáy đập xuống chăn, nếu đập vào chân giường, hắn hiện giờ có lẽ sẽ nhảy lên cầm cái gạt tàn đầu mèo kia đập lên mặt Giang Dư Đoạt, “Tôi vừa rồi mẹ nó nên lấy tay tát cậu tỉnh dậy.”

Giang Dư Đoạt nhìn hắn chằm chằm một lúc, giơ tay kéo hắn lên.

“Tôi mơ thấy ác mộng.” Giang Dư Đoạt xoa mặt.

“Nhìn ra rồi.” Trình Khác nói, “Còn mơ rõ sâu, gọi nửa ngày cũng không gọi dậy được.”

“Cực kỳ… đáng sợ.” Giang Dư Đoạt cúi đầu, cánh tay chống trên đầu gối ôm đầu, lại lắc lắc đầu mình mấy cái, “Đệch.”

“Mơ thấy gì vậy?” Trình Khác hỏi, “Thở cũng không ra.”

Giang Dư Đoạt không nói gì.

“Uống chút nước rồi ngủ tiếp đi.” Trình Khác nói.

Giang Dư Đoạt ôm đầu trầm mặc một lúc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: “Đừng sợ.”

“Cái…” Trình Khác ngây người, “Tôi sợ cái gì?”

“Có tôi đây.” Giang Dư Đoạt ôm lấy đầu.

Lời này làm Trình Khác không hiểu sao có hơi sợ: “Cậu đang nói gì?”

“Bọn họ thấy anh rồi,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi hơi lo lắng, mấy hôm nay anh đừng ra ngoài, ngày mai tôi đưa anh về.”

“Bọn họ là ai?” Trình Khác hỏi.

“… Tôi hiện giờ không thể nào kể rõ với anh được,” Giang Dư Đoạt ngẩng đầu lên, “Tôi giờ đang rất loạn.”

“Được thôi,” Trình Khác nhìn vẻ mặt có hơi mê man của y, “Chờ cậu… ngủ dậy rồi lại nói.”

Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn hắn, lùi ra sau đến đầu giường, đốt điếu thuốc ngậm vào miệng: “Anh ngủ đi, giờ tôi không ngủ được.”

“Ừ.” Trình Khác kéo chăn qua, nằm lại trên gối.

Có lẽ là trải qua một trận kích thích, sau khi Giang Dư Đoạt nói không ngủ được, hắn thế nhưng nhắm mắt lại không được mấy phút đã ngủ.

Nhưng cũng không ngủ được bao lâu, không khác lắm với giờ tỉnh dậy bình thường, lúc tỉnh lại điện thoại hiển thị hơn 8 giờ sáng.

Trình Khác quay đầu nhìn về phía Giang Dư Đoạt, người không có, chăn cuộn lung tung thành một cuộn.

Hắn xuống giường, mặc quần áo rồi đi rửa mặt, nhận ra Giang Dư Đoạt cũng không ở trong phòng,

Sau khi rửa mặt xong, Trình Khác lấy điện thoại qua, vừa mở ra xem danh sách cuộc gọi, vừa đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Liếc mắt đã thấy Giang Dư Đoạt ngồi ở bên kia đường, trong tay kẹp điếu thuốc.

Trình Khác để điện thoại di động sang bên cạnh, nhìn y.

Cũng không lâu sau, một người đàn ông trung niên gầy gò chạy tới, đưa một vật gì đó vào tay Giang Dư Đoạt.

Giang Dư Đoạt nhận đồ, đứng lên, nhìn qua hai bên rồi đi sang đường.

“Dậy rồi à?” Lúc vào nhà, Giang Dư Đoạt nhìn thấy hắn thì ngẩn người, “Tôi còn nghĩ anh định ngủ đến chiều đây.”

“Mới vừa dậy.” Trình Khác nói.

“Của anh.” Giang Dư Đoạt ném thứ trong tay tới.

Trình Khác bắt được liền nhìn lên, là chìa khóa, đầu mèo vẫn đang treo ở trên.

“Trần Khánh mua đồ ăn sáng sắp về rồi,” Giang Dư Đoạt nói, “Ăn xong tôi đưa anh về.”

“… Được.” Trình Khác gật đầu.

“Anh hôm nay không cần ra khỏi nhà đúng không?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Chắc là…” Trình Khác suy nghĩ, “Không ra ngoài.”

“Được.” Giang Dư Đoạt nói.

“Sao vậy?” Trình Khác hỏi, “Tối hôm qua cậu nói…”

“Khoảng thời gian này tôi sẽ ở cùng anh,” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, “Anh ở đâu, tôi sẽ ở đó.”

“Cái gì?” Trình Khác nghĩ mình nghe không rõ.

“Anh ở đâu, tôi sẽ ở đó.” Giang Dư Đoạt nói, “Mất ngủ một đêm sao lại nghễnh ngãng rồi.”

“Tại sao!” Trình Khác cảm thấy cả người mình từ đầu đến chân đều viết đầy hai chữ không hiểu.

“Không tại sao cả,” Giang Dư Đoạt nói, “Địa bàn của tôi, tôi muốn làm gì thì làm.”