Trình Khác nhìn hình người chà đĩa, nhìn khoảng mười giây, hắn cắn răng đi tới.
Đang định khom lưng nhặt tiền, có tiếng người sau lưng hô: “Này!”
Trình Khác chưa quay đầu lại, mới nghe thấy tiếng động cơ xe, hắn đã muốn cắm đầu xuống đất.
Không biết có phải vì quá tập trung hay không, lúc xe dừng lại hắn cũng không để ý, mà giọng nói này, thật sự làm hắn lúng túng đến cực điểm.
Giọng nói mang theo từ tính, hắn có thể nghe ra, là của cái tên Vết sẹo lúc nãy.
“Anh còn vì 100 đồng này thật cơ à?” Trong lời nói của Vết sẹo mang theo vui mừng, giờ nếu quay lại nhìn, chắc chắn sẽ thấy nụ cười trên mặt y.
“Tìm đi, nhanh một chút.” Vết đao nói, “Còn chậm chạp lại có người khác lấy đi mất giờ.”
Trình Khác đứng thẳng dậy, quay người sang. “Cứ để lại cho người cần hơn đi.”
“Hả?” Vết sẹo tựa vào cửa kính xe nhìn hắn.
“Đi nhặt đi.” Trình Khác nói, “Đừng phí một chuyến lại tay không trở về.”
Vết sẹo nở nụ cười, rút ra điếu thuốc ngậm vào miệng, lấy bật lửa ra châm thuốc: “Bên trong còn có một cái ví tiền, cũng là của anh phải không?”
Trình Khác im lặng.
“Có bắt anh đi bới rác đâu, “ Vết sẹo nhả ra một ngụm khói, “Có thời gian nói chuyện đã lấy xong rồi.”
“Cho tôi.” Trình Khác nói.
“Cái gì?” Vết sẹo nhìn hắn.
“Bật lửa.” Trình Khác nói.
Vết sẹo ngẩn người, đưa bật lửa trong tay cho hắn. “Đốt tiền là phạm pháp, vả lại đốt một tờ, cũng chẳng có gì lấy làm khí thế.”
Trình Khác châm điếu thuốc, tiện tay bỏ luôn bật lửa vào túi mình.
Vết sẹo nhìn chằm chằm vào miệng túi hắn.
“Cảm ơn.” Trình Khác gật đầu với y.
Vết sẹo không nói gì, sờ trong túi một lát, rồi đưa cho hắn một tấm thẻ: “Vị thiếu gia gặp nạn này, đây là danh thiếp của tôi, có gì cần giúp đỡ cứ gọi cho tôi.”
Trình Khác đứng không nhúc nhích.
Vết sẹo nói tiếp: “Tôi tên là Giang Dư Đoạt, gọi tôi Tam ca là được.”
Giang Dư Đoạt? Tam ca?
Trình Khác vẫn bất động.
“Tao đệch cái thằng này, có mắt không đấy, đây chính là Tam ca! Cả một mảnh đất mày đang đứng đều là địa bàn của Tam ca!” Tên lái xe kia thò người về phía này, tay chỉ vào người hắn, “Tam ca đã nói như vậy rồi, mày mẹ nó còn làm ra vẻ cao giá làm quái gì!”
Địa bàn?
Trình Khác nhớ lại một hồi đánh nhau với vị Tam ca này, một kẻ có thể lăn lộn đánh nhau với người khác giữa đống rác, còn có địa bàn?
Là cai quản 7749 con thùng rác ở vùng này sao? Trong đó có một con còn vừa bị lão đại của mình đè bẹp dúm.
Trình Khác không nhịn được dùng ánh mắt nghiêm túc xem xét vị Tam ca Giang Dư Đoạt này.
Hiện giờ y không đội mũ, đoán chừng độ 20 tuổi, cũng chỉ là một tên đẹp trai phổ thông mà thôi, nhưng trên mặt lại mơ hồ có một vẻ ngoan cường khiến người ta phải đề phòng, có thể là vì vết sẹo dài kia.
“Cầm đi,” Giang Dư Đoạt kẹp tấm thẻ giữa ngón tay, giơ về phía hắn. “Mọi việc có một đường lui vẫn hơn.”
Trình Khác do dự vài giây, nhận lấy tấm thẻ kia từ tay y.
Đang cúi đầu đọc, Giang Dư Đoạt đã đóng cửa xe lại, rời đi.
Trình Khác liếc mắt nhìn tấm thẻ, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm về phía xe đi đến nửa ngày.
Tên này thật sự không phải bệnh thần kinh sao?
Hắn không nhịn được cúi đầu lại nhìn tấm thẻ trong tay.
Hắn từng nhận được đủ loại danh thiếp, tinh tế có, giản dị có, phong cách người làm ăn có, phong cách người ưu tú, trí thức có, có điều đây là lần đầu tiên hắn nhận được danh thiếp phong cách vỏ bao thuốc lá.
“Danh thiếp” mà Giang Dư Đoạt vừa đưa cho hắn, là cắt ra từ vỏ bao thuốc lá, không, hẳn là một mảnh giấy xé ra.
Phía trên dùng bút bi viết ba chữ, Giang Dư Đoạt.
Phía dưới là một số điện thoại di động.
Đẳng cấp này! Phong cách này!
Nhìn cả ngày hẳn cũng chỉ là tay sai của ông chủ quầy nào đấy? Còn bày đặt Tam ca? Lại còn địa bàn? E là 7749 con thùng rác này, tên kia mẹ nó cũng chỉ có 20% cổ phần.
“Tam ca,” Trần Khánh vừa lái xe, vừa quay đầu nhìn mặt Giang Dư Đoạt, “Mày không sao chứ, không cướp đồ, còn quay lại làm gì?”
“Nói thì nhìn đi.” Giang Dư Đoạt nói.
“…Nhìn gì cơ?” Trần Khánh khó hiểu, ngẫm nghĩ rồi gật gật đầu, “Là luyện tập khả năng phán đoán sao, tao lúc nãy nhìn kỹ rồi, tên này chắc chắn không phải nhặt đồng nát, ăn mặc cực chú ý, trông cũng không giống như thiếu…”
“Nhìn đường đi.” Giang Dư Đoạt ngắt lời gã.
“Được rồi…” Trần Khánh quay đầu chăm chú nhìn phía trước, lúc Giang Dư Đoạt vừa định nhắc, gã đã vượt luôn đèn đỏ.
“Tao cho mày hai mươi đồng,” Giang Dư Đoạt bóp trán “Mày đi khám thử xem đầu óc có bệnh gì không.”
“Hai mươi đồng khám ra được đầu óc có bệnh gì.” Trần Khánh nói.
“Đầu óc mày có bệnh đến đèn đỏ cũng không biết dừng!” Giang Dư Đoạt đập lên sau gáy gã. “Mười lăm đồng cũng đủ khám!”
“Tao đệt!” Trần Khánh chửi một câu. “Tao không chú ý!”
Giang Dư Đoạt lại đập một cái nữa lên phía sau gáy gã: “Tao con mẹ nó còn cho mày thêm năm đồng ăn sáng nữa!”
“Không sao,” Trần Khánh suy nghĩ một chút, “Xe là của lão Dương, cứ để lão đi nộp phạt, lão ngày nào chả vi phạm, có khi mở được cái thẻ năm rồi, vi phạm lúc nào chắc cũng chẳng nhớ.”
Giang Dư Đoạt thở dài.
“Về luôn à?” Trần Khánh hỏi, “Tao đưa mày tiện đường quay lại chỗ bà chị mày đánh hai ván bài.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt đáp.
“Con mèo thì sao?” Trần Khánh lại hỏi, “Nhỏ như thế ăn cũng không ngon, giờ phải nuôi béo trước à?”
“Tao con mẹ nó làm thế nào lớn lên cùng mày được vậy?” Giang Dư Đoạt, “Vậy mà có thể không làm mày chết trẻ?”
“Hai ta thân nhau như thế,” Trần Khánh nở nụ cười. “Nếu không phải hồi trước mày vớt được tao từ dưới sông, tao chắc đã chết yểu rồi.”
Giang Dư Đoạt không nói gì, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Cái tên thiếu gia vừa rồi,” Trần Khánh nói, “Mày có phải là định giúp đỡ một phen, sau đấy mò xem có gì tốt không?”
Giang Dư Đoạt vẫn không nói chuyện.
“Tao nói đúng rồi đi, nhìn dáng dấp người kia, trông cũng không giống ai phái đến gây sự với mày,” Trần Khánh cũng không cần y đáp lại, tự phân tích, “Nhưng mày vậy mà cũng không hỏi người ta tên gì, tình hình bây giờ thế nào… Cần tao gọi thêm mấy đứa đến theo dõi không?”
“Hay là mày đến nói thẳng với hắn ta luôn đi.” Giang Dư Đoạt quay đầu nhìn gã.
Trần Khánh cười, “Được rồi, tao biết, không được quá lộ liễu.”
Trình Khác cảm thấy bản thân bị ném ra ngoài đời, gì cũng không biết, nói một cách thẳng thắn mà mất lòng, chính xác là đồ vô dụng.
Ví dụ như hiện giờ, trên người chỉ có một trăm đồng, cùng với một tấm thẻ căn cước, phải làm sao?
Ngoài vào ngồi ngẩn người trong McDonald, hắn chẳng nghĩ ra cách gì nữa.
Cũng may, hiện giờ trong McDonald cũng không đông người, vài hành khách mang theo hành lý, mấy đứa học sinh đang nằm gục xuống bàn ôn bài, không ai nói chuyện, yên lặng, cũng ấm áp.
Trình Khác nhìn ly cà phê trước mặt, ngáp một cái.
Buồn ngủ.
Trước đó đã rửa mặt hai lần, lần đầu là rửa vết thương bị Giang Dư Đoạt đánh trên mặt một chút, lần sau là do giận đến suýt ngất.
Trình Khác sờ nhẹ khóe mắt, vết thương không nhỏ, hắn cũng không sợ đau, hồi nhỏ đánh nhau với Trình Dịch, bị Trình Dịch cầm ghế đánh vỡ đầu, phải khâu mấy mũi, hắn cũng chịu đựng, không hề kêu một tiếng.
Mà thần kỳ là đến tận giờ, hắn cũng không cảm thấy chỗ rách này đau.
Đây chắc chắn không phải là vấn đề hắn có thể nhịn đau hay không, nhất định là hắn bị đập một đấm đơ mặt luôn rồi.
Trình Khác cúi đầu nhìn ly cà phê cười cười, rồi nằm gục xuống bàn.
Hoặc cũng có thể là có chuyện gì đau đớn lắm, khiến cho vết thương trên mặt trở nên không đáng kể nữa.
Đêm nay là lần đầu tiên Trình Khác ngủ ở bên ngoài, lại dùng tư thế như vậy ngủ.
Chẳng những ngủ, còn nằm mơ.
Từ bên trong hồi ức xa xôi, một câu của cha hắn: “Cung kính, cẩn thận, là ý của chữ “Khác”, cho đến ba chữ “Giang Dư Đoạt” viết bằng bút bi mực xanh.
Theo lí, giấc mơ hẳn phải rất dài, dựng thành phim còn có thể đặt cho cái tên “Nửa đời trước của tôi”; thế nhưng nhiều chuyện vô nghĩa lặp lại bị cắt đi ở giữa, cho nên cảm giác vừa qua mấy phân cảnh ống kính đã kết thúc.
Lúc Trình Khác mở mắt ra, không nhịn được nghĩ, nếu không phải mơ thấy giấc mơ này, hắn vẫn thật sự không cảm thấy được, cuộc đời sống hơn hai mươi năm của hắn lại tẻ nhạt đến vậy.
Xung quanh đã có không ít người bưng khay thức ăn đi qua đi lại, Trình Khác vừa ngẩng đầu, trong nháy mắt đã nhận được vài ánh mắt khó chịu.
Hắn liếc mắt nhìn giờ, trong tình cảnh như thế, tư thế như vậy, thế mà hắn có thể ngủ một giấc thẳng đến tám giờ sáng, không biết có được coi là năng lực biến dị gì không?
Hắn đứng dậy khỏi bàn, đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt xong vẫn cảm thấy cả người chưa tỉnh táo, có chút hoảng hốt, bước chân cũng lảo đảo, vẫn có ảo giác chưa hoàn toàn tỉnh lại từ giấc mộng kia.
Ra ngoài rồi cũng chẳng biết đi đâu, trước mặt có một siêu thị nhỏ, hắn đi vào, mua bình nước súc miệng, sau đó lại quay vào McDonald.
Thật ra có thể đứng ngay ven đường tùy tiện súc miệng hai cái, thế nhưng hắn vẫn muốn tự tách mình khỏi loại đàn ông lang thang một chút.
Lần thứ hai đi ra khỏi McDonald, hắn đã tỉnh táo không ít.
Trình Khác đứng ở ven đường, đột nhiên lại thấy mù mịt như tối qua, đứng sững sờ hồi lâu.
Hắn muốn đi làm một cái thẻ ngân hàng, rút tiền, sau đó mua điện thoại di động, lại mua một số điện thoại… Thật ra trong thẻ ngân hàng có bao nhiêu tiền, hắn cũng không rõ, thế nhưng lúc nào cần dùng trong thẻ cũng có tiền, mà hắn cũng không định chi tiêu gì nhiều, ăn một bữa cơm mua vài bộ quần áo thôi.
Trình Khác đột nhiên cảm thấy lo lắng, ngộ nhỡ trong thẻ chỉ vừa đủ ăn một bữa cơm mua vài bộ quần áo thì phải làm sao?
Không, không, chắc cũng không đến nỗi, hắn mặc dù là đồ vô dụng, trong mắt cả nhà, hắn không bằng một cái móng tay của Trình Dịch, thế nhưng hẳn là vẫn có chút ít trong sổ đi.
Không đến mức…
Trình Khác quay người định đi về phía giao lộ, trước tiên tìm một cái ngân hàng hỏi xem giờ phải làm sao cái đã.
Còn chưa bước được mấy bước, vai đã quệt mạnh vào một người đang đâm đầu đi tới.
“Mẹ nó mày mù à?” Người kia mắng một câu.
Trình Khác đang định nói một tiếng “Xin lỗi”, tai bị rống vào, câu nói kia liền kẹt trong cuống họng.
Hắn không nói gì, cũng không nhìn người kia, tiếp tục đi về phía trước.
Nếu là ngày hôm qua, câu này người kia cũng đừng nghĩ nói được xong.
Hắn hiện giờ hoàn toàn không có tâm trạng, không có tâm tình gây gổ, cũng không có tâm tình sợ hãi, hắn chỉ muốn trước tiên nhanh nhanh chóng chóng làm một cấp bách: rút tiền, mua điện thoại di động.
Vai phải bị người kia tàn nhẫn đập vào từ phía sau.
Là một cái điện thoại di động.
Trình Khác lảo đảo về phía trước,đến hai ba bước mới dừng lại.
Lúc quay đầu lại nhìn, phía sau là bốn người đang đứng.
Hẳn là say rượu không về nhà, cách xa như thế vẫn có thể ngửi được mùi vị giống như thùng rác ở cửa sau quán bar.
Trình Khác phủi phủi hai cái trên vai, nghiêng người, làm tư thế phải đi.
Mấy người kia đúng như hắn dự đoán, đều nhào đến. Hắn thu tư thế, tay phải nắm lại, đấm một quyền lên mặt người kia, làm gã chếnh choáng sang bên cạnh vài bước mới đứng vững được.
Dù có là một người khỏe mạnh, đấm một quyền mạnh như thế, Trình Khác cảm thấy cổ tay chấn động đến mức cũng hơi nhức.
Hắn không phải người thích gây sự, bấy lâu nay cùng “hội bạn nhậu không tiền đồ” đều là hoạt động theo bầy, không gây ra phiền toái gì, cũng không cần hắn một mình đối mặt.
Hắn không hiểu hai ngày nay bị làm sao, chuyện buồn bực xui xẻo bám không dứt, cứ chốc chốc người lại bị đấm rồi bị đá.
Một cú đấm này của hắn, thật ra cũng là để giải tỏa.
Hôm qua vật lộn lăn đất một trận cùng Giang Dư Đoạt, hắn không sao chiếm được thượng phong, trên mặt còn bị thương, hiện giờ tung một đấm thật sự sảng khoái.
Mà vì một lần giải tỏa này, hậu quả cũng khó gánh. Đối phương có bốn người, đã có ba tên bắt đầu móc đồ ra từ trong túi, cho dù móc ra được cái gì đi nữa, hắn tay không nhất định không đấu lại.
Trình Khác trong 0.1 giây quyết đoán ra tay.
Hắn xoay người, chạy về phía giao lộ.
Hiện giờ người đi làm rất nhiều, chạy được vài bước, đường trốn đã chật kín người, hắn đành phải đổi hướng, chạy về phía vắng người, dù sao chạy trốn cũng không phải sở trường của hắn, mấy tên phía sau cũng không hề định bỏ cuộc.
Chạy như điên một lúc, Trình Khác bực mình chết đi được, bản thân đã đánh giá thấp mấy tên say rượu chưa tỉnh kia, chỉ một chuyện nhỏ lại quyết tâm đuổi cùng giết tận đến thế.
Mấy tên kia có vẻ là lưu manh vùng này, quen địa hình ở đây, sau khi Trình Khác quẹo ba lần, chạy ra một ngõ nhỏ, vậy mà lại có hai tên từ phía trước đánh tới.
“Đệt!” Trình Khác thở không thông, quay đầu lại liếc mắt nhìn mới phát hiện ra bốn tên này không biết từ lúc nào đã chia binh thành hai đường.
Trình Khác cảm thấy mình thật ra là kiểu người rất dễ bỏ cuộc, trở ngại bé nhỏ kiểu gì cũng có thể làm hắn nhụt chí; hiện giờ tình hình trước mắt như vậy, hắn trong một phút chốc chợt nghĩ hay là không chạy nữa, nếu không đánh được thật, vậy cứ để bọn chúng đánh một trận đi.
Cũng may, mắt hắn quét đến, giữa hai tòa chung cư trước hắn ba mét, ấy thế mà có một con đường.
Cố nốt lần cuối, nếu không chạy được thì bỏ cuộc.
Trình Khác cắn răng, vọt vào lối đó.
Cuối đường vẫn là hai tòa nhà chung cư, còn có một đường ở giữa, hắn tiếp tục vọt về phía trước.
Đến lúc ra ngoài, hắn ngây người.
Chỗ này là phía sau mấy tòa chung cư, một vườn hoa nhỏ, trông rất bình thường, ban ngày có thể tập thể thao, cùng chim đi dạo, buổi tối thành quảng trường đi bộ.
Nhưng giờ phút này cũng không bình thường lắm.
Ở bồn hoa phía trước hắn, một nhóm người hoặc đứng hoặc ngồi, hắn liếc mắt qua, ít nhất cũng hơn hai mươi người, mà ngồi ở chính giữa ngậm thuốc lá, là Giang Dư Đoạt.
Hắn lao ra từ lối này, một đám người đều nghiêng đầu, đồng loạt nhìn hắn, hắn hầu như có thể nghe thấy tiếng lòng phát ra từ ánh mắt mấy người này nói rằng, bọn tao mẹ nó đều không phải người tốt đâu.
Người khác biệt duy nhất là Giang Dư Đoạt, dù là ánh mắt hay vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, ngay từ đầu, Trình Khác đã nhìn thấy khóe miệng y mang theo nét cười.
Đang lúng túng giằng co, bọn người đuổi theo hắn đã chạy tới.
Tên chạy đầu vừa lao ra đã phi thân về phía trước, Trình Khác né người, tên kia vồ hụt.
Giang Dư Đoạt vốn đang ngồi không nhúc nhích, cuối cùng cũng nhấc tay lên, chậm rãi xoay người.
Một đám người bên cạnh y, giống như nhận được hiệu lệnh, nhảy ra xông tới.
Trình Khác bỗng nhiên cảm thấy, xung quanh mình, trước sau phải trái đều là người, thậm chí không thấy rõ từ đâu chạy đến. Mà cảm giác này rất nhanh đã mất đi, bốn tên kia cùng một đám người này, chỉ trong mấy giây đã chẳng thấy bóng.
Hiện trường chỉ còn hắn và Giang Dư Đoạt.
“Trùng hợp quá.” Giang Dư Đoạt rút điếu thuốc ra, mặt mỉm cười nhìn hắn.
Trình Khác cảm thấy, Giang Dư Đoạt ban ngày nhìn thuận mắt hơn ban tối nhiều, thế nhưng khuôn mặt của y kết hợp với cái kiểu cười hiền hòa này cứ thấy sai sai, làm người nhìn lạnh sống lưng.
Hắn hắng giọng một cái, quay đầu nhìn hướng đám người kia biến mất, xa xa vẫn có thể nghe thấy tiếng chửi, không biết là đang đánh nhau, hay là bị vây đánh.
“Bọn họ…” Trình Khác chỉ về hướng âm thanh vọng ra.
“Mấy tên vô lại,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh sao lại chọc vào chúng nó? Lại bới thùng rác đánh nhau?”
Trình Khác nhìn y.
“Nếu không có tôi,” Giang Dư Đoạt ấn điếu thuốc xuống đất, “Hôm nay anh không thoát được.”
“…Cảm ơn.” Trình Khác hơi do dự, nhưng vẫn nói lời cảm ơn, tuy rằng hắn không chắc lắm, một đám người lao ra lúc nãy là nghe theo lệnh Giang Dư Đoạt cứu hắn, hay thật ra đã có thù riêng từ trước rồi đi.
“Không phải tôi đã nói, có phiền phức có thể tìm tôi à?” Giang Dư Đoạt nói.
“Ồ.” Trình Khác theo bản năng sờ túi, nhận ra vỏ bao thuốc Giang Dư Đoạt cho hắn thế mà đã đi đâu mất.
“Danh thiếp vứt rồi?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“…Cậu gọi cái đồ chơi kia là cái gì?” Trình Khác nhịn không được hỏi ngược lại.
“Không sao.” Giang Dư Đoạt rút từ dưới mông ra một tấm vỏ bao thuốc lá, “Tôi cho anh tấm khác.”
“Không cần.” Trình Khác nhanh chóng xua tay, “Thật sự không cần, cám ơn.”
Giang Dư Đoạt nhìn hắn híp mắt, vẻ mặt thay đổi không đoán rõ được.
“Cảm ơn.” Trình Khác lùi hai bước, quay người bước nhanh về phía đường lớn bên kia.
Hắn cũng không biết tên này tại sao lại nhiệt tình đưa vỏ bao thuốc lá cho người lạ đến thế, hắn chỉ biết, lúc hắn lần thứ hai mở miệng từ chối nhận danh thiếp, nụ cười vốn luôn treo trên khóe miệng Giang Dư Đoạt đã biến mất.
Cho dù có phải lão đại đám thùng rác thật sự không, người này cũng thật sự là một lão đại, lười nhấc tay đã có hai mươi đứa đàn em nhào ra hộ, mấu chốt là hơn hai mươi đứa đàn em kia vẫn đang ở đấy, Trình Khác không muốn chọc phải phiền toái gì.
Rút tiền, mua điện thoại di động.
Hắn thật sự không nghĩ tới, có một ngày lại mong ngóng hai chuyện này như vậy.
“Gọi người bám theo thằng nhóc kia.” Giang Dư Đoạt châm thuốc, nói với Trần Khánh vừa mới chạy tới.
“Thằng nhóc nào?”
“Bố mày.” Giang Dư Đoạt nhíu mày.
“Biết rồi, Tích gia*,” Trần Khánh gật đầu, “Để tao bám theo đi, làm chắc chắn một chút.”
*: Từ nay sẽ chuyển Jaeger (hãng đồng hồ mà đại thiếu gia dùng) thành tên trong tiếng Trung là Tích gia, vì bạn Khánh thích gọi bạn Trình bằng tên này.
Giang Dư Đoạt không nói gì, Trần Khánh rất tự tin xoay người, vung hai tay mà đi.
“Bên phải.” Giang Dư Đoạt thở dài.
“Hả?” Trần Khánh quay đầu nhìn y.
“Hắn ta mẹ nó đi về bên phải!” Giang Dư Đoạt rống lên, chỉ vào gã, “Cho mày ba giây chạy, sau ba giây đừng trách tao đánh mày sùi bọt mép!”
“Vừa khéo tao đỗ xe bên đấy…” Trần Khác lập tức chạy như điên về phía bên phải.
Giang Dư Đoạt ngồi ở bên luống hoa, hút xong thuốc, đứng dậy rời khỏi vườn hoa.
Mỗi ngày bữa sáng ăn gì là một chuyện rất người ta phiền lòng, Giang Dư Đoạt rất thích đồ ăn sáng của cái quán nằm góc phố, thế nhưng giờ đã qua bữa, vả lại y đã ăn liên tục nửa tháng, thật sự không còn gì có thể ăn nữa.
“Tam ca!” Có người từ phía sau gọi y.
Giang Dư Đoạt theo bản năng cho tay vào túi, nắm chặt dao rồi mới quay đầu lại.
“Ăn sáng không?” Một thằng nhóc gầy như khỉ ốm chạy tới, chạy cũng liêu xiêu, gió lớn hơn chút chắc chắn bay khỏi chỗ, “Cùng ăn đi?”
“Sao vậy được, ít nhất cũng phải thịt bò kho tương,” Khỉ ốm nói, “Mời Tam ca một bữa ăn sáng sao có thể không có thịt!”
Giang Dư Đoạt cùng Khỉ ốm đi vào một quán mới mở bên cạnh, nhìn Khỉ ốm bưng tới một đống đồ ăn, liền cau mày hỏi một câu: “Mẹ nó, mày tối qua lại cùng ai làm gì?”
“Không có!” Khỉ ốm cuống lên, “Em không phải nghe lời anh đến làm nhân viên phục vụ quán net à! Hôm qua phát tiền lương! Em lập tức muốn tìm anh…”
“Biết rồi,” Giang Dư Đoạt cầm lấy đũa, “Đừng bê thêm nữa, một tháng lương của mày đều đổ vào đây rồi đi?”
“Không,” Khỉ ốm rất vui vẻ vỗ vỗ túi, “Vẫn còn mà.”
Ăn chưa được hai miếng, điện thoại Giang Dư Đoạt đã kêu, là Trần Khánh gọi đến.
“Qua đây ăn sáng đi.” Giang Dư Đoạt nhận điện thoại.
“Tích gia đi vào một ngân hàng,” Trần Khánh nói, “Cùng giám đốc lớn nói chuyện một lúc lâu, hắn ta liệu có phải là con trai người giàu có muốn nhận thừa kế không! Hay là gọi thêm hai đứa nữa lại đây, chờ hắn ta đi ra liền…”
“Giờ mày đi mua hai cái bánh bao ăn đi đã.” Giang Dư Đoạt nói.
“A?” Trần Khánh ngẩn người.
“Không ăn sáng kém thông minh.” Giang Dư Đoạt dập điện thoại.
Vị thiếu gia gặp nạn này thật sự có vấn đề, lúc đánh nhau hôm qua, y đã mò hết trên người hắn, ngoài nửa bao thuốc lá cũng chẳng còn gì.
Kể cả thêm đồng một trăm tệ kia nữa, cũng chỉ là một trăm tệ cùng nửa bao thuốc lá, cứ như vậy tới ngân hàng?