Thuốc Giải (Giải Dược)

Chương 24



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vừa nãy tận mắt nhìn, cho dù Trình Khác đã nhận định Trần Khánh chỉ là hộ pháp hố đen, nhưng cũng không thể tưởng tượng nổi gã có thể yếu đến mức này, dù thế nào cũng lăn lộn cùng lão đại một vùng, vậy mà lại có trình độ nghiệp vụ kém như vậy.

Trình Khác cảm thấy mấy bước đi này dài dằng dặc.

Chỉ trong vòng mười mấy bước, hắn nhìn thấy lưng Giang Dư Đoạt bị cùi chỏ đâm một cái, lại nhìn thấy Giang Dư Đoạt trở tay cũng dùng khuỷu tay đấm lên lỗ mũi đối phương, máu mũi lúc tên kia quăng đầu lại mới bắn ra tung tóe, còn nhìn thấy Bát Phiết không biết từ nơi nào rút ra một con dao.

Tuy Trình Khác không hiểu rõ cụ thể phong cách đánh nhau của mấy băng nhóm lưu manh này cho lắm, nhưng cũng biết dao không dễ đụng vào, dùng quyền cước gậy gộc thì khác, một khi dùng dao dễ gây ra chuyện lớn.

Nhưng động tác kế tiếp của Giang Dư Đoạt làm Trình Khác hiểu rõ được, y làm thế nào mà ngồi lên được vị trí lão đại này.

Giang Dư Đoạt nghiêng người, không biết dùng đôi mắt nào nhìn thấy Bát Phiết rút dao ra liền giơ tay bắt lấy lưỡi dao, sau đó nắm lưỡi dao đột ngột đẩy ngược một cái.

Con dao từ trong tay Bát Phiết văng ra ngoài rồi rơi xuống đất.

Trình Khác chỉ cảm thấy, trong nháy mắt này, tim cùng lòng bàn tay đều nhói lên một cơn đau sắc bén.

Bát Phiết không để ý đến dao, đột ngột nhấc cùi chỏ định đập xuống vai Giang Dư Đoạt, lần này nếu đập trúng, Giang Dư Đoạt ít nhất sẽ phải quỳ một chân trên đất, nếu đổi là Trần Khánh, chắc sẽ nằm sấp thẳng cẳng luôn.

Nhưng ngay trước khi cùi chỏ gã hạ xuống, cùi chỏ Giang Dư Đoạt đã đâm vào bụng gã, tiếng kêu của Bát Phiết bị đè ép ra từ sâu trong bụng, mang theo tầng tầng đau xé rách.

Trần Khánh vẫn đang đạp xe đạp phấn khởi chiến đấu, tên kia nhấc chân định dẫm lên bụng Trần Khánh, Trình Khác vọt tới, dựa vào quán tính lên chân, đạp ngã tên kia xuống đất, văng ra hai ba mét.

Mà phía bên kia, Bát Phiết sau khi hét thảm thì đã tạm thời mất đi sức chiến đấu, một tên khác vồ tới nhặt con dao trên đất.

Trình Khác đang định lên tiếng nhắc Giang Dư Đoạt cẩn thận, Giang Dư Đoạt đã nhảy qua, lúc tên kia vẫn chưa ngồi dậy nổi, cánh tay vòng qua vai gã, một tay nắm lấy cằm gã.

“Giang Dư Đoạt!” Trình Khác hét lên một tiếng.

Động tác này làm cả người hắn cứng đờ lại, lạnh lẽo từ lòng bàn chân nhanh chóng lan lên đỉnh đầu, trong đầu chỉ còn trống rỗng.

Giang Dư Đoạt dường như không nghe thấy tiếng hét của hắn, vặn cằm tên kia, một tay khác đẩy vai gã, tên kia nhất thời tựa như con quay quay một vòng trên không, mặt lao tới cắm xuống đất.

Trình Khác xông tới bắt được cánh tay Giang Dư Đoạt, mạnh mẽ lôi y về phía sau hai bước.

Giang Dư Đoạt lúc này mới quay mặt sang, nhìn hắn chằm chắm một lúc: “Đã bảo anh chạy đi.”

Trình Khác muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng thể nói ra, ánh mắt Giang Dư Đoạt cũng lạnh lẽo như động tác vừa rồi của y.

Trình Khác quay đầu nhìn phía sau.

Bát Phiết nằm trên mặt đất, một mặt ôm bụng khổ sở rên rỉ, con quay nằm trên đất chật vật lăn như con nhộng hai cái rồi bất động.

Tên bị Trình Khác đá ngã đang cố bò dậy, Trần Khánh từ mặt đất nhảy lên đụng phải người gã, lần thứ hai làm gã ngã xuống đất.

“Mày,” Giang Dư Đoạt chỉ chỉ tên vừa bị đá kia, “Còn cử động được không?”

Tên kia ngồi dưới đất, do dự một phút chốc sau đó lắc lắc đầu.

“Không được?” Giang Dư Đoạt nghiêng đầu.

Tên kia ngẩn người, nhanh chóng lại gật đầu một cái.

“Gọi điện thoại nói cho lũ bên kia,” Giang Dư Đoạt nói, “Năm phút sau tao đến, lúc tao đến mà chúng nó còn chưa đi, hôm nay cũng đừng hòng đi được.”

Tên kia nhìn qua Bát Phiết và con nhộng, rồi lấy điện thoại di động ra.

“Đi.” Giang Dư Đoạt đi qua, nhặt túi quần áo Trình Khác ném qua một bên lên, rồi cầm lấy cánh tay Trình Khác, dẫn hắn sang một con đường bên cạnh.

“Cái tên kia…” Trình Khác vẫn không yên tâm, quay đầu nhìn tên đang nằm trên đất.

“Chỉ là bị đánh ngất đi thôi,” Giang Dư Đoạt quay lại nhìn hắn, “Anh nghĩ tôi bẻ gẫy cổ nó à?”

Trình Khác nhíu mày không nói gì.

“Không đâu, tay Tam ca tự có chừng mực,” Trần Khánh ở phía sau vừa vẫy tay quăng chân vừa nói, “Mấy năm như vậy cũng chưa từng nặng tay với người nào.”

Trình Khác không nói lại được.

Đi qua con đường nhỏ kia xong, Giang Dư Đoạt dừng lại, nhìn Trình Khác.

“Tôi về nhà…” Trình Khác giơ tay lấy túi.

Lúc nhìn thấy trên tay Giang Dư Đoạt đầy máu, hắn mới đột nhiên nhớ tới tình cảnh Giang Dư Đoạt tay không đoạt… Không, tay không nắm con dao, tự nhiên cảm thấy tay mình như nhũn ra.

“Thôi,” Giang Dư Đoạt đưa túi về sau, “Anh đi cùng tôi, chốc nữa gọi xe về.”

“Xử lý vết thương đã.” Trình Khác nói.

“Chốc nữa sang chỗ Tây tỷ băng bó lại là được.” Giang Dư Đoạt nói.

Lúc này đầu óc Trình Khác vẫn đang hỗn loạn, cũng không nhiều lời nữa, tiếp tục đi theo y.

Xuyên qua con đường này một lúc, trước mắt là một con đường phảng phất như sinh đôi với con đường Giang Dư Đoạt ở.

Đều có các loại phòng tập thể hình, thẩm mỹ viện cùng với trường mầm non XX, còn có quán ăn sáng cùng tiệm tạp hóa.

Giang Dư Đoạt dừng lại trước cửa một ngôi nhà không hề treo biển kinh doanh gì.

“Bên kia kìa.” Trần Khánh hất cằm về phía trước.

Trình Khác nhìn sang hướng đó, mấy tên lưu manh đang đứng ôm tay bên cạnh cột điện, cách họ tầm mười mấy mét, có lẽ là người của Bát Phiết.

Giang Dư Đoạt hơi trừng mắt với mấy tên nọ, rồi đi vào trong ngôi nhà không biển hiệu này.

“Đi vào đi.” Trần Khánh nói nhỏ với Trình Khác, “Không vào bọn nó sẽ dám lại đây ra tay.”

Trình Khác cũng đi vào cửa hàng.

Đây là một phòng đánh bài, bốn năm bàn đánh bài, một bàn mạt chược bị hất tung dưới mặt đất, mạt chược rơi tung tóe.

Bên trong có mấy người, hoặc ngồi hoặc đứng, đều đang không đánh bài.

Trình Khác nhìn qua một lượt, có mấy người hẳn là tới đánh bài, còn có mấy cậu đàn em của Giang Dư Đoạt, hắn nhận ra Đại Bân.

“Tam ca.” Đại Bân đi tới, “Không có chuyện gì chứ?”

“Không sao.” Giang Dư Đoạt nói.

“Mấy thằng ngoài kia làm sao?” Đại Bân hỏi.

“Đuổi đi.” Giang Dư Đoạt nói, “Cố gắng đừng động tay.”

Đại Bân gật đầu, mang theo mấy anh em đi ra ngoài.

“Chuyện này thật sự phải chờ Lão Tam giải quyết mới được mà.” Một người đàn ông đứng trong góc nói.

“Thiếu con mẹ nó, còn dám ở đây thả rắm!!” Giọng trầm của một người phụ nữ vang lên: “Ông còn dám xuất hiện ở chỗ tôi, mẹ nó chán sống rồi à?”

Trình Khác bị dọa hết hồn, lúc này mới nhận ra cửa phòng bài còn có một người phụ nữ đang đứng.

Nhìn qua khoảng ngoài bốn mươi, dáng người rất cao, khi trẻ hẳn là rất đẹp. Có điều vừa nhìn đã biết không dễ chọc, chính là kiểu có thể chửi người đến mức đối phương lập tức quỳ tại chỗ…

Đây chính là chủ căn nhà hắn thuê, Lư Thiến, bọn Giang Dư Đoạt gọi là Tây tỷ.

“Tôi không…” Gã đàn ông kia vẫn đang cố cãi.

“Lấy tiền ra!” Lư Thiến chỉ vào gã “Lục soát cho tao, một phần cũng không để lại!”

“Tôi cũng không thắng tiền mà!” Gã đàn ông kia gào lên, “Lão Tam! Lão Tam! Cậu không thể để chị cậu vô lý như vậy được!”

“Khánh,” Giang Dư Đoạt mở miệng, “Lão còn nói thêm một câu nữa, cứ lột sạch lão ném ra ngoài đi.”

“Được,” Trần Khánh hét một tiếng.

Người kia không dám nói gì nữa, mấy người anh em trong phòng, dưới sự chỉ huy của Lư Thiến lục lọi hết tiền trên người lão ra.

“Tôi hôm nay có một lời muốn nói ở đây,” Lư Thiến nói, “Chơi bài đầu cái vui vẻ, ai còn dám chơi không sạch sẽ ở chỗ tôi, tôi khiến cả nhà các người sống không yên!”

Người kia không dám lên tiếng, mon men theo tường định đi ra cửa.

“Tôi cho ông đi rồi à!” Lư Thiến nhìn lão chằm chằm, “Hôm nay nếu không phải do ông, người của Bát Phiết có thể làm như thế với tôi sao? Ông còn muốn đi? Nghĩ cũng được nhỉ!”

“Vậy cô còn muốn thế nào! Cũng không xảy ra việc gì lớn!” Người kia mất mặt, “Tây tỷ, tôi cũng là khách quen…”

“Khách quen lại chơi tôi một vố như vậy!” Lư Thiến nói, “Cái bàn này của tôi hỏng rồi! Ghế cũng bị đập!”

“Tiền tôi đều để đó!” Người kia nói.

“Đây là tiền hôm nay ông thắng bẩn, Lưỡng Mã!” Lư Thiến nói, “Trước năm giờ chiều nay đưa tiền đến cho tôi, trước năm giờ tôi không thấy tiền, ông cứ liệu hồn đấy.”

Nói thật, Trình Khác chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, cả buổi đều đứng ngẩn ở một bên, mãi cho tới khi Lư Thiến nói ra cái giá ba ngàn, người kia cực kỳ khó chịu mà rời đi, hắn mới tỉnh táo lại được chút.

Trong phòng, mọi người đã dựng lại bàn ghế, mạt chược cũng dọn dẹp trở về trên bàn.

Trần Khánh cầm lấy hòm thuốc, xử lý vết thương trên tay Giang Dư Đoạt một chút, băng bó kỹ, Trình Khác cảm thấy kỹ thuật băng bó của Trần Khánh cũng không tệ, khá hơn Giang Dư Đoạt một chút.

Có điều vết thương này cũng không đáng sợ như Trình Khác tưởng tượng, Giang Dư Đoạt sau khi nắm lấy lưỡi dao, tay cũng không di chuyển, cho nên không bị thương sâu, chỉ là tiểu cầu yếu ớt của y không chịu thua kém, máu chảy rất nhiều, trên đất còn đọng lại không ít.

“Còn bị thương chỗ nào nữa không?” Lư Thiến hỏi Giang Dư Đoạt.

“Không có.” Giang Dư Đoạt nói.

“Đây là bạn cậu à?” Lư Thiến lại nhìn Trình Khác.

“Ừm, thuê căn nhà kia của chị chính là anh ta.” Giang Dư Đoạt nói, “Trình Khác.”

Trình Khác gật gật đầu với Lư Thiến, không biết nên nói cái gì, cứ tiếp tục trầm mặc như vậy.

Lư Thiến cau mày: “Cậu làm sao lại liên lụy một người đàng hoàng vào rồi!”

“Cũng không phải cố ý,” Trần Khánh đứng bên cạnh nói, “Anh ta đến nộp tiền thuê nhà, ra khỏi cửa đã bị Bát Phiết chặn lại.”

“Bát Phiết qua chặn chỗ cậu?” Lư Thiến hơi giật mình.

“Không có chuyện gì.” Giang Dư Đoạt nói, “Sau này gã cũng không dám làm gì nữa.”

“Nhanh đưa người ta về đi.” Lư Thiến phất tay một cái, “Đừng đứng đực ra ở đây nữa.”

“Ừm.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng.

“Trình Khác phải không?” Lư Thiến quay đầu nhìn Trình Khác, “Cậu sao lại dính vào mấy thứ của bọn nó làm gì, sau này nộp tiền thuê nhà gọi lão Tam đến nhà thu, cậu đừng tới.”

“À.” Trình Khác gật đầu.

“Xe của cậu đâu?” Lư Thiến nhìn Trần Khánh, “Đưa người ta về đi.”

“Không lái đến, chỗ chị xe đi vào không quay được đầu.” Trần Khánh nói.

“Cái thằng này mày lái tàu sân bay à? Không quay được đầu cũng không biết mà lái ngược đầu ra ngoài à!” Lư Thiến nói.

“Em đi lái xe đây.” Trần Khánh thở dài, quay người bước nhanh ra cửa.

“Gọi xe là được rồi.” Giang Dư Đoạt nói, từ đâu đó lấy ra tiền thuê nhà của Trình Khác đưa cho Lư Thiến, “Đây.”

“Chỗ đó cậu cầm đi, tháng sau đưa lại cho chị,” Lư Thiến phất tay, “Đi nhanh lên, chị nhìn mấy đứa các cậu cũng thấy hoa mắt chóng mặt.”

Trình Khác lúc này mới chú ý tới bọn Đại Bân không biết từ lúc nào đã trở về, đứng chặn hết ở cửa.

Sau khi ra cửa, Giang Dư Đoạt bảo bọn Đại Bân tản đi, lại bảo Trần Khánh về trước.

“Một mình mày đưa anh ta về?” Trần Khánh hỏi.

“Có thêm mày cũng chả khác gì,” Giang Dư Đoạt nói, “Mày hôm nay không phải 4 giờ phải đi qua trực ban à.”

“…Được rồi.” Trần Khánh gật đầu, quay người đi.

Giang Dư Đoạt chỉ một đầu khác của con đường: “Đi qua bên kia là đường lớn, có thể gọi xe.”

“Không gọi xe.” Trình Khác nói.

“Hả?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.

“Còn có phiền phức gì nữa không?” Trình Khác hỏi.

“Sẽ không,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi chỉ đoán anh trông có vẻ không muốn đi bộ.”

“Đi một lúc đi.” Trình Khác kéo khóa áo lên trên cùng, cũng đội mũ lên, “Tôi giờ ngồi sẽ say xe.”

“Được.” Giang Dư Đoạt nói.

“Tay cậu…” Trình Khác nhìn tay y, máu cũng đã rỉ ra từ dưới băng gạc, mấy giọt máu nhỏ nhỏ.

“Không sao,” Giang Dư Đoạt đưa tay lên nhìn, “Không còn thấy đau nữa.”

Sau khi đi tới đường lớn, cảm giác gió lạnh thổi cũng không mạnh lắm, Trình Khác hít một hơi sâu, rồi lại thở ra một hơi thật dài.

Có điều hắn và Giang Dư Đoạt đều không nói gì.

Giang Dư Đoạt vì sao lại trầm mặc, hắn không biết, dù gì từ bữa cơm hôm qua đến vừa nãy, y đều nói rất ít.

Hắn không nói gì là bởi vì muốn nói nhiều lắm, trong đầu tất cả đều hiện ra hình ảnh Giang Dư Đoạt gọn gàng lưu loát xử lý mấy tên lưu manh kia, xen kẽ là hình ảnh Tổng hộ pháp đạp xe đạp.

“Bát Phiết kia…”, Sau khi đi một đoạn, Trình Khác hỏi: “Bị thương ở đâu? Ruột đứt đoạn? Vỡ bàng quang?”

“… Không biết.” Giang Dư Đoạt quay đầu, “Tôi không dùng nhiều sức, anh cũng đừng ở đây giúp tôi tiêu hao năng lượng nữa.”

Trình Khác cười cười.

“Anh lạnh không?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Lạnh,” Trình Khác nói, “Nhưng tôi không muốn gọi xe.”

“Tôi không bảo anh gọi xe,” Giang Dư Đoạt chỉ phía trước, “Tôi mời anh uống gì đó nóng đi.”

“Cái gì?” Trình Khác nhìn về phía trước, một loạt cửa hàng trang trí rất đẹp, cà phê trà sữa đồ ngọt các loại.

“Sữa đông gừng tươi*.” Giang Dư Đoạt nói.

“Cái gì đông cái gì?” Trình Khác ngẩn người, “Gừng tươi á?”

“Ừ, sữa đông.” Giang Dư Đoạt nói.

Trình Khác hơi do dư, cùng Giang Dư Đoạt đi vào một quán nhỏ, thứ này nghe kiểu gì cũng thấy có hơi không văn minh cho lắm, thế nhưng hắn cũng không hiểu sao lại hơi muốn nếm thử.

Thật ra chính là gừng xay mịn sau đó trộn cùng với sữa.

Nhìn có vẻ cực đơn giản ngắn gọn, không ngon một chút nào.

“Nếm thử đi.” Giang Dư Đoạt đưa cốc cho hắn, mặt đầy mong đợi.

Trình Khác đã quen với bộ dạng này của y, mỗi lần Giang Dư Đoạt bảo hắn nếm thử gì đó, đều là vẻ mặt mong đợi này, nhìn qua đặc biệt… ấu trĩ mà chân thành.

Nhất là bây giờ, sau khi Trình Khác nhìn thấy ánh mắt của y lạnh lùng vặn người ta thành con quay, chênh lệch đúng là một trời một vực.

Vì thế hắn nhận lấy cốc, uống một ngụm.

Hắn rất không thích uống trà sữa, cũng không thích ăn đồ ăn bỏ gừng chứ đừng nói là trực tiếp ăn vụn gừng như thế này, thế nhưng đối mặt với ánh mắt như vậy của Giang Dư Đoạt, lúc hắn uống một ngụm này đã quyết định, cho dù có khó uống thế nào, hắn vẫn phải nói uống ngon.

“Thế nào?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Uống ngon,” Trình Khác trả lời, bất ngờ là câu trả lời này rất chân thành, hắn lại uống một ngụm nữa, “Ừ, ngon lắm.”

“Tôi không thích ăn gừng,” Giang Dư Đoạt cầm một cốc khác qua uống một ngụm, “Thế nhưng tôi thấy thứ này uống rất ngon, mùi gừng cũng không nặng.”

“Đúng.” Trình Khác gật đầu.

Đi ra khỏi cửa hàng trà sữa, hai người bọn họ vẫn không nói gì như trước, nhưng bầu không khí cũng không căng thẳng như vậy nữa.

Lúc đến dưới tòa nhà, Trình Khác hơi do dự: “Đi lên ngồi một lúc không?”

Giang Dư Đoạt nhìn hắn không nói gì.

“Vậy cậu về đi.” Trình Khác đoán là y không muốn, cảm thấy lời này của mình có hơi đột ngột, hắn quay người đi về phía thang máy, “Cám ơn nhiều.”

“Không có gì.” Giang Dư Đoạt trả lời.

Câu trả lời này làm Trình Khác đến đầu cũng không muốn quay lại, sau khi ấn nút thang máy liền nhìn cửa thang máy đến xuất thần.

Thang máy xuống rất nhanh, cửa mở ra, hắn đi vào.

Mới vừa quay người lại, đã phát hiện phía sau còn có người, gần như là dán vào sau hắn đi vào thang máy.

Hắn sợ hết hồn, nhanh chóng dịch ra sau một bước, lúc nhìn sang mới phát hiện là Giang Dư Đoạt.

“Đệch?” Trình Khác nhìn y, “Cậu không về à?”

“Anh không phải bảo tôi lên ngồi một lúc à?” Giang Dư Đoạt ấn số tầng, nhìn hắn, “Anh đúng là ngu ngốc, tôi vẫn đứng phía sau, anh không có cảm giác gì à?”

“…Không có.” Trình Khác nói.

“Thật sự có người đánh lén anh,” Giang Dư Đoạt nói, “Anh chắc một chiêu cũng không đỡ nổi.”

“Ai lại khi không đánh lén tôi chứ?” Trình Khác nói.

Nói xong lại nghĩ tới mấy câu trước đây của Giang Dư Đoạt, cùng với mấy ngày y loanh quanh đi lại dưới tầng.

“Cậu nói bọn họ, có phải Bát Phiết không?” Hắn hỏi.

“Không phải.” Giang Dư Đoạt nói.

“Vậy rốt cuộc là ai?” Trình Khác lại hỏi.

“Mấy hôm nay bọn họ đều không qua bên này, ” Giang Dư Đoạt không trả lời rõ ràng, “Tôi còn thấy lạ đây.”

Trình Khác không hỏi nổi nữa, chỉ có thể trầm mặc.

Sau khi vào nhà, Giang Dư Đoạt cởi áo khoác, đi đi lại lại trong phòng khách: “Đây là két sắt bảo hiểm à?”

“Cái gì?” Trình Khác quay đầu lại, thấy y đang đứng trước tủ rượu, “Két bảo hiểm nhà ai lại trong suốt cơ chứ? Ai lại bỏ cốc trong két sắt hả?”

“À, tủ rượu đúng không,” Giang Dư Đoạt khom lưng nhìn, “Không phải tôi muốn nói đâu, nhưng mà thiếu gia à, rượu vang chưa tới ba trăm đồng cũng xứng bỏ vào trong này sao.”

“Mua bừa ở siêu thị,” Trình Khác nở nụ cười, “Cậu nhớ rõ giá cả thế cơ à?”

“Mấy thứ đắt thì không rõ.” Giang Dư Đoạt ngồi xuống sofa, “Đồ siêu thị tôi cũng hiểu sơ sơ, tôi cuối tuần nào cũng đi mua đồ ăn.”

Trình Khác nhìn y, có lúc hắn cảm thấy Giang Dư Đoạt thật sự là một người phức tạp, ngoài vẻ mặt mong đợi lúc giới thiệu món ăn gì đó, hắn cũng không thể liên hệ Giang Dư Đoạt mỗi tuần đi siêu thị đẩy xe hàng mua thức ăn với Giang Dư Đoạt vừa nãy ở đầu đường đánh nhau với người ta.

“Tôi muốn uống nước.” Giang Dư Đoạt nói.

“À,” Trình Khác nhanh chóng cầm cốc, đi về chỗ vòi nước, “Tôi quên mất.”

“Tôi muốn nghịch chút thôi.” Giang Dư Đoạt đứng dậy đi theo.

“Nghịch cái gì?” Trình Khác ngẩn người.

“Cái máy nước uống này.” Giang Dư Đoạt cầm cốc qua, “Là vặn cái vòi này à?”

“Ừ.” Trình Khác nhìn y.

Giang Dư Đoạt để cốc ở dưới vòi, mở nước ra, rồi lập tức khom lưng nhìn chỗ nước chảy ra, nhìn vào trong: “À, chính là từ bộ phận phía dưới này lọc ra.”

“Ừ.” Trình Khác đáp lời.

Mãi cho đến khi nước rót đầy, Giang Dư Đoạt mới vặn vòi lại, cầm cốc qua uống một ngụm: “Cái này tiện thật.”

Trình Khác nhìn y không nói gì, sau một lát mới hỏi: “Hôm đó cậu bảo tôi dạy cậu taekwondo phải không?”

“Ừ.” Giang Dư Đoạt gật đầu, “Sao vậy?”

“Không có gì.” Trình Khác cười cười, “Chỉ là cảm thấy nếu đánh nhau thật, tôi đánh không lại cậu.”

“Quá đề cao tôi rồi,” Giang Dư Đoạt dựa vào bồn rửa, “Lần trước hai ta đánh nhau, tôi cũng đâu chiếm được tiện nghi gì.”

“Tôi là nói nếu đánh như hôm nay.” Trình Khác nói.

Giang Dư Đoạt uống một ngụm nước, không nói gì.

“Sao lại bảo tôi chạy?” Trình Khác hỏi, “Còn bảo tôi báo cảnh sát? Bọn họ cũng không phải đối thủ của cậu.”

“Ngộ nhỡ đây.” Giang Dư Đoạt nói.

“Ngộ nhỡ cái gì?” Trình Khác lại hỏi.

“Ngộ nhỡ đánh không lại thì sao.” Giang Dư Đoạt nhíu mày, “Tôi trước đây cũng chưa từng động thủ với Bát Phiết, gã không hoạt động ở vùng này.”

Trình Khác không biết trong lòng mình là tư vị gì.

“Nếu như không có anh, tôi chắc chắn sẽ không báo cảnh sát.” Giang Dư Đoạt đốt điếu thuốc ngậm vào miệng, “Anh không giống chúng tôi.”

“À,” Trình Khác khẽ thở dài, nghĩ ngợi rồi vẫn không nhịn được hỏi một câu, “Cậu… đánh nhau vẫn là như vậy…”

“Còn phải xem đụng phải kẻ nào.” Giang Dư Đoạt nói.

“Tôi nhưng thật ra muốn hỏi… Chiêu đó của cậu, là từ đâu học được?” Trình Khác hỏi, lưu manh phổ thông đầu đường cho dù đánh cả đời, cũng chưa chắc có thể ngộ ra kỹ xảo như vậy.

Giang Dư Đoạt trầm mặc một lát, rít một hơi thuốc lá: “Từ lúc tôi có thể nhớ được, đã có thể đánh như vậy rồi.”

Trình Khác không biết phải tiếp lời này như thế nào.

“Trình Khác,” Giang Dư Đoạt để cốc xuống, “Tôi… tôi chỉ muốn hỏi một chút.”

“Muốn hỏi gì?” Trình Khác vừa nghe thấy y đề cập đến chuyện như vậy, đã cảm thấy một trận bất đắc dĩ.

“Anh hôm qua,” Giang Dư Đoạt hắng giọng một cái, “Giận tôi đúng không?”

Trình Khác sửng sốt vài giây, sau đó thở phào: “Ừ, tôi không chỉ hôm qua giận, mà hiện giờ cũng không có không giận.”

“…À.” Giang Dư Đoạt lại hắng giọng một cái, đứng thẳng như thể hạ quyết tâm, “Xin lỗi anh.”

“A.” Trình Khác sửng sốt.

“Tôi thật sự không muốn nói anh buồn nôn, Trần Khánh ngốc như thế, tôi cũng không buồn nôn nó.” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi coi anh là bạn.”

Trình Khác không thể hiểu rõ logic việc y lấy Trần Khánh ra để so sánh, nhưng trong lòng vẫn hơi hơi nhúc nhích.

“Bạn sao?” Hắn nhìn Giang Dư Đoạt.

“Ừ.” Giang Dư Đoạt gật đầu, từ trên điếu thuốc rơi xuống một đống tàn khói, y lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, rồi lại gật đầu một cái nữa.

————————————————————————————————

*Sữa đông gừng tươi: là một món tráng miệng truyền thống ở vùng Đồng bằng sông Châu Giang của Quảng Đông, được làm từ nước ép gừng và sữa, có vị ngon và hương vị độc đáo.

Mình tìm trên baidu và gg thì hầu hết là dạng đặc như milk curd trong Soya Garden, nhưng có vẻ loại Giang Dư Đoạt mời Trình Khác uống là loại sữa nước có thêm vụn gừng tươi.

chapter content
chapter content