Trên thang máy không nhiều người lắm, tên trộm đứng dưới Trình Khác một bậc, nhìn qua không hề bình thường, nhưng lại chẳng ai để ý.
Kiểu người có thói quen ngay cả lúc đi đường cũng tranh thủ nhìn rõ từng người như Giang Dư Đoạt thật sự rất ít, chỉ cần vượt qua phạm vi “mình” và “của mình”, đối với đại đa số người mà nói, chính là không tồn tại.
Thang máy sắp đến tầng trên, tên trộm vẫn luôn giơ tay về phía trước, khoảng cách với túi áo khoác Trình Khác nhiều nhất cũng chỉ hơn 10 centimet.
Giang Dư Đoạt bước lên trên hai bước, từ phía sau tóm được cánh tay tên trộm, kéo về sau.
Tên trộm hoảng hốt, còn đang định giãy dụa, bị Giang Dư Đoạt cứ thế giật xoay về phía sau 180 độ thành đứng đối mặt với y.
Giang Dư Đoạt giơ ngón trỏ lên, đặt lên miệng nhẹ nhàng “suỵt” một tiếng.
Tên trộm có lẽ vẫn đang kinh hoàng, chưa kịp hoàn hồn, chỉ sững sờ tại chỗ không dám nhúc nhích.
Trình Khác thần kinh thô như thùng nước vẫn không hề phát hiện động tĩnh phía sau, thang máy đến nơi liền bước lên, lại bắt đầu xem bản đồ tầng hai.
Giang Dư Đoạt quả thực phục hắn sát đất, bản đồ tầng một rốt cuộc anh ta nhìn để đó thôi à?
Nhìn tận mấy phút, vừa lên một tầng, lại đến nhìn thêm lần nữa?
Y nhấc tay giữ lấy tên trộm đang định nhân cơ hội chạy trốn: “Đi, xuống tầng.”
Tên trộm cực kỳ không tình nguyện, mà sức lại chẳng đọ được y, hơn nữa vẫn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, chỉ có thể bị y giữ lấy người, vừa đi lên thang máy đã lại đi xuống.
Trình Khác cảm thấy trí nhớ của mình hơi giảm sút, không hiểu có phải vì mất ngủ hay không, trước khi lên tầng hắn nhớ rõ, thiết bị điện là ở tầng năm, quần áo thể thao là ở tầng bốn.
Lên thang máy xong hắn chỉ còn nhớ thiết bị điện ở tầng năm, quần áo thể thao lại quên mất ở đâu.
Hắn thở dài.
Lúc quay người vòng qua thang máy tiếp tục đi lên, hắn nhìn lướt qua thang máy đi xuống.
Là Giang Dư Đoạt sao?
Bóng lưng rất quen, đặc biệt là cái áo khoác kia, hắn còn từng mặc.
Hắn đứng ở lan can nhìn một lúc, nhưng cũng không chắc lắm, dù sao xưa nay hắn chưa từng thấy Giang Dư Đoạt cùng ai ôm vai thân thiết như vậy, ngay cả Tổng hộ pháp cũng chưa từng được hưởng loại đãi ngộ này.
Người kia sau khi xuống thang máy thì rẽ ngoặt một cái rồi biến mất, Trình Khác lại tiếp tục lên tầng.
Tầng bốn, quần áo thể thao, tầng năm, thiết bị điện.
Thiết bị điện là muốn mua cái gì?
À máy rửa bát.
Người kia thật sự không phải Giang Dư Đoạt sao?
“Được rồi,” Giang Dư Đoạt đi tới cửa trung tâm thương mại, buông lỏng tên trộm ra, “Đi đi.”
Tên trộm lúc này đã lấy lại được tinh thần, tuy vẫn chưa rõ Giang Dư Đoạt muốn làm gì, nhưng có thể nhận ra y không phải cảnh sát mặc thường phục, cũng chắc chắn không báo cảnh sát, nhất thời ánh mắt thay đổi.
Vừa hung hăng vừa hung ác.
Nếu như là lưu manh vùng này, hầu như đều sẽ nhận ra Giang Dư Đoạt, mà tên trộm này không giống, không phải lưu manh cùng hệ thống, cũng không hề gặp nhau, hai bên không chạm trán nhiều.
“Con mẹ nó mày bị điên à?” Tên trộm nhìn y chằm chằm.
Giang Dư Đoạt biết bên cạnh khẳng định có đồng bọn của gã, có lẽ có đến hai ba bốn tên, nếu không xét cái loại bị ghìm vai thôi cũng có thể co đầu rụt cổ này, kể cả biết sẽ không bị bắt, cũng sẽ không dám lớn giọng phách lối như vậy.
“Những người khác tao không quản, còn người vừa nãy, nếu để tao phát hiện mày với đồng bọn của mày dám đi theo anh ta lần nữa,” Giang Dư Đoạt nói, “Bọn mày hôm nay một đứa cũng đừng hòng rời khỏi con đường này.”
Nói xong câu này, y cũng không đợi tên trộm trả lời, quay người trở lại trung tâm thương mại.
Trên ghế nghỉ đã có người ngồi, một bà lão cùng một đống đồ vừa mua, cộng thêm một đứa trẻ đang ngồi dưới đất kêu gào.
Giang Dư Đoạt đứng bên cạnh nhìn một lúc.
Có hơi ngưỡng mộ.
Đứa trẻ nhìn cũng đã tầm bảy tám tuổi, lại vẫn có thể khóc lóc om sòm như vậy, nếu như không có chuyện gì xảy ra, có lẽ sẽ cứ thế khóc đến năm mười mấy tuổi, mãi cho tới khi ra ngoài bị người xử lý mới thôi.
Thật tốt.
Trong trí nhớ Giang Dư Đoạt, bản thân chưa từng làm càn như vậy, đừng nói lăn lộn dưới đất, chỉ khóc thôi cũng không dám phát ra âm thanh.
Y đứng một góc nhìn sắp được năm phút, mãi cho đến khi đứa trẻ kia khóc chán chê bắt đầu đá đá chân bà lão, y mới xoay người đi lên tầng.
Trình Khác ngày thường mua đồ đều sẽ đi siêu thị ở gần khu nhà, hôm nay không biết muốn mua gì, lại chạy tới tận bên này.
Giang Dư Đoạt đi lên thang máy, theo thói quen phân tích thử, tầng hai là đồ nữ, tầng ba là đồ nam, tầng bốn là đồ thể thao, đồ nữ chắc chắn không phải… Giang Dư Đoạt không hiểu tại sao lại tự nhiên nghĩ tới xinh đẹp đáng yêu gì gì đó…
Chẹp.
Đồ nam cũng không phải, Trình Khác nếu tới đây mua đồ nam, không cần phải xem lại bản đồ, trừ phi là kém thông minh, có lẽ đồ muốn mua ở tầng bốn hoặc năm… Thiết bị điện có khả năng hơn, dù sao loại thiếu gia cái rắm cũng không biết này, sẽ cần đến mấy thứ đồ điện.
Giang Dư Đoạt lên tầng bốn, cẩn thận quét mắt nhìn bốn phía một vòng, y chỉ muốn nhìn vết thương trên mặt Trình Khác đã ra sao, cũng không muốn để Trình Khác phát hiện.
Đi loanh quanh tầng bốn một lúc, y thấy Trình Khác đang đứng ở trong một gian đồ thể thao hàng hiệu cao cấp nhất trong tầng, dựa vào trước giá, có điều chỉ thấy được một bên mặt, không nhìn thấy bên mắt bị đánh sưng.
“Cái quần này rất thoải mái, thoáng khí, lại thấm mồ hôi,” nhân viên cửa hàng giới thiệu, “Anh lúc đi tập thể hình hoặc chạy bộ đều mặc được, rất thích hợp.”
“Ừm.” Trình Khác đáp một tiếng.
“Chạy bộ chúng tôi còn có loại này…” Nhân viên lại cầm lấy một cái quần.
“Tôi không chạy bộ, cũng không tập thể hình.” Trình Khác vẫn luôn không quen kiểu nhân viên cứ đi theo như hình với bóng này, tiện tay cầm hai cái quần trông cũng được, lại lấy thêm hai cái áo khoác, “Tôi chỉ mặc trong nhà.”
“À, được.” Nhân viên nhận lấy quần áo trong tay hắn, “Anh nhìn thử bên này không? Bên này…”
“Không cần nữa, đủ rồi.” Trình Khác ngắt lời cô nàng, nhanh tay đoạt lại quần áo, cứ thế bỏ chạy ra quầy thu ngân.
Đi được mấy bước, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn cửa tiệm.
Không biết có phải là di chứng sau khi xem phim ma hay không, nãy giờ hắn luôn có cảm giác có người nhìn mình.
Nhưng cửa cũng chẳng có ai, chỉ có một tấm biển quảng cáo hình người.
Xách túi đi ra, Trình Khác đi về phía thang máy, đi tới trước thang máy mới phát hiện ra, thang máy cũng chỉ đến tầng này, muốn lên tầng năm lại phải đi đến một cái thang máy khác.
Hắn có chút buồn bực, trong trung tâm thương mại này không lắp một cái thang máy thông tầng cho đàng hoàng, lần nào cũng làm hắn bực mình.
Đi loanh quanh một lúc mới tìm được thang máy đi lên.
Lúc nhân viên bán hàng đầu tiên mở miệng chào, Trình Khác nói nhanh: “Máy rửa bát.”
Nhân viên bán hàng chỉ một hướng, hắn đi tới, đụng phải nhân viên bán hàng thứ hai: “Máy rửa bát.”
Sau khi nói bốn lần “máy rửa bát”, hắn thuận lợi đứng trước một đống máy rửa bát.
“Tôi ở một mình, cần một cái máy rửa bát có thể sát trùng luôn là được,” Trình Khác mông lung nhìn một đống máy rửa bát, “Có lúc có lẽ chỉ có một bát…”
Trình Khác nhìn một cái máy rửa bát mặt kính phong cách cực ngầu mà ngẩn người.
“Cái này cũng được, là loại mới năm nay, kiểu dáng rất có cảm giác khoa học viễn tưởng đúng không?” Nhân viên bán hàng nói, “Hơn nữa lại không cần lắp đặt, cũng có loại mini, phù hợp yêu cầu của anh…”
Nhân viên bán hàng nói gì Trình Khác cũng không nghe kỹ, quay đầu lại nhìn phía sau.
Hôm nay bị làm sao vậy?
Có phải là trúng tà rồi không?
Lúc đứng trên thang máy nhìn thấy Giang Dư Đoạt, lúc mua quần áo cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm, hiện giờ trên máy rửa bát lại lóe lên mặt Giang Dư Đoạt.
Mà lúc quay đầu lại, phía sau chỉ có hai nhân viên bán hàng đang tám chuyện, lại đều là nữ.
Hắn không nhịn được liền đi xuyên qua hai hàng máy giặt phía sau, nhìn thử xung quanh, cũng không nhìn thấy Giang Dư Đoạt, ngay cả một người đàn ông cũng không thấy.
“Tiên sinh?” Nhân viên bán hàng ở phía sau gọi hắn.
“Cái này đi,” Trình Khác chỉ cái máy rửa bát mặt kính kia, “Số nhỏ nhất.”
Sau khi Giang Dư Đoạt nhìn Trình Khác quay trở lại cùng nhân viên bán hàng mua máy rửa bát xong, liền xoay người đi ra từ sau một cái tủ lạnh cửa đôi, vào thang máy, rồi đi xuống tầng.
Khóe mắt Trình Khác tím xanh một mảng, tuy không sưng to lắm, nhưng vẫn nhìn ra được bộ dạng vừa trải qua một trận ác đấu.
Có điều trạng thái có vẻ vẫn không tệ lắm, ít nhất vẫn có thể thấy được bóng của mình hiện lên trên máy rửa bát chưa tới một giây.
Giang Dư Đoạt thở dài, loại sai lầm này trước đây y chưa từng phạm phải, quét mắt một cái y có thể nhìn thấy hết đồ vật gây bất lợi cho mình, hôm nay lại không chú ý tới cái máy rửa bát kia.
Có lẽ lực chú ý đều dồn lên mặt Trình Khác rồi.
Lúc đi ra khỏi trung tâm thương mại, Lư Thiến gọi điện thoại cho y.
“Cậu tới ăn một bữa cơm đi, bên phòng bài.” Lư Thiến nói, “Chuyện đều xử lý xong rồi, ăn cơm xong cậu tìm người giúp việc hay gì đó, dọn dẹp gian nhà kia một chút.”
“Ừm,” Giang Dư Đoạt đáp, “Giúp việc chắc chắn không làm chuyện này đâu, để em tìm người đi.”
Lư Thiến gan nhỏ, không sợ người sống, chỉ sợ người chết.
Lúc Giang Dư Đoạt cầm rượu đến phòng bài, chỉ có một mình Lư Thiến ngồi bên bàn mạt chược.
“Không có ai à?” Y hỏi.
“Có rắm người, hôm nay ai còn dám đến chỗ chị cậu đánh bài, ai cũng biết trong tòa nhà của chị có người chết,” Lư Thiến đứng dậy, đi tới nhà bếp nhỏ bên trong đem đồ ăn ra, “Mấy tên chết tiệt, không sợ người chết, chỉ sợ tài vận bị ảnh hưởng, cậu cứ nhìn xem, ít nhất hai ngày sau mới có người đến.”
“Chị cậu không có cái mệnh kia,” Lư Thiến nói, “Ngày mai chị về nhà mẹ xem một chút, đã lâu rồi không về thăm bà, cậu nói xem, người ta nói chết là chết, có thể ở bên bà nhiều bao nhiêu thì ở.”
Giang Dư Đoạt không nói gì.
“Hôm nay cậu đừng uống rượu, sắc mặt cậu không tốt lắm,” Lư Thiến nhìn y, “Ngủ không ngon à?”
“Ngủ rất tốt.” Giang Dư Đoạt xoa mặt.
Một buổi tối ngủ không ngon cũng không làm sắc mặt y kém đi bao nhiêu, hôm nay tâm trạng y có hơi không tốt lắm, Giang Dư Đoạt cầm lấy đũa gắp đồ ăn.
Bởi vì một người đột nhiên chết đi.
Bởi vì một người bạn có thể sắp biến mất.
Từ lúc có máy rửa bát, Trình Khác cảm thấy cuộc sống đã tốt đẹp hơn rất nhiều, mỗi ngày mua thức ăn ngoài nhất định phải đổ ra bát ăn, mì ăn liền úp xong cũng phải đổ ra bát ăn, đồ ăn vặt cũng phải đổ từ trong túi ra đĩa ăn… Trước đây hắn không phát hiện ra mình lại ấu trĩ như vậy, một cái máy rửa bát mà thôi, chơi hơn nửa tháng, cũng không thấy bớt mới mẻ đi chút nào.
Hoặc là do đời sống quá nhàm chán.
Không có việc gì làm, cái video Hứa Đinh hẹn quay còn có một cuối tuần nữa mới phải quay, trước đây Hứa Đinh hai ba tháng mời hắn một lần hắn cũng cảm thấy quá nhiều, hiện giờ tẻ nhạt đến mức hắn chỉ muốn gọi điện bảo Hứa Đinh nhanh chóng tới bóc lột hắn.
Thật ra cuộc sống như thế cũng đã được một thời gian dài, cũng chỉ có dạo này mới phát hiện ra thật là khó khăn.
Có lẽ vì Giang Dư Đoạt thật sự không xuất hiện nữa, không gọi điện, không tin nhắn, cũng chẳng ngẫu nhiên gặp nhau.
Trình Khác nhíu mày, cũng không đúng.
Hắn và Giang Dư Đoạt tổng cộng cũng không gọi được mấy cuộc điện thoại, tin nhắn càng không thể gửi, hai người bọn họ đến bạn tốt còn không thêm, nhiều nhất cũng chỉ vô tình gặp thì gặp mà thôi.
Mấy tháng này, thời gian hai người họ ở cùng nhau tổng cộng cũng chẳng đến một tuần lễ, nửa tháng không gặp như hiện giờ cũng là chuyện bình thường.
Cái khác duy nhất, có lẽ cũng chỉ có câu nói kia của Giang Dư Đoạt.
Sau này có chuyện gì cứ tìm Trần Khánh.
Ý là, y sẽ không tiếp xúc gì với Trình Khác nữa.
Trình Khác thở dài.
Máy rửa bát bắt đầu làm việc, hắn lấy điện thoại di động ra, ngồi xuống ghế sofa.
Lướt tới lướt lui cũng không biết nên chơi gì, cuối cùng mở vòng bạn bè* ra.
*một chức năng của wechat để share ảnh, bài viết, etc
Đã lâu không xem, từ sau khi ở một mình hắn cũng rất ít khi xem vòng bạn bè, toàn những thứ chẳng khác gì so với trước kia, đừng nói nhìn, nghĩ đến thôi cũng đã cảm giác khó chịu.
Tất cả mọi người đều có cuộc sống như trước, chỉ mình hắn bị đặt bên ngoài.
Bài đầu tiên trong vòng bạn bè, là của Trần Khánh.
Điều này làm Trình Khác rất vui vẻ, phảng phất như trong lòng có một bước đệm để đi xuống.
Có điều, phong cách vòng bạn bè của Trần Khánh, nếu như là trước đây, liếc mắt thôi sẽ bị hắn thẳng tay ẩn đi.
Chỉ mỗi ngày hôm nay đã phát đến mười bài.
Liên quan đến cửa tiệm đã có năm bài, hai bài quảng cáo cửa hàng, hai bài thông báo chương trình ưu đãi, lại thêm một thông báo tuyển người, cần một công nhân chuyên nghiệp yêu nghề.
Còn có năm bài là cá nhân, gồm có chuyển phát lại “Đêm tân hôn anh đi vào gian phòng, lại nhìn thấy vợ…” cùng với “Hồ sơ ba mươi năm tiết lộ! Năm đó XX tại sao lại BLABLABLA…”, cái chuyển phát có IQ nhất là bí quyết sinh hoạt, “Chuyên gia đời sống dạy bạn cách nhanh chóng bọc vỏ chăn.”
Trình Khác click vào xem, phát hiện đây chính là cách Giang Dư Đoạt đã dạy cho hắn.
Hắn vẫn cứ vừa vui vẻ vừa xem xong video một lần nữa.
Lướt xuống chút nữa, vẫn là Trần Khánh, tần số đăng vòng bạn bè của người này có thể cao đến mức liên tục bảy, tám ô đều là của cậu ta.
– Giang hồ, thanh xuân của tôi
Một câu cực ngu ngốc, nhưng bức ảnh đính kèm lại làm Trình Khác không nhịn được mở ra xem.
Trong hình là cảnh hắn đã từng thấy, vườn hoa nhỏ trung tâm ở phía sau tòa nhà, bên cạnh luống hoa, một đám người hoặc ngồi hoặc đứng, còn có Giang Dư Đoạt ngồi ở giữa ngậm thuốc lá.
Trình Khác phóng to bức ảnh, phóng đến mức mặt Giang Dư Đoạt chiếm hết cả màn hình.
Trong giây lát này, hắn đột nhiên cảm thấy cả người đều thư thái.
Giống như loại thoải mái khi nhìn giọt nước trên mép giấy Tuyên Thành mang theo lông tơ, không ngừng lan tỏa thấm ra bên ngoài.
Hắn châm một điếu thuốc, lại kéo xuống dưới, Trần Khánh kiên trì ngày nào cũng xoát Giang Dư Đoạt ít nhất một lần, nhìn qua còn tưởng đây là fanclub toàn cầu của Giang Dư Đoạt.
Trình Khác kéo xuống nữa, có điều cũng không cố lật tới cùng, thời hạn vòng bạn bè của Trần Khánh có lẽ là nửa năm, nội dung đều giống nhau, có kéo một tiếng cũng không kéo hết nổi.
Hơn nữa Trình Khác cũng không muốn nhìn nữa, hắn ấn thêm bạn tốt, chọn phương thức thêm bạn bằng số điện thoại di động.
Tìm được tên Giang Dư Đoạt.
Tên gọi wechat: Đại Thốn*
*sự tích về Đại Thốn đã được giải thích ở đâu đó phía trên, đại loại ý nó là “kích thước to”, là hai chữ tách ra từ chữ “Đoạt”.
Trình Khác nhìn chằm chằm hai chữ này một lúc lâu, cái tên quái quỷ gì thế này, còn không bằng cái tên của Trần Khánh: XX thẩm mỹ ô tô Tiểu Trần 139XXXXXXXXX.
Không nghĩ ra nổi cái tên gì hay ho, chi bằng dùng tên thật như hắn.
Trình Khác gửi lời mời bạn tốt đến Đại Thốn, sau đó nằm trên ghế sofa, bật TV lên.
Mấy phút sau, điện thoại kêu một tiếng.
Hắn lấy sang nhìn, Đại Thốn chấp nhận lời kết bạn của hắn.
Nhìn chữ bên trong khung chat “Hiện giờ chúng mềnh có thể bắt đầu trò chuyện rồi,” đến nửa buổi cũng không đánh ra nổi một chữ.
Bên phía Giang Dư Đoạt cũng trầm mặc, vẫn luôn không nói gì.
Trình Khác đợi một hồi, gửi một dấu phẩy qua.
Mấy giây sau, Giang Dư Đoạt gửi lại một dấu chấm phẩy. =)))
Trình Khác ngẩn người, hắn vốn nghĩ là Giang Dư Đoạt sẽ gửi lại một dấu chấm hỏi, bây giờ nhìn cái dấu chấm phẩy này, hắn chẳng biết tiếp tục nói chuyện thế nào nữa.
Nhìn phía Giang Dư Đoạt cũng không gửi thêm gì khác, hắn thoát khỏi khung chat, vào vòng bạn bè của Giang Đại Thốn.
Làm cho hắn thất vọng là, Giang Đại Thốn chỉ có một bài vòng bạn bè, đã ba ngày trước, một tấm ảnh chụp con Miu hết sức không đứng đắn.
Trong hình, Miu nằm ngửa bụng, chỗ gốc đuôi còn bị Giang Đại Thốn dùng màu đỏ vẽ mũi tên vòng vòng ra, viết hai chữ: Tiểu Thốn.
???
Nhìn chằm chằm hai chữ này đến mười giây, Trình Khác mới đột nhiên phản ứng lại được, cái Đại Thốn của Giang Dư Đoạt có ý nghĩa gì.
Tôi ĐỆTTT!!!!!
Quả thực thô tục không biết xấu hổ cực kỳ!
Điện thoại di động vang lên, Giang Dư Đoạt gửi một tin nhắn đến.
Là tin nhắn âm thanh, chỉ có một giây.
Trình Khác bình thường phiền nhất nghe tin nhắn âm thanh, bình thường nhìn thấy tin nhắn âm thanh hắn cơ bản sẽ không mở ra, dù gì mấy người bạn kia của hắn cũng không có chuyện gì quan trọng.
Có điều cái tin nhắn âm thanh này có một giây, hắn vẫn mở ra, dù sao cũng ngắn.
“Có chuyện?” Giang Dư Đoạt hỏi một câu, trong âm thanh có tiếng gió vù vù, cảm giác có thể thổi bay hai chữ này.
– Không có chuyện gì.
Trình Khác trả lời một câu, sau đó lại không biết nên nói gì nữa.
Hắn bình thường rất ít khi trò chuyện với người khác như vậy, bạn bè đều là gặp mặt nói chuyện, gửi tin nhắn cùng lắm là hỏi một câu đến chỗ nào rồi, đến chưa các loại, kể cả muốn nói chuyện gì, cũng là đối phương tìm chủ đề, hắn chỉ nói thuận theo là được.
Đụng phải loại tán gẫu mà câu mở đầu cũng là câu kết thúc như Giang Dư Đoạt, hắn thêm một câu để nói cũng không tìm ra được.
Hắn ném điện thoại lên bàn, nhắm mắt lại thở dài.
Giang Dư Đoạt chắc chắn không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên phải thêm bạn tốt, còn mạnh dạn bắt đầu trò chuyện.
Có điều chính hắn rất rõ ràng.
Nháy mắt nhìn thấy tấm ảnh của Giang Dư Đoạt trong vòng bạn bè của Trần Khánh, hắn đã biết, kể cả mình không nghĩ nhiều, cũng chỉ là muốn gặp lại Giang Dư Đoạt.
Lần trước có cảm tình với người khác như vậy, đã là chuyện hai năm trước, có điều còn chưa kịp đạt đến mức cảm tình PLUS, Trình Khác đã mất đi hứng thú.
Loại người như hắn, đối với nhiều chuyện đều là được chăng hay chớ, bình thường đều là thái độ không nghĩ nhiều cũng không hỏi nhiều. Chuyện tình cảm hắn cũng như vậy, chẳng để ra được bao nhiều sức lực, hôm qua còn nhớ người ta, hôm sau đã không có bất kỳ dấu hiệu nào mà mất đi hứng thú tiến thêm một bước.
Mà cảm tình hiện giờ với Giang Dư Đoạt, có chút lâu ngày không gặp, lại có chút xa lạ, rất giống, nhưng lại tựa như chưa từng trải qua.
Giang Dư Đoạt không hề giống bất kỳ người nào hắn từng biết.
Mà sức hấp dẫn của Giang Dư Đoạt với hắn, mãi cho tới giờ, hắn mới phát hiện lớn đến thế nào.
Lớn tới mức, có thể chống lại sự thực chưa đầy một tháng trước vừa mới bị cuồng đánh một trận nguy hiểm; lớn tới mức, có thể quên đi hoài nghi trong lòng về trạng thái tinh thần Giang Dư Đoạt.
Có điều, bản thân như vậy, Trình Khác cũng không ngạc nhiên, hắn chỉ là rất ít khi đối với người khác như vậy mà thôi.
“Lá gan của anh quá lớn,” cha hắn thật lâu trước đây đã từng nói, “Gan anh lớn đến mức có thể tùy tâm sở dục, anh tùy tâm sở dục đến mức có thể buông bỏ đầu óc!”
Hắn vẫn luôn ngại ngùng hỏi cha, có phải muốn nói gan hắn lớn tới mức chen hết chỗ đầu óc rồi không.
Dù sao cũng chẳng phải lời hay ho gì, nhưng từ góc độ nào đó mà nói, e là cũng hơi có lý.
Điện thoại di động trên bàn vang lên, có cuộc gọi đến.
Trình Khác lấy điện thoại di động nhìn, là Giang Dư Đoạt.
Hắn nghe điện thoại: “Alo?”
“Anh có chuyện gì à?” Trong giọng Giang Dư Đoạt vẫn có tiếng gió, một câu nói lại đến một cơn gió, “Nếu anh không muốn nói với tôi thì tìm Trần Khánh, tôi không phải cho anh điện thoại nó rồi sao?”
“Tôi không sao.” Trình Khác nói.
“Vậy anh thêm tôi làm gì?” Giang Dư Đoạt hỏi, “Anh làm nổ tung bếp gas rồi đấy à?”
“Tôi tiện tay thêm chơi thôi,” Trình Khác cười, “Tôi nếu như không thêm cậu, cũng không biết cậu lại không biết xấu hổ như thế.”
Giang Dư Đoạt ngẩn người: “Cái đệch, tôi làm sao mà không biết xấu hổ?”
“Đại Thốn.” Trình Khác chép miệng.
“Không to à?” Giang Dư Đoạt nói, “Anh cũng không phải chưa nhìn thấy.”
“…Chuyện này liên quan đến to hay không à?” Trình Khác suýt nữa sặc, “Cậu to hay không còn phải viết lên tên chỉ sợ ai không biết à?”
“Vậy anh cũng không thể nói tôi không biết xấu hổ chứ thiếu gia,” Giang Dư Đoạt nói, “Chỗ chúng tôi còn có tên Đại Điểu đây này, chỉ có thể nói anh quá đơn thuần.”
Trình Khác sống hai mươi bảy năm, mới là lần đầu tiên bị một người nhỏ hơn mình mấy tuổi nói mình đơn thuần, tư vị trong lòng vô cùng phức tạp.
“Cậu đang ở đâu thế?” Hắn hỏi một câu.
“Đang tuần phố, thống kê thùng rác, xem có thiếu cái nào không.” Giang Dư Đoạt nói.
“Tôi cùng cậu đếm đi.” Trình Khác nói xong câu này chỉ muốn cúp điện thoại, nói ra câu nói ngu ngốc như vậy, chính hắn cũng thấy rùng mình.
“…Đừng, tôi đùa thôi,” Giang Dư Đoạt hơi do dự, “Tôi còn dẫn theo người đây, một đứa đàn em của tôi bị trộm, đang đi tìm lại.”
Trong đầu Trình Khác không hiểu sao chợt lóe lên câu nói của XX thẩm mỹ ô tô tiểu Trần 139XXXXXXXX.
“Giang hồ, thanh xuân của tôi.”
“Vậy…” Trình Khác không biết nên nói gì nữa.
“Anh thật sự không làm hỏng cái gì chứ?” Giang Dư Đoạt hỏi, “Có phải máy rửa bát hỏng rồi không?”
“Thật sự không, cái máy kia chỉ cần ấn một nút là rửa được, hỏng được cái rắm mà hỏng,” Trình Khác thở dài, than thở xong đột nhiên ngây người, “Sao cậu biết tôi mua máy rửa bát?”
Bên phía Giang Dư Đoạt không có tiếng, một lát sau mới nói: “Đây là địa bàn của tôi.”
“…À.” Trình Khác đáp một tiếng.
“Anh có phải vừa xem phim ma không?” Giang Dư Đoạt lại hỏi.
“Không,” Trình Khác cười, liếc mắt nhìn giờ, “Hay là tối nay cậu mời tôi ăn xiên nướng đi, ăn khuya.”