Thuốc Giải (Giải Dược)

Chương 35



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Trình Khác hỏi.

“Là… anh thích động vật nhỏ không?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Không thích.” Trình Khác trả lời thẳng thừng, “Sao thế?”

“…Anh đi tắm đi đã.” Giang Dư Đoạt nói, “Chốc nữa ăn cơm lại nói.”

“Được rồi, cậu ra khu thư giãn ngồi một lát đi,” Trình Khác quay người đi được hai bước liền dừng lại, có lẽ là quen thấy Giang Dư Đoạt trên người có vết thương, từ lúc Giang Dư Đoạt đi vào tới giờ, hắn mới đột nhiên nhận ra tay phải Giang Dư Đoạt quấn băng, “Tay cậu bị thương?”

“Ừm.” Giang Dư Đoạt đáp.

“Làm sao?” Hắn lại hỏi.

“Trên người tôi có vết thương không phải bình thường à?” Giang Dư Đoạt đi về khu thư giãn, cười nói, “Nếu liên tục mấy tháng không có vết thương gì mới là lạ.”

Trình Khác nhìn y chăm chú một lúc, cảm thấy từ vết thương này cho đến thái độ của Giang Dư Đoạt, đều có chút kỳ lạ, có điều hắn cũng không có ý truy hỏi tiếp, Giang Dư Đoạt vừa nhìn đã biết sẽ không có ý định nói cho hắn.

Nếu như là đánh nhau trên đường, Giang Dư Đoạt nhất định sẽ nói, hôm đó đàn em y bị cướp, y mang người đi tìm, nói rất tự nhiên trong điện thoại, hiện giờ thái độ như vậy, có lẽ là liên quan đến “bọn họ”.

Hiện giờ, Giang Dư Đoạt đã hoàn toàn tránh né “bọn họ”.

Trong phòng tắm tắm được một nửa, Trình Khác giơ tay lấy lọ dầu gội đầu, lúc ngón tay mò tới lọ dầu gội, cái lọ bị sờ lật, rơi từ trên giá xuống, hắn tiện tay đi xuống bắt lấy cái lọ.

May mà duỗi tay phải ra, cũng khá linh hoạt, bất cứ thứ gì trong phòng tắm công cộng rơi rồi hắn đều không muốn nhặt.

Lúc đổ dầu gội lên đầu, hắn đột nhiên dừng lại.

Giang Dư Đoạt thuận tay trái, ít nhất lúc đánh nhau, thói quen của y là dùng tay trái, điều này làm cho y lúc tấn công có thể chiếm được kha khá ưu thế, rất nhiều người không thể phòng ngự được tấn công từ tay trái.

Mặc dù trong lúc tay trái đang bị chiếm dụng, dùng tay phải rồi bị thương cũng không có gì kỳ quái… Nhưng Trình Khác cực kỳ rõ giá trị vũ lực của Giang Dư Đoạt, người có thể làm y không thể không dùng tay phải, thật sự quá ít.

Ngay cả lúc dao ở tay trái, Giang Dư Đoạt vẫn bị thương ở tay phải.

Trình Khác nghĩ thế nào cũng cảm thấy sai sai.

Lúc tắm xong thu dọn xong đi ra ngoài hắn vẫn chưa nghĩ ra, không có lý do gì có thể hoàn toàn thuyết phục được hắn, cho dù là hoài nghi hay tin tưởng, đều không có.

Giang Dư Đoạt ngồi cạnh bàn, cầm trà táo, ánh mắt có chút lơ đãng, bên cạnh là Tiểu Dương đang nói chuyện.

Trình Khác đi từ phòng tắm xuyên qua hành lang, xuyên qua hai hàng máy chạy bộ, cuối cùng đi qua khu máy tập, Tiểu Dương vẫn đang thao thao bất tuyệt, Giang Dư Đoạt cũng cứ cầm cốc như vậy, mặt vô cảm.

“Nếu như Giang tiên sinh có hứng thú…” Tiểu Dương nhìn thấy Trình Khác đi tới liền đứng lên, “Có thể cùng anh Trình tới, cùng tập thể hình cũng rất vui.”

“Cậu ta có lẽ không có thời gian,” Trình Khác đỡ lời giúp Giang Dư Đoạt, “Cậu ta bận lắm.”

“Thế nên mới cần tập luyện mà,” Tiểu Dương cười cười, “Vậy các anh đi trước.”

Sau khi Giang Dư Đoạt nghe thấy tiếng Trình Khác mới như tỉnh ngủ, đứng dậy từ trên ghế, quay người đi về phía cửa phòng tập.

“Hôm nay cám ơn cậu.” Trình Khác nói.

“Đừng khách sáo như vậy, anh Trình,” Tiểu Dương nói. “Em đưa các anh ra.”

“Không không không không.” Trình Khác nhanh chóng ngăn cản gã, “Cậu bận cứ đi đi, không cần tiễn.”

“Được rồi,” Tiểu Dương gật đầu, “Ngày kia gặp lại nhé anh Trình.”

Trình Khác đi ra cửa cũng không thấy Giang Dư Đoạt, xuống tầng đi ra đường mới nhìn thấy Giang Dư Đoạt đang đứng ven đường, miệng ngậm điếu thuốc, một mặt thiếu kiên nhẫn.

“Có phải là bảo cậu làm thẻ không?” Trình Khác đi được hai bước liền cảm thấy đầu như bị người đập một cái thùng đá, trong nháy mắt đông cứng lại.

“Tóc anh còn ướt à?” Giang Dư Đoạt giơ tay nắm tóc trên đầu hắn, đẩy hắn vào một cửa hàng bên cạnh, “Anh bị sao thế? Phòng tập thể hình không có máy sấy tóc à?”

“Tôi quên mất.” Trình Khác lạnh cóng đến mức da đầu mí mắt đều tê tê, “Ý tôi là có việc nên quên mất.”

“Nghỉ ở đây một lúc đi.” Giang Dư Đoạt lấy điện thoại ra, “Tôi gọi xe đến đây.”

“Tôi gọi đi,” Trình Khác cũng lấy điện thoại di động ra, “Tôi hình như có phiếu ưu đãi chưa dùng.”

Giang Dư Đoạt không nói gì, chỉ nhìn hắn.

“Sao thế?” Trình Khác hỏi.

“Anh còn dùng phiếu ưu đãi?” Giang Dư Đoạt nói, “Anh thế mà lại biết dùng?”

“Nói thừa,” Trình Khác nói, “Cái app này cứ nhắc tôi, tặng anh phiếu ưu đãi, phiếu ưu đãi của anh còn chưa sử dụng, anh còn X cái phiếu ưu đãi.”

“…X cái là bao nhiêu cái?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Không biết, không nhớ nữa,” Trình Khác mở app ra, nhấn hai lần, liếc mắt nhìn Giang Dư Đoạt, “Đệt.”

Giang Dư Đoạt dựa vào giá hàng nở nụ cười: “Quá hạn rồi đi.”

“Ừ, chắc vậy.” Trình Khác nhíu mày, “Không còn nữa.”

Giang Dư Đoạt cười nửa ngày: “Vậy là anh gọi xe hay vẫn tôi gọi đây?”

“Cậu gọi.” Trình Khác cực kỳ bực bội nhét lại điện thoại vào túi, cái thứ phiếu ưu đãi này, dùng một chút cũng không cảm thấy có ưu đãi gì, chút tiền lặt vặt, thế nhưng lại không dùng dễ dàng được nổi một lần, trên điện thoại nói là lần đầu tiên dùng, kết quả lại không có nữa, cái cảm giác này cực kỳ bực bội, giống như sắp chết đói rồi còn bị người ta cướp ăn.

Trong cửa hàng lò sưởi ấm áp, lúc xe tới, tóc Trình Khác cũng đã gần khô.

“Có gì muốn ăn không?” Lúc Giang Dư Đoạt lên xe liền hỏi hắn.

“Các cậu bình thường cùng bạn bè ra ngoài sẽ ăn gì?” Trình Khác hỏi.

“Thời tiết như này sẽ ăn lẩu,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi dẫn anh đi ăn lẩu canh cá chua* đi, trước Nhị Trọc từng làm việc ở đó, lẩu chính cống.”

“Được.” Trình Khác không biết có phải là bởi vì vừa tập thể hình xong hay không, lúc nghe thấy canh cá chua, nước miếng cũng tiết ra ào ạt.

“Vậy làm phiền bác tài cứ lái theo hướng bắc đi.” Giang Dư Đoạt nói địa chỉ với tài xế, “Từ cái giao lộ có bãi đậu xe kia đi vào là được.”

Lúc Trình Khác nghe thấy địa chỉ liền đột nhiên nhướng đầu mạnh một cái.

Giang Dư Đoạt ngồi cạnh tài xế nghiêng đầu ra sau: “Sao thế?”

“Không.” Trình Khác nói.

Giang Dư Đoạt không hỏi lại hắn nữa, cùng tài xế nghe hài kịch trong radio, thỉnh thoảng cười vài tiếng,

Trình Khác liên tục nhìn chằm chằm vào gò má Giang Dư Đoạt, không lên tiếng cũng không nhìn sang chỗ khác.

Sau khi xuống xe hắn đứng sững ở ven đường một lúc, ở chỗ này hơn hai mươi năm, hắn cho tới giờ cũng chưa từng đi qua con đường này.

“Thiếu gia,” Giang Dư Đoạt kề sát bên tai hắn nhẹ giọng hỏi, “Đổi chỗ khác cũng được, bọn họ còn có chi nhánh, ở ngay…”

“Không cần đổi,” Trình Khác nói, “Cứ chỗ này đi, tôi đói rồi.”

“Loại quán nhỏ trong ngõ này,” Giang Dư Đoạt dẫn hắn thuận đầu ngõ đi vào, “Sẽ không đụng phải người quen.”

Trình Khác liếc mắt nhìn y, Giang Dư Đoạt nhìn qua thật không giống người nhạy cảm như vậy.

“Nhà anh ở chỗ nào?” Giang Dư Đoạt cười cười.

“Đoán xem.” Trình Khác nói.

Giang Dư Đoạt xoay người, chậm rãi lùi lại, chỉ về bên kia con đường bọn họ đi tới: “Chỉ có thể là bên kia, là mấy tòa biệt thự sớm nhất ở chỗ này, tất cả đều là tòa biệt lập có sân sau.”

“Ừ.” Trình Khác đáp một tiếng.

“Vậy trước kia anh tới đây rồi sao?” Giang Dư Đoạt nói, “Hai con đường này, có nhiều hàng không đáng chú ý nhưng ăn lại ngon.”

“Chưa từng.” Trình Khác nhìn phía trước, “Tôi từ giao lộ đi qua mấy lần, xe không lái vào được.”

“Địa phương ngay cửa nhà,” Giang Dư Đoạt nói, “Còn phải để người ngoại địa như tôi tới giới thiệu cho anh.”

“Cậu từ… đâu tới?” Trình Khác hỏi.

“Không nhớ nữa.” Giang Dư Đoạt nói.

Rẽ xong liền nhìn thấy quán lẩu canh cá chua kia, so với các hàng khác, diện tích hàng này rất rộng.

Trình Khác nhìn cái lều vải lớn dựng lên trước cửa: “Cái gì đây?”

“Người ngồi chờ đều ở đây,” Giang Dư Đoạt nói, “Chúng ta cũng vào chờ, chờ một lát là có bàn.”

“Hàng như này còn phải chờ bàn à?” Trình Khác hơi giật mình, “Cứ như thế chen vào lều à?”

“Đến đây đi,” Giang Dư Đoạt cầm lấy tay hắn kéo vào trong rèm, “Trải nghiệm cuộc sống muôn màu.”

Bên trong lều rất ấm áp, dây điện nối vào trong quán, có điều hòa không khí, còn đặt vài cái máy sưởi nhỏ.

Giang Dư Đoạt đi lấy số: “Chắc khoảng nửa tiếng nữa.”

“Ừm.” Trình Khác gật đầu.

Hai người bọn họ tìm hai cái ghế ngồi xuống, Giang Dư Đoạt chỉ bên ngoài: “Anh nếu đói, tôi gọi trước gì đó cho anh ăn.”

“Không đến mức,” Trình Khác cười, “Chủ yếu là buổi chiều tập ba tiếng có hơi đói.”

“Tập cùng tên nói lắm kia?” Giang Dư Đoạt nói.

“Ừ,” Trình Khác gật đầu, nghĩ nghĩ lại cười, “Cậu không bị cậu ta nói đến mức làm thẻ à?”

“Tôi cũng không phải anh, nếu như là cô nàng nào đấy lên sân khấu nói với tôi một trận như thế, tôi còn có thể mơ mơ hồ hồ,” Giang Dư Đoạt nhíu mày, lông mày vừa mới giãn ra được chút lại nhíu lại, “Ê thiếu gia, anh đi tập thể hình…có phải là, ách…”

“Không phải.” Trình Khác nói.

“Không phải cái gì?” Giang Dư Đoạt nhìn hắn.

“Cậu muốn ám chỉ cái gì đấy đúng không?” Trình Khác chép miệng.

“Thôi,” Giang Dư Đoạt nín nửa buổi, cắn răng phất tay, “Cứ hỏi mãi cái này không lịch sự đúng không.”

“Không sao,” Trình Khác không nhịn được vui vẻ, “Tôi không ngại, tôi sợ cậu hỏi xong lại buồn nôn.”

“Không, tôi không buồn nôn anh, tôi cũng không…Tôi cũng không thấy người khác buồn nôn, tôi chỉ có hơi không tự nhiên,” Giang Dư Đoạt đẩy ghế nhích lại phía hắn, nhỏ giọng nói, “Ai, hôm nọ tôi đến cửa hàng hoa, ông chủ kia…”

“Hả,” Trình Khác nghiêng đầu về phía y, cũng nhỏ giọng theo, “Ông chủ làm sao?”

“Ông chủ là một người,” Giang Dư Đoạt hắng giọng, nhanh chóng nói một câu, “Đáng yêu xinh đẹp.”

“… Cậu không định để yên đúng không?” Trình Khác sặc, thật không biết nên nói gì, “Mỗi một câu đáng yêu xinh đẹp, cậu chưa tìm cho tôi một người có phải vẫn cảm thấy chưa hoàn thành tâm nguyện đúng không?”

“Tôi không phải có ý như thế, đệt!” Giang Dư Đoạt nhìn chằm chằm hắn, “Tôi chỉ muốn nói, ông chủ kia đầu tiên tôi cho là nam, cuối cùng lúc nhìn lại thấy là nữ, sau đó phát hiện thật sự là đàn ông, trang điểm còn rất đẹp.”

“Sau đó thì sao?” Trình Khác hỏi.

Nếu đổi là một người khác ngồi đây, hắn sẽ không nhẫn nại như vậy, nhưng Giang Dư Đoạt không giống như thế, lúc Giang Dư Đoạt không ngừng tò mò mấy thứ này, không hề biểu hiện ra hiếu kỳ cùng khinh thường, mà chỉ đơn giản là mê man không rõ.

Đáng yêu chết đi được.

Làm người ta quên đi rất nhiều vấn đề khác.

Tỷ như chuyện “bọn họ” đột nhiên bị lảng tránh, tỷ như tay phải y bị thương, tỷ như rốt cuộc tâm lý Giang Dư Đoạt có vấn đề gì hay không, tỷ như đi cùng y liệu có thể gặp nguy hiểm hay không.

“Sau đó gì?” Giang Dư Đoạt lại kéo ghế lại gần hắn, gần như dính sát bên, “Tôi chỉ muốn hỏi, anh có phải thích kiểu như vậy không?”

“Tôi từng nói rồi à?” Trình Khác hỏi, “Đáng yêu xinh đẹp.”

Giang Dư Đoạt nhìn hắn, tựa như đang nhanh chóng hồi tưởng lại.

Trình Khác dựa lưng vào ghế không nói gì, chỉ nhìn mắt y.

Giang Dư Đoạt cực kỳ không câu nệ này nọ, cộng thêm vết sẹo trên mặt kia trông lại càng hổ báo, một câu nói ra không vừa ý sẽ không thèm để ý đến cảm xúc người khác luôn, nhưng ánh mắt thì không như vậy.

Đặc biệt lúc này, trông vô cùng đơn giản, đơn giản đến mức người ta nhìn không thấu.

Cũng không thể nào tưởng tượng được người có ánh mắt như vậy, lại có tuổi thơ kinh hoàng đến thế nào.

“Chưa từng nói,” Giang Dư Đoạt vỗ đét lên đùi hắn một cái, “Mẹ nó, là em trai anh nói!”

“À,” Trình Khác xoa xoa đùi, “Thế nên lần sau đừng hỏi tôi nữa, cậu đi hỏi Trình Dịch đi.”

“Nhưng lúc tôi hỏi anh, anh cũng quá là…” Giang Dư Đoạt nói.

“Chuyện này mẹ nó giống cậu tự lý giải đáng yêu xinh đẹp gì đó à?” Trình Khác cạn lời.

“…Tôi hiểu rồi.” Giang Dư Đoạt nghĩ một chút, bỗng nhiên tỉnh ngộ chỉ vào hắm. “Anh không thích đáng yêu xinh đẹp, anh là thích đáng yêu kiểu như huấn luyện viên Dương kia.”

Trình Khác nhìn y gần mười giây, mới thở dài: “Đi chết đi.”

“Tôi nói đúng rồi đúng không?” Giang Dư Đoạt nói, “Bình thường tìm huấn luyện viên riêng, phải tìm kiểu người mình thích, tôi nếu đi tập thể hình, sẽ tìm huấn luyện viên nữ nào xinh đẹp dáng ngon một chút, cùng nhau tập sẽ vui hơn đúng không, Lư Thiến lúc trước đi tập, chỉ vì trong mấy người huấn luyện không có kiểu ngoại hình chị ấy thích, đổi đến ba phòng tập.”

Trình Khác nhìn y phân tích một hồi, đột nhiên có hơi muốn sờ sờ mặt y một chút.

Vì cố đè nén loại kích động phát điên của mình, Trình Khác đút tay vào túi.

“Có điều cái người Dương kia,” Giang Dư Đoạt thở dài, “Không nói gì thì không sao, vừa mở mồm ra có thể làm người ta phiền chết, lải nhải lải nhải… Tôi cũng là nể mặt anh, nếu không tôi đã sớm bảo cậu ta ngậm miệng lại.”

“Đừng có lo hộ tôi,” Trình Khác cũng thở dài, “Tôi tiện tìm một huấn luyện viên thôi, vừa khéo trước đây cậu ta quen biết tôi, cậu nghĩ ra đâu mà lắm thế.”

“Vậy rốt cuộc anh thích kiểu gì?” Giang Dư Đoạt tặc lưỡi, “Tôi hỏi anh mấy lần rồi, chuyện này cũng có gì khó nói đâu.”

“Vậy cậu thích loại con gái nào?” Trình Khác cười cười.

Câu hỏi này làm Giang Dư Đoạt sững lại, suy nghĩ hồi lâu mới trả lời một câu: “Mặt đẹp, ngực to eo thon.”

“Trẻ con.” Trình Khác cười nói.

Cái kiểu trả lời chỉ nhìn vóc người khuôn mặt này, nghe là biết, Giang Dư Đoạt chưa từng yêu đương gì.

Thật thần kỳ, một lão đại vang dội như thế, 21 tuổi mà chưa từng yêu ai.

“Anh không phải trẻ con,” Giang Dư Đoạt nhìn hắn, “Vậy người trung niên ba tuổi rưỡi như anh, thích loại nào?”

Trình Khác nhìn y không nói gì.

Giang Dư Đoạt cũng không nói gì, cứ nhìn hắn chờ hắn trả lời.

Trừng nhau một lúc sau, Giang Dư Đoạt đột nhiên ngồi thẳng dậy: “Đệch?”

Ngay lúc Giang Dư Đoạt phát ra âm thanh kinh ngạc này, Trình Khác đã hối hận, hắn không muốn hiện giờ đưa ra ám chỉ gì, thậm chí cũng không nghĩ cần phải đưa ra ám chỉ gì.

Giang Dư Đoạt thẳng như củ từ gậy sắt, hơn nữa kể cả không đến mức sợ hãi, nhưng loại kinh ngạc cả ngày này, nếu đưa ra ám chỉ gì, quan hệ bạn bè lúng túng có lẽ cũng chẳng tiếp tục được nữa.

Nhưng hiện giờ, Trình Khác cũng không còn đường lui nữa, chỉ mong phía sau câu “Đệch” này của Giang Dư Đoạt không liên quan gì đến suy đoán của hắn.

“Anh không phải là…” Giang Dư Đoạt hơi do dự chỉ vào mình, “Thích kiểu người như tôi chứ?”

Lúc Trình Khác nhìn thấy y chỉ vào chính mình, tim đã như ngừng đập, nhưng đến lúc nghe thấy Giang Dư Đoạt nói là “kiểu người như tôi” chứ không phải “tôi”, hắn đột nhiên có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

“Kiểu người như cậu là kiểu gì?” Hắn hỏi.

“Là…” Giang Dư Đoạt bị câu hỏi ngược này làm bất ngờ, cúi đầu nhìn chính mình một lúc, “Chỉ loại như tôi… loại…”

Trình Khác cười cười.

“Cút mẹ nhà anh đi,” Giang Dư Đoạt có lẽ không thể nào nói rõ mình là kiểu người gì nên có hơi mất mặt, không nhịn được chép miệng, “Anh nói đi, đúng hay không.”

“Cũng không khác lắm.” Trình Khác gật đầu cười.

Giang Dư Đoạt nhìn hắn một lúc, thở dài: “Vậy thưởng thức của anh cũng chả ra sao.”

“Thưởng thức của tôi sao lại không ra sao?” Trình Khác hỏi.

“Dù gì cũng một thiếu gia,” Giang Dư Đoạt nói, “Thích loại người như tôi, anh nói xem, là Bát Phiết, Trần Khánh, Nhị Trọc, Đại Bân… Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy anh có phải có thương tổn gì về tinh thần không.”

…….

Trình Khác cảm thấy cuộc hội thoại này thật sự không thể tiếp tục nổi nữa, tư duy Giang Dư Đoạt một khi đã chệch ray, năng lực lái so với Trần Khánh còn mạnh mẽ bướng bỉnh hơn nhiều.

“Cậu hôm nay tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?” Trình Khác chỉ có thể chuyển chủ đề.

“À, suýt nữa quên mất,” Giang Dư Đoạt hơi ngượng ngùng, “Tôi chỉ là … muốn hỏi thử, tôi có thể để con Miu ở nhà anh được không…”

“Cái gì?” Trình Khác ngẩn người.

“Chỉ hai ngày thôi,” Giang Dư Đoạt nhanh chóng giơ hai ngón tay, “Mẹ Lư Thiến muốn về nhà cũ ở, tôi phải ra ngoài ở hai ngày, con Miu không biết để đâu.”

“Nhà cũ?” Trình Khác sửng sốt một lúc mới phản ứng được lại, “Chỗ cậu ở bây giờ là phòng của Lư Thiến?”

“Ừ,” Giang Dư Đoạt gật gật đầu, “Ngạc nhiên lắm à?”

“Tôi vẫn nghĩ là nhà cậu.” Trình Khác nói.

“Anh có phải không có khái niệm gì về tiền không đấy?” Giang Dư Đoạt hỏi, “Đừng nói tôi, như anh bây giờ, căn nhà kia anh mua được à? Một căn hai phòng ở đoạn đường đó, còn ở tầng một, phía sau còn có gian nhà nhỏ.”

“Đặt trước* cũng xấp xỉ.” Trình Khác nghĩ.

*đặt trước: là khoản tiền thanh toán trước khi mua những thứ có giá trị lớn như nhà hay xe, thường là 20% – 30% tổng số tiền phải trả.

Giang Dư Đoạt nhìn hắn một lúc, dựa vào ghế: “Tôi không mua nổi, cứ một đám lưu manh như thế, ai cũng không mua nổi.”

“Tôi cũng không phải có ý đó, mua nổi hay không.” Trình Khác đột nhiên hơi khó chịu, “Tôi là chưa từng nghĩ đến chuyện này.”

“Trực tiếp ngầm thừa nhận là mua được đi.” Giang Dư Đoạt ngoắc khóe miệng.

“Nghĩ theo thói quen thôi.” Trình Khác cười cười, “Tôi giờ cũng đang thuê phòng đây.”

Hai người trầm mặc một lát, Giang Dư Đoạt mới nghĩ tới chủ đề chính, “Có được không?”

“Tôi nhớ không nhầm,” Trình Khác lấy điện thoại ra, mở một bức ảnh chụp hợp đồng trong album, “không được bên giáp cho phép, bên ất không được chăn nuôi bất kỳ động vật gì dưới bất cứ hình thức nào…”

“Con mẹ nó, anh đến hợp đồng cũng còn chụp lại, không có việc gì lôi ra học thuộc à,” Giang Dư Đoạt giơ tay chắn màn hình, “Bên giáp hiện giờ cho phép rồi.”

“Tôi chưa từng nuôi mèo, tôi cũng không biết phải nuôi thế nào.” Trình Khác nói.

“Tôi nói cho anh, việc rất ít, cho nó ăn là được, tự nó biết đi ngoài,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi đưa đồ của nó sang nhà anh, ổ, chỗ đi vệ sinh, thức ăn cho mèo các thứ.”

Trình Khác nhìn y, hắn phát hiện trong lúc Giang Dư Đoạt nói những lời này, trong giọng nói đã có chút cầu xin, khiến người ta không hiểu sao lại mềm lòng, chuyện chăm sóc mèo đối với y hẳn là chuyện vô cùng quan trọng.

“Sao lại muốn để ở nhà tôi?” Trình Khác hỏi.

“Không để ở nhà Trần Khánh được, người khác tôi không yên tâm,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi còn sợ bọn nó làm mất mèo.”

“Ngộ nhỡ tôi…” Trình Khác chưa từng nuôi mèo, hắn thật sự không biết mình có thể trông nổi không, ngộ nhỡ hắn làm mất, Giang Dư Đoạt sốt sắng như thế, hắn còn sợ Giang Dư Đoạt mang dao đến chẻ hắn ra làm đôi.

“Anh sẽ không,” Giang Dư Đoạt cười cười, “Anh tuy là cái gì cũng không biết, nhưng chuyện này nếu anh đáp ứng, sẽ không phạm sai lầm.”

Trình Khác nhìn y: “Chắc chắn vậy?”

“Cảm giác của tôi rất chuẩn.” Giang Dư Đoạt nói.

Trình Khác thật sự muốn nói cảm giác của cậu thật ra cũng không chuẩn lắm đâu.

“Được không?” Giang Dư Đoạt lại hỏi.

“Vậy hai hôm đó cậu ở đâu?” Trình Khác hỏi.

“Khách sạn,” Giang Dư Đoạt nói, “Tôi ở đâu cũng không thành vấn đề, chỉ là khách sạn không cho mang mèo, còn dễ chạy mất.”

Lúc Giang Dư Đoạt nói những câu này không hề có cảm xúc gì, nói rất bình thường, cũng rất tự nhiên, nhưng Trình Khác không biết hiện giờ mình đột nhiên nhạy cảm hay vì nguyên nhân gì khác, luôn cảm thấy tâm lý nhói lên, không hiểu ra sao cứ nghĩ tới đứa trẻ mười tuổi ngủ ở một bên cầu năm đó…

“Hay là…” Trình Khác nói có hơi khó khăn, “Cậu hai hôm nay đến ở chỗ tôi đi.”

“Hả?” Giang Dư Đoạt nhìn y ngẩn người.

“Là không cần đến khách sạn nữa,” Trình Khác bị y nhìn không dễ chịu, đặc biệt sau khi Giang Dư Đoạt nói ra “kiểu người như tôi”, phản ứng như này làm hắn cực kỳ lúng túng, hắn lại nói thêm, “Dù sao cũng chỉ có hai ngày, ngủ ghế sofa hay sàn nhà gì cũng được, so với khách sạn vẫn thoải mái hơn chút chứ.”

Ngủ ghế sofa, sàn nhà thoải mái hơn khách sạn?

Không phải chứ.

Trình Khác hiện giờ cực kỳ muốn cầm cái ghế đập lên đầu Giang Dư Đoạt, làm y quên luôn đoạn ký ức này đi.

“Tôi…hay là cứ ở khách sạn đi.” Giang Dư Đoạt nói.

Lượn con mẹ nhà cậu đi.

Trình Khác lúc này chỉ muốn cầm cái ghế đập lên đầu mình, mẹ nó hắn tự nhiên thừa cơm hỏi một câu như vậy, cứ như thằng ngốc.

_________________________________________________

*lẩu canh cá chua:

chapter content