Ngày thứ tư Giang Dư Đoạt bỏ trốn, muốn làm chết cậu ta.
Lúc thay cát mèo, Trình Khác có hơi mất tập trung, cát bị văng ra ngoài một ít.
“Tao ném mày qua nhà Trần Khánh thôi,” Hắn thở dài, “Hầu hạ mày đúng là đáng ghét mà.”
Miu chậm rãi xoay người trên ghế sofa.
“Anh mày không biết bao giờ mới về, nói không chắc…còn không về nữa,” Trình Khác quét sạch sẽ cát mèo trên sàn, ngồi vào ghế sofa, “Tao cũng không thích động vật nhỏ lắm, tao cực kỳ không có lòng thương.”
Miu nhảy lên lưng hắn, rồi nằm úp sấp lên vai hắn.
“Vẫn chẳng có tin tức của cậu ấy,” Trình Khác lấy điện thoại di động mở ra, theo thói quen đầu tiên gọi cho Giang Dư Đoạt, nghe thấy “số máy” đã ngắt cuộc gọi, “Mày cảm thấy liệu cậu ấy có thể nào không đi xa, chỉ trốn ở xung quanh không?”
Trên cây ngoài cửa sổ, đã có thể thấy từng mảng chồi non xanh lục long lanh hơn cả ánh nắng, Trình Khác đứng phía sau rèm cửa sổ, nhìn chằm chằm mọi chỗ khuất có thể giấu người một lần.
Chẳng phát hiện được bất kỳ thứ gì.
Miu nằm trên bả vai hắn meo một tiếng.
“Cậu ấy không lo à?” Trình Khác nói, “Lúc cậu ấy không ở đây, có người tới tấn công tao.”
Miu không hề trả lời hắn.
Đúng đấy, không lo lắng sao?
Chắc là không lo lắng.
La tỷ từng nói, Giang Dư Đoạt biết mình bị bệnh, trong tiềm thức cũng biết đâu là ảo giác, cho nên… Giang Dư Đoạt biết hắn không gặp nguy hiểm.
Có lẽ đối với Giang Dư Đoạt, nguy hiểm Trình Khác phải đối mặt cũng chỉ có y.
Chỉ cần y đi rồi, Trình Khác sẽ an toàn.
Điện thoại di động trên bàn vang lên một tiếng, Trình Khác đứng trước cửa sổ hồi lâu, rồi như chớp mà lao đến bên bàn cầm điện thoại lên.
“Alo!” Lúc nhận điện thoại, tiếng chuông thứ hai còn chưa vang xong, hắn thậm chí còn không thấy rõ người gọi tới là ai.
“Anh có rảnh không?” Nghe thấy bên trong truyền đến giọng của ba, hắn mới sửng sốt vài giây, đưa điện thoại đến trước mắt nhìn.
Trên màn hình đúng là số của ba.
Hắn lấy lại bình tĩnh, cố giữ cảm xúc trong nháy mắt tuột dốc không phanh, tránh để giọng mình tụt xuống: “Ba à, có chuyện gì thế?”
“Anh có thời gian thì ra ngoài tâm sự.” Ba nói.
“Hôm nay con…bận lắm,” Trình Khác hơi do dự, hai ngày nay việc trong cửa hàng còn chưa đi vào quỹ đạo, hắn ngày nào cũng phải qua, ở mãi tới lúc đóng cửa mới đi về.
“Tôi ở ngay chỗ ngã ba,” Ba nói, “Chỗ này có quán cafe.”
Trình Khác nhíu mày, hắn đã đoán được nguyên nhân ba tìm hắn, có lẽ là vì ghi âm của Trình Dịch, ba bảo hắn nghe xong thì liên hệ lại, nhưng hắn vẫn chưa từng liên lạc lại.
Hắn cũng không muốn đưa ghi âm cho ba, hắn không biết ông nghe xong sẽ dùng cách gì xử lý, nếu như xử lý không đúng, sẽ càng làm mâu thuẫn giữa hắn và Trình Dịch trở nên gay gắt, hắn thật sự không muốn có một sợi tơ quan hệ nào với Trình Dịch nữa.
Lại nói trạng thái của hắn bây giờ, căn bản cũng không thừa tinh lực để nói chuyện với cha.
Hắn ngày nào cũng mất ngủ, khó khăn lắm mới ngủ được một lúc, sáng sớm tỉnh dậy, thứ đầu tiên cảm nhận được lại là phiền muộn.
“Năm phút.” Ba nói
“Hôm khác đi,” Trình Khác bóp trán, “Con hiện giờ…”
“Tôi đã ở quán cafe rồi.” Ba nói, “Anh định bảo tôi đi à?”
Trình Khác nhíu mày không nói gì.
“Mất của anh mười phút thôi.” Ba nói.
Trình Khác hơi do dự, còn chưa mở miệng, ba đã dập điện thoại.
Hắn cầm điện thoại, sửng sốt một lúc rồi vẫn đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên trong bao nhiêu năm, từ lúc hắn trở thành một tên vô dụng đến giờ, ba dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn.
Bên trong cứng rắn lại mang theo thỏa hiệp.
Điều này làm Trình Khác giật mình.
Có điều lúc đi vào quán cafe nhìn thấy ba, vẻ mặt của ba hiển nhiên còn kinh ngạc hơn hắn nhiều lắm.
“Anh đi vác gạch đấy à?” Ba cau mày nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Hay là đi lò than.”
“Bới thùng rác.” Trình Khác ngồi xuống, hắn biết bản thân giờ nhìn có hơi thảm.
“Anh bận bịu bên cửa hàng kia với Hứa Đinh?” Ba nhìn hắn hỏi một câu, “Bận đến như vậy?”
Trình Khác không nói gì, cũng không hỏi ba từ lúc nào đã biết đến chuyện này.
“Chuyện này không cần phải chủ đích điều tra, lúc mấy đứa khai trương, lão Lý cũng đi, tôi còn có thể không biết à,” Ba nói, “Thằng nhóc Hứa Đinh này, chính là muốn để tôi biết.”
Trình Khác vẫn im lặng, hắn cũng không nghĩ tới, Hứa Đinh mời cả Lý tổng là vì điều này.
“Bây giờ không ai điều tra anh, tôi cũng bảo Tiểu Dịch không được điều tra anh nữa,” ba nói, “Anh lớn như vậy, tôi mới là lần đầu nghe anh đe dọa người ta.”
“Con đe dọa ai?” Trình Khác cau mày.
Ba cười, không nói gì.
Trình Khác nhớ lại một chút những chuyện hôm đó, lúc đang nói đến chuyện Trình Dịch điều tra hắn, hắn liền nói một câu, nếu như hắn điều tra bạn gái Trình Dịch gì đó…
Câu nói này vào tai cha, hẳn là thành đe dọa đi.
Trình Khác thở dài, không biết có phải ở cùng với Giang Dư Đoạt lâu quá rồi không, nhiễm luôn thẳng thắn của y.
Cút mẹ mày đi Giang Dư Đoạt.
“Chuyện Tiểu Dịch,” ba nói vào đề tài chính, “Anh có gì muốn nói với tôi không?”
“Ba cần con nói gì?” Trình Khác nói, “Con chỉ thấy, ba với nó mới cần nói chuyện cho rõ ràng.”
“Nói chuyện gì? Tôi và nó ngày nào chả gặp nhau, tối còn ăn cơm cùng nhau, còn có nhu cầu nói chuyện gì?” Ba nói.
“Bỏ đi.” Trình Khác cúi đầu nhấp một ngụm nước chanh.
“Anh nói gì đi, hai cha con ta lâu rồi chưa trò chuyện.” Ba nói.
“Ba,” Trình Khác nhìn ông, “Thật ra hai ta xưa nay cũng đâu có trò chuyện gì.”
Ba mặt không thay đổi nhìn chăm chú hắn hồi lâu, “Tôi phát hiện anh…thay đổi không ít, hôm nay, lần đầu tiên tôi cảm thấy anh có lẽ không định về nhà thật.”
Trình Khác đặt cốc xuống, đây có lẽ là nguyên nhân hắn nghe thấy bên trong giọng nói của cha có thỏa hiệp.
“Anh thấy thế nào mới là trò chuyện?” Ba hỏi, “Hoặc là, cần trò chuyện gì? Bây giờ tôi muốn nói chuyện với anh, còn phải xin anh à! Sao, cảm thấy tôi không biết cách nói chuyện?”
Ba trên phương diện làm ăn vẫn luôn cứng rắn, hai bàn tay trắng gây dựng sự nghiệp, cũng lâu lắm rồi, đối nội đối ngoại đều là cùng một trạng thái, cho dù đến tận bây giờ, ông cảm thấy được có vài việc đã thay đổi, thái độ vẫn cứ sắc bén như vậy.
“Muộn rồi, tại sao con lại cảm thấy ba bất công, tại sao con cảm thấy trong mắt ba không còn gì cả,” Trình Khác nói, “Tại sao Trình Dịch cũng cảm thấy ba bất công, tại sao nó cũng sẽ cảm thấy nó còn lâu mới có thể làm ba hài lòng, phải đuổi con ra khỏi nhà, đánh đến không dậy nổi nữa mới yên tâm? Bây giờ mới nói, quá muộn rồi!”
Ba nhìn hắn, trầm mặc một lúc: “Cạnh tranh ở đâu cũng có.”
“Đây không phải là cạnh tranh,” Trình Khác nén giọng, nhưng vẫn không thể khống chế được cảm xúc bất ổn mấy ngày nay, hắn nhìn ba chằm chằm, “Đây là chém giết! Ba châm ngòi chiến đấu giữa con và Trình Dịch, con không muốn tham gia, con chính là đồ bỏ đi, nhưng nó lại vẫn muốn đấu, ở trong lòng ba cũng vĩnh viễn không thể nào thắng được.”
Ba nhíu mày.
“Nó hi vọng con chưa từng được sinh ra,” Trình Khác nói, “Con hy vọng cả đời này không có một chút quan hệ nào với nó nữa, đây là thứ ba muốn sao, cạnh tranh?”
Ba nhìn hắn, trong ánh mắt có bất mãn, còn có nghi hoặc.
“Con thật sự sẽ không về nhà nữa,” Trình Khác nói, “Con hiện giờ rất thoải mái.”
“Với thằng bạn trai kia của anh?” Giọng ba đột nhiên lạnh đi, “Ở cùng một thằng như vậy, là phản kháng của anh, hay là lựa chọn của anh?”
“Con xưa nay chưa từng phản kháng.” Trình Khác cười.
Ba nói: “Anh với cái thằng Giang Dư Đoạt kia, là nghiêm túc à?”
“Cuối tuần trước ba hỏi con, nói không chừng con còn không dám chắc chắn như vậy,” Trình Khác nói, “Hiện giờ ba hỏi, con có thể trả lời một câu, con nghiêm túc.”
“Anh có nghĩ tới thằng đó là người bệnh tâm thần có khuynh hướng bạo lực hay không? Nói khó nghe chính là người điên vì võ,” Ba nói, “Anh có biết anh tự đặt mình trong hoàn cảnh nguy hiểm thế nào không?”
“Hiện giờ con chẳng nguy hiểm chút nào,” Trình Khác nghe thấy Giang Dư Đoạt liền đột nhiên thấy ngực khó chịu, “Cậu ấy đi rồi.”
Ba ngẩn người.
“Cứ như vậy đi, ba.” Trình Khác đứng lên, “Con không có tâm trạng hàn huyên gì nữa, con còn phải qua cửa hàng, mấy hôm nay thật sự bận lắm.”
“Đưa cái USB kia cho tôi.” Ba nói.
“Ba muốn nghe thật à?” Trình Khác nói, “Nếu như ba không thể bảo đảm thất vọng với con đến cùng, thì đừng nghe, bất kỳ áp lực nào ba tạo cho Trình Dịch đều sẽ trở thành động lực để nó không buông tha con, con không có hứng thú với kiểu chém giết không ngừng này.”
Trình Khác sờ túi, lấy ra một gói giấy ăn, rút một tờ ra, vẫy trên không trung hai lần, sau đó bỏ lại trước mặt ba: “Đây là cờ hàng của con.”
Không chờ ba mở miệng lại nữa, hắn quay người đi ra khỏi quán café.
Bà chủ đi theo, bỏ bốn quả quýt lên bàn, “Nhóc này, đừng chê tôi đáng ghét…dứa trẻ như cậu tôi thấy nhiều rồi.”
Giang Dư Đoạt nhìn bà một cái, không nói gì.
“Thất tình đúng không? Nếu không cũng là chán ghét công việc…” Bà chủ nói, “Mâu thuẫn với gia đình, người trẻ tuổi, cũng chỉ có mấy chuyện tầm thường này.”
Giang Dư Đoạt kéo khóe miệng, cầm một quả quýt tới chậm rãi bóc vỏ.
“Không có gì là không qua được, thời gian là liều thuốc tốt nhất,” bà chủ nói, “Mấu chốt là cậu phải lên tinh thần.”
“Ừm.” Giang Dư Đoạt gật đầu cho qua.
“Hôm nay trời quang mây tạnh,” bà chủ nói, “Ra ngoài chút đi, đừng cứ suốt ngày ngộp trong phòng, không bệnh cũng nghẹn ra bệnh, ít nhất cũng kéo rèm cửa ra, cho sáng phòng chút, cậu cũng thoải mái hơn.”
Bà chủ đi qua định kéo hộ rèm ra, Giang Dư Đoạt ngẩng đầu lên: “Đừng nhúc nhích.”
Bà chủ ngừng lại, quay đầu nhìn y, trên mặt, dưới vẻ giật mình còn mang theo nỗi sợ mơ hồ.
“Tôi muốn đi ngủ,” Giang Dư Đoạt biết giọng điệu mình cũng không quá thân thiện, liền tìm một lý do cho mình.
“Vậy cậu…ngủ đi.” Bà chủ sững sờ tại chỗ mấy giây, rồi quay người ra khỏi phòng.
Giang Dư Đoạt tiếp tục bóc quýt.
Ăn xong một quả quýt, y mới đứng lên, đi tới bên cửa sổ, từ khe rèm cửa nhìn ra bên ngoài.
Không mưa, ánh nắng chói chang.
Tầm mắt y đảo qua góc.
Bóng tối trước đây đã được ánh nắng lấp đầy, có hơi chói mắt.
Mà người vẫn luôn đứng trong bóng tối, đã rời đi.
Giang Dư Đoạt híp mắt lại.
Bọn họ đi rồi.
Giang Dư Đoạt ăn sạch bữa trưa bà chủ mang tới, lại bóc thêm một quả quýt, rồi mở cửa phòng ra.
Đây là ngày đầu tiên trong mấy ngày, y bước ra khỏi căn phòng này.
Trong hành lang có hơi tối, bầu không khí xa lạ.
Lúc đóng cửa, cửa phòng đối diện mở ra, một chị gái thò đầu ra nhìn y: “A, phòng này còn thật sự có người ở?”
Giang Dư Đoạt không nói gì, nhìn cô.
“Giờ cậu ra ngoài mặc như này không được đâu,” chị gái còn nói, “Hôm nay trời ấm lên rồi, cậu mặc như này chốc nữa toát mồ hôi cả người cho xem.”
Giang Dư Đoạt cởi áo khoác Trình Khác ra, khoát lên cánh tay, rồi quay người đi.
“Ai, người này có khi là người câm…” Phía sau còn truyền tới tiếng bà chị kia đè giọng, có lẽ là đang nói chuyện với người trong phòng.
Bà chủ ở quầy lễ tân cũ nát dưới tầng một, lúc nhìn thấy y rất giật mình, nhưng không nói gì.
Giang Dư Đoạt do dự mấy giây, quay đầu nhìn bà: “Quýt ngọt lắm.”
“A, đúng không?” Bà chủ nở nụ cười, “Chỗ tôi còn có, chốc nữa cậu về tôi đưa cho cậu thêm mấy quả.”
Giang Dư Đoạt gật đầu, đi ra khỏi nhà trọ.
Nơi này, mặt trời không bình thường lắm, cho dù vẫn đang là mùa xuân, vừa hơi hơi đề xuống, ánh nắng đã lập tức trở nên chói mắt, Giang Dư Đoạt lấy kính râm ra đeo lên.
Y đi tới bên kia đường, xoay người lại.
Từ chỗ này có thể nhìn thấy cửa sổ trước căn phòng y ở.
Nhìn từ bên ngoài, mặt trước đống phòng trọ này trông càng cũ nát, đèn bên cạnh cũng đã cháy, chỉ còn để trưng.
Mấy năm trước y từng tới nơi này.
Y muốn tới xem thử nơi con chó con kia tự sát.
Nơi này, mấy năm trước chính là dáng vẻ bây giờ, hiện giờ nhìn lại, vẫn mang dáng dấp năm xưa, cho người ta cảm giác ngay từ đầu đã rách nát như vậy, một năm hai năm, trước đây hay sau này, cũng sẽ không mới mẻ hơn so với hiện tại, càng chưa hề cũ kỹ hơn hiện tại.
Phảng phất như đọng lại ở một thời điểm nào đó, chẳng bao giờ tiến thêm được một bước.
Bà chủ đã đổi người, nhưng bà vẫn chưa nói cho y biết trong căn phòng kia từng có người chết, lúc y chỉ định ở căn phòng kia, bà chủ cũng không giật mình, Giang Dư Đoạt nhìn ra được, bà không có ý định che giấu gì, e rằng căn bản cũng không biết, e rằng bởi vì không thèm để ý, mà căn bản không nhớ nữa.
Một người cứ như vậy mà biến mất.
Không còn một chút dấu vết nào nữa.
Ngay cả chính y, cũng đã không nhớ rõ tên con chó con kia.
Giang Dư Đoạt hút xong một điếu thuốc, thuận theo con đường này đi thẳng đến đầu phố, mới nhìn thấy có một tiệm tạp hóa, trên quầy có đặt máy điện thoại bàn.
Thật ra y cũng không cần lại dùng máy bàn gọi điện nữa, thế nhưng hiện giờ y không có điện thoại di động, điện thoại để ở nhà…không biết Trình Khác phát hiện ra sẽ nghĩ thế nào.
Y cau mày nhẹ lắc đầu, đi vào trong tiệm, gọi vào số điện thoại phòng làm việc của La tỷ.
“Xin chào.” Bên kia truyền đến tiếng La tỷ.
“La tỷ, là tôi.” Giang Dư Đoạt nhỏ giọng nói.
“Tiểu Giang?” Trong giọng La tỷ mang theo chút bất ngờ, “Tôi rốt cuộc cũng đợi được điện thoại của cậu.”
“Trình Khác có từng liên lạc với chị không?” Giang Dư Đoạt hỏi.
“Có, từng liên lạc, cậu ấy lo cho cậu lắm.” La tỷ nói.
“Tôi cần bảo mật,” Giang Dư Đoạt nói, “Không được tiết lộ với bất cứ ai tôi ở đâu.”
La tỷ dừng lại một chút: “Được.”
“Chị phải bảo đảm.” Giang Dư Đoạt nói.
“Bảo đảm.” La tỷ trả lời.
Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn ông chủ đang đứng hút thuốc, thả nhẹ giọng: “Tôi muốn nhập viện điều trị.”
“Cậu ấy ở đâu, ngay cả ở thành phố nào cũng không nói cho tôi biết được sao?” Trình Khác đứng phía trước cửa sổ tầng ba, thời gian này chỉ có tầng ba mới không có khách, hắn đè nén giọng, lo lắng hỏi, “Cậu ấy rời khỏi bản địa rồi hay vẫn chưa, tôi cũng không thể biết à?”
“Tôi phải giữ bảo mật cho bệnh nhân,” La tỷ nói, “Tôi chỉ có thể nói với cậu, hiện giờ trạng thái của cậu ấy trên cơ bản vẫn ổn định, cậu không cần quá lo lắng.”
“Vậy cậu ấy còn trở về không? Bao lâu nữa mới về?” Trình Khác cắn môi.
“Chuyện này tôi cũng không chắc chắn được, cũng không thể nói với cậu,” La tỷ rất ôn hòa, “Tiểu Trình, cậu hiểu cho tôi, giao lưu giữa chúng ta về Tiểu Giang, là tiến hành dưới điều kiện cậu ấy phải cho phép…”
“Cho nên hiện giờ, là vì cậu ấy không cho phép, phải không?” Trình Khác nhanh chóng tìm được mấu chốt.
“Cậu ấy yêu cầu bảo mật tất cả tình huống liên quan.” La tỷ nói.
“Sao cậu ấy không bảo chị nói với tôi cứ thế cút luôn đi chứ!” Trình Khác không thể nào hình dung nổi lo lắng của bản thân.
“Tiểu Trình, cậu bình tĩnh một chút,” Giọng La tỷ vẫn ôn hoà như cũ, “Cậu ấy là người bệnh, cậu không thể ép buộc lý trí cậu ấy làm theo cách tư duy của chúng ta để suy nghĩ mọi chuyện được, dưới cái nhìn của cậu ấy, làm như vậy là để bảo vệ cậu.”
“Tôi biết,” Trình Khác hít sâu một hơi, “Thật ra cậu ấy như vậy đã tỉnh táo lắm rồi, tôi chỉ là…”
“Tôi cho rằng, đối với cậu ấy, cậu rất quan trọng,” La tỷ cười, “Mọi thay đổi trong quyết định của cậu ấy, đều là vì cậu.”
Sau khi cúp điện thoại, Trình Khác đứng ngẩn người nửa giờ trước cửa sổ.
La tỷ đầu tiên nói cho hắn biết, Giang Dư Đoạt có liên lạc, mà đây cũng là thông tin duy nhất cô có thể để Trình Khác biết.
Giang Dư Đoạt ở đâu, định thế nào, sẽ thế nào, mọi thứ, hắn đều không thể biết.
Chuyện hắn có thể làm, chỉ có chờ.
Chờ một ngày, hai ngày, một tháng, hai tháng, một năm, hai năm, ba năm, năm năm.
Anh không chờ được thì cứ đi đi. Không sao cả.
Câu nói Giang Dư Đoạt viết trên vỏ thuốc lá, đột nhiên làm hắn khủng hoảng.
Trong giây lát này, hắn liền cảm nhận được bất an của Giang Dư Đoạt.
Cút mẹ mày đi.
Hắn quay người lại, rời khỏi cửa sổ.
Cút mẹ mày đi Giang Dư Đoạt.
Trình Khác đi tới trước bàn vẽ tranh cát, tay trái tiện tay nắm một ít hạt cát, rải lên.
Hắn cần làm gì đó để phân tán một chút lực chú ý, hoặc là nói, hắn cần chuyên tâm làm gì đó để có thể khôi phục suy nghĩ bình thường.
Hắn tin tưởng quyết tâm của Giang Dư Đoạt, hắn tin Giang Dư Đoạt sẽ dốc toàn lực ứng phó mà phối hợp, hắn tin Giang Dư Đoạt sẽ trở về trong kỳ hạn giả định “Trình Khác sẽ biến mất”.
Hắn có thể cảm giác được, gấp rút của Giang Dư Đoạt ở chuyện này.
Nhưng tại sao y lại muốn bảo mật.
Bảo cái mẹ gì mật!
Trình Khác còn có thể làm lỡ điều trị của cậu à?
Hay là sợ Trình Khác biết được độ khó điều trị của cậu rồi sẽ chạy!
Rốt cuộc là, mẹ nó, điều gì làm cho cậu có ảo giác như vậy!
Trình Khác hiện giờ sẽ bắt đầu chờ cậu! Chờ cậu về! Lãnh lấy cái chết!
Có người bên cạnh hắng giọng.
Trình Khác đột nhiên tỉnh táo lại từ bên trong phẫn nộ, nhìn thấy Mễ Lạp Nhi đang đứng một bên lúng túng.
“Là…” Mễ Lạp Nhi nhìn lướt qua bàn vẽ tranh cát, tầm mắt quét rất nhanh liền tránh đi, chỉ về phía cầu thang bên kia, “Có một người khách, muốn bàn bạc với anh về việc tổ chức một buổi tụ họp của những người thích vẽ tranh cát ở đây…”
“Ừ.” Trình Khác liếc nhìn bàn, sau khi ngẩn người, là đột nhiên ngại ngùng, mà cũng chỉ có thể tỏ vẻ không có gì, nhìn hai hình người đang bày ra tư thế đáng xấu hổ trên bàn, “Anh đang luyện tập một chút.”