Thuốc Giải (Giải Dược)

Chương 93



Tao là con kiến nhỏ.

Con kiến nhỏ cái gì?

Con châu chấu nhỏ con bọ nhỏ con kiến nhỏ à?

Trình Khác lúc nghe thấy câu này vẫn còn hơi mông lung, chỗ trên mặt bị cùi chỏ con kiến nhỏ đập vào vẫn còn đau, vừa nóng rát vừa xót.

Nhưng hắn không để ý tới cảm giác trên mặt.

Câu nói “Là chó con” Giang Dư Đoạt vứt qua lúc chạy bên cạnh hắn làm lưng hắn lạnh toát.

Nếu như người này thật sự là chó con ở cùng Giang Dư Đoạt năm đó… Cho tới giờ, ảo giác cũng được, hồi ức của y cũng được, sợ hãi của Giang Dư Đoạt đều vẫn giấu trong lòng, nhưng hiện giờ có thể vì con chó con này mà trở nên chân thực.

Đây là chứng cứ biến hết thảy sợ hãi trở thành hiện thực.

Trình Khác gắt gao nhìn chằm chằm Giang Dư Đoạt, khóe mắt cũng để ý đến con kiến nhỏ kia

Bất kỳ động tác nào, dù nhỏ đi nữa, ánh mắt hắn cũng không thể bỏ qua.

“…Con kiến nhỏ?” Giang Dư Đoạt sững sờ rất lâu rồi mới hỏi một câu.

“Đúng,” con kiến nhỏ trả lời, “Tao là con kiến nhỏ đây.”

Giang Dư Đoạt thả tay đang tóm lấy cổ áo gã ra, sau đó lùi về sau một bước, nhìn chằm chằm gã rất lâu: “Mày làm gì ở đây?”

“Tao tìm mày lâu lắm rồi,” con kiến nhỏ nói, “Tao tìm mấy người, chỉ tìm được mày, cục gạch nhỏ trước lúc tự sát có nói mày có lẽ ở đây, tao vẫn luôn… không dám tới.”

“Sao bây giờ lại dám?” Giang Dư Đoạt hỏi.

Con kiến nhỏ nhìn y cười, không nói gì.

Giang Dư Đoạt trầm mặc một lát mới mở miệng: “Ăn cơm chưa?”

“Từ hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn,” Con kiến nhỏ trả lời.

Giang Dư Đoạt liếc mắt nhìn Trình Khác, do dự mấy giây: “Tao dẫn mày đi ăn gì đó.”

“Được,” Con kiến nhỏ cúi đầu, giật nhẹ áo, gật đầu không hề khách sáo.

Trình Khác định nói gì đó, mà không nói ra, phong cách của con kiến nhỏ này có hơi giống Giang Dư Đoạt, nhưng lại khác nhau rất lớn, hắn cũng không nói rõ cụ thể được.

“Anh đi mua thuốc lá đi.” Giang Dư Đoạt nhỏ giọng nói với Trình Khác.

“Không.” Trình Khác từ chối thẳng thừng, dưới tình cảnh này, hắn không thể nào để Giang Dư Đoạt ở một mình cùng con kiến nhỏ đại diện cho tuổi ấu thơ đen tối của Giang Dư Đoạt được, dù chỉ một giây cũng không được.

Giang Dư Đoạt liếc nhìn hắn, không nói nữa.

Con kiến nhỏ có vẻ đói bụng không nhẹ, Giang Dư Đoạt tìm bừa một quán ăn nhỏ ở gần đó, gã vừa đi vào liền nuốt một ngụm nước bọt.

Giang Dư Đoạt gọi vài món ăn, không gọi rượu.

Con kiến nhỏ có lẽ cũng không cần đến rượu, xúc một bát cơm to, nén chặt cơm rồi lại múc thêm một thìa nữa, sau đó bắt đầu cắm mặt ăn, cũng không nói nữa.

Giờ vẫn sớm hơn giờ bọn họ thường ăn cơm, Trình Khác vẫn chưa có cảm giác đói bụng, thêm vào có con kiến nhỏ ăn cùng, hắn và Giang Dư Đoạt đều không đụng đũa, có lẽ đều lo lắng mấy món này còn không đủ cho con kiến nhỏ ăn.

Ăn xong ba bát cơm to, quét sạch mấy món ăn khác, con kiến nhỏ mới lau miệng: “No rồi, có thuốc lá không?”

Giang Dư Đoạt lấy thuốc lá cùng bật lửa trong túi ra, ném trước mặt gã.

Con kiến nhỏ cầm một điếu thuốc lên châm, bỏ bao thuốc lá vào trong túi mình, sau đó nhìn Giang Dư Đoạt: “Tao đến đây cũng không dám đánh tiếng, vẫn tìm, tìm gần được hai tháng, cuối cùng cũng đụng phải mày.”

“Trước đây bám theo tao cũng là mày đúng không?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Ừ,” con kiến nhỏ nhả khói ra, “Tao cũng sắp không nhớ rõ mày trông thế nào rồi, chỉ nhớ vết sẹo trên mặt mày, cho nên phải xác định đã, lúc mày vừa đuổi tới tao đã biết chắc chắn là mày, có thể đuổi được tao cũng chỉ có mày.”

Giang Dư Đoạt không nói gì.

Con kiến nhỏ hút hai điếu thuốc, nhìn Trình Khác: “Đây là bạn mày à? Sống cũng không tệ nhỉ?”

Trình Khác vừa mới định mở miệng, Giang Dư Đoạt đã tranh trả lời trước: “Chủ nhà trọ của tao.”

“Ừ.” Trình Khác lập tức thuận theo Giang Dư Đoạt.

Hắn đoán Giang Dư Đoạt tự có suy nghĩ của mình, cho nên nhanh chóng phối hợp, tuy rằng cái cớ “chủ nhà trọ” này cũng không cao minh hơn lúc y dùng trước mặt mẹ hắn trước kia chút nào.

Con kiến nhỏ cười.

Giang Dư Đoạt trả tiền, con kiến nhỏ cùng bọn họ ra ngoài quán cơm, chưa nói định đi đâu, cũng chưa nói tìm Giang Dư Đoạt vì chuyện gì, chỉ là im lặng cùng hai người bọn họ đi thẳng về phía chỗ rẽ.

“Mày ở đâu?” Giang Dư Đoạt  hỏi.

“Tao còn có thể ở đâu,” con kiến nhỏ nói, “Tiền ăn cơm tao còn không có, có thể ở nổi chỗ nào?”

Trình Khác liếc nhìn gã, trên người con kiến nhỏ cũng coi như là sạch sẽ, thời tiết như hiện giờ, nếu như mấy ngày không tắm rửa, trên người chắc chắn sẽ có mùi, nhưng Trình Khác cũng không ngửi thấy mùi gì lạ từ người gã.

“Ừ.” Giang Dư Đoạt đáp một tiếng, rồi xoay người, “Vậy tao về trước.”

“Giang Dư Đoạt,” con kiến nhỏ gọi y lại, “Tao đến chỗ mày nghỉ chân một lúc đi, muộn rồi tao đi.”

Giang Dư Đoạt quay đầu lại: “Không được.”

“Sao lại không được?” Con kiến nhỏ có vẻ cũng không bất ngờ với câu trả lời của y, trên mặt cũng không lộ ra cảm xúc gì, chỉ nghiêng đầu, “Chúng ta tốt xấu gì cũng cùng nhau chịu khổ, đến chỗ mày nghỉ một lúc thôi cũng không quá chứ?”

“Không được.” Giang Dư Đoạt lặp lại lần nữa.

Lúc Trình Khác cùng y trở về, con kiến nhỏ không bám theo nữa.

Giang Dư Đoạt trầm mặc, nhưng lại đi rất nhanh, Trình Khác quay đầu lại nhìn.

Con kiến nhỏ vẫn đứng ở cửa quán cơm, châm điếu thuốc ngậm, từ xa nhìn chằm chằm về hướng bọn họ, lúc Trình Khác quay đầu lại, gã đang nhả một ngụm khói ra khỏi miệng.

“Anh muốn đi mua thuốc lá à?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Ừ,” Trình Khác đáp lời, “Mai mua cũng được, chỗ cậu còn đúng không?”

“Bây giờ đi mua, không sao.” Giang Dư Đoạt nói.

Mua thuốc lá xong, Giang Dư Đoạt không bảo ông chủ mang bia đến nhà, cùng Trình Khác mỗi người ôm một thùng bia trở về.

Lúc đi ngang qua quầy vé số, vì không bỏ lỡ một ngày, Trình Khác vẫn đi vào mua một tờ.

“Anh đúng là keo kiệt,” Giang Dư Đoạt chép miệng, “Trần Khánh còn không mua mỗi một tờ.”

“Trần Khánh làm giàu bằng cái này mà.” Trình Khác nói.

“Anh mua số gì thế?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Không cố định, nghĩ ra gì thì mua số đó.” Trình Khác cười.

“Vậy xác suất anh trúng còn thấp hơn Trần Khánh năm nay có bạn gái.” Giang Dư Đoạt  nói.

Lúc về đến nhà, đi vào hành lang, Giang Dư Đoạt nhìn hai bên đường, rồi mới đi vào, sau khi vào nhà liền khóa trái cửa.

“Làm sao thế?” Trình Khác hỏi.

“Phòng thôi,” Giang Dư Đoạt đi tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

“Con kiến nhỏ kia,” Trình Khác nhíu mày, “Thật sự là chó con à? Các cậu lúc nhỏ… ở cùng nhau?”

“Ừ,” Giang Dư Đoạt gật đầu, mang bia vào nhà bếp, bỏ từng lon vào tủ lạnh, “Nó là mua được, lúc đến mới có bốn tuổi, rất nhỏ, còn không nhớ được mình từ đâu tới, cảnh sát tìm rất lâu cũng không tìm được nhà nó.”

“Vậy…” Trình Khác không biết nên hỏi gì.

Hắn có thể cảm giác được, Giang Dư Đoạt gặp lại con kiến nhỏ, khác hẳn với kiểu lúc nhỏ cùng nhau trải qua đen tối, giãy dụa cùng nhau sống tiếp, ngoại trừ sững sờ lúc nghe thấy ba chữ “con kiến nhỏ”, y cũng không hề vì gặp lại con kiến nhỏ mà có bất kỳ cảm xúc gì liên quan đến “cửu biệt trùng phùng” hay “cùng chung hoạn nạn” gì đó.

Ngược lại, là căng thẳng và phòng bị.

Ấn tượng của Trình Khác về con kiến nhỏ không tốt lắm, con kiến nhỏ gầy hơn Giang Dư Đoạt một ít, giá trị vũ lực lại không phân cao thấp, Trình Khác cảm giác, lúc vừa tóm lấy con kiến nhỏ, nếu như gã không bỏ chạy mà phản kích lại, bản thân chắc chắn sẽ bị thương.

Giá trị vũ lực thì thôi, mấu chốt là ánh mắt cùng khí tức toàn thân gã tỏa ra, không giống Giang Dư Đoạt.

Giang Dư Đoạt cho dù có ngang ngược hung hăng thế nào, cũng sẽ không như con kiến nhỏ, trong đôi mắt nham hiểm lại mang theo sát khí, không phải loại sát khí “tao là lão đại vùng này, ai không nghe tao tao cho một trận” trên người Tam ca, mà là loại sát khí thật sự sẽ giết người.

“Chó con đều rất nguy hiểm,” Giang Dư Đoạt cầm túi chườm nước đá ra, dùng khăn mặt gói kỹ rồi nhẹ nhàng đặt lên mặt Trình Khác, “Mỗi ngày rúc vào nhau sưởi ấm, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công kẻ khác.”

Trên mặt Trình Khác lạnh sảng khoái, sau lưng lại nổi một tầng da gà.

“Vậy cậu cảm thấy… con kiến nhỏ này, sao lại đến tìm cậu?” Hắn hỏi.

“Không biết,” Giang Dư Đoạt nhíu mày, “Nó bảo không tìm được chó con khác, chỉ tìm được tôi.”

“Nếu như lời này là thật, vậy cậu ta đang tìm chó con, không phải chủ đích chỉ tìm cậu, phải không?” Trình Khác hỏi.

“Ừ.” Giang Dư Đoạt mở một lon bia, uống một hớp.

“Cậu ta tìm chó con làm gì?” Trình Khác nhíu mày, “Cũng đã bao năm như vậy rồi.”

“E rằng bao năm rồi đều đang tìm,” Giang Dư Đoạt cười, tay run một cái, bia vẩy lên người Miu, “Vẫn luôn không tìm được… Không, nó từng tìm được cục gạch nhỏ.”

Trình Khác nhìn tay y, đi tới cầm lấy lon bia trong tay, rồi nắm lấy tay y.

Quả nhiên, tay Giang Dư Đoạt đang run lên.

Trình Khác cuống quít, nhanh chóng ngồi xổm trước mặt y, đưa tay lên sờ mặt y: “Giang Dư Đoạt.”

“Tôi hơi… sợ,” Giang Dư Đoạt nhíu mày, ngước mắt nhìn hắn, “Nó nói là trước lúc cục gạch nhỏ tự sát.”

“Cậu cảm thấy cậu ta có… liên quan gì tới chuyện con chó con kia tự sát không?” Trình Khác hỏi.

“Không biết, chó con nào tự sát cũng không có gì lạ,” Giang Dư Đoạt nói, “Sống sót mới là chuyện gian nan nhất.”

“Giờ cậu định thế nào, cái con cào cào nhỏ…con kiến nhỏ này,” Trình Khác nói, “Cậu định xử lý thế nào? Có cần cho người theo dõi cậu ta không?”

“Không,” Giang Dư Đoạt rất nhanh đã lắc đầu, “Nó sẽ phát hiện ra, nó không phải người bình thường, bọn Đại Bân theo dõi nó chưa đến mười phút sẽ bị phát hiện, quá nguy hiểm… Tôi cũng không biết nó làm thế nào mới tìm được tôi, đã bám theo tôi bao lâu rồi.”

Trước đó hai bọn họ đều không ăn gì, bây giờ con kiến nhỏ cũng không biết đang ở nơi nào, cũng không biết định làm gì, cho nên hai người bọn họ cũng không ra ngoài ăn nữa, Trình Khác gọi vài món đồ về nhà ăn.

Cảm xúc Giang Dư Đoạt cũng coi như là ổn định, không lên cơn, cũng không xuất hiện ảo giác, nhưng vẫn luôn sợ hãi.

Trước đây Giang Dư Đoạt cũng sẽ sợ, mà khác với bây giờ, trước đây lúc đối mặt với sợ hãi, trên người Giang Dư Đoạt sẽ mang theo áo giáp, mà áo giáp dường như là những vết sẹo trên vết thương không ngừng bị thương, được dệt từ thống khổ và sợ hãi của chính mình, thế nhưng hiện giờ, lớp áo giáp kia đã bị lấy xuống.

Giang Dư Đoạt trước mặt rõ ràng yếu ớt hơn nhiều, nhưng cũng chân thật hơn nhiều lắm.

Trình Khác cả tối đều cùng Giang Dư Đoạt vùi trong ghế sofa xem TV, hắn biết Giang Dư Đoạt không tập trung xem, luôn để ý động tĩnh ngoài cửa sổ và sân sau, Miu ở bên cạnh liếm liếm tiểu thốn y cũng sẽ liếc mắt nhìn.

Có điều trạng thái của Trình Khác cũng không khác y mấy, rất cảnh giác.

Lúc đi ngủ, Giang Dư Đoạt xách Miu vào phòng ngủ, đóng cửa lại rồi khóa trái, ở dưới bệ cửa sổ và cửa phòng ngủ đều đặt mấy lon bia, đều là dựa nghiêng vào, để như vậy thì dù chỉ một động tĩnh rất nhỏ, lon cũng sẽ đổ.

Giang Dư Đoạt ngồi trước kệ đầu giường, cầm thuốc uống.

Trình Khác biết y ngoài thuốc cần uống còn bỏ thêm một viên thuốc ngủ, đưa tay sờ lưng y: “Sợ không ngủ được à?”

“Ừ,” Giang Dư Đoạt nằm xuống, “Tôi không muốn cả đêm mở mắt trừng trừng, có điều nếu tối có động tĩnh gì, tôi vẫn tỉnh lại được.”

“Tôi biết.” Trình Khác cười, vươn mình ôm lấy y.

Đêm hôm đó, con kiến nhỏ không tới, ngày hôm sau cũng không xuất hiện, mãi cho tới ngày sinh nhật của Giang Dư Đoạt vẫn luôn trời yên biển lặng.

Người duy nhất không yên ổn là Trần Khánh.

Bắt đầu từ mười giờ sáng, cứ nửa tiếng gọi một lần, hỏi trưa mấy giờ tới đón bọn họ.

Sinh nhật sau khi Tam ca đi du lịch mấy tháng, đương nhiên là một trận to, từ trưa đã bắt đầu ăn, đến tối ăn thêm lần nữa, ăn khuya sau đó cũng không thiếu được.

Trình Khác ngay từ đầu đã không nghĩ có thể cùng một mình Giang Dư Đoạt trải qua sinh nhật, nhưng không nghĩ tới ngay từ trưa đã bắt đầu rồi.

“Tôi đệch, cậu đổi ngày sinh nhật đi,” hắn ngồi trên giường thở dài, tối qua hai người bọn họ phấn khởi chiến đấu, hôm nay vốn là định ngủ đến trưa, mà Tổng hộ pháp đã thành công quét sạch cơn buồn ngủ của hắn, một chút cũng không để lại, “Dù sao sinh nhật của cậu cũng là chọn bừa.”

Giang Dư Đoạt cười đứng dậy mặc quần áo: “Nếu không tìm thử xem ngày sinh âm lịch là ngày nào, sau đó hai ta cùng nhau tổ chức theo lịch âm.”

“Cũng được,” Trình Khác vỗ tay một cái, “Tôi thấy ý kiến này rất được.”

“Quà của tôi đâu?” Giang Dư Đoạt đứng trước mặt hắn, “Tôi còn nghĩ anh đúng 12 giờ sẽ tặng tôi cơ.”

“Thật ra đúng là tôi định 12 giờ tặng cho cậu,” Trình Khác chậc một tiếng, “Lúc 12 giờ hai ta đang làm gì cậu không biết à?”

“Vậy làm xong rồi anh cũng không tặng tôi.” Giang Dư Đoạt nói.

“Làm xong rồi cậu ngủ như heo!” Trình Khác nhìn y chằm chằm, “Tôi còn tặng cái rắm gì.”

“Cái rắm anh cũng chưa tặng mà.” Giang Dư Đoạt nói.

“Im ngay, tôi cảnh cáo cậu.” Trình Khác nói.

“Quà.” Giang Dư Đoạt nói.

“Chờ!” Trình Khác mặc quần áo tử tế rồi xuống giường.

“Chờ ở đâu?” Giang Dư Đoạt hỏi.

“Ngoài phòng khách đi, ngồi thẳng đàng hoàng vào.” Trình Khác nói.

Bình rượu dâu tây kia, Trình Khác vẫn luôn để trong hộp sữa chua, đặt ở chỗ cực kỳ dễ thấy trong tủ lạnh, Giang Dư Đoạt vậy mà vẫn luôn không phát hiện ra.

Hắn lấy rượu dâu tây từ trong hộp sữa chua ra, rồi cầm hộp quà đã mua giấu trong tủ bếp, rồi cẩn thận bỏ vào.

Màu rượu đã có hơi không giống trước đó, màu đỏ trong suốt cực đẹp mắt, phối với nơ con bướm màu đen thắt trên thân bình, vừa nhìn đã biết không phải đồ mua trong siêu thị.

“Nhanh lên! QUÀ!” Giang Dư Đoạt gọi từ phòng khách.

“Đến đây!” Trình Khác gào lên, bưng hộp ra ngoài.

Giang Dư Đoạt đang ngồi ngoan ngoãn trước bàn, lúc nhìn thấy hắn đi ra định ngồi dậy, do dự một lúc rồi vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, hai mắt liên tục nhìn chằm chằm vào hộp quà trong tay hắn.

“Là gì thế? Mịe, hộp này vừa nhìn đã thấy phải mấy trăm,” Giang Dư Đoạt có hơi háo hức, miệng vẫn không ngớt, “Anh tặng tôi một cái hộp à? Trong hộp có thứ gì không? Là gì thế? Đồng hồ đeo tay à? Điện thoại di động? Điện thoại di động tôi đúng là định đổi, có hơi đơ… không phải là thức ăn cho mèo chứ? Hay là thắt lưng? Đồ thủ công à?”

“Cậu im ngay.” Trình Khác nói.

Giang Dư Đoạt nhanh chóng ngừng nói.

Trình Khác bỏ hộp quà lên bàn, đẩy đến trước mặt y: “Giang Dư Đoạt, sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn.” Giang Dư Đoạt dùng hai tay quay hộp quà một vòng, cười với hắn.

“Đây là lần đầu tiên hai người chúng ta tổ chức sinh nhật cho cậu,” Trình Khác nói, “Cho nên tôi bỏ ra chút tâm tư, mong là cậu sẽ thích.”

“Ừ, tôi thích.” Giang Dư Đoạt cười nói, “Mở ra được chưa?”

“Chờ tôi nói xong đã,” Trình Khác nhìn y, “Tôi hy vọng, sau này mỗi một sinh nhật của cậu đều cùng tôi, mỗi một sinh nhật đều có tôi…”

“Ừ,” Giang Dư Đoạt gật đầu.

Trình Khác suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra còn nên nói gì nữa, vì thế không thể làm gì khác ngoài vung tay: “Mở ra đi.”

Giang Dư Đoạt còn chưa chờ hắn nói xong, đã đưa tay mở nắp hộp ra, sau đó thốt lên: “Tôi đệt! Đẹp quá!”

“Đẹp đúng không?” Trình Khác cười hỏi.

“Đẹp!” Giang Dư Đoạt cẩn thận lấy bình rượu ra, giơ lên trước ánh sáng, “Đây là dùng màu nước gì thế! Nghệ thuật gia các anh dùng màu sắc…”

“Chờ chút?” Trình Khác nhìn y chằm chằm, “Màu nước?”

“Mực nước?” Giang Dư Đoạt cũng nhìn hắn.

“Cậu sau này có thể cách xa Trần Khánh một chút không?” Trình Khác nói.

Giang Dư Đoạt ngẩn người, lại nhìn chằm chằm bình rượu vài giây, đột nhiên nhảy cẫng lên: “Rượu dây tây? Đúng không! Tôi đệt! Là rượu dâu tây à?”

“Đúng.” Trình Khác trả lời.

“Anh thật sự làm rượu dâu tây à!” Giang Dư Đoạt lại cầm bình rượu, “Rượu dâu tây là màu này sao! Đẹp thật! Anh lại có thể làm được rượu dâu tây! Anh làm từ lúc nào! Sao tôi lại không biết!”

“Sau khi cậu bỏ chạy thì làm.” Trình Khác chậc một tiếng.

Giang Dư Đoạt dừng lại, nhìn chằm chằm bình rượu không nói gì, qua nửa buổi mới nâng bình bỏ cẩn thận lại vào trong hộp quà, sau đó đi tới ôm hắn: “Trình Khác.”

“Sao?” Trình Khác đáp lại, nhẹ nhàng xoa lên lưng y.

“Cảm ơn anh.” Giang Dư Đoạt nói.

“Không phải nói cảm ơn không phải phong cách của cậu à.” Trình Khác cười.

“Tôi không dám tưởng tượng, anh vậy mà thật sự làm rượu dâu tây,” Giang Dư Đoạt ôm chặt hắn, “Tôi nghĩ anh còn không nhớ nữa.”

“Tôi đáp ứng cậu rồi mà.” Trình Khác nói.

“Vậy anh đáp ứng tôi lần nữa được không?” Giang Dư Đoạt nói.

“Ừ, đáp ứng cậu cái gì?” Trình Khác hỏi.

“Năm sau ủ rượu cao lương đi.” Giang Dư Đoạt nói.

“…Được.” Trình Khác có hơi bất đắc dĩ mà gật đầu cười.