Thuốc Ngọt

Chương 21: Liếm cổ🍑




Edit: Thỏ
Beta: Grace


Thời gian chậm rãi trôi qua, mỗi một giây phút đều như đang bị giày vò, ít nhất đây là cảm giác hiện tại của Lương Dược.


Sở Trú còn đang phát sốt bên cạnh đột nhiên nói muốn hẹn hò với cô, mà dường như cô cũng đã mơ hồ đồng ý rồi.


Như đang mơ vậy.


Cô một chút cũng không có cảm giác mình thật sự đã hoàn thành nghĩa vụ.


Sở Trú nghe xong lời đồng ý của cô thì dường như an tâm trở lại, nhắm mắt tiếp tục ngủ. Đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, mày anh hơi nhíu, mồ hôi lạnh phủ hai bên thái dương, gò má ửng đỏ không bình thường, có vẻ bệnh không nhẹ.


Lương Dược thay khăn rồi sờ lên trán anh, nóng đến dọa người, dường như còn nghiêm trọng hơn với nãy, dùng thuốc hạ sốt không có tác dụng.


Lương Dược chau mày nhìn anh. Sở Trú như vậy cô cũng không có tâm tình suy nghĩ chuyện khác, do dự không biết có nên đưa anh đến bệnh viện hay không. Để an toàn, trước hết cô đành gửi tin nhắn Wechat cho Triệu Ức Hào: "Sở Trú vẫn sốt cao mãi không hạ nhiệt, tôi có nên đưa cậu ấy đến bệnh viện không?"


Triệu Ức Hào trả lời rất nhanh: "Cái gì? Cậu ấy phát sốt hả? Không phải chỉ là cảm mạo nhẹ thôi sao?"


Xem ra Sở Trú không cho bọn họ biết sự thật...


Lương Dược: "Chắc cảm mạo nhẹ dẫn đến phát sốt."


Triệu Ức Hào: "Tôi cho cậu số điện thoại của bác sĩ tư nhân, rồi cậu nói tình huống cụ thể cho ông ấy."


Lương Dược: "Được."


Triệu Ức Hào gửi một dãy số tới, Lương Dược gọi điện qua. Bác sĩ họ Lý nghe nói Sở Trú bị bệnh, bảo sẽ lập tức đến ngay.


Lương Dược nói lời cảm ơn, sau đó kết thúc cuộc gọi, ánh mắt nhìn thiếu niên đang nằm hôn mê trên giường, nhẹ nhàng thở dài: "Khỏe nhanh lên, hôm nay là sinh nhật của anh."


Mười lắm phút sau, bác sĩ họ Lý chạy đến. Lương Dược đi ra mở cửa, một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng đứng bên ngoài, tướng mạo nho nhã, khí chất ôn hòa, mang gọng kính màu đen.


Ông ấy vừa thấy cô liền cười, "Lúc nhận điện thoại tôi còn không dám tin trong nhà cậu ấy có một cô gái, nào ngờ lại là sự thật."


Lương Dược cũng cười một cái, "Rất nhiều người đều nói vậy ạ."


Cô đưa ông ấy đến trước giường.


Bác sĩ Lý không hổ là bác sĩ tư nhân của Sở Trú, vô cùng hiểu rõ thân thể của anh. Ông ấy chỉ cần nhìn anh vài lần đã lấy ra một hũ thuốc từ trong hộp đồ nghề, đổ ra hai viên nhét cho Sở Trú.


Dường như thuốc rất đắng nên mắt Sở Trú nhắm chặt, tỏ ý không muốn nuốt. Bác sĩ Lý bình tĩnh đổ nước vào trong miệng anh, ép anh phải nuốt xuống.


Tất cả động tác đều trơn tru như nước chảy. Lương Dược kinh ngạc, bộ dáng trông rất thích thú. Cô cũng muốn thử xem sao.


Sau khi uống thuốc, cả người Sở Trú cũng đỡ hơn, vệt đỏ trên mặt cũng chậm rãi tiêu tan bớt.


"Được rồi, thân thể cậu ấy không có gì đáng lo nữa. Tôi muốn kiểm tra tâm lý của cháu đây một chút." Bác sĩ Lý dọn dẹp hộp thuốc, cười với Lương Dược.


Lương Dược: "Tâm lý?"


Bác sĩ Lý: "Đúng vậy, tôi còn là một bác sĩ tâm lý. Cháu tên là..."


Lương Dược: "Lương Văn ạ."


Bác sĩ Lý nâng gọng kính: "Được, Lương Tiểu thư, tôi có thể hỏi cháu mấy vấn đề được không?"


"Ông cứ hỏi đi ạ."


"Cháu có quan hệ gì với Sở Trú?"


Lương Dược mở miệng, giọng có hơi nhỏ: "Chắc là... bạn gái."


"Dường như cháu không chắc chắn."


"Bọn cháu vừa mới xác định quan hệ cách đây không lâu ạ."


Bác sĩ Lý kinh ngạc, mỉm cười: "Xem ra cậu ấy phát sốt cũng không phải là chuyện xấu."


Lương Dược chưa hiểu ý tứ trong câu nói của ông ấy bèn cười hai tiếng phụ họa.


Bác sĩ Lý: "Hai cháu quen nhau bao lâu rồi?"


Lương Dược suy nghĩ một chút: "Gần ba tuần rồi ạ."


Bác sĩ Lý hết sức ngạc nhiên, "Chỉ ba tuần mà cậu ấy chấp nhận cháu?"


Lương Dược 'khụ' một tiếng, "Ha, phải nói là bị bắt chấp nhận ạ."


Vì cô muốn theo đuổi anh nên có thể nói là dùng bất kỳ thủ đoạn nào, ngay cả bản thân cô cũng phải bội phục chính mình.


Bác sĩ Lý lẩm bẩm, "Đúng là không thể tin được, cháu có biết trước đây cậu ấy xảy ra chuyện gì không?"


Lương Dược gật đầu: "Biết một ít ạ. Cậu ấy bị bắt cóc."


"Đúng vậy, chắc cháu không biết rõ. Lúc ấy ngoại trừ cả người bị tổn thương, thì chướng ngại tâm lý cũng vô cùng dày đặc. Không tin bất kỳ người nào, phải nhờ vào thuốc mới có thể ngủ được, hai tháng hơn còn không mở miệng nói câu nào. Cậu ấy chán ghét con gái đến mức, chỉ cần họ đụng vào một chút thì sẽ nôn mửa ngay lập tức."


Bác sĩ Lý chậm rãi nói: "May mắn cậu ấy có mái ấm này, cha mẹ cũng đủ kiên nhẫn mới từ từ kéo cậu ấy về từ vực sâu. Nhưng mà cũng chẳng thể chữa hết được, Sở Trú vẫn rất khó để hòa nhập cùng người khác, đặc biệt là con gái. Vì vậy Lương tiểu thư, cháu biết cháu có bao nhiêu đặc biệt không?"


Lương Dược: "..." Cháu, rất không muốn biết.


Bác sĩ Lý cười cười, "Cháu không cần lo lắng, cứ từ từ. Tôi nói với cháu những lời này không có ý gì khác, chỉ mong cháu hãy thật tình đối xử với cậu ấy. Cậu ấy chấp nhận cháu nhanh như vậy thì tôi cũng nghĩ cháu rất thích nó. Đứa nhỏ Sở Trú này, tuy nhìn bề ngoài có hơi lạnh lùng, nhưng nội tâm lại rất ấm áp, chỉ cần không lừa dối thì nhất định cậu ấy là một người bạn trai ưu tú."


Cả tên gọi và thân phận sử dụng đều là giả Lương Dược: "... Như vậy ạ."


Trong lúc bọn họ nói chuyện, Sở Trú đã tỉnh. Mí mắt anh giật giật, chậm rãi mở ra. Anh ngẩn ngơ nhìn trần nhà một lát, rồi như nhớ đến điều gì đó, quay đầu nhìn về phía bàn tay trống không của mình.


Sắc mặt anh lập tức lạnh xuống, chống người ngồi dậy, nghiêng đầu nhìn sang. Thấy Lương Dược đang đứng cách đó không xa, chưa có rời đi, chân mày anh mới giãn ra. Nhưng khi thấy được người đàn ông kế bên cô thì lại sinh ra căng thẳng.


"Ông đến làm gì?" Sở Trú nhìn ông rồi mở miệng, ánh mắt phòng bị, giọng nói mang theo âm mũi hơi khàn.


"Xem bệnh cho cậu. Nếu tôi không tới thì bạn gái nhỏ của cậu đưa cậu đến bệnh viện đấy." Bác sĩ Lý thấy anh tỉnh, liền dùng ngữ khí trêu chọc nói.


"Rốt cuộc anh tỉnh rồi, cả người ổn hơn chút nào chưa?" Lương Dược đi qua sờ trán anh, kinh ngạc cảm thán, "Oa. Hết nóng rồi, thuốc đó hiệu nghiệm thật."


Sở Trú thấy cô, sắc mới mới hòa hãn đi đôi chút, bắt lấy tay cô nắm ở trong lòng bàn tay, "Anh không sao."


Bất giác Lương Dược phát hiện tư thế này quá ái muội, cô không dấu vết muốn rút tay lại.


Không nhúc nhích...


Bác sĩ Lý: "Lương Tiểu thư, cháu có thể đi ra ngoài một lát không? Tôi có lời muốn hỏi cậu ấy."


"Được." Lương Dược cầu còn không được, vừa muốn tăng lực rút tay ra, lại bị Sở Trú nằm càng thêm chặt, sắc mặt đen thui nhìn ông, "Không có gì để hỏi hết, tôi rất bình thường, ông về đi!"


Bác sĩ Lý: "Bệnh nhân tâm thần nào cũng nói như vậy."


Sắc mặt Sở Trú trầm xuống, "Đã nói tôi không có bệnh."


Thấy anh không muốn nhận lời tư vấn tâm lý, bác sĩ Lý hết cách, nói với Lương Dược: "Lương Tiểu thư, cháu có thể giúp tôi hỏi cậu ấy một vài vấn đề được không?"


"Được ạ." Không giống với Sở Trú, Lương Dược cảm thấy muốn nghe lời bác sĩ nói.


Sở Trú nhíu mày, môi hơi mấp máy, chưa nói câu nào.


Bác sĩ Lý đi đến bên cạnh Lương Dược, nhỏ giọng bên tai cô nói gì đó.


Vẻ mặt Lương Dược dần trở nên kỳ quái, "Chuyện này... Ông thật sự muốn hỏi sao?"


Bác sĩ Lý cười tít mắt, "Tôi đây nghĩ tới tâm lý và sinh lý của cậu ấy, mạnh ngang ngửa. Nếu cháu không hỏi thì tôi cũng không miễn cưỡng, thời gian cũng chẳng còn sớm nữa. Tôi về trước đây, hai cháu phải nhanh chóng bồi dưỡng tình cảm, có việc thì gọi điện cho tôi, lúc nào cũng được."


Ông ấy nói xong thì lập tức rời đi, còn tốt bụng mà cẩn thận đóng cửa lại giúp bọn họ.


"Ông ấy muốn em hỏi câu gì?" Sở Trú ngẩng đầu nhìn Lương Dược, lông mày nhíu chặt.


"... Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một vài vấn đề bình thường." Lương Dược ra vẻ thoải mái ngồi ở mép giường của anh, cười nói: "Em bắt đầu hỏi nhé, trước kia anh từng có bạn gái không?"


Sở Trú không chút do dự, "Không có."


"Có thích nữ sinh nào không?"


"Không." Sở Trú ngừng một lát, nhìn cô, "Hiện tại thì có."


"Khụ, vấn đề tiếp theo." Lương Dược không dám nhìn vào mắt anh, "Anh có từng tự an ủi qua không?"


Sở Trú kinh ngạc, cho rằng mình nghe nhầm, "Cái gì?"


"Tự an ủi qua," Vẻ mặt Lương Dược thuần khiết lặp lại, giọng điệu nhịn cười, còn tốt bụng mà giải thích: "Có nghĩa là tự sướng đó?"


Sở Trú im lặng mà xoay đầu đi, vẻ mặt rõ ràng viết từ chối trả lời.


Lương Dược cảm thấy trêu ghẹo anh rất vui, lại cười tủm tỉm hỏi: "Anh hay dùng tay trái hay tay phải? Anh yên tâm, em sẽ không nói cho ai khác đâu ~"


Không ngờ khi Sở Trú nghe được câu này, đầu xoay trở lại, mắt đen chăm chú nhìn thẳng vào cô. Bỗng nhiên túm chặt cánh tay của cô kéo cô vào trong ngực, ngón tay nhéo nhẹ vành tai mỏng, thấp giọng hỏi bên tai cô: "Em muốn biết như vậy?"


"!!!"


Tim Lương Dược đập chậm một nhịp, cả người phản xạ có điều kiện nhảy khỏi lòng ngực anh, không cẩn thận đứng không vững nên đặt mông ngã xuống trên mặt đất.


Cô che lỗ tai lại, liếc nhìn thiếu niên quần áo không nghiêm chỉnh trên giường, "Anh anh anh..." hồi lâu cũng không nói hoàn chỉnh được một câu.


Cô thế mà bị...!


Cô thế mà bị trêu ghẹo ngược lại...!


Sở Trú thấy vành tai cô đỏ bừng, thẹn quá hóa giận, xì một tiếng. Anh lười nhác dựa vào đầu giường, nhẹ nhàng bật cười: "Em vậy mà cũng biết xấu hổ à?"


Lương Dược còn chưa có tỉnh táo lại bị sốc.


Anh! Cười!


Đây là lần đầu tiên cô thấy Sở Trú cười. Đôi mắt hẹp dài hơi cong lên, giống như cơn gió ấm đầu xuân, chuyển hóa sông băng tan thành tuyết, khí chất cũng trở nên nhu hòa hơn, sạch sẽ, trong trẻo, rung động lòng người.


Lương Dược ngẩn người, rất nhanh đã tỉnh táo lại, "Hóa ra anh cũng biết cười."


"Anh không phải là người gỗ, vì sao lại không cười?" Sở Trú nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi còn hơi hơi cong lên, vươn tay về phía cô cười khẽ, "Em còn không nhanh lên đây, trên đất lạnh như thế sẽ dễ bị cảm mạo."


"Không đúng, sao anh bỗng nhiên dịu dàng với em như thế?" Lương Dược không dám nắm lấy tay anh, tự bản thân mình chậm rãi bò dậy, biểu cảm cũng không được tự nhiên lắm, "Có phải anh bị OOC [1] rồi hay không?"


[1]: OOC: Out of character, nhân vật trong truyện gốc không cư xử và suy nghĩ như tính cách họ thể hiện trong truyện gốc. Ở đây ý nói Sở Trú không có lạnh lùng như ngày thường.


"Em là bạn gái của anh, không tốt với em thì tốt với ai?" Sở Trú thấy cô có vẻ tạo khoảng cách với anh, bèn nhíu mày, "Nhưng mà em đó, sao lại trở nên khách sáo như thế?"


"Em có sao? Chắc là em còn chưa quen, ngày mai sẽ ổn mà." Lương Dược cười gượng hai tiếng, thề trong lòng tuyệt đối sẽ đổi trở về vào ngày mai.


Sở Trú bây giờ quá khủng bố.


Sở Trú còn muốn nói thêm gì đó thì đột nhiên di động vang lên, anh đành phải nhận điện thoại trước.


Lương Dược cân nhắc thời điểm trở về phải làm sao mới không bị đột ngột, thấy Sở Trú treo điện thoại, thuận miệng vừa hỏi: "Ai vậy?"


"Triệu Ức Hào." Sở Trú ngừng một chút, nói: "Sau khi tan học muốn tổ chức sinh nhật cho anh ở KTV."


"Ồ, thế được rồi." Lương Dược cao hứng vì anh, xem ra Triệu Ức Hào đã bị cô thuyết phục, hẳn là cũng cảm thấy nên tổ chức một bữa tiệc sinh nhật long trọng cho anh.


Sở Trú: "Em đến chứ."


Anh dùng câu trần thuật, không phải câu nghi vấn.


Lương Dược mấp máy miệng, rũ mắt nói: "Thật xin lỗi, mẹ em vừa mới giục em về nhà, không thể ở ngoài chơi quá muộn."


Sở Trú không tin: "Lần trước em tới nhà anh cũng ở lại rất trễ."


"... Cho nên em mới bị mẹ mắng, về sau không thể để trễ như thế nữa."


"Anh sẽ giải thích với mẹ em." Ngữ khí Sở Trú không cho phép từ chối, "Vừa hay xác nhận quan hệ với em."


Lương Dược nghẹn họng nhìn anh trân trối: "Anh điên rồi! Anh cho rằng ai cũng giống mẹ anh cổ vũ con mình yêu sớm sao?"


Sở Trú nhàn nhạt nói: "Vậy muốn xem đối tượng, anh cũng không có vấn đề gì."


Ngữ khí anh nhẹ nhàng bâng quơ, lại tỏa ra mùi tự tin cường đại.


Lương Dược không còn lời gì để nói.


Đây là hào quang của học thần đứng đầu sao?


Ngay cả việc yêu sớm cũng tự tin hơn người khác.


Sở Trú: "Em có thắc mắc chỗ nào sao?"


"... Không có."


"Vậy sẽ đến đúng không?"


"... Ừ."


Lương Dược biết trực giác của Sở Trú có bao nhiêu nhạy bén, cô cứ từ chối chỉ khiến anh càng thêm nghi ngờ nên chỉ có thể căng da đầu đồng ý. Dù sao thì qua hôm nay là ổn rồi!


Nốt hôm nay thôi.


Cơn sốt của Sở Trú đã biến mất hoàn toàn, cả người đổ mồ hôi. Anh đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, thay quần áo xong xuôi rồi trở ra. Nhìn thấy Lương Dược nằm trên sofa chơi di động, cắn môi nghiêm mặt, chẳng rõ đang suy nghĩ cái gì mà anh tới cũng không phát hiện.


Sở Trú bất động thanh sắc lại gần cô, dùng khăn lông lau tóc rồi hỏi: "Em đang làm gì?"


"A." Lương Dược tỉnh táo lại, "Em đang xem tiểu thuyết thôi, anh tắm xong rồi?"


Sở Trú đáp nhẹ một tiếng, đột nhiên nói: "Em muốn xem TV không?"


"Có." Lương Dược cảm thấy không có gì không ổn, bèn gật đầu.


Vì vậy Sở Trú bật TV LCD chiếm gần nửa mặt tường phía trước.


Anh tùy tiện dò đài, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.


Lương Dược lo lắng, đầu cũng không dám ngẩng lên sợ bị phát hiện ra sự khác thường. Cô lẳng lặng nhìn chằm chằm di động đến xuất thần, cho đến khi bên hông hiện ra thêm một cánh tay, cả người cô đột nhiên bị ôm chầm lấy.


"Anh làm gì đấy?" Cô ngạc nhiên, đến khi định thần lại thì đã ngồi dựa vào trong lồng ngực Sở Trú.


Anh ôm cô từ phía sau, đôi tay thon dài mạnh mẽ vòng lấy eo của cô, cằm đặt trên vai, biểu cảm bình tĩnh nói: "Xem TV nha."


Con mẹ nó chứ xem TV!


"Nào có ai xem TV như vậy đâu chứ?" Cả người Lương Dược cứng đờ, đến mức cô cứ tưởng đây là thân xác của ai khác chứ chẳng phải của mình. Cảm giác tồn tại của anh quá mức mạnh mẽ, vừa ấm áp vừa có lực, cô muốn mặc kệ cũng không được.


Cô định thoát ra ngoài nhưng lại sợ làm cho anh nghi ngờ, nên rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.


Sở Trú tỏ vẻ không biết gì, cúi đầu