Edit: Thỏ
Beta: Grace
Lúc Sở Trú trở lại phòng thì bên trong đã là một mảng náo nhiệt. Một đám người cầm microphone khóc lóc kể lể, Triệu Ức Hào còn ôm vai một cô gái, khàn giọng mà hát bài 'Nụ hôn tạm biệt'.
Sở Trú vừa đi vào thì nghe được cậu ta hát -- "Anh sẽ hôn tạm biệt em, trong đêm vắng vẻ này!"
"..."
Sở Trú vừa mới hôn xong mặt không cảm xúc, hương thơm lưu luyến trong đầu đã bị giọng hát của Triệu Ức Hào càn quét sạch sẽ.
Nháy mắt anh lập tức có ý niệm muốn trở về. Trên thực tế, anh cũng hành động y như những gì mình nghĩ, nhưng chân vừa mới dợm bước đã bị Tào Bác đang uống rượu phát hiện liền vội vàng giữ chặt anh, "A Trú, cậu đi đâu đấy? Hôm nay là sinh nhật của cậu, cậu đi rồi thì còn có ý nghĩ gì nữa?"
"Cái gì? Cậu phải đi hả A Trú?" Triệu Ức Hào đang say mê hát ở đằng kia nghe được, vội vàng nhìn về phía anh, trực tiếp kêu trên microphone, "Đừng mà, cậu đi rồi chắc chắn các em gái cũng sẽ không ở lại. Cậu mẹ nó đã có bạn gái rồi, cho tớ một cơ hội để thoát ế đi chứ!"
Đúng vậy, đây là mục đích thực sự của Triệu Ức Hào với bữa tiệc cho Sở Trú. Bề ngoài là tổ chức sinh nhật chúc mừng anh em, nhưng thực ra lại ngấm ngầm kết thân với mấy em gái. Có Sở Trú - chiêu bài sống ở đây thì sẽ có khối em gái như thiêu thân lao đầu vào lửa, đây mới thật sự là tình anh em plastic [1].
[1]: Bền chặt.
Nhưng mà, không ai nghĩ tới hôm nay Sở Trú lại công khai bạn gái, biến cuộc gặp mặt với nam thần thành hiện trường thất tình quy mô lớn. Vừa nãy có một đám em gái khóc lóc đã rời đi rồi, tất cả đám người ở lại may mắn đều là những người Triệu Ức Hào thích, cho dù có chết cũng tuyệt đối phải giữ bọn họ ở lại.
Khi Sở Trú đến nhìn thấy nơi này có nhiều con gái như vậy, thì lập tức biết bọn họ còn có ý tứ khác. Nếu là trước kia anh đã sớm ném mặt chạy lấy người, nhưng mà do có Lương Dược ở bên cạnh nên anh mới không làm như vậy. Dường như chỉ cần ở bên cạnh cô, cho dù có ở đâu cũng không thành vấn đề.
"Được rồi, để tớ nói cho cậu nghe. Muốn một em gái mà dựa vào A Trú thì có ích gì chứ, tự bản thân mình cố gắng hơn đi." Tào Bác cười mắng Triệu Ức Hào một câu, kéo Sở Trú vào chỗ ngồi tương đối yên tĩnh một chút, "A Trú, cậu còn chưa nói với bọn tớ, cậu với Lương Văn hẹn hò nhau như thế nào?"
Tuy rằng trên mặt Sở Trú vẫn như cũ không biểu hiện cảm xúc gì, nhưng Tào Bác có thể cảm nhận được tâm tình anh không tồi. Bằng không thì Lương Dược đi rồi chắc chắn anh cũng không muốn ở lại nữa.
Nhưng anh vẫn không rời đi.
Theo hiểu biết của Tào Bác về anh, đây là ngầm đồng tình việc trò chuyện, cho thấy bây giờ tâm tình vô cùng tốt.
Quả nhiên, Sở Trú nâng mí mắt lên nhìn cậu ta một cái rồi nói: "Nói cho cậu cũng vô dụng, cậu không có người theo đuổi."
"?"
"Cũng không có đối tượng yêu đương."
"??"
"Cho nên cũng sẽ không có bạn gái."
Tào Bác: "..." Mẹ nó cậu từ đâu nghe ra tôi tới tìm cậu nhờ truyền thụ kinh nghiệm vậy?
Hiện tại cậu ta có thể thấy được, Sở Trú ở đây không phải để nói chuyện, mà là để khoe! Khoang!
Tào Bác tức giận cười, "Có phải cậu quên không lâu trước đây còn trốn tránh không kịp đám con gái à? Lúc trước đụng một cái là buồn nôn đâu?"
Sở Trú mở một lon bia, "Trước đây là trước đây, hiện tại là hiện tại. Trước đây cậu đi nặng còn muốn ba cậu chùi mông giúp cho. Hiện tại có không?"
Tào Bác bùng nổ, "Mẹ, sao so sánh như thế này được? Tôi lớn lên bình thường, còn cậu là nhân cách vặn vẹo sau khi bị hành hạ..."
Giọng nói anh ta đột nhiên ngừng lại, biết rằng đây là khu mìn của anh.
Sở Trú nhìn gương mặt của anh ta thì biết đang suy nghĩ cái gì, bèn cười nhạt một tiếng, chậm rãi nhấp một hớp rượu, "Những chuyện năm xưa cũng khiến các cậu canh cánh trong lòng à."
Có lẽ những đoạn hồi ức kia với mọi người là rất thảm, nhưng bây giờ trong mắt Sở Trú đã sớm qua đi. Ngoại trừ còn bị mất ngủ do nhạy cảm với bóng tối thì căn bản cuộc sống của anh cũng không bị ảnh hưởng gì.
Tâm lý anh vốn mạnh mẽ, bằng không thì cũng sẽ không sống sót mà thoát ra khỏi địa ngục.
Cảm giác với con gái cũng như thế, tuy rằng khi đó thật sự chán ghét đến buồn nôn, nhưng sau khi dần dần khôi phục lại cũng cảm thấy không quá bất ổn, chỉ nghĩ bọn họ thật phiền phức nên vẫn hạn chế tiếp xúc.
Chính điều này đã khiến cho ba mẹ anh luôn tin chắc rằng, chứng ghét con gái của anh không cải thiện tốt lên nên vô cùng lo lắng chọn cho anh người vợ.
Đối với việc này Sở Trú không muốn nói.
Tào Bác ngẩn người rồi cười: "Ừ, chuyện cỏn con, quả thật không có gì hay để nói, xem ra tớ lo lắng dư thừa rồi. Nói nghe xem, rốt cuộc cậu thích Lương Văn từ bao giờ vậy? Tớ thật sự tò mò!"
Cậu ta gần giống với đám quần chúng ăn dưa xung quanh, đã từng cho rằng Sở Trú thích đàn ông.
Sở Trú lười biếng dựa người vào sofa, rũ mắt nhìn lon bia trong tay, thản nhiên nói: "Đã sớm thích."
"Không phải chứ." Tào Bác kinh ngạc, "Sớm bao lâu?"
Sở Trú không trả lời, sớm bao lâu? Loại khái niệm mơ hồ này khó có thể nói rõ ràng chỉ trong một vài từ.
Anh chỉ biết rằng khi phát hiện ra, thì anh đã có thể yên tâm ngủ ở bên cạnh cô rồi.
Thiếu nữ giống như một con mèo lười biến, khi ầm ĩ thì thật ầm ĩ, im lặng khi không thích nói chuyện với mọi người. Cô không bao giờ nghiêm túc nghe giảng trong lớp, không phải ngáp thì là đang thất thần, gương mặt nhỏ nhắn mơ màng luôn ngủ gà ngủ gật.
Sở Trú nhìn cô, lần đầu tiên cảm thấy sinh vật nữ sinh như thế này có chút đáng yêu, ngay cả anh cũng bị ảnh hưởng mà cảm thấy buồn ngủ.
Lương Dược sẽ không biết được, vào ngày cô hôn anh, đêm đó anh nằm mơ cả đêm. Lần đầu tiên anh mơ về một cô gái, mà lại là đang làm một chuyện cầm thú với cô.
Anh biết, con trai ở tuổi dậy thì hormone phát triển và ham muốn rất nghiêm trọng, nhưng nghĩ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày xảy ra trên người mình.
Nội dung của giấc mơ quá xấu hổ khiến trong tiềm thức anh không muốn nhớ lại. Gương mặt cô gái trong giấc mơ vẫn luôn mơ hồ không rõ, như bị sương mù bao phủ dày đặc.
Tuy anh biết người đó là ai, nhưng lại từ chối chấp nhận.
Cho đến hôm nay, một khắc khi nhìn thấy cô đang ngồi chờ ở tiểu khu. Không biết góc nội tâm nào bị đánh trúng, cuối cùng anh từ bỏ chống cự, buông vũ khí đầu hàng.
Khi phát sốt cao, nửa tỉnh nửa mê, anh lại mơ giấc mơ đó. Lần này gương mặt cô gái rất rõ ràng, đôi mắt đẹp khi cười sẽ cong lên, gương mặt xinh đẹp ửng hồng, cả người mềm mại nằm dưới thân anh từ từ hé lộ, quyến rũ mê người.
Cam nguyện trầm luân, vạn kiếp bất phục [2].
[2] Mang ý nghĩa nếu đánh mất đi một điều gì đó vô cùng quý giá thì sẽ không bao giờ lấy lại được, thông thường được sử dụng để nói đến những thứ trân quý chỉ có duy nhất, chỉ có thể sở hữu 1 lần trong đời ví như tính mạng con người, nếu mất đi một cách vô lý, phí phạm chẳng hạn như tự sát, tự tử.. thì ngàn kiếp cũng không thể khôi phục lại, không có được cơ hội lần thứ 2.
Anh muốn giấc mơ trở thành sự thật.
***
Sau khi rời khỏi KTV, Lương Dược không có về nhà ngay mà đến cửa hàng đồ nướng BBQ cùng Vương Cần Cần ăn khuya, gọi hai chai rượu và một mâm đồ nướng, hai người vừa ăn vừa trò chuyện với nhau về tình hình gần đây.
Lương Dược cầm ly rượu, hỏi: "Cậu tìm bạn trai mới khi nào? Sao mình cũng không biết."
Vương Cần Cần cắn một xâu thịt dê nướng, cười nói: "Mới đây thôi, anh ấy học ở Nhất Trung. Thỉnh thoảng yêu đương với học sinh giỏi cảm giác cũng không tồi, nhưng mà không nghĩ tới anh ấy lại biết em rể... Không nói chuyện của mình nữa, nói về cậu đi, nhìn tình huống vừa nãy là cậu đã theo đuổi người tới tay rồi hả?"
Lương Dược thở dài, trên mặt không biểu hiện cao hứng nhiều lắm, rầu rĩ 'ừ' một tiếng.
Vương Cần Cần: "Này, không phải cậu thích người ta thật rồi chứ?"
"Sao có thể." Lương Dược không chút nghĩ ngợi, "Chỉ là mình có hơi áy náy thôi. Ngày mai mình đổi trở về, không đùa nữa."
"Áy náy?" Vương Cần Cần cười như không cười, ném tăm xỉa răng đi, "Cái bùa mà cậu tặng cậu ấy, mua ở đâu vậy?"
"Cửa hàng lưu niệm." Đôi mắt Lương Dược không chớp.
"Đi cửa hàng lưu niệm mà phải đi hơn hai mươi ngàn bước?" Vương Cần Cần giơ di động lên trước mặt cô, trên đó là bảng xếp hạng vận động Wechat.
Vị trí đầu tiên là của Lương Dược, 24328 bước.
Khóe miệng Lương Dược giật giật, "Đồ biến thái!"
Vương Cần Cần chậm rãi nói: "Cậu leo núi đến chùa chuông vàng mua đúng không? Mình thấy trên bùa có thêu."
Lương Dược xấu hổ ho một tiếng, "Mình nghe nói nơi đó bùa tương đối linh."
"Làm cả việc này luôn rồi, còn dám nói không bị rung động hả?"
"Đã nói là do mình áy náy mà, làm sao mình biết trước kia cậu ấy thảm như vậy, cho nên mới..." Lương Dược thở dài, nhấp một tí rượu, "Quên đi, cậu không hiểu được tâm tình của mình đâu. Dù sao thì ngày mai mình cũng nhất quyết phải đổi trở về."
Vương Cần Cần: "Mình cảm giác được cậu ấy sẽ không dễ dàng bị lừa như vậy, cậu vẫn nên cẩn thận một chút."
Lương Dược rất có tự tin, "Trên đời này, người phân biệt được chị em mình còn chưa được sinh ra. Hơn nữa cậu ấy cũng không biết bọn mình là chị em sinh đôi, cho nên không có khả năng bị phát hiện đâu."
Vương Cần Cần nhún vai: "Mong là thế."
Hai người ăn xong bữa khuya thì ai về nhà nấy. Lương Dược về đến nhà, trực tiếp gõ cửa phòng Lương Văn.
"Văn Văn, có đó không?"
Cửa không có khóa, cô đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lương Văn đang cao hứng ngồi trên giường sắp xếp lại quần áo. Trên mặt đất là vali, cô ấy bỏ từng bộ quần áo đã sắp gọn vào bên trong.
"Em muốn đi du lịch?" Lương Dược ngẩn người.
"Đúng rồi." Lương Văn vui vẻ gật đầu, "Cửu Trung tổ chức hoạt động cắm trại dã ngoại, đi chơi ba ngày ở núi Đại Lương. Lớp chúng em đã đăng ký hết rồi, ngày mai là khởi hành. Chị, chị muốn mua quà gì phải sớm nói với em nha."
Cô ấy vừa nói xong, màn hình di động lập tức sáng lên. Một người với chú thích 【Đồ quỷ đáng ghét】gửi tin nhắn Wechat đến: "Con heo kia, nhớ mang nhiều quần áo vào! Cậu ngu ngốc như vậy, đừng để lạnh làm cảm."
Lương Văn trả lời ngay lập tức, "Cậu mới ngu ngốc, không cần cậu dặn tôi cũng làm."
Cô ấy trả lời xong thì tắt điện thoại, không để ý đến đối phương, tiếp tục cao hứng mà sắp xếp quần áo, dường như rất mong chờ chuyến du lịch lần này.
"Tuy rằng có hơi mất hứng, nhưng mà chị muốn nói, ngày mai em không đi được nên đừng có chuẩn bị." Lương Dược đi qua lấy quần áo trên tay cô ấy, nói.
Lương Văn kinh ngạc, "Vì sao chứ?"
"Bởi vì chị muốn đi." Lương Dược hơi mỉm cười, "Em đấy, mau ngoan ngoãn quay về Nhất Trung đi."
Lương Văn kinh ngạc hồi lâu mới lấy lại được tinh thần, kinh hỉ nói: "Chị, chị hẹn hò được với Sở Trú rồi hả? Nhanh như vậy sao? Thật lợi hại!"
"Ừ, cho nên đã đến lúc chúng ta đổi về được rồi." Lương Dược nói, "Đợi lát nữa chị nói chi tiết chuyện hẹn hò giữa chị và Sở Trú, em nhất định phải nhớ thật kỹ!"
"Nhưng mà..." Lương Văn hơi do dự nhìn thoáng qua chiếc vali, "Em muốn đi dã ngoại trước đã, em mong chờ lâu lắm rồi, cũng quen được những người bạn cá biệt."
Hai tay cô ấy tạo thành chữ thập khẩn cầu Lương Dược, "Chị, chờ em ba ngày nữa thôi! Chỉ ba ngày, sau ba ngày chúng ta lập tức đổi lại!
"Không được!" Lương Dược nói như đinh đóng cột, "Nhất định ngày mai phải đổi."
"Vì sao chứ?" Lương Văn thất vọng, "Không phải chỉ là ba ngày thôi sao chị? Từ nhỏ đến giờ em chưa đi du lịch xa với bạn bè bao giờ. Đây là có hội hiếm có, chị hai, coi như em cầu xin chị được không?"
"Cái gì mà chỉ ba ngày hả?" Tâm tình Lương Dược gần như đậu má, "Em có biết trong ba ngày này chị và Sở Trú có khả năng phát sinh chuyện gì hay không? Em một tí cũng không lo lắng à?"
Lương Văn: "Hai người vừa mới hẹn hò chưa được bao lâu, sao có thể phát triển nhanh như vậy được? Hơn nữa em rất tin tưởng chị."
"..."
Lương Dược muốn nói rằng bọn họ đã hôn rồi, nhưng sợ cô ấy không chấp nhận được nên từ chối mở miệng.
Với tốc độ của Sở Trú, hôm nay vừa mới hẹn hò đã hôn môi, ngày mai có thể sẽ là tráo lưỡi, nói không chừng ngày mốt anh sẽ phát động sinh em bé.
Nghĩ liền thấy thật khủng bố.
"Không được chính là không được!" Lương Dược ngay thẳng từ chối, "Ngày mai... à không, hôm nay nhất định phải đổi trở về! Không được thương lượng."
Lương Văn méo miệng, chơi xấu lăn lộn ở trên giường, "Em không muốn em không muốn, ba ngày sau em mới đổi! Chị, em xin chị đó!"
Nếu là trước kia, trong chốc lát Lương Dược có thể mềm lòng đồng ý với cô ấy. Nhưng mà hiện tại cô chỉ cảm thấy khó chịu.
Phiền muốn chết.
"Chị đã bảo không được là không được." Mặt Lương Dược không cảm xúc mà cao giọng, "Nhất! Định! Phải! Đổi! Về!"
Lương Văn bị dọa sợ, nhìn vẻ mặt u ám của Lương Dược mà không nói câu nào. Đây vẫn là lần đầu tiên cô tức giận với em gái của mình.
Lương Văn bị tủi thân, vành mắt lập tức đỏ hoe, miệng hơi mấp máy, muốn nói vậy chúng ta đổi trở về, em sẽ không đi cắm trại nữa. Nhưng lời còn chưa nói được thì nước mắt đã tuôn ra, từng dòng từng dòng rơi ra.
Lương Dược nhìn thấy em gái khóc thì có hơi sửng sốt một chút, chậm rãi bình tĩnh lại. Dự định muốn bình tâm tĩnh khí giảng đạo cho cô ấy thì ngoài cửa truyền đến tiếng một tiếng mắng chửi đầy tức giận --
"Lương Dược, không được ăn hiếp em gái!"
Ở phòng khách, mẹ Lương nghe được Lương Dược lớn tiếng trách mắng Lương Văn thì lập tức bước lại đây. Khi nhìn thấy Lương Văn đang khóc thúc thít và gương mặt không biểu cảm của Lương Dược, trong lòng thoáng cái lập tức tức giận, quay qua đập vào mặt Lương Dược những câu la rầy "Mày dữ dằn với em gái làm gì? Không biết thân thể con bé yếu không được kích thích sao? Em nó muốn đi cắm trại thì cho em nó đi, có ba ngày thôi mà mày chờ không được hả? Huống chi một tháng còn chưa trôi qua, mày là chị, không thể nhường em gái một chút sao?"
"Mẹ, quên đi, con đổi về mà!" Lương Văn không nghĩ tới sẽ nghiêm túc như vậy, bèn vội lau nước mắt, nức nở nói.
"Không được!" Mẹ Lương làm sao chịu được cô ấy bị uất ức, "Tiền cắm trại đều cho con đóng, cho con đi. Con nhanh sửa soạn cho tốt, ngày mai vui vẻ mà đi chơi."
"Nhưng mà..." Lương Văn lén lút nhìn sắc mặt của Lương Dược, trong lòng lo lắng.
"Đây là lời mẹ nói, con đừng lo lắng." Mẹ Lương vỗ vỗ lưng cô mà an ủi.
Lương Dược nhìn cảnh này, mà đau mắt đến cùng cực. Trong lòng một mảng lạnh lẽo, nhưng cô lại cười, vừa cười vừa gật đầu, "Được, nghe hai người. Không đổi thì không đổi, đến lúc đó thì đừng có mà hối hận!"
Nói xong, cô không buồn nói thêm, lập tức đi thẳng.