Edit: Thỏ
Beta: Grace
Phòng học im như tờ, đến cả tiếng hít thở cũng không nghe được nên tiếng khóa nức nở của Hạ Nhược Tinh dường như càng rõ ràng một cách lạ thường.
Cô ta đã bò ra khỏi đống rác, toàn thân trên dưới đều nhớp nháp. Trên tóc đều dính sữa bò, còn có que dùng để ăn hoa quả cay thừa lại. Nước từ đồ ăn thừa bắn khắp người cô ta.
Cả người cô ta chỉ tỏa ra một mùi hôi thối, trông thật thảm hại.
Người thân cận với Hạ Nhược Thanh cũng không nhịn được nôn khan, chứ đừng nói là nhân vật chính Hạ Nhược Tinh. Cái cảm giác nhớp nháp và mùi vị hôi thối khiến cô ta muốn điên mất, không kiềm chế được vừa khóc vừa bóp cổ nôn ra.
Sở Trú vừa quay về đã thấy được Lương Dược đổ sữa bò lên đầu Hạ Nhược Tinh. Khi anh còn đang hơi sửng sốt thì Lương Dược liền quay đầu qua bên này, nhìn anh từ xa. Đôi mắt đen thẫm, gương mặt sạch sẽ không có biểu cảm gì, tính tình khác ngày xưa rất nhiều.
Vẫn là lần đầu tiên Sở Trú nhìn thấy một mặt này của cô, lạnh như băng, không có độ ấm. Giống như cuối cùng cũng đã xé toạc đi lớp ngụy trang bên ngoài, lộ ra tướng mạo lạnh lùng sắc bén sẵn có.
Lương Dược chỉ nhìn anh một cái rồi quay đầu đi, cúi thấp không nói lời nào, cũng không biểu hiện cái gì. Phảng phất như đột nhiên không quen biết anh.
Sở Trú cau mày, vừa muốn đi qua thì Trình Nhất Phàm đã bị lớp trưởng hoang mang kêu đến. Ông nhìn cảnh tượng trước mặt, cho dù đã là người trưởng thành rồi nhưng cũng không khỏi bị chấn động.
Hạ Nhược Tinh quá thảm.
Sắc mặt Trình Nhất Phàm nghiêm hẳn lên, lập tức kêu hai bạn nữ giúp Hạ Nhược Tinh vào nhà vệ sinh tạm thời vệ sinh. Sau đó kêu Lương Dược đến văn phòng với ông.
Lương Dược phủi bụi trên tay, bình thản đi theo thầy giáo. Vẻ mặt lãnh đạm ngang qua Sở Trú, còn không thèm nhìn anh.
Sở Trú nhìn chăm chú bóng lưng của cô, thon gầy mà lẻ loi. Dáng vẻ cao ngạo và cứng đầu.
Con người thật của cô, hóa ra là như vậy sao...
Anh không đi theo sau, sắc mặt u ám, tùy tiện túm cổ một nam sinh hỏi, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Nói rõ cho tôi nghe."
*
Chuyện này cực kì ầm ĩ, rất nghiêm trọng.
Mặc dù Trình Nhất Phàm không có ý định làm to chuyện, nhưng Hạ Nhược Tinh nào chịu nổi được loại uất ức này. Sau khi đã tỉnh táo lại, quần áo còn chưa được tẩy sạch đã lập tức khóc thút thít gọi điện thoại mách lẻo với ba mẹ.
Gia cảnh cô ta giàu có, ba mẹ đều là người kinh doanh, ngày thường thương con gái nhất. Hai người nghe xong chuyện này cực kì tức giận, lập tức bỏ công việc rồi chạy đến, ầm ĩ đòi nhà trường phải cho họ một lời giải thích rõ ràng, không thì sẽ không để yên chuyện này.
Đương nhiên phụ huynh của Lương Dược cũng bị gọi đến. Lương Viễn Quốc bận đi làm nên không rảnh, mẹ Lương vội vàng xin nghỉ việc. Bà ta nghe được Lương Dược đánh con gái của người ta thì cũng nổi giận đùng đùng, thậm chí chưa nắm rõ được sự việc xảy ra đã trực tiếp cho rằng Lương Dược là người sai. Bà ta giận đến cả người phát run, mặt đỏ bừng, chỉ vào cô chửi ầm lên, "Kiếp trước tao tạo nghiệp cái gì mà lại sinh ra kẻ tai họa như mày chứ! Đi đến đâu cũng không an phận, lẽ ra lúc trước ở bệnh viện tao phải trực tiếp bóp cổ mày chết!"
Lương Dược tay cắm ở túi, cà lơ phất phơ mà đứng, nét mặt chết người không đền mạng, "Vậy bà nên cảm thấy may mắn vì không làm như thế, nếu không thì đã ngồi trong nhà giam rồi!"
Hạ Nhược Tinh còn ngồi ở bên cạnh cô khóc, cô ta đã khóc gần nửa tiếng, hai mắt sưng lên như quả óc chó, nức nở nói với ba mẹ, "Ba mẹ, con không cam tâm! Hai người nhất định phải khiến con hết giận, cậu ta quá bắt nạt người!"
"Con gái cứ yên tâm! Mẹ nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con!" Mẹ Hạ đau lòng vô cùng, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ta, rồi tức giận quay qua nhìn mẹ Lương, "Nhìn đứa con gái ngoan cô dạy xem. Nói đi, cô muốn xử lí thế nào? Chuyện này không đơn giản chỉ cần bồi thường tiền đâu!"
"Thực sự xin lỗi, là tôi không quản tốt nó. Sau khi về nhà nhất định tôi sẽ dạy bảo đàng hoàng." Mẹ Lương không ngừng cúi đầu.
Khắc kế tiếp, Lương Dược thưởng thức cảnh tượng mẹ mình thay đổi sắc mặt quy mô lớn. Bà ta vừa cúi đầu nhận sai với người ta, vừa giận dữ mắng cô không ngừng, còn thú vị hơn màn đổi sắc mặt trong Kinh kịch [1].
[1]: Kinh kịch (京劇/京剧) hay kinh hí (京戲/京戏) là một thể loại ca kịch của Trung Quốc.
Trình một phàm phỏng chừng cũng chưa thấy qua khuỷu tay quải đến chân trời đi mẫu thân, ông lau mồ hôi lạnh nói: "Cái kia, mong mọi người bình tĩnh một chút đã. Tôi có lời muốn nói, tôi mới nói chuyện cùng Lương Văn, em ấy nói là do Hạ Nhược Tinh bắt nạt trước. Không chỉ vẽ loạn lên mặt sau đồng phục mà còn đổ keo nước lên chỗ ngồi của em ấy. Hôm nay còn xe vở của bạn.... Hạ Nhược Tinh, đây là thật sao?"
"Đương nhiên không phải ạ!" Hạ Nhược Tinh không chút nghĩ ngợi mà phủ nhận, "Em không có làm ạ!"
Trình Nhất Phàm, "Nhưng mà Lương Văn nói..."
Mẹ Hạ tức giận chặn ngang, "Dựa vào cái gì mà nó nói cái gì thì chính là cái đó, có chứng cứ gì không? Con gái tôi tôi hiểu rõ nhất, con bé sao có thể làm ra những chuyện như vậy chứ?"
Mẹ Lương cảm thấy khó xử, "Rất xin lỗi, đều do tôi sai..."
Bà ta vừa nói vừa trừng mắt liếc nhìn Lương Dược một cái, "Mày là đứa câm à? Còn không mau nhận lỗi với người ta đi!"
Lương Dược nhướng mày rồi cười lạnh, "Cuối cùng tôi cũng biết vì sao nhiều học sinh trung học lại chọn cách nhảy lầu để tự tử rồi. E rằng là vì có một người mẹ như bà!"
"Mày!" Mẹ Lương tức giận, giơ tay muốn tát lên mặt cô.
Lương Dược thấy bà muốn đánh tới đây, thân thể lùi về sau hai bước theo bản năng. Không chỉ như thế, cô còn thuận tay đẩy Hạ Nhược Tinh tới chắn trước mặt.
Hạ Nhược Tinh chưa kịp phản ứng lại đã bị người ta dội bạt tai tới thật mạnh, cả người bị tát đến phát ngốc, lỗ tai ong ong.
Mọi người trong trường đều sửng sốt.
Mẹ Lương không thể tin được trừng lớn mắt.
Một lúc sau, Lương Dược mới chậm rì buông người Hạ Nhược Tinh ra, "Phản xạ có điều kiện, thật ngượng ngùng!"
"Xin, xin lỗi. Dì không có cố ý..." Mẹ Lương hoảng sợ vuốt vuốt mặt Hạ Nhược Tinh.
"Trời ơi, con có sao không con gái?" Ba mẹ Hạ vội vàng đẩy bà ta ra, lo lắng mà quan sát Hạ Nhược Tinh.
Hạ Nhược Tinh lấy lại tinh thần, cô ta khóc còn ác hơn, hung hăng trừng mắt với Lương Dược, "Lương Văn, mẹ nó tao muốn giết mày!"
Văn phòng hỗn loạn thành một đống, một Trình Nhất Phàm và hai người. Ngoại cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói trong trẻo, "Báo cáo."
Ông nhìn sang.
Ở cửa, một thiếu niên cao gầy đang đứng, gương mặt đẹp đẽ, sống mũi thẳng, áo đồng phục màu xanh đen không nhiễm một hạt bụi, vẻ mặt bình tĩnh và lạnh nhạt.
Là Sở Trú.
Trình Nhất Phàm: "Sao em lại đến đây?"
Sở Trú không trả lời, ánh mắt anh nhìn vào bên trong rồi dừng lại trên mặt Lương Dược, cô đang kinh ngạc nhìn anh.
Khóe môi Sở Trú thẳng tắp, anh không dấu vết đi qua che trước người cô, thản nhiên nói với Trình Nhất Phàm: "Em đến để nói sự thật ạ."
Trình Nhất Phàm: "Hả?"
Ngữ khí Sở Trú nhẹ nhàng, "Buổi sáng hôm qua lúc 8 giờ 36 phút 41 giây, Hạ Nhược Tinh cầm bút vẽ lên áo của Lương Văn; giữa trưa lúc 13 giờ 13 phút 38 giây, cậu ta đổ keo nước lên ghế Lương Văn; còn có lúc 16 giờ 45 phút 58 giây, cậu ta lén lút vào lớp học, vứt rác của lớp khác vào thùng rác của lớp. còn lấy sách bài tập từ ngăn bàn của Lương Văn, cắt hết tất cả rồi bỏ vào thùng rác. Tất cả đều có camera làm chứng."
Cả phòng bị sốc.
Tất cả mọi người đều bị anh làm cho kinh ngạc, mẹ nó thời gian chính xác đến cả giây, phải nói là độ đáng tin cậy rất cao.
Lương Dược cũng bị dọa, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, làm sao anh nhớ được những con số đó? Không bị đau não sao?
Hạ Nhược Tinh nghe được thì sợ mất mật, cô ta không biết lúc đó là lúc nào, nhưng mà từ lời nói của Sở Trú có thể là thật. Camera đằng sau các lớp học tắt quanh năm và chỉ mở khi có các kỳ thi lớn, nhưng cô ta không nghĩ tới mình lại xui xẻo như vậy. Khi cô ta nghe được sự việc cuối bèn không nhịn được kêu, "Mấy chuyện khác tôi thừa nhận tất cả, nhưng tôi không xé sách bài tập của cậu ta, cậu nhận làm người à?"
Lời này vừa nói ra, lập tức Trình Nhất Phàm nhíu mày, "Cho nên những chuyện đó thật sự đều là do em làm?"
"Không phải nó động thủ trước?" Mẹ Lương ngẩn người, kinh nghi bất định [2] mà nhìn Lương Dược.
[2]: 惊疑不定/ Kinh nghi bất định: Bởi vì sợ hãi, nghi hoặc mà không xác định được chủ ý.
Hạ Nhược Tinh đỏ mặt, "Vậy thì sao chứ? Con khó chịu với cậu ấy không được sao?"
Mẹ Hạ xấu hổ bèn chớp mắt một cái, sau đó làm như cây ngay không sợ chết đứng, nói: "Cứ cho là thế đi, nhưng cũng không đến mức đẩy mạnh Tinh Tinh nhà tôi vào thùng rác chứ? Mới bây lớn mà đã bạo lực như thế, lớn lên thì sẽ như thế nào!"
Ba Hạ như có suy nghĩ mà nhìn Sở Trú, vẫn luôn không lên tiếng. Ông bị mẹ Hạ đẩy một cái, "Chồng, anh cũng nói hai ba câu gì đi chứ!"
Cuối cùng ba Hạ cũng mở miệng, nhưng mà là với Sở Trú: "Cậu là con trai của Sở Thẩm Hà đúng không?"
Sở Trú liếc nhìn ông ta một cái, rồi hơi hơi gật đầu, sau đó cũng không nói chuyện.
Ba Hạ khúm núm, "Không lâu trước đây tôi còn thấy Chủ tịch Sở đưa cậu đi dự tiệc, không nghĩ tới ở chỗ này lại găp được. Vinh hạnh cho tôi quá!"
Thái độ ông ta xoay chuyển 180 độ khiến người ta trở tay không kịp.
Mẹ Hạ vừa nghe thì sửng sốt, Sở Thẩm Hà? Đó không phải là Chủ tịch của Tập đoàn YM sao? Năm ngoái cũng nằm trong danh sách những người giàu nhất Trung Quốc.
Sở Trú phớt lờ ông ta, nói với Trình Nhất Phàm, "Thầy, nếu sự thật đã được sáng tỏ thì em đưa Lương Văn ra ngoài đây."
"Chuyện này..." Trình Nhất Phàm do dự, ông đưa mắt nhìn vợ chồng nhà Hạ, sợ bọn họ không vui. Nhưng lại phát hiện vẻ mặt của bọn họ kiêng kỵ, không có hung hăng hay càn quấy như vừa rồi, cũng không có ý tứ muốn cản người.
"Được rồi, hai em đi ra ngoài trước đi." Trình Nhất Phàm thấy thế bèn gật đầu cho đi.
Vì thế, Sở Trú nắm tay Lương Dược, mang bạn gái còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì rời khỏi hiện trường.
Sau khi Lương Dược đi khỏi còn cảm thấy có hơi không chân thật. Cô không nghĩ tới rằng bọn họ có thể bỏ qua cho mình dễ dàng như vậy, xa xa còn có thể nghe được giọng điệu oán trách của Hạ Nhược Tinh, "Ba, ba cứ như vậy bỏ qua cho cậu ta sao?"
"Con câm miệng!" Người đàn ông gằn nhẹ.
...
"Oa, xem ra nhà anh rất có bối cảnh." Lương Dược nhất thời đã đoán được chuyện như thế nào, cô cười nói lời cảm ơn với cậu thiếu niên, "Cảm ơn, không nhờ anh thì em sẽ không thể sống sót mà đi ra ngoài."
Sở Trú không trả lời, khuôn mặt bình tĩnh kéo cô đến một nơi hẻo lánh và yên tĩnh rồi mới buông tay. Anh quay đầu, thấy cô gái đang nở nụ cười, rất khác với những gì anh nhìn thấy ở cửa văn phòng lúc đó, biết cô lại đang giả vờ bèn khó chịu trách, "Em không muốn cười thì đừng cười, nơi này không ai ép em cả."
Lương Dược khẽ giật mình, độ cong nơi khóe miệng chậm rãi hạ xuống.
Sở Trú: "Còn nữa, anh hi vọng em có thể dựa vào bạn trai mình một chút, đừng có chuyện gì buồn cũng để trong lòng."
Lương Dược im lặng một lúc, không trả lời mà nhẹ nhàng hỏi: "Camera thật sự có thu lại sao?"
Vẻ mặt Sở Trú tự nhiên, "Không có."
"Em biết ngay." Lương Dược lại cười, nhưng lần này là thật lòng. Giọng nói của cô nhẹ nhàng và êm dịu, "Cảm ơn Trú Trú."
Sở Trú cúi đầu nhìn cô, "Chỉ cảm ơn thôi sao?"
"... Anh muốn thế nào?"
Sở Trú im lặng hai giây, "Hôn anh một cái."
"Hả?" Lương Dược kinh ngạc.
Biểu cảm Sở Trú không đổi, "Ngay miệng."
Khóe miệng Lương Dược giật giật, "Không, không tốt lắm đâu... Giữa ban ngày..."
Sở Trú: "Ở đây không có ai."
"Nhưng mà..."
Lương Dược còn muốn từ chối, nhưng cô thấy khóe miệng của cậu thiếu niên hơi mím lại, dường như biểu cảm có chút bị tổn thương.
Cô không đành lòng.
Đây là một đứa nhỏ đáng thương mà!
Lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên có bạn gái, bạn gái lại còn không chủ động. Vốn dĩ anh có chứng chán ghét con gái, đừng đến lúc đó lại để cô điều trị bóng ma tâm lý đó.
"Vậy anh nhắm mắt lại đi." Lương Dược thở dài.
Sở Trú có hơi hoài nghi: "Không phải em muốn trốn đó chứ?"
"Anh đừng nghĩ như vậy!"
Sở Trú vẫn nhắm mắt lại, lẳng lặng đợi trong chốc lát, mùi hương hoa hồng đến gần. Giây tiếp theo, trên môi truyền đến cảm xúc mềm mại.
Nhưng mà... có gì đó không đúng.
Anh mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là đôi mắt mỉm cười của cô.
Hai người dựa nhau rất gần, hô hấp đan xen lẫn nhau, giống như đang hôn môi.
Là giống như.
Bởi vì giữa môi hai người còn cách bàn tay của cô.
Lòng tay cô che miệng anh, mà cô lại hôn lên bàn tay của chính mình.
"Đây là lãi." Sau khi Lương Dược hôn xong thì lập tức cười lùi người , "Trước tiên xin khất tiền vốn, về sau trả lại cho anh."
Sở Trú bình tĩnh nhìn cô trong chốc lát, có hơi bất đắc dĩ rũ mắt xuống. Anh đột nhiên nắm tay cô, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay nơi cô vừa chạm môi.
"Đây là lời em nói, anh nhớ kỹ."
*
Ngày đó, cũng không biết Trình Nhất Phàm giải quyết chuyện này như thế nào mà vợ chồng nhà Hạ đưa con gái trở về nhà, không có dây dưa gì nữa. Sau khi xong xuôi, mẹ Lương rời đi ngay lập tức, bà cũng không đi gặp Lương Dược, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ít nhất thì trước khi về nhà, Lương Dược thật sự cho rằng mọi chuyện đã kết thúc.
Sau khi tan học, cô về đến nhà. Ở cửa đã nghe được tiếng ba mẹ đang cãi nhau.
Mẹ Lương mất bình tĩnh mà tức giận, "Ông có biết hôm nay con gái của ông lại làm ra chuyện tốt gì không? Nó trực tiếp đổ rác lên người một bạn gái, ông nhìn xem đây là việc mà người thường nên làm sao?"
Lương Viễn Quốc cả giận, "Được rồi! Chuyện đã được giải quyết, bà mắng cũng cũng gần một giờ rồi, không biết mệt sao? Hơn nữa rõ ràng chính là con bé kia sai, Dược Dược cũng chỉ là đánh trả lại mà thôi. Bà có thể im lặng được không?"
"Cái gì bảo tôi im lặng hả? Rõ ràng là nó không để tôi im đấy! Tôi không đếm được rắc rối mà nó đã gây ra cho tôi từ nhỏ đến lớn nó, cứ như vậy thì tôi cũng bị nó làm phát điên!"
Mẹ Lương suy sụp, bà hét to: "Nếu nó không sinh ra tốt rồi, tôi chỉ cần mỗi Văn Văn là đủ!"
"Bà nói bậy gì vậy?!" Lương Viễn Quốc cũng cáu lên, gương mặt u ám mà quát lên: "Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng là thịt. Bà có thể đừng bất công như vậy không? Hóa ra Lương Dược không phải con gái của bà hả? Con bé cũng không thiếu bà cái gì, chuyện hôm nay rõ ràng là con bé kia sai. Nếu tôi là người đi thì mẹ nó tôi mắng cũng không kịp, ở đó mà xin lỗi người ta cái rắm gì!"
Hai người ầm ĩ đến túi bụi.