Edit: Thỏ
Beta: Ruồi
"Cậu là ai?"
Sở Trú lạnh lùng nói ra ba chữ khiến Lương Văn cứng người tại chỗ, cô ấy nhìn ánh mắt hờ hững xa lạ của thiếu niên, có hơi không biết làm sao.
Bị phát hiện rồi sao? Làm sao có thể chứ?
Không chỉ riêng Lương Dược, từ trước đến nay Lương Văn cũng chưa từng gặp được người nào có thể hoàn toàn phân biệt được hai chị em cô. Hơn nữa cô ấy một câu cũng chưa nói mà Sở Trú đã nhận ra ngay, làm sao có chuyện như vậy được?
Phản ứng đầu tiên của cô ấy là chẳng lẽ Lương Dược đã sớm nói sự thật cho Sở Trú biết sao?
Sau đó cố ý đùa giỡn cô ấy?
Lương Văn rất nhanh đã xóa bỏ suy nghĩ này, tính tình của Lương Dược cô ấy rõ hơn ai cả. Cứ cho rằng Lương Dược thật sự thích Sở Trú thì cũng sẽ nói rõ ràng cho cô ấy biết, sau đó quang minh chính đại mà tranh giành với cô ấy chứ không dùng những kiểu thủ đoạn nhỏ nhen này.
Cô ấy bình tĩnh, bắt chước biểu cảm của Lương Dược cười với Sở Trú, "Tôi đương nhiên là Lương Văn rồi, Trú Trú, mới chưa đến một ngày mà cậu đã làm như không quen biết với bạn gái của mình sao?"
Từ thần thái đến cách nói chuyện đều được Lương Văn bắt chước rất sinh động, từ nhỏ hai chị em lớn lên cùng nhau, sắm vai đối phương cho nhau là chuyện thường ngày.
Cô ấy đến gần Sở Trú một bước, nhẹ giọng làm nũng, "Được rồi, cậu đừng giỡn nữa, nhanh cho tớ đi vào trong nào."
Sở Trú không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý định muốn đứng lên, sắc mặt anh ngày càng lạnh, "Cậu không phải Lương Văn, tôi hỏi lại một lần nữa, rốt cuộc cậu là ai?"
"Tôi thật sự là Lương Văn!"
"Cậu không phải."
"Tôi thật sự thật sự là Lương Văn mà!" Lương Văn có hơi suy sụp, "Cậu có muốn xem chứng minh thư của tôi không?"
Lời nói của bọn họ khiến bàn phía sau chú ý.
Triệu Ức Hào ngẩng đầu khỏi di động, không hiểu nổi nhìn Lương Văn, sau lại nhìn Sở Trú, "A Trú này, đầu óc cậu không phải có vấn đề gì chứ? Người này rõ ràng là Lương Văn! Đừng nói với tôi là cậu đột nhiên bị mất trí nhớ nha."
Tào Bác cũng kinh ngạc mà nhìn Lương Văn, "Đúng rồi, cậu ấy không phải là Lương Văn thì là ai, chẳng lẽ là quỷ sao?"
Hai người cậu một câu tôi một câu, bọn họ đều cảm thấy Lương Văn không có vấn đề gì, người có vấn đề chính là Sở Trú.
Trong lòng Lương Văn thoáng yên tâm, đây mới là phản ứng của người bình thường đó!
Nhưng Sở Trú lại ngoảnh mặt làm ngơ, vẻ mặt lạnh nhạt mà nhìn cô ấy, "Nếu cậu là Lương Văn, vậy cậu nói cho tôi nghe, ngày hôm qua chúng ta đã xảy ra việc gì?"
Chuyện này ngày hôm qua cô đã thuộc rồi, Lương Văn rất có tự tin, mở miệng nói ngay: "Hôm qua, vì chuyện của La Mục nên tôi tới nhà tìm cậu cầu xin."
Sở Trú: "Ở nhà làm chuyện gì?"
Lương Văn: "Ờ.... Chơi điện thoại nhỉ?"
Chuyện này Lương Dược không nói gì mà!
"..." Mặt Sở Trú không cảm xúc, anh gằn từng chữ, "Chúng ta hôn cả một buổi chiều."
Lương Văn: "?"
Đám người hóng hớt ngồi ăn dưa trong góc tường: "?"
"Không thể nào?" Lương Văn khiếp sợ mà buột miệng thốt ra, "Sao tôi lại không biết chứ!"
Chuyện quan trọng như vậy tại sao Lương Dược lại không nói cho cô ấy biết?
Sở Trú hoàn toàn không kiên nhẫn, mặt có hơi đen lại, "Rốt cuộc sao lại như thế? Lương Văn đi đâu rồi? Hai người có quan hệ gì...."
Anh dừng một chút, dường như nhớ tới chuyện gì, "Chẳng lẽ cậu là cái người cô ấy gọi là chị?"
Lương Văn: "..."
Cô đã không biết nên nói cái gì, hình như Sở Trú vẫn chưa biết sự thật, chỉ đơn giản là phân biệt được hai người mà thôi.
Lương Văn vẫn chưa chịu thua, cô ấy kiên trì trả lời, "Chuyện này, thật ra tôi có hai nhân cách, chuyện hôm qua thật sự tôi không nhớ rõ lắm."
Sở Trú lại chậm rãi trả lời, "Hôm qua chúng ta hôn nhau rất dữ dội."
"...?"
Sở Trú: "Miệng của cô ấy còn bị tôi cắn nữa."
"??"
Lương Văn trợn to mắt không thể tin được.
"Khụ!" Đám người ngồi ăn dưa phía sau thiếu chút nữa sặc nước bọt.
"Không chỉ có vậy." Sở Trú liếc mắt nhìn Lương Văn một cái, "Tóc của cậu dài hơn cô ấy ít nhất 5cm, quầng thâm mắt cũng không có, ở khóe mắt có nhiều hơn một đốm tàn nhang màu nhạt, vành tai cũng rất sạch sẽ, dấu vết bấm tai trước đó cũng không còn nữa. Ý cậu muốn nói với tôi rằng nhân cách thứ hai của cậu còn có một cơ thể khác à?"
Những gì Sở Trú nói đều khác với sự thật, trừ cái này ra thì biểu cảm và cách nói chuyện của cô ấy cũng mang đến cho anh một cảm giác cảm tình rất xa cách, thế nên anh chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra ngay Lương Văn trước mặt là giả.
Cô ấy không phải Lương Văn.
Lời anh vừa nói xong, xung quanh rơi vào im lặng.
Triệu Ức Hào trố mắt đứng nhìn, thật lâu sau mới khô khan nói: "A Trú, thật ra đôi mắt của cậu là kính hiển vi hả? Cậu không tham gia 'Siêu trí tuệ' [1] thì đáng tiếc quá đấy."
[1] Siêu trí tuệ (tiếng Trung: 最强大脑) là một chương trình khoa học thực tế và tìm kiếm tài năng Trung Quốc có xuất xứ từ Đức. Chương trình có mục đích tìm những người có trí tuệ phi thường. (Wikipedia)
Sở Trú mặc kệ cậu ta, lạnh lùng nói với Lương Văn, "Vì sao cậu muốn thay thế em gái mình đi học? Hiện tại Lương Văn ở đâu?"
"..." Lương Văn không biết nên bày ra vẻ mặt gì, đờ đẫn nói thật một câu, "Tớ thật sự là Lương Văn."
Sở Trú cau mày, còn muốn hỏi thêm gì nữa thì di động trong ngăn bàn run một cái, anh lấy ra nhìn, là thông báo của Wechat.
"Anh Trú, tôi đã kiểm tra những gì anh yêu cầu ngày hôm qua rồi. Điều kiện gia đình Lương Văn thuộc dạng bình thường, ba là một lập trình viên, mẹ là nhân viên bất động sản. Lương Văn có người chị sinh đôi, tên là Lương Dược, nghe nói tính cách hai người rất khác nhau; người em khá dịu dàng ít nói, học giỏi; còn người chị thì tính cách mạnh mẽ, thích đánh nhau và gây rối... Những việc này đều là em nghe hàng xóm nói."
Sở Trú nhìn từ ngữ hình dung người chị, ngắn ngủn dăm ba câu khiến anh trong nháy mắt nhận ra được chuyện gì đó. Anh ngước mắt nhìn Lương Văn, ánh mắt u ám, "Chẳng lẽ, người ở bên tôi vẫn luôn là chị của cậu à?"
Lương Văn: "..." Lời nói đều bị cậu nói hết, tôi còn có thể nói cái gì nữa?
"Ý của cậu là sao?" Triệu Ức Hào và Tào Bác ngồi phía sau khi nghe được vẻ mặt ngốc nghếch, bị lời nói anh làm cho mơ mơ màng màng.
Lương Văn không thể giả vờ được nữa, vẻ mặt như đưa đám cuối đầu nhận tội: "Được rồi, tôi thật sự không phải là Lương Văn mà cậu biết. Người trước đây theo đuổi cậu.... là chị gái của tôi, Lương Dược."
Lương Văn ỉu xìu kể lại sự việc vừa trải qua một lần, cô ấy không thể ngờ rằng mọi chuyện đã được phơi bày sau khi đến trường năm phút.
Sau khi Triệu Ức Hào nghe xong hơi khó tin được, "Cậu thích A Trú nên muốn chị gái giúp mình theo đuổi à? Cậu ăn no rửng mở à?"
Lương Văn thành thật nói: "Ba mẹ tôi đồng ý cho chị ấy 5000 nhân dân tệ."
Năm nghìn nhân dân tệ.
Năm nghìn...
Vẻ mặt Sở Trú rất đáng sợ, trong mắt âm trầm, quai hàm kéo căng, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường, cả người anh trông vừa tối tăm vừa nguy hiểm.
Tào Bác rất lâu chưa thấy anh tức giận như vậy, vội vàng nói: "Chị cậu cũng không nhất định là vì tiền đâu, nói không chừng chị cậu theo đuổi xong lại có tình cảm nhỉ? Cậu nói thử xem đúng không, em gái Lương Văn?"
"Không đâu." Lương Văn bĩu môi, có hơi buồn bực và khó chịu, "Chị ấy còn đưa cho tôi văn bản 5000 chữ bắt học thuộc hết. Nhất định không thể để bị phát hiện."
Sở Trú hơi híp mắt, "Văn bản gì?"
"Là chi tiết chị ấy và cậu ở chung."
"Cho tôi xem."
Lương Văn không dám làm trái anh, cô ấy đành lấy di động mở văn bản ra cho anh xem.
Sở Trú nhận lấy, dòng đầu tiên anh nhìn thấy là -【Nhật ký theo đuổi của Dược Dược】
【Ngày 29 tháng 10, sữa bò của tôi rơi trúng người cậu ấy. Tuy rằng không phải cố ý nhưng đã thành công thu hút sự chú ý của em rể. ✔】
【Áo lót của mẹ rơi xuống trước mặt em rể, lại lần nữa thành công khiến cậu ấy chú ý. ✔】
【Thành tựu trở thành bạn cùng bàn với em rể. ✔】
【Tôi tặng bữa sáng cho em rể, cuối cùng cậu ấy cũng ăn. ✔】
【Em rể cho tôi ăn trứng và trêu ghẹo. PS: Ngày rời khỏi biển khổ không còn xa nữa. ✔】
...
Từ em rể và... đầy ắp cuốn sổ nhật ký.
Sắc mặt Sở Trú hoàn toàn tối sầm từ trên xuống dưới.
*
Cùng lúc đó, Lương Dược trở lại Cửu Trung, cô lại lần nữa trang điểm xinh đẹp lục thân bất nhận [2], đeo cặp sách, mặc áo len sọc màu xám khói với quần jean uể oải đi vào lớp cả năm luôn kém cỏi nhất khối.
[2] 六亲不认: Lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận.
Bên trong lớp không khí ngột ngạt, đùa vui ồn ào muốn đòi mạng.
Một số bạn nam rượt đuổi đánh nhau, ôm nhau vật lộn, cơ tình bắn ra bốn phía [3], còn có một số người ngồi cuối cùng nhau hút thuốc và chơi trò chơi, cười ha hả không chút đứng đắn.
[3] "Cơ" là tiếng lóng trên mạng, ở Quảng Đông từ cơ (基) đọc là jī, đồng âm với chữ G trong gay nên được dùng để chỉ gay. Giảo cơ (搅基) có nghĩa là làm gay. Gay anime thì gọi là cơ phiến (基片), tình cảm giữa hai người đồng tính gọi là cơ tình (基情). Còn cơ hữu (基友) là để chỉ các mối quan hệ giữa những người đồng tính; hoặc có quan hệ tốt thậm chí là cùng giường, nhưng không phải đồng tính mà hàm ý kiểu kiểu như khuê mật ở các bạn nữ. (Nguồn: baike.baidu.com)
Các cô gái chủ yếu ngồi ở chỗ trò chuyện phiếm, theo đuổi phim và theo đuổi thần tượng theo đuổi hoạt hình, thảo luận về một người nào đó trong trường, kêu lên thích thú, trên bàn là một đống đồ ăn vặt.
Xung quanh cãi cọ ồn ào.
Lương Dược đứng ở cửa phòng học trong chốc lát, có hơi cảm thấy như đã qua mấy đời rồi. Ở Nhất Trung lâu như vậy, dường như cô đã không còn quen với không khí lớp học như vậy nữa.
Có cảm giác hơi buồn bã mất mát.
Lương Dược thở dài lắc đầu, đi vào chỗ ngồi của mình, Vương Cần Cần cầm kẹo hồ lô chào đón cô trở về, không có thành ý nói: "Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng thoát được biển khổ rồi."
Lương Dược có chút ghét bỏ, "Sao lại là vị dâu tây?"
Vương Cần Cần liếc mắt, "Có là coi như cũng không tệ rồi, cậu còn đòi hỏi gì, không ăn trả cho mình đi!"
Lương Dược đã xé rách giấy gói, nhét kẹo hồ lô vào trong miệng, thở dài, "Quên đi, mình miễn cưỡng chấp nhận vậy, tiết đầu là tiết gì vậy?"
Vương Cần Cần: "Làm sao mình biết được."
"..." Lương Dược nhìn thời khóa biểu rồi lấy sách giáo khoa của buổi sáng ra.
Vương Cần Cần mở to mắt quan sát động tác của cô, "Này, không phải cậu từ Nhất Trung trở về rồi thật sự đổi tính à? Rốt cuộc em rể của cậu đã cho cậu uống thuốc mê hồn gì rồi?"
Sau khi Lương Dược lấy sách ra xong đã nằm xuống bàn, trong miệng ngậm kẹo uể oải nói: "Mình chỉ mới lấy ra, còn chưa bảo là muốn xem. Nhìn cậu như chưa trải qua sự đời vậy."
Vương Cần Cần nhìn cô, "Tâm trạng không tốt à?"
Lương Dược: "Không phải đâu."
Vương Cần Cần làm như không nghe thấy, "Là do em rể à?"
"Đã bảo không có mà!"
"Cậu thật sự thích cậu ấy hả?"
"Cậu còn chưa đủ hả?" Lương Dược liếc mắt nhìn, nói sang chuyện khác, "Lúc mình không có ở đây, không bị ai phát hiện chứ?"
Vương Cần Cần: "Cậu yên tâm, hình tượng anh minh uy phong đáng sợ của cậu vẫn lưu lại bóng ma sâu trong lòng các học sinh rồi nên không có ai phát hiện cả."
Dẫu sao Lương Văn không giống Lương Dược, bên cạnh có Vương Cần Cần giúp đỡ, tỉ lệ bị người khác hoài nghi ít lại càng ít. Hơn nửa, phong hành động trước đây của Lương Dược khiến rất nhiều người sợ hãi, cũng không có mấy ai dám đến gần cô.
Vương Cần Cần dừng lại một chút, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó: "Khoan đã, suýt chút nữa mình quên mất cậu ta."
"Gì thế?"
"Đó là em gái cậu..."
Vương Cần Cần vừa nói, qua mắt cô nàng nhìn thấy một bóng dáng cao gầy quen thuộc xuất hiện ở cửa lớp.
"Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới."
"Gì chứ?" Lương Dược khó hiểu nhìn sang, một cậu con trai tóc bạch kim cà lơ phất phơ đi đến phía cô, trên tay cầm vài quyển sách.
Cô sửng sốt, suy nghĩ hồi lâu mới nhận ra cậu ấy. Lâm Hàn Hi, đại ca thời cấp Hai, cậu ấy tới lớp của bọn họ làm gì, lại muốn đánh nhau à?
Ngay khi cô nghĩ vậy thì đã thấy Lâm Hàn Hi đi đến trước mặt, lười nhác nở nụ cười thiếu đòn, ném tất cả sách bài tập và sách luyện tập trên tay cậu ấy lên bàn cô.
"Đây là bài tập ngày hôm qua của tôi, hôm nay cũng làm phiền cậu làm giúp tôi một chút, làm ơn nhé."
"..."
Lương Dược chậm rãi đứng lên, nghi ngờ mình nghe lầm, "Cậu nói lại lần nữa xem, muốn tôi làm cái gì chứ?"
Lâm Hàn Hi nhướng mày, "Là bài tập, không nhanh đến nỗi cậu đã quên là điểm yếu của cậu nằm trong tay tôi...."
Lời nói cậu ta còn chưa dứt, Lương Dược đã cầm lấy sách bài tập chồng chất lên nhau trên bàn ném lên mặt cậu ta.
"Do cậu điên hay là tôi điên vậy? Mẹ nó ngay cả tôi còn lười làm thì lấy đâu ra tôi làm cho cậu hả? Cậu nghĩ cậu là ai đấy?"