Edit: Cua ????
Ngày hôm sau, nắng sớm khẽ chiếu qua khe cửa, chậm rãi thắp sáng căn phòng tối tăm.
Thời điểm Sở Trú thức dậy, ánh mặt trời bên ngoài quá chói khiến anh phải lấy tay che lại, đôi mắt chưa kịp thích ứng khẽ nheo lại, đầu óc trì độn, thẳng đến khi anh nhìn thấy thiếu nữ đang nằm trong lòng mình.
Sở Trú sửng sốt, hô hấp có chút cứng lại.
Lương Dược giống một con mèo cuộn tròn trong ngực anh, ngủ rất say, làn da hồng nhuận, khuôn mặt xinh xắn tựa như trẻ con, tứ chi mảnh khảnh thì lại giống con bạch tuốc quấn lấy Sở Trú, vòng eo vừa tinh tế vừa mềm mại, một bàn tay anh là có thể nắm trọn, xúc cảm trơn trượt.
Anh nhìn cô, không mở miệng, còn tưởng đây là mơ.
Nhưng rất nhanh, mí mắt Lương Dược khẽ giật, cô xoa xoa mắt, ngáp một cái, thanh âm mơ hồ, “Mấy giờ rồi?”
Cô bị anh ôm như vậy cũng không hoảng hốt, vừa mới tỉnh dậy giọng nói không khỏi mang theo chút ngây thơ, khàn khàn hỏi anh.
“A,” Sở Trú lấy lại tinh thần, cầm di động nhìn thoáng qua, “7 giờ.”
“Nhanh như vậy?” Lương Dược oán giận nói thầm, từ trên người anh bò dậy, “Dậy thôi, sắp muộn học rồi.”
“…… Ừm.” Ngữ khí Sở Trú chần chờ, “Tối hôm qua...!anh không làm gì em chứ? Anh nhớ rõ đã ôm em qua lớp chăn.”
Lương Dược- người chủ động nhào vào trong ngực Sở Trú đương nhiên không có khả năng thừa nhận, trợn mắt nhìn anh, “Quấn lấy em muốn cả đêm, anh nói đi?”
Sở Trú: “……”
Lương Dược được đà lấn tới: “Tra nam, ngủ xong liền quên mất, thật không phải con người!”
“……”
“Cầm thú.”
“……”
Sở Trú nhìn cô hùng hổ như vậy, tin cô mới có quỷ, anh thử nhớ lại xem rốt cuộc hôm qua khi ngủ có xảy ra cái gì không, nhưng nghĩ mãi cũng không ra, dứt khoát không nghĩ nữa, dù sao người được lời cũng là anh.
*
Tối nay Thư Hựu Mạn đã trở về, vô cùng cao hứng mà lôi kéo Lương Dược nói đủ chuyện về diễn kịch, còn mang về cho cô rất nhiều nước hoa cùng lễ vật, ba Sở theo bà trở về, dẫn theo vô số bao lớn bao nhỏ, rất chịu khó làm tay sai vặt cho vợ.
Trưởng bối đã trở lại, Lương Dược cũng thu liễm rất nhiều, không hề cùng Sở Trú làm ra chuyện gì quá trắng trợn, hơn nữa kì khảo thí cũng sắp tới, cô chẳng còn tâm tư nào, vô cùng tập trung ôn tập chuẩn bị cho kì thi.
Từ khi Sở Trú trở thành gia sư cho Lương Dược, mỗi ngày cô cơ hồ đều vùi đầu vào học tập, thành tích sớm đã có tiến bộ, dần dần thoát khỏi danh hiệu học tra.
Trước kì khảo thí mấy hôm, Sở Trú căn cứ vào thói quen giao đề của lão sư, chọn ra một bộ bài thi cho Lương Dược làm.
Lương Dược kiểm tra được 500 điểm, đã đạt tới trình độ của một học sinh bình thường.
Không chỉ như thế, tới ngày khảo thí chính thức, cô phát hiện đề thi trường ra đều rất sát dạng đề Sở Trú thường cho cô làm, chỉ khác là thay đổi con số.
Trong ba ngày thi, cô đều làm bài rất cẩn thận, đến ngày phát phiếu điểm, Lương Dược thi được 570, vừa vặn đạt tiêu chuẩn của ban 1.
Vốn dĩ với điểm như vậy để vào được ban 1 là không thể, bất quá đề thi lần này so với mọi khi có chút khó, cho nên số lượng đạt điểm cao cũng có quá nhiều.
Dựa theo quy định của Nhất Trung, sau khi biết điểm sẽ tiến hành chia lại lớp, Lương Dược đứng trước mục thông báo xem bảng phân lớp, thấy ban 1 bị đá ra một người, thay vào đó là một nam sinh khác tên Chu Quang Lý.
Lương Dược cảm thấy cái tên này có điểm quen tai, giống như đã từng nghe qua ở đâu rồi, cô còn đang suy nghĩ, giây sau đã thấy Vương Cần Cần gọi điện tới.
“Chuyện lần trước cậu nhờ mình tìm hiểu nam sinh Quý Thành Mạt kia, mình có nghe ngóng được một ít về hắn.”
Lương Dược nháy mắt đem cái tên Chu Quang Lý ném ra sau đầu, “Thế nào, bối cảnh nhà cậu ta rất lớn sao?”
"Ngược lại mới đúng, cậu ta rất đáng thương,” Vương Cần Cần nói, “Cha mẹ cậu ta đều đã qua đời, cũng không có người giám hộ, cậu ta học tập không tồi, trường học đã miễn cho cậu ta tiền học phí, mỗi năm chính phủ còn trợ cấp cho cậu ta nữa, dù sao cũng là một kẻ khó khăn, ốc còn không mang nổi mình ốc, nào có thời gian rảnh rỗi trêu chọc tới thiếu gia nhà cậu, cậu không cần để ý quá đâu.”
Lương Dược dừng một chút, “Vậy cậu có biết cha mẹ cậu ta chết thế nào không?”
“Cái này mình không rõ lắm,” Vương Cần Cần trầm ngâm, “Ba cậu ta hình như chết lúc cậu ta mới ra đời, còn mẹ thì hình như đã chết lúc ngã xuống núi dốc…… Cảm giác đều không đáng tin cậy lắm, dù sao nhân duyên của Quý Thành Mạt ở trường cũng không tệ lắm, sẽ không có ai cố ý muốn hỏi cái này.”
Lương Dược: “Mình biết rồi, cảm ơn, hôm nào mời cậu ăn cơm, cúp đây.”
“Từ từ,” Vương Cần Cần: “Mình còn chưa hỏi cậu đâu, bao giờ thì cậu trở về, sẽ không phải muốn trao đổi đến khi tốt nghiệp chứ?”
Lương Dược cười, “Không lâu vậy đâu, tháng sau mình sẽ về, thế nào, nhớ mình phát điên rồi?”
“Có bệnh.” Giọng nói Vương Cần Cần hơi hạ xuống, “Chính là cảm thấy cậu ở bên kia càng lâu, càng ngày càng xa mình, thành tích của cậu sẽ không phải thật sự tốt lên rồi đi, khảo thí vừa rồi như thế nào?”
“…… Cũng tạm,” Lương Dược nói, “Bất quá mình xác thật rất chăm chỉ học tập, đều đã cao tam rồi, cậu cũng cố gắng một chút, chờ tới khi mình về sẽ bổ túc cho cậu.”
“Tha mình đi~” Vương Cần Cần xùy một tiếng, sau đó cúp máy.
*
Trình Nhất Phàm vẫn là chủ nhiệm lớp bọn họ, thấy học sinh trong lớp như cũ không có gì thay đổi, ông cũng lười xếp lại chỗ ngồi, để bọn họ ngồi với nhau như cũ.
Trong đầu Lương Dược đều đang suy nghĩ chuyện Quý Thành Mạt, liếc mắt nhìn qua quyển sách Sở Trú đang đọc, bâng quơ nói: “Ai, bạn gái anh thi tốt như vậy, anh không định thưởng gì sao?”
Sở Trú ngẩng đầu nhìn cô, “Tỷ như?”
“Tỷ như mang cô ấy đến nhà hàng năm sao ăn cơm no nê chẳng hạn?” Lương Dược thuận miệng nói.
Sở Trú nghĩ nghĩ, “Ngày mai đi?”
“Em đùa thôi.” Lương Dược thở dài, “Anh thế nào một chút tình thú cũng không có vậy.”
“Vậy nói điểm tình thú,” Sở Trú giơ tay ấn mi, “Hôn em một trăm lần chẳng hạn?”
"..." Lương Dược vô ngữ, “Anh mẹ nó ngoại trừ hôn ra thì không thể chơi cái khác thú vị hơn sao?”
“Anh cũng muốn.” Sở Trú tản mạn nói, “Nhưng không phải điều kiện không cho phép sao.”
Phía sau bọn họ, Triệu Ức Hào nghe được mấy lời này, không thể nhịn được mà hướng Tào Bác rống: “Chủ nhiệm vì cái gì không chỗ ngồi hả? Hả!? Mình mẹ nó chính là muốn tách khỏi bọn họ nên mới liều mạng học tập đó!”
Tào Bác sớm đã chết lặng, cậu ta cúi đầu chơi di động, “Vậy cậu còn phải cảm ơn bọn họ vì đã khiến thành tích cậu thăng tiến đó.”
“……”
Lương Dược mặc kệ hai kẻ đằng sau nói cái gì, cô vẫn còn đang rối rắm chuyện có nên hỏi Sở Trú về Quý Thành Mạt không, vẫn là thôi đi, trong lòng cô không thoải mái, nếu hỏi, cô sợ anh cũng không thoải mái như mình.
Thật khó mà.
Sở Trú nhìn ra cô muốn nói lại thôi, hỏi: “Em có chuyện muốn nói?”
Lương Dược do dự gật đầu, “Ừm.”
“Là cái gì?”
“Em sợ nói ra anh sẽ tức giận……”
“Em nói thử xem.”
“Chính là……”
Lương Dược khẽ cắn môi, vừa muốn lấy hơi nói, Trình Nhất Phàm đã đi vào phòng học.
“Các bạn học, lớp ta chuyển tới một bạn học mới, các em hoan nghênh một chút.”
Phòng học an tĩnh, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên, là một nam sinh cao gầy đang đi sau Trình Nhất Phàm, cậu ta đeo kính, gương mặt thanh tú trắng nõn, bộ dáng quy củ đeo cặp sách, rõ ràng là một học sinh ngoan.
Trình Nhất Phàm vỗ vai hắn giới thiệu: “Em ấy tên là Chu Quang Lý, từ ban 5 chuyển tới, các em còn thất thần cái gì, mau vỗ tay a!”
“Ồ! Hoan nghênh hoan nghênh!” Các bạn học phối hợp mà vỗ tay, nhưng hứng thú không cao lắm.
Chu Quang Lý cái gì cũng chưa nói, chỉ hơi gật đầu, nhìn qua cũng không phải dạng người hướng ngoại.
Lương Dược nhìn thấy hắn, phản ứng đầu tiên là ngây ngẩn cả người, cuối cùng đã biết vì sao cô cảm thấy tên của hắn quen tai.
“Sao vậy, người quen?” Sở Trú phát hiện cô dị thường.
“Không, không quen biết!” Lương Dược vội vàng lắc đầu, lấy sách trong ngăn bàn ra che mặt, âm thầm cầu nguyện Chu Quang Lý đã quên cô rồi.
Nhưng trong ban lại có một cặp chị em song sinh, lớn lên còn xinh đẹp như vậy, sao có thể không thấy được, ban đầu khi Chu Quang Lý nhìn thấy Lương Văn vẫn chưa có phản ứng gì, thẳng đến khi nhìn thấy nữ sinh bên cạnh Lương Văn, thiếu nữ lớn lên giống cô ấy như đúc, không thể tin được trợn to mắt, hắn đang không ngừng nhìn qua hai người, tựa hồ như đang phân biệt ai với ai.
“Em ngồi bên cạnh Hạ Vân Đông đi.” Trình Nhất Phàm an bài chỗ ngồi cho hắn.
“Vâng.” Chu Quang Lý nhìn chằm chằm Lương Dược, có chút thất thần gật đầu.
Trình Nhất Phàm ở lớp học dặn dò vài câu, sau đó mới rời đi.
Lớp học lại một lần nữa ồn ào.
Chu Quang Lý khoác cặp sách đi xuống bục giảng, lúc đi ngang qua Lương Dược liền không nhịn được dừng lại, quay đầu hỏi cô hỏi một câu: “Cậu là Lương Dược sao?”
Lương Dược chậm rì rì buông sách xuống, “Tôi không phải.”
Sở Trú nhìn qua.
“Tuyệt đối là cậu!” Chu Quang Lý nghe thấy giọng nói của cô liền khẳng định chắc chắn, biểu tình có chút kích động, “Nghe nói cậu tới Nhất Trung, mình đã không tin, không nghĩ tới thật sự……”
“Chúng ta đã không còn quan hệ, cậu có thể đừng tỏ ra thân thiết như vậy được không?” Lương Dược bực bội ngắt lời hắn.
“…… Đã lâu như vậy, cậu vẫn còn giận mình sao?” Chu Quang Lý thu lại nụ cười, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, Dược Dược, mình biết sai rồi.”
Hắn muốn nói rồi lại thôi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cô không kiên nhẫn, hắn nhấp nhấp miệng, rời đi.
Chu Quang Lý đi rồi, Sở Trú híp mắt nhìn sang Lương Dược đang căng thẳng bên cạnh, “Có thể giải thích một chút được không? Dược Dược.”
Lương Dược: “……”
Này vẫn là lần đầu tiên nghe thấy Sở Trú gọi thẳng nhũ danh của cô, da gà cũng nổi hết lên rồi.
Sở Trú lặp lại, “Giải thích một chút.”
“Còn nhớ rõ trước kia em đã kể cho anh nghe về mối tình đầu không?” Lương Dược liếm liếm môi, “Chính là cậu ta, thời điểm em gặp cậu ta là sơ trung, em mẹ nó ngay cả tên cậu ta cũng đã sớm quên, ai biết được cậu ta sẽ đột nhiên nhảy tới, anh phải tin tưởng em.”
“Anh nhớ rõ em nói cậu ta sau đó đã thích Lương Văn,” Sở Trú nhàn nhạt nói, “Nhưng hiện tại xem ra, cậu ta tựa hồ đối với em vẫn còn dư tình chưa dứt?”
“Làm sao em biết được.” Lương Dược không sao cả, “Dù sao em đối cậu ta đã sớm không còn cảm giác.”
Trước kia cô khả năng còn có điểm tức giận.
Nhưng hiện tại một chút cảm giác cũng chẳng có.
Trong lòng Lương Dược không hề gợn sóng, thậm chí còn có chút muốn cười.
Sở Trú không nói nữa, nhưng sắc mặt cũng không quá tốt.
*
Thời gian chậm rãi trôi qua, Chu Quang Lý ở bên người Lương Dược lung lay vài vòng, có thể là do ngại vẫn còn ở lớp học, cậu ta trước sau vẫn không thể cất lời, Lương Dược đương nhiên không để ý tới.
Lương Văn rủ Lương Dược ăn cơm chiều, Lương Dược không do dự liền đáp ứng, từ sau khi tới nhà Sở Trú, cô rất lâu vẫn chưa cùng em gái ăn cơm.
Hai người quyết định ra bên ngoài ăn cơm, Sở Trú cùng Lâm Hàn Hi tự nhiên cũng đi theo.
“Chị, chị ở nhà anh rể thấy thế nào?” Lương Văn quan tâm nói.
“Khá tốt,” Lương Dược gắp một miếng thịt cá, “Em thì sao, ở ký túc xá thế nào, thích ứng được chưa?”
“Rồi ạ.” Lương Văn gật đầu, “Chỉ là mỗi buổi sáng đều phải ra sân thể dục chạy bộ, mệt lắm á.”
“Cho nên mới nói cậu tới nhà tôi không phải tốt hơn sao,” Lâm Hàn Hi dùng sức gắp đồ ăn vào chén của cô, “Chúng ta cần phải học tập chị gái cùng anh rể chứ!”
Lương Văn hừ nhẹ, “Tôi và cậu không quan hệ, tại sao phải ở cùng cậu?”
Lâm Hàn Hi cười vô sỉ, Chúng ta ở bên nhau không phải rất tự nhiên sao?”
Hắn vừa dứt lời cẳng chân đã bị Lương Dược đá cho một cái, “Tôi cảnh cáo cậu, cậu nếu dám đối với em gái tôi xằng bậy, có tin tôi khiến nửa đời sau của cậu biến thành thái giám không hả?”
“Tôi chỉ đùa một chút cũng không được à!” Lâm Hàn Hi giận mà không dám nói gì.
Sở Trú an tĩnh ngồi bên cạnh Lương Dược, từ đầu tới cuối vẫn chưa nói chuyện, Lương Dược biết thói quen anh hay trầm mặc, cũng không thấy kỳ quái, tiếp tục cùng Lương Văn trò chuyện tình hình gần đây.
“Anh đi vệ sinh.” Sở Trú đứng lên nói.
“A, anh đi đi.” Lương Dược đáp lại, ngẩng đầu nhìn anh đi vào nhà vệ sinh, vừa muốn thu hồi tầm mắt, giây sau đã thấy ngoài cửa xuất hiện thêm một đám người, trong đó có cả Chu Quang Lý, cậu ta bị vây ở trung tâm, rất được hoan nghênh.
Lương Dược nhìn thoáng qua liền không có hứng thú thu hồi tầm mắt.
Chu Quang Lý cũng nhìn thấy cô, bước chân dừng một chút, cậu ta nói gì đó với bạn học, sau đó hướng Lương Dược đi tới.
“Dược Dược, chúng ta có thể nói chuyện không?” Hắn thỉnh cầu nói.
Lương Dược cảm thấy khó hiểu, “Tôi và cậu có cái gì để nói nữa?”
Lương Văn cùng Lâm Hàn Hi cũng nhìn về phía Chu Quang Lý, Lương Văn mới đầu còn có điểm mê mang, suy nghĩ nửa ngày mới “A” một tiếng, “Cậu có phải là nam sinh thường hay đến nhà tìm chị trước đây không? Bảo sao tôi thấy cậu quen mắt như vậy.”
Lâm Hàn Hi hạ giọng: “Là anh rể trước đây sao?”
Thanh âm Lương Văn nhỏ lại, “Xem như vậy đi.”
Chu Quang Lý không để ý đến bọn họ, nghiêm túc nhìn Lương Dược, “Thật ra sau khi chia tay với cậu, mình phát hiện người mình thích chân chính là cậu, không phải Lương Văn.”
Lương Dược: “?”
Lương Văn: “??”
Lâm Hàn hi: “???”
Phía sau bọn họ, vừa đi vệ sinh xong không kịp phòng ngừa mà nghe thấy Sở Trú, “……”
“Sau đó mình có đi tìm cậu, nhưng mỗi lần đều nhìn thấy cạnh cậu có nam sinh khác,” Chu Quang Lý rất tức giận, nhưng cũng rất khổ sở, “Bất quá mình không trách cậu, bởi vì mình biết cậu chỉ là cùng bọn họ chơi đùa mà thôi, người cậu thích vẫn luôn là mình, mình biết mà.”
“……Đậu xanh” Lương Dược cảm thấy hắn quả thực có bệnh, “Cậu lấy đâu ra tự tin như vậy hả?”
Chu Quang Lý: “Đừng có chối, ai cũng đều thấy được bóng dáng của mình trên người những nam sinh đó.”
Lương Dược: “……” Các người trừ bỏ giới tính tương đồng còn có chỗ nào giống sao?
“Chúng ta lại ở bên nhau đi.” Biểu tình Chu Quang Lý thành khẩn, " Lần này mình bảo đảm nhất định sẽ đối xử với cậu thật tốt, cũng sẽ không nhận nhầm cậu với Văn Văn nữa.”
Lương Dược thật sự chịu không nổi, lạnh lùng xua tay, “Tôi có bạn trai rồi, cảm phiền cậu lăn ra xa một chút.”
“Cậu nói Sở Trú?” Chu Quang Lý không cho là đúng, “Cậu ta rõ ràng chính là khuôn mẫu trước kia của mình, Dược Dược, đừng tùy hứng nữa, trở về bên mình được không……”
Chu Quang Lý vừa dứt lời, giây tiếp theo cổ áo hắn bỗng nhiên bị nắm lấy, sau đó là thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai, “Không nghe được cô ấy nói cút sao?”
Chu Quang Lý thiếu chút nữa té ngã, kinh ngạc mà ngẩng đầu, đối diện là gương mặt lạnh lùng của Sở Trú, anh đang đứng bên cạnh Lương Dược, còn có tròng mắt đen lạnh lẽo đang nhìn mình chằm chằm, “Còn không mau cút đi, đừng lại đến tìm cô ấy.”
“Tôi tìm cậu ấy liên quan quái gì tới cậu?” Chu Quang Lý hít một hơi mới dám lên tiếng phản bác lại," Bất quá cậu chỉ là kẻ thay thế mà thôi, người nên lăn mới là cậu!”
Hắn nói, lại nhìn về phía Lương Dược: “Dược Dược, cậu có nhớ chúng ta từng thề gì không? Cậu thề đời này không phải mình thì không gả, còn mình thì thề về sau sẽ kiếm tiền mang cậu rời khỏi cái nhà kia, cậu đều đã quên rồi sao?”
Lương Dược: “……”
Có chuyện này sao?
Cô nỗ lực hồi tưởng.
Lương Dược trầm mặc bị Sở Trú coi như cam chịu, sắc mặt âm trầm tới cực điểm, trong đầu đều đã trống rỗng, thân thể so lý trí nhanh hơn một bước.
Lương Dược cảm giác được một cỗ thô bạo túm chặt lấy mình, đồng thời cằm cũng bị một lực nắm lấy, cô bị bắt ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Sở Trú, một câu “Anh làm gì” còn chưa kịp phát ra đã thấy đầu anh cúi xuống phủ lấy mình.
Toàn trường yên tĩnh.
Đầu óc Lương Dược trống rỗng.
Anh đang...!ở trước mọi người, ở trước mặt người quen, ở trước mặt mấy chục học sinh.
Hôn cô!
_
Editor: Móa cái ông Chu kia mặt dày thiệt chứ(۶•̀ᴗ•́)۶.