【Đệt, chẳng lẽ là NPC và người chơi thức tỉnh rồi?】
【Cậu nghe kỹ lại xem, hai người chơi kia cũng là sinh vật sống!】
【Moá, công ty game này dám làm vậy thật luôn, tù mọt gông cmnr.】
【Ai mà không biết trong thời tận thế, sinh vật có linh trí là quý giá nhất, vậy mà bọn họ dám đưa vào game thực tế ảo làm thí nghiệm.】
【Nhân viên quản lý kia hẳn là nhà sáng lập, nếu không, anh ta sẽ không có quyền truy cập như thế này.】
【Tởm thật, vậy mà lúc trước PR còn dám nói là NPC có tình cảm và phản ứng phong phú, kết quả là lại lấy sinh vật sống làm thí nghiệm dù đã có lệnh cấm rõ ràng!】
【Báo chính quyền, tôi muốn chống mắt lên nhìn xem bao giờ thì công ty này sập tiệm!】
【Mọi người mau nhìn xem! Bọn họ đánh nhau rồi!】
Độ phủ sóng của phòng live stream đang chiếm top 1.
Cho dù là lượt xem hay độ hot đều đang đứng đầu bảng.
Quan trọng nhất là công ty game đang trong tình trạng nước sôi lửa bỏng, điên cuồng muốn tắt live stream và khoá diễn đàn. Nhưng không biết vì sao mà không thể tiếp cận được server, vừa click vào đã bị văng ra.
Tất cả mọi người đều nhất trí nhìn lên màn hình.
“Bọn mày chết chắc rồi!! Hôm nay ông đây nhất định phải cho lũ chúng mày tan xương nát thịt!”
Gương mặt của người khổng lồ bị vả liên tục mấy chục phát.
Chờ đến khi hắn ta hoàn hồn lại, tôi đã cõng anh bạch tuộc bay đến một khoảng cách an toàn.
Thật đáng giận.
Ngày xưa tôi vốn không cần phải tự thân vận động như thế này, chỉ cần ngồi lên lưng chim là được.
Nhưng bây giờ là thời đại tận thế, đừng nói là chim, ngay cả gián cũng là động vật quý hiếm.
“Chết hết đi cho tao!!!”
Nhà sáng lập điều khiển cơ thể người khổng lồ, điên cuồng đạp nát tất cả kiến trúc. Tất cả những nơi hắn liếc mắt nhìn qua đều bị tia laser huỷ hoại.
Khác không nói, nhưng ưu điểm lớn nhất của tôi là da dày thịt béo.
Ngay cả ác quỷ cắn tôi còn bị gãy răng, đừng nói chi là dữ liệu trò chơi.
Nhưng giờ phút này, nhà sáng lập đã tàn sát đến mất đi lý trí. Khỉ hoang chiến đấu với hắn vô số hiệp, trực tiếp khiến hắn ta phẫn nộ tột đỉnh.
Người đàn ông gằn từng câu từng chữ: “Bọn mày không trốn thoát được đâu.”
Dứt lời, tốc độ sụp đổ của thế giới càng trở nên nhanh hơn.
Cho dù chúng tôi có nhanh chân chạy trốn đến đâu cũng không thể bì kịp tốc độ khởi động lại.
Phòng live stream gần như sục sôi.
【Aaaaa đừng khởi động lại mà!!!】
【Chạy nhanh đi chạy nhanh đi chạy nhanh đi!!!】
【Có cách nào để cứu bọn họ hay không! Tất cả những sinh vật có linh trí đều chết não cả rồi, nói không chừng chỉ còn sót lại ba người bọn họ, đừng chết màaaaa!】
【Acc phụ của ông đây đăng nhập vào được rồi! Các anh em mau thử xem! Bây giờ toàn bộ game đều là bug, thử mấy lần là có thể đăng nhập vào!】
【……】
Trái tim của vô số người chơi như bị thắt lại.
Vốn dĩ ban đầu chỉ là xem một như một buổi live stream game bình thường, nhưng khi phát hiện ra các NPC bên trong đều là những sinh vật bằng xương bằng thịt, có ý thức, tất cả mọi người đều cảm thấy khiếp sợ!
Không những thế, nhiều người còn tranh nhau xông vào trong game.
Công ty game trợn tròn mắt.
Bọn họ đưa ra thông báo khẩn cấp:
【Xin người chơi không tự tiện đăng nhập trò chơi, nếu không, sau khi khởi động lại sẽ tự động xóa bỏ toàn bộ thông tin tài khoản của ngài!】
Không những vậy, bọn họ còn điên cuồng xoá bài.
Căn bản là chẳng có chút tác dụng nào.
Thậm chí còn tác dụng ngược, khiến người chơi càng muốn làm trái lại.
【Công ty game các người đi ăn cứt đi! Người chơi mới là cha mẹ các người!】
【Công ty rác rưởi ngay cả chuyện phạm pháp cũng dám làm, bây giờ còn ở đây đe doạ ai.】
【Bản thân chỉ là một công nhân mà còn ở đây vất vả lo lắng cho chủ nhân ăn sung mặc sướng của các người.】
【Yo yo yo, các người càng nói, tôi càng làm trái lại.】
Không ít người tìm cách đăng nhập vào trò chơi, dù phần lớn chẳng có tác dụng gì nhưng ít nhiều vẫn có một bộ phận nhỏ thật sự có thể thông qua lỗ hổng mà đăng nhập thành công.
Tình hình chiến đấu cũng bước vào giai đoạn gay cấn.
Chìa khoá thoát khỏi trò chơi vốn bị giấu trên tầng cao nhất của toà cao ốc bị bỏ hoang, bây giờ bị huỷ hoại, đã gần sụp đổ, ánh sáng khởi động lại cũng sắp bao phủ cổng ra.
Tất cả kiến trúc đều bị nước biển nhấn chìm hơn phân nửa, vừa mờ ảo lại vừa yếu ớt.
Khỉ hoang đứng trên đầu tôi chơi xích đu, điên cuồng giật tóc và chọt tay vào mắt của người khổng lồ.
Bạch tuộc đứng trên đầu khỉ hoang, vô số xúc tu đang siết chặt cổ người khổng lồ.
Nhà sáng lập loạng choạng, vừa nghiêng trái nghiêng phải, vừa muốn huỷ diệt toà nhà ngay chỗ cổng ra.
“Cho dù có giết chết tao cũng vô ích, chỉ cần nơi này bị huỷ hoại, chúng mày sẽ mãi mãi không thể ra ngoài được… Khoan đã, còn các người là ai???”
Dưới chân hắn là điểm cuối của thế giới game.
Vô số người chơi đang liều mạng cầm theo chìa khoá cổng ra chạy như điên!
10
Một giây cuối cùng trước khi thế giới sụp đổ, các người chơi đưa chìa khoá cho tôi.
Bên ngoài phòng live stream, hầu như tất cả mọi người đều nhiệt huyết sục sôi đến mức rưng rưng nước mắt.
【Aaaaa cuối cùng cũng không phải chết!!!】
【Ai có thể hiểu được, đến tận bây giờ trái tim tôi vẫn thấy hoảng sợ đây này!】
【Trời má, tôi được di chuyển ra ngoài đúng một giây cuối cùng, tuyệt quá đi mất, ngay cả phim điện ảnh cũng chưa kích thích đến như vậy!】
【Xin lỗi bạch tuộc bé nhỏ, trước kia tôi còn từng đánh cậu ta hu hu hu hu…】
【Tin tốt đây! Nhà phát hành game này đã bị bắt! Vừa mới offline đã bị bắt vào tù, vừa lắm! (Hình ảnh) (Hình ảnh) (Hình ảnh)】
Khoảnh khắc quá trình khởi động lại hoàn tất, cổng ra cũng bao trùm lên người chúng ta.
Dường như những người chơi còn muốn nói gì đó, nhưng sau khi bị ánh sáng bao phủ, toàn bộ thế giới và các âm thanh đều hoá hư không.
Người khổng lồ cũng biến thành một vũng nước thải.
Xem ra là trong thế giới thật, hắn ta đã gặp chuyện không may rồi.
Anh bạch tuộc có chút tiếc nuối mà nói: “Có phải sau này chúng ta sẽ không gặp lại được nữa hay không?”
Khỉ hoang vỗ lên đầu anh ta.
“Chuyện thật sự khiến trái tim tôi băng giá không phải là tranh cãi ầm ĩ, mà là đồ nhãi ranh nhà anh dám nguyền rủa tôi.”
Tôi ăn quả táo cuối cùng.
“Đi thôi, chuyến đi lần này kết thúc rồi, nên đến nơi khác trải nghiệm tiếp thôi.”
Tôi vẫn rất đói.
Nhưng tôi đã ăn được những quả táo khá ngon.
Anh bạch tuộc biến mất. Cùng lúc đó, khỉ hoang cũng kéo theo tôi nhảy từ trên cao ốc xuống.
Cậu ấy nói: “Thật may mắn cho ai có bạn gái từ trên trời rơi xuống, chúng ta sắp nhảy lầu rồi.”
Ánh sáng cuối cùng vừa biến mất, cơ thể của tôi cũng cảm thấy ấm áp hơn.
Dường như có ánh sáng nào đó chiếu lên người tôi, kèm theo đó là một giấc mơ kỳ lạ.
11
Ngoại truyện
Trong sở thú, tôi có một đối thủ một mất một còn là khỉ hoang.
Cậu ấy vốn là một con khỉ vô ưu vô lo, hay đi cướp đồ ăn vặt trên núi Nga Mi, vì bị thương nặng nên được nhân viên sở thú nhặt về.
Mới đầu, khỉ hoang vẫn nói chuyện đàng hoàng với tôi.
Sau đó, cậu ấy lễ phép cướp quả quýt trong miệng tôi đi, còn khoe khoang rằng mình biết bóc vỏ quýt.
Đáng giận vô cùng!!!
Lúc nhân viên sở thú có mặt ở đây, cậu ấy sẽ chơi xích đu trên đầu tôi.
Lúc nhân viên sở thú không có ở đây, cậu ấy sẽ đánh nhau với tôi.
Mọi người đều nói rằng bánh răng số phận bắt đầu chuyển động, nhưng đến phiên tôi thì —
Bánh răng số phận không lay chuyển dù chỉ một chút, nhưng dây xích cuộc đời lại sắp tuột mất rồi.
Cậu ấy thường nói rằng loài người đều là những kẻ xấu xa.
Tôi rất thông cảm. Dù sao thì tất cả vết thương trên người cậu ấy cũng xuất phát từ nhân loại, nghe nói suýt nữa đã khiến cậu ấy mất mạng.
Vậy nên, tôi đối xử hào phóng bao dung với khỉ hoang như một lẽ đương nhiên.
Hẳn là cậu ấy đã bị tổn thương đến đầu óc, cho nên tính tình hết sức bốc đồng, sáng nắng chiều mưa.
Nhưng sau này, thời gian trôi qua rất lâu rất lâu, lâu đến mức khi nhân viên sở thú đã qua đời rồi, khỉ hoang bỗng lên cơn điên.
Dường như cậu ấy rất kiên quyết trong việc gặp lại nhân viên sở thú một lần nữa.
Dù sao, người đưa khỉ hoang về nhà cũng là nhân viên sở thú, nhưng trước khi đi, người đó lại không dẫn cậu ấy theo.
Tôi nhớ lại, sau khi nước thải được xả ra, số lượng sinh vật bị biến đổi tăng lên, ngay cả bản thân nhân loại cũng nghênh đón một sự thay đổi cực kỳ lớn, muốn di chuyển đến hành tinh khác để sinh sống.
Nhưng nhân viên sở thú đã quá già rồi.
Già đến mức không đi nổi nữa.
Ông ấy còn có một đám động vật già yếu bệnh tật cần chăm sóc.
Nhưng trước khi nhân viên sở thú đi, ông ấy lại thả tất cả động vật ra ngoài. Ông ấy ngẩng đầu nhìn lên mặt trời tối tăm không chút ánh sáng.
Không ai biết ông ấy đang nghĩ gì.
Cuối cùng, tôi và khỉ hoang trời xui đất khiến biến thành người, lại di chuyển qua lại giữa các chiều không gian để trải nghiệm cuộc sống. Khỉ hoang nói, làm như vậy, nói không chừng một ngày nào đó sẽ được gặp lại nhân viên sở thú.
Tôi hỏi: “Sau đó thì sao?”
Khỉ hoang vươn vai: “Sau đó tớ sẽ nói với ông ấy, không được tuỳ tiện nhặt động vật về nhà.”
Dứt lời, cậu ấy bèn nằm xuống mặt cỏ, cùng tôi nhắm mắt ngủ.