Thượng Cổ

Chương 80



Tiếng phượng gáy rõ to văng vẳng khắp nền trời La Sát, một đạo bạch quang có sức mạnh xuyên thấu linh hồn đột nhiên xuất hiện, mọi người chỉ cảm thấy một hồi ánh sáng chói mắt xẹt qua, tiếng nổ âm rền của năm đóa hoa Thí Thần… Chờ đến khi sương mù tan hết, vạn vật đều như thể bất động.

Một con phượng hoàng lông trắng như tuyết lơ lửng cái thân cao nghều ở giữa không trung. Đôi cánh to lớn bảo vệ Phượng Nhiễm, tiên lực màu trắng từ trong miệng nó trào ra, đánh thẳng về phía các đóa hoa Thí Thần, âm thanh sắc bén vang lên liên tiếp. Chỉ trong một khoảnh khắc, tất cả bông hoa xấu xí, tanh tưởi kia đã lập tức lụi tàn. Nháy mắt một cái, bọn chúng đã rơi vụt xuống chỗ sâu nhất của đầm lầy Hắc Vân.

Cảnh Giản vốn đang ở trong bình chướng của Thiên Đế lại bất thình lình biến mất, mọi người quay sang phía phượng hoàng trắng như tuyết cũng dần dần sáng tỏ. Sâm Hồng cũng không thể nào tưởng tượng nổi Cảnh Giản có thể vì Phượng Nhiễm mà lao ra khỏi vòng tiên chướng. Tuy rằng Thanh Li xém chút  nữa gây ra đại họa, nhưng nhờ đó mà có thể nhận thấy rằng, Nhị hoàng tử của Thiên Cung đối với Phượng Nhiễm không phải là kiểu để tâm bình thường.

Cơ mà hoa Thí Thần có thể thôn phệ tiên và yêu lực. Phàm nếu ở dưới mức thượng thần, kể cả cấp thượng quân đỉnh phong, cũng khó có thể sống sót đối mặt với loại ma vật này, mà Cảnh Giản hắn…

“Bệ hạ, Thanh Li ngông cuồng, suýt nữa đã gây ra đại họa cho tộc nhân, xin bệ hạ hãy thứ tội!” Mặt mũi Thanh Li trắng bệch, nàng ta quỳ rạp xuống đất, dập đầu thỉnh tội.

“Hoa Thí Thần không được lọt khỏi đáy Địa Ngục, đây là luật của Tam Giới rồi. Thế mà, ngươi còn hành động cuồng vọng như thế, khiến biết bao nhiêu tộc nhân chết thảm. Sau trận chiến lần này, ngươi sẽ bị dìm mình trong yêu động khổ tu, ta phạt ngươi băng hình trong vòng trăm năm!”

Sâm Hồng đè xuống nộ khí, trầm giọng nói. Nếu không phải vì Thanh Li thủ vững La Sát trăm năm, cộng thêm nàng ta cũng góp công vào trận chiến ngày hôm nay, e rằng hắn sẽ tuyệt nhiên không bỏ qua chuyện này một cách đơn giản. May mắn Phượng Nhiễm không bị làm sao, nếu chỉ bởi vì chuyện riêng của Thanh Li mà khiến Thượng Cổ tức giận, sợ là cả Yêu Giới phải hứng đại nạn mất thôi.

Thanh Li có vẻ như không hề cam lòng, nhưng nhận thấy ánh mắt lạnh lẽo của Yêu Hoàng cũng phải im lặng lui về sau.

Dù sao Cảnh Giản cũng đã rời khỏi tiên chướng, nhưng tình thế của La sát cũng phải khiến nàng bắt buộc làm vậy, chỉ không ngờ… Cảnh Giản lại có thể chống lại hoa Thí Thần, đúng là nằm ngoài dự liệu của nàng.

Phượng Nhiễm kinh ngạc nhìn con phượng hoàng trên đầu nàng, nhẹ giọng gọi: “Cảnh Giản?”

Tuy biết rõ đây chính xác là Cảnh Giản nhưng tại sao trong thoáng chốc hắn đã sở hữu thần lực mạnh mẽ thế này cơ chứ?

Trên không trung, con phượng hoàng to lớn phá vỡ sức yêu lực của Yêu hoàng, nó nâng cánh lướt nhẹ qua đầu Phượng Nhiễm. Ánh mắt ôn hòa ấm áp, nó thấp giọng kêu lên một tiếng, giống như đang muốn giải vây cho nàng.

“Cưỡng ép vận dụng bí thuật của Phượng Tộc nâng tiên lực lên mức bán thần ư? Cảnh Giản, từ hôm nay trở đi e rằng con đường tu luyện của người ngày càng khó khăn hơn rồi, nhưng việc làm quyết đoán của ngươi, thật khiến Bổn Hoàng phải nhìn bằng con mắt khác đấy!” Sâm Hồng xuất hiện cách hai người không xa, thẳng thừng lên tiếng.

Vẻ mặt Phượng Nhiễm đại chấn, nàng đột nhiên ngẩng đầu, hơi bối rối: “Cảnh Giản, ngươi…”

“Phượng Nhiễm, ta không sao.” Phượng hoàng cất tiếng người, miệng toét ra, như thể đang tươi cười. Tiên giáp màu trắng trên người nó hóa thành cánh chim bảo vệ, thần lực màu trắng bao phủ Phượng Nhiễm lại.

Phượng Nhiễm chua xót trong lòng, nhất thời không thốt nổi nên lời. Tiên lực của Cảnh Giản vốn đã lên mức thượng quân đỉnh phong, có lẽ không cần quá một nghìn năm là đã có thể tấn vị thượng thần rồi… 

“Cảnh Giản, Bổn Hoàng cho ngươi thêm một lần cơ hội, nếu như ngươi chịu nhường giới môn Tiên Giới, Bổn Hoàng sẽ vì đó mà tha cho cái mạng của ngươi.” Sâm Hồng tiến lên một bước, bước chân rơi vào hư không, giọng nói biểu lộ sự uy nghiêm, ngăn chặn thần lực tỏa quanh người từ Cảnh Giản. 

Mặc dù không bằng thượng thần, nhưng sở hữu một nửa thần lực cũng không hề nhỏ. Nếu muốn đánh bại Cảnh Giản, chắc chắn sẽ không đơn giản như ban nãy nữa. Huống chi, Cảnh Giản còn chịu hy sinh tiên đồ để chạy tới cứu mạng Phượng Nhiễm, tính tình cũng khác hẳn với Thiên Đế và Thiên Hậu, khiến cho Yêu Hoàng nhất thời có chút không đành lòng ra tay.

Phượng hoàng trắng không lên tiếng đáp lại, chỉ quét mắt về phía các tiên tướng phía bên kia màn tiên chướng, sau đó mới chậm rãi hạ xuống dõi về Phượng Nhiễm. Đôi mắt vốn nhàn nhã lại xẹt qua một tia lưu luyến, thâm trầm tựa biển khơi, nhiệt huyết tựa lửa cháy, dường như có thể nhuộm lòng người thành xám tro.

Phượng Nhiễm dấy lên nỗi bất an trong lòng, tay nâng lên muốn khẽ vuốt ve đôi cánh của Cảnh Giản, thì đã thấy hắn bất thình lình trở mình: “Yêu Hoàng, ta là hoàng tử Tiên Giới, có thể hy sinh chứ tuyệt đối không đầu hàng, càng sẽ không chắp hai tay nhường giới môn cho các ngươi. Nếu muốn đoạt được giới môn, trừ phi bước qua được xác của ta!”

Tiếng nói vừa dứt, một tràng phượng gáy kêu lên. Phượng trảo (móng vuốt phượng) to lớn bắt lấy Phượng Nhiễm bay về phía giới môn Tiên Giới.

“Ngươi đã không biết đúng sai, ta đành thành toàn cho ngươi vậy!” Thấy Cảnh Giản muốn trốn tránh, ánh mắt Sâm Hồng đẫm theo sát khí, yêu lực tuôn trào từ lòng bàn tay của hắn. Trên không trung bỗng ngưng đọng thành mười thanh trường kích đỏ thẫm, giăng lấy phượng hoàng trắng tuyết như thiên la địa võng, luồng yêu lực hùng hậu bao trọn cả La Sát.

Phượng hoàng trắng dụng hết sức lực bay lượn trên không. Phía sau nó là một cỗ yêu lực hùng hậu che trời đang cuộn nhào tới, giống như muốn nhấn chìm toàn bộ giới môn của Tiên Giới. Trong chớp mắt, Cảnh Giản đã bay đến trước giới môn, đẩy Phượng Nhiễm vào bên trong tiên chướng, quát to với các tiên tướng: “Coi chừng nàng ấy!”

Hắn lập tức quay đầu, đôi cánh hóa thành bình chướng vĩ đại, từ dạng phượng hoàng hóa lại thành hình người, hắn đứng lặng giữa không trung, tiên kiếm vung trong tay. Ánh sáng bảy sắc lập lòe trước cửa giới môn, linh khí đậm đặc từ nội đan trong miệng của Cảnh Giản tràn ra, hội tụ vào bên trong tiên kiếm.

“Là phương pháp binh giải!” Phượng Nhiễm đứng trong màn tiên chướng, sắc mặt trắng bệch, thì thào lên tiếng.

Từ xưa đến nay, tiên nhân và yêu quân sử dụng phương pháp này đều bị hồn phi phách tán, không thể vãn sinh luân hồi, cũng chẳng thể trùng sinh tái kiếp, chắc chắn sẽ phải biến mất khỏi Tam Giới.

Đối với tiên yêu mà nói, biến mất đồng nghĩa với việc bỏ mạng.

Một màn này cũng khiến Sâm Hồng hơi khiếp sợ, hắn liễm thần nhìn thanh niên áo trắng cách đó không xa, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, sức tiến công của trường kích không hề giảm đi chút nào, mà còn tăng thêm vài phần yêu lực.

Cảnh Giản dùng phương pháp binh giải chống lại, tiên lực bộc phát cũng không kém Yêu Hoàng là bao.

Nhìn thần lực màu trắng bên ngoài màn tiên chướng mà đau buồn khôn xiết, Phượng Nhiễm đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vã định phóng ra ngoài lại bị tiên tướng phía sau gắt gao giữ chặt: “Phượng Nhiễm thượng quân, điện hạ có nói…”

“Cút!” Tiếng hét phẫn nộ vang lên từ miệng Phượng Nhiễm, nàng phất tay tiên tướng, một bước đã đi tới bên cạnh tiên chướng, nhưng lại bị một cỗ lực vô hình chặn lại, nửa bước cũng khó có lòng nhảy ra bên ngoài: “Cảnh Giản, buông ra!” Cơ hồ như đã hiểu ra nguyên nhân, Phượng Nhiễm cực kỳ oán hận, ngẩng đầu dõi theo Cảnh Giản ở bên ngoài tiên chướng.

Trường kích đỏ thẫm che trời bị lực lượng hóa từ tiên kiếm và nội đan của Cảnh Giản ngăn cản. Tranh thủ một chút thời gian ngắn ngủi, Cảnh Giản quay đầu lại, nhìn Phượng Nhiễm ở phía xa, chậm rãi bước lại gần.

Sắc mặt hắn tái nhợt, như thể đã rút hết huyết sắc, mái tóc dài khô xơ, dáng đi lảo đảo.

Phượng Nhiễm chua xót, nàng ngưng tụ tiên lực đánh lên vùng hư vô của tiên chướng, tức giận thét lên: “Cảnh Giản, mau thu hồi lại nội đan, nếu như phương pháp binh giải được hoàn thành, ngươi…” Lời nói mới được một nửa, hốc mắt của nàng bỗng phiếm hồng, ẩn nhẫn chút nghẹn ngào.

Cách một tầng tiên chướng mỏng manh, Cảnh Giản đứng trước mặt Phượng Nhiễm,  lẳng lặng ngưng mắt nhìn nàng, một lúc lâu sau mới đột nhiên nở nụ cười. Đôi mắt đen, nheo theo nét cười an bình, hắn đưa tay tới gần tiên chướng, nhẹ nhàng lướt khẽ qua. Giống như đang định chạm lên gương mặt của Phượng Nhiễm.

Phượng Nhiễm bị ngơ ngẩn trước nụ cười này, không tự giác mà đi về hướng tiên chướng.

“Phượng Nhiễm, ta nói nàng nghe, trong trăm năm này, bởi vì phía sau luôn có người cần ta bảo vệ, nên ta mới chưa bao giờ buông xuôi cả.” Hắn nhìn nàng, ánh mắt đặt lên nơi trái tim: “Trong số những người ta bảo vệ luôn có nàng, tới tận bây giờ đều có nàng tất.”

Chỉ là đến cuối cũng chưa kịp nói cho nàng biết. Ta gặp nàng vào những tháng năm tươi đẹp nhất, nhưng đáng tiếc lại không phải khoảng thời điểm thích hợp nhất.

Thanh âm ôn nhu như làn gió mát nhẹ lướt qua, trầm thấp nhưng tràn ngập tình thâm, Phượng Nhiễm nhíu chặt hàng lông mày, nhìn gương mặt càng ngày càng nhợt nhạt của hắn, Phượng Nhiễm đột nhiên dùng hết toàn lực đập vào tiên chướng: “Cái đồ khốn nạn nhà ngươi, đừng có chờ đến chết mới nói với ta những lời này! Nếu ngươi muốn chết, thì ta sẽ tuyệt đối không nhớ ngươi đâu!”

Dưới nền trời ráng chiều, một tiếng nổ “Ầm!” vang lên, tiên chướng vốn vẫn không chút sứt mẻ nay lại hơi lắc lư, mắt Phượng Nhiễm giăng đầy tơ máu, nàng đau khổ dõi theo Cảnh Giản.

“Đùng!” Trường kích đỏ thẫm phá tan lớp bảo vệ của Cảnh Giản, sát ý hùng hậu vọt nhanh về hướng giới môn, phần tiên chướng mà Phượng Nhiễm đang đứng bị sự tấn công của Sâm Hồng đánh đến độ sắp vỡ, lộ ra một khe hở lớn. Cảnh Giản nhìn lại phía sau, nội đan giữa không trung chậm rãi dung hợp cùng tiên kiếm, chỉ thiếu chút nữa là đã…

“Phượng Nhiễm!” Cảnh Giản quay đầu lại, thấp giọng khẽ gọi, trong đôi mắt hình như đang ẩn chứa sự khẩn cầu: “Phượng Nhiễm, ta cầu xin nàng, ta xin nàng, đừng đi ra đó.”

Lời van nài không thốt thành tiếng. Phượng Nhiễm đột nhiên dừng lại, tiên lực ngưng tụ trong bàn tay, nàng gắt gao nâng mắt lên, bờ môi bị cắn rứt đến nỗi chảy máu, không ngừng thở hổn hển từng hơi.

“Cảnh Giản, cái tên hỗn đản này!”

“Phượng Nhiễm, ta đã đợi nàng tám nghìn năm, nàng nhất định phải sống sót, ít nhất, đừng có bỏ không tám nghìn năm mắc nợ của ta. Còn nữa… Nếu như có thể, xin đừng hận ca ca của ta nữa nhé.”

Cảnh Giản liếc nhìn Phượng Nhiễm lần cuối, áy náy, lưu luyến, buông xuôi…Đến cuối cùng chỉ còn sót lại duy nhất nỗi nhớ nhung.

Duyên khởi duyên tan, duyên kết duyên tán. Nếu có kiếp sau, ta không phải là con trai của Thiên Hậu, Phượng Nhiễm à, nếu được nhìn thấy nàng, đầu tiên ta sẽ nói cho nàng biết điều đó.

Với ta mà nói, loại chuyện tốt đẹp nhất trên thế gian, là khi nàng quay người lại, trong đôi mắt ấy chỉ in mãi gương mặt của ta.

Thân ảnh của Cảnh Giản càng ngày càng xa, Phượng Nhiễm không kiềm lòng mà run rẩy. Nàng gắng hết sức chứng kiến cảnh tiên lực màu trắng tuôn trào như thủy triều từ lồng ngực của hắn, chậm rãi hòa hợp làm một với nội đan ở phía chân trời, nàng dõi theo tiên giáp hộ thân của hắn từ từ tan biến thành bụi, hóa vào hư vô. Nhìn hắn giơ cao tiên kiếm xông vào khoảng không đầy rẫy yêu lực ấy…Thần lực màu trắng bao trùm của La Sát, thế giới vốn u ám nay lại lờ mờ sáng như ban ngày.

Tráng lệ, rực rỡ biết bao nhiêu. Chỉ là một cái chớp mắt trong cuộc đời, nhưng lại được dựng nên từ sự chết chóc.

Câu nói vừa dứt, thần lực tản ra, toàn bộ La Sát chia thành hai nửa, tiên kiếm phân ranh trên đầm Hắc Vân, trong nháy mắt yêu lực đã bị phá hủy.

Yêu Hoàng mở ra kết giới bảo vệ các yêu tướng lùi về sau mười thước, lúc này hắn mới bắt đầu ra sức chống lại cỗ tiên lực đáng sợ, bạo tạc này.

Giữa không trung, thân ảnh màu trắng tay cầm tiên kiếm, hiên ngang nhìn về phương xa vô cùng kiên nghị, nhưng đôi mắt kia chẳng còn mở ra nữa.

Toàn bộ cảnh giới Thương Khung chìm trong sự tĩnh lặng chết chóc.

Cách xa vạn dặm, Thiên Đế và Thiên Hậu bỗng đột nhiên dừng lại, nhìn về phía tiên lực màu trắng khủng khiếp đang tràn ngập nơi cực Tây, hai người hoảng hốt gấp gáp chạy về hướng La Sát. 

Ngay ban nãy, hình như bọn họ cảm nhận thấy… Khí tức của Cảnh Giản đã hoàn toàn biến mất khỏi Tam Giới. Thực sự hoàn toàn biến mất. 

Chiếc lông phượng đỏ rực rơi xuống từ trên không, xuyên qua tiên chướng khẽ đáp xuống tay của Phượng Nhiễm.

Ầm ầm nổ vang! Trên không trung, nội đan và tiên kiếm hóa thành bụi phấn, bóng người màu trắng vụt rơi xuống mặt đất.

Tiên lực huyết hồng trào ra từ trong lòng bàn tay, tia chướng cuối cùng cũng không chịu nổi mà vỡ tan tành. Phượng Nhiễm nhảy vào không trung, tiếp lấy thân thể đang rơi xuống của Cảnh Giản.

Dung nhan của thanh niên trong ngực vẫn như trước, nhưng lại không hề mỉm nụ cười ấm áp với nàng như mọi lần.

Phượng vũ màu lửa đỏ nóng hổi trong tay, Phượng Nhiễm đột nhiên nhớ lại, hai trăm năm trước ở bên ngoài đầm lầy Uyên Lĩnh, Cảnh Giản vui vẻ không biết vì sao, khi đó hắn có lời muốn nói nhưng lại vì nàng buông câu trách cứ nên mới thôi. 

Tám ngàn năm trước, dưới sự che chở của lão yêu thụ, nàng sống một cách nhàn nhã, tự do tự tại ở đầm Uyên Lĩnh. Năm xưa, bên ngoài rừng đào, có một cậu thiếu niên từng đấu pháp với yêu thú bị trọng thương hôn mê, may sao lúc ấy nàng nhất thời nảy sinh lòng tốt, đưa cậu thiếu niên ra khỏi đầm lầy Uyên Lĩnh, chỉ để lại duy nhất một phiến lông phượng, nào ngờ cậu thiếu niên năm xưa kia lại là Cảnh Giản. 

Tám nghìn năm, chuyện này đã sớm chìm trong ký ức của nàng. Nhưng kẻ được nàng cứu năm ấy lại khắc ghi trong lòng tận tám nghìn năm.

Hai trăm năm, vì huynh trưởng mà nàng căm ghét hắn, vì mẫu hậu mà nàng đay nghiến hắn, bản thân nàng chưa từng dành chút thời gian để quan sát kỹ con người Cảnh Giản. Chờ đến lúc hối hận, người ấy đã không còn mở mắt nữa rồi.  

Nước mắt đỏ như máu trào ra, rơi xuống chiếc lông phượng, cơ thể trong ngực dần dần lạnh ngắt, Phượng Nhiễm chậm rãi nhắm mắt lại, hỏa diễm màu trắng dần dần bùng cháy trước mắt.

Phải đến lúc lỡ thì nàng mới kịp hiểu rằng, chấp niệm lúc trước của mình nực cười biết bao nhiêu, nàng đánh mất người quan tâm mình nhất thế gian này, hết lần này tới lần khác. Mãi đến khi hắn ra đi, nàng mới ngộ ra.

Phật viết: Nhân sinh có bát khổ: Sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, oán lâu dài, cầu không được, bỏ không buông.

Tám cái, mà nàng đã chiếm tận năm phần.

Phượng Nhiễm giương mắt, nhìn về phía Yêu Hoàng cách xa mấy mét, thần tình đạm mạc, huyết lệ ngưng đọng trên mí mắt.

Cảnh Giản, cũng đâu trễ lắm đâu nhỉ, ít nhất lúc chàng dùng mạng bảo vệ giới môn, còn có ta.

Một đám lửa màu trắng trong suốt đột nhiên vọt quanh nền trời La Sát, từng chút từng chút một, chúng quét sạch đại điện, mạnh mẽ hợp lại về hướng Phượng Nhiễm.

Tựa như một sự xuất hiện đột ngột giữa thiên địa, những ai chạm vào chúng sẽ bị biến thành đám tro tàn.

Chưa kịp có tiếng hét nào la lên, một nửa yêu tướng trên mặt đất đã biến mât, Yêu Hoàng vô cùng hoảng ồn, hắn khó khăn dụng hết toàn lực mới có thể bạo trụ lại nửa số yêu binh còn lại.

Thanh Li tái xanh cả mặt, nhìn theo cái thứ hung hăng đáp xuống như thần ma, nàng ta lẩm bẩm trong miệng: “Ngọn lửa kia là gì vậy?” Thậm chí cả sức lực thượng thần cũng không với bằng tới nó nổi!

“Thời thượng cổ, người ta từng có nói “Hoàng giả Phượng Hoàng, ngọn lửa khi niết bàn sẽ có thể tinh lọc thần lực của vạn vật.” Sâm Hồng nhìn ngọn lửa của Phượng Nhiễm, trên mặt khong rõ thần sắc: “Không thể tưởng tượng Phượng Nhiễm lại là hoàng giả thất lạc từ lâu của Phượng Tộc.”

Phượng Hoàng? Thanh Li cả kinh không nói nên lời, đáy mắt hoảng sợ: “Bệ hạ, không thể để cho cô ta niết bàn thành công.  Cảnh Giản chết trong tay chúng ta, không chừng cô ta ắt sẽ trở thành họa lớn của Yêu Tộc chúng ta!”

“Không kịp nữa rồi…”

Yêu Hoàng vừa dứt lời, các ngọn lửa sắc trắng đang xoay vòng bốn phía nhanh chóng dũng mãnh lao về hướng Phượng Nhiễm, hóa thành một quả cầu lửa cực kỳ to lớn, bao phủ nàng và Cảnh Giản ở bên trong.

Hỏa cầu bay cao lên không, bảo vệ trước giới môn Tiên Giới, ngọn lửa cực lớn như có linh tính, nó bùng bùng gào cháy về hướng các yêu binh. 

Mặt Sâm Hồng đanh lại, hắn đứng lên trước bảo vệ các yêu binh phía sau, trong lòng bàn tay đang chực vận ra yêu lực nhưng bỗng nhiên hắn lại đột ngột thẫn thờ.  

Một đường sáng ánh bạc vạch phá nơi chân trời, bóng người thoắt ẩn thoắt hiện, mở ra ngọn lửa bùng cháy, người nọ bước tới đứng giữa Sâm Hồng và hỏa cầu.

Mới vừa rồi còn vẫn còn uy phong lẫm liệt, hỏa cầu bạch sắc đã lập tức lui về biên giới của mình, đối với người vừa tới vô cùng thần phục, sợ hãi.

“Thượng Cổ Thần Quân!” Sâm Hồng ngưng trọng nét mặt, đáy lòng có chút hoảng hốt không nói nên lời. Tuy chuyện lưỡng giới giao chiến không phân biệt đúng sai, nhưng chính hắn là người dồn ép Phượng Nhiễm niết bàn, không rõ sống chết ra sao.

Liếc nhìn hỏa cầu lơ lửng giữa không trung, Thượng Cổ quay đầu lại, cau mày nói: “Sâm Hồng, chính ngươi dồn ép Phượng Nhiễm niết bàn sao?”

“Bẩm thần quân… Đúng vậy.” Sâm Hồng chần chờ một hồi mới gật đầu nói.

“Sao lại có khí tức hoa Thí Thần ở đây vậy?”

Sâm Hồng tiến lên một bước, nhanh nhảu hành bán lễ: “Là lỗi của Sâm Hồng, xin nguyện nhận trừng phạt của thần quân.”

Thấy vẻ mặt của Thượng Cổ có hơi hòa hoãn đôi chút, Thanh Li bèn đè xuống hoảng sợ trong lòng mình, ngẩng đầu run rẩy nói: “Thượng Cổ chân thần, hai quân giao chiến tất có tử thương. Là do Phượng Nhiễm đã tham gia cuộc chiến này trước, mới chịu liên lụy vì hoa Thí Thần, chứ không hề liên quan chút nào đến bệ hạ cả. Chân thần trước nay vốn luôn công chính minh nghĩa, hẳn sẽ không nên giận cá chém thớt với Yêu Tộc!”

Thượng Cổ rủ mắt, vung tay lên, thần lực màu bạc bao bọc lại hỏa cầu, di chuyển nó qua một bên. Trước cửa vào Tiên Giới lập tức xuất hiện một chiếc ghế đá, Thượng Cổ chậm rãi đi đến ngồi xuống, áo bào màu đen khẽ tung bay trên không trung, gương mặt lạnh lùng băng lãnh đến thấu xương tủy.

Nàng rủ mắt xuống giữa không trung quan sát mấy trăm tiên tướng và yêu binh còn sót lại, giọng nói vô cùng âm lãnh, trầm thấp.

“Chiến tranh Tiên – Yêu thì ta có thể mặc kệ, nhưng nếu một khi Phượng Nhiễm gặp chuyện không hay. Cho dù là Yêu Hoàng hay có là tiên tướng, kẻ nào dám đả thương Phượng Nhiễm, ta chắc chắn sẽ tính sổ với cái mạng của kẻ đó.”

Từ trên ghế đá, nàng dõi xuống mọi người phía dưới, hàng lông mày hơi nhướng cao: “Công chính minh nghĩa? Tiểu cô nương Yêu Tộc, thứ ngươi nói với bổn quân, đó là gì thế?”