Thượng Công Chúa

Chương 127





Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu thương lượng xong hành trình thì đến màn cải trang giả dạng.
Trong ngôi nhà gỗ có để lại chút y phục thô lậu, ba người thay xong thì thân phận của từng người cũng được định ra.

Cuối cùng Hàn Thúc Hành múc nước lạnh tới, Mộ Vãn Diêu và hắn cùng nhau giúp Ngôn Thượng cởi mảnh vải quấn mắt và rửa thuốc trên đó.
Nàng có hơi do dự vì lúc trước nàng nghe tôi tớ nói chàng không thể nhìn ánh sáng mạnh được thế mà nay lại…… Ngôn Thượng nói không sao, dù sao hiện tại chàng cũng không nhìn thấy gì, ánh sáng có mạnh hay không cũng chẳng ảnh hưởng quá lớn.
Trong lòng Mộ Vãn Diêu biết hẳn là sẽ có ảnh hưởng, nếu không chàng cũng không băng mắt suốt ngày như thế làm gì.
Nhưng Ngôn Thượng chỉ nhẹ nhàng nắm tay nàng, Mộ Vãn Diêu thì rũ mắt nhìn khớp xương trên những ngón tay ấy trong chốc lát sau đó không hề cự tuyệt.

Tuy chàng nhìn có vẻ ôn hòa nhưng một khi đã quyết tâm thì nàng cũng chẳng sánh được.

Cho dù hiện tại nàng không đồng ý cho chàng đi cùng thì cuối cùng chàng cũng sẽ tìm cách đi theo.
Mộ Vãn Diêu tự giễu mà nhếch khóe miệng, dưới cái nhìn chăm chú của Hàn Thúc Hành nàng cúi người tháo băng gạc trên mắt Ngôn Thượng.

Tầng băng gạc trên mắt chàng càng lúc càng mỏng, hình dáng đôi mắt chàng dần hiện ra…… Tim Mộ Vãn Diêu không tự chủ được mà đập nhanh hơn, hô hấp cũng thế.
Sau khi băng hoàn toàn bị tháo xuống nàng lẳng lặng nhìn người trước mặt.
Chàng nhắm mắt ngồi đó, một lát sau mới mở mắt ra.

Tim Mộ Vãn Diêu đập thình thịch theo động tác của chàng nhưng lúc chàng hoàn toàn mở mắt ra, hàng mi dày khẽ nhếch lên thì cảm giác rung động trong lòng nàng lại chậm rãi tan đi.

Đôi mắt chàng vẫn ôn nhuận nhưng không có được thần thái hấp dẫn nàng như trước.

Ánh mặt trời không chiếu được đến mắt chàng, đôi mắt này không còn nói được nữa.
Ngôn Thượng phát hiện không khí suy sút nên vội hỏi: “Làm sao vậy…… Ta thế này lộ lắm ư, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ta mù sao?”
Hàn Thúc Hành đang muốn trấn an Nhị Lang thì Mộ Vãn Diêu đã lãnh đạm nói: “Ừ, rất dễ dàng nhận ra.

Thế nên tự ngươi phải cẩn thận một chút, nếu bị người ta phát hiện thì ta sẽ bỏ mặc ngươi.”
Hàn Thúc Hành:…… Quả nhiên đây vẫn là vị Đan Dương công chúa hắn biết, miệng thật là xấu.
Ngôn Thượng rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Điện hạ thật tuyệt tình.”
Mộ Vãn Diêu đáp: “Ta vốn tuyệt tình, ngươi cũng đâu phải mới quen ta.

Tự cầu nhiều phúc đi.”
Ngôn Thượng hơi hơi mỉm cười nói: “Đa tạ điện hạ quan tâm.”
Mộ Vãn Diêu: “Đừng khách sáo.”
Hàn Thúc Hành mê mang mà nhìn hai người kia đối đáp, trong lòng lại cảm thấy người Đại Ngụy phức tạp.

Có lẽ vĩnh viễn hắn cũng chẳng dung nhập được với bọn họ —— công chúa điện hạ quan tâm Ngôn Nhị Lang từ bao giờ vậy?

Vào tháng 5 khi tin tức Đan Dương công chúa bị tập kích ở Nam Dương được truyền tới Trường An thì toàn bộ quan trường đều ồ lên.
Phò mã tương lai Bùi Khuynh cũng đi với công chúa đang ở Nam Dương đang phối hợp với Thứ Sử và Tiết Độ Sứ điều tra phỉ tặc, muốn giải cứu công chúa.

Mà cùng với Đan Dương công chúa còn có cái kẻ đang làm huyện lệnh nơi đó là Ngôn Nhị Lang cũng sống chết chưa rõ.

Nhưng so với công chúa thì Ngôn Nhị Lang dù có tiếng cũng không quan trọng bằng.
Đám quan lại Nam Dương vì chuyện này mà thỉnh tội với Trường An, lại mong hoàng đế phái thêm binh lực tới giúp Nam Dương diệt phỉ cứu công chúa.

Hai vị quan lớn của Nam Dương nguyện từ quan thỉnh tội, nhưng trước đó bọn họ cần cứu được công chúa đã.
Vì lý do này mà quan trường ở Trường An chia làm hai phái.

Trong đó đám quan viên xuất thân nhà nghèo mượn cơ hội làm khó dễ và công kích Tần Vương.

Lời đồn đãi truyền rất nhiều, Tần Vương không thể không tiến cung thỉnh tội với hoàng đế, thề rằng bản thân không làm việc cốt nhục tương tàn.

Mà hoàng đế vì chuyện con gái mình sống chết không rõ mà bệnh càng nặng hơn.
Tần Vương vất vả lắm mới trở nên nổi bật ở Trường An, lấy lại quyền thế.

Vì cân bằng với đám quan lại nhà nghèo nên hắn không thể không lùi bước, quyền thế trong tay cũng bị phân ra ngoài rất nhiều.

Dưới tình huống nghẹn khuất đó hắn còn phải không ngừng hỏi Nam Dương bên kia về tin tức của Mộ Vãn Diêu.
Lúc này đây một thái giám như Lưu Văn Cát cũng mượn cơ hội phái binh tới Nam Dương, thu lại binh phù trong tay Nam Dương Tiết Độ Sứ, muốn thâu tóm cả binh quyền ở đây.

Tần Vương hận mà mắng to những kẻ đang cháy nhà hôi của, lại cũng không nhịn được cảm tạ Thái Tử điện hạ —— chỉ sợ đó là người duy nhất không duỗi tay đẩy hắn lúc này.
Còn một kẻ vô hình như Tấn Vương thì trực tiếp bị Tần Vương quên luôn.
Tần Vương và Đan Dương công chúa đấu nhau tương đương với thế gia và đám nhà nghèo tranh chấp.

Lúc này sự tình bị làm lớn, không chỉ mọi người trong quan trường chọn phe mà các loại bát quái cũng truyền lưu trong phố lớn ngõ nhỏ.

Bá tánh cũng cực kỳ có hứng thú với chuyện này, có rất nhiều thoại bản dựa vào đây mà ra đời.
Làm một vị công chúa hòa thân trở về, lại phong lưu có tài, hiện giờ còn nắm quyền thế nên mức độ nổi tiếng của Mộ Vãn Diêu trong lòng bá tánh đã vượt xa vị Ngọc Dương công chúa chỉ luôn ở nhà chăm con.
Ngôn Hiểu Chu lúc này đội mũ trùm, ngồi trong một quán rượu ở Trường An mà uống rượu.

Cả người nàng nhỏ nhắn mềm mại, rèm mũ trắng tinh rũ xuống che cả người nàng đến kín mít.

Nàng ngồi trong một nhã gian có màn trúc thưởng rượu, cách màn trúc nàng nghe thấy vị tiên sinh thuyết thư bên ngoài đang kể đến nước miếng tung bay chuyện Đan Dương công chúa gặp nạn ở Nam Dương.
Thoại bản này kể quan trường Nam Dương thối nát như thế nào, sau đó có một vị công chúa ngây thơ hồn nhiên tới đó, rồi cùng người ta đấu trí đấu dũng.

Vì bá tánh yêu thích nên chuyện xưa còn hư cấu ra một vị thư sinh khiến câu chuyện chính trị căng thẳng trở nên thoải mái.


Thư sinh kia và Đan Dương công chúa đương nhiên là nói chuyện yêu đương.
Bá tánh trong quán rượu vừa uống rượu vừa nghe kể chuyện xưa đến say mê, chẳng ai biết thư sinh kia đến cuối cùng có cưới được cô công chúa kiều diễm kia về nhà hay không.
Ngôn Hiểu Chu ngồi sau màn trúc nhìn thấy bá tánh ở bên ngoài khi thì vỗ tay rèo hò, khi thì thở dài là cũng không nhịn được cười khẽ một chút.

Anh ba nhà nàng sau nhiều năm giãy giụa cuối cùng cũng trúng tiến sĩ, mọi người coi như đều nhẹ nhàng thở ra.
Ngôn Tam Lang hiện giờ đang chờ phân chức nhưng dựa theo tính toán của bọn họ thì hắn căn bản sẽ không vào triều làm quan.

Hắn chỉ muốn dựa vào thân phận tiến sĩ này để về Lĩnh Nam lặng lẽ kiếm chút tiền.

Dù sao thân phận này cũng thật sự dùng tốt…… còn làm quan ấy hả, có anh hai là đủ rồi.
Hiện tại anh em hai người vẫn ở Trường An, ở trong nhà của Ngôn Nhị Lang để chờ chàng về.

Mà điều bọn họ phiền não nhất bây giờ là sống chết của Ngôn Nhị Lang ở Nam Dương.

Để do thám chuyện này mà Ngôn Tam Lang ngày ngày phải đi ra ngoài mặt dày giao tiếp với đám quan viên, còn nàng thì ngày ngày ra cửa tìm hiểu.
Ngôn Hiểu Chu nhìn số người ngồi nghe kể chuyện hôm nay, thấy phần sau không có gì đặc sắc nên nàng để lại mấy đồng tiền trên bàn rồi đứng dậy rời đi.

Nàng dạo qua phố xá, lúc đi tới một ngõ nhỏ chợt nàng thấy một nam nhân dáng người cao lớn, ăn mặc như du hiệp, trên đầu đội nón đang đứng dựa tường.
Cách vành nón và rèm mũ người kia nghiêng đầu nhìn nàng.

Ngôn Hiểu Chu thì ngây ra, vội nhún chân thỉnh an.

Nàng đang muốn ôn nhu đuổi đối phương đi thì người kia lại sờ một tấm thẻ màu tối ở bên eo giơ qua trước mặt nàng, giọng lạnh lẽo nói: “Cấm quân bắc nha.

Ta tìm ngươi hỏi vài việc.

Quán rượu này thực to gan, dám nói xấu công chúa đương triều, ngươi cũng ngồi ở đây nên mau khai ra mục đích của ngươi là gì?!”
Ngôn Hiểu Chu nhún gối đáp: “Lang quân dung thứ, nô gia chẳng có mục đích gì, chẳng qua chỉ nghe kể chút chuyện xưa thú vị mà thôi.”
Thanh niên kia lãnh đạm nói: “Thật sao? Nhưng có người báo với quan phủ nói đây là chuyện xưa do một thiếu nữ viết.

Ta tra thế nào cũng cảm thấy chuyện này là do ngươi viết.”
Ngôn Hiểu Chu ôn nhu hỏi: “Ta viết thì sao? Một chuyện xưa thôi mà, ta cũng đâu chửi bới điện hạ.

Nghe nói chuyện xưa lưu truyền bên ngoài còn có người nói Tần Vương điện hạ hung tàn, làm hại Đan Dương công chúa thế này thế kia cơ…… Chuyện này chỉ có chút tình tiết của tài tử giai nhân thôi thì có gì sai?”
Kẻ kia cười nhạo, cách vành nón, hắn nhìn ánh mắt trong sáng lại thông minh của nàng rồi hỏi: “Chó chê mèo lắm lông hả? Ngươi không nói xấu Tần Vương điện hạ nhưng lại nói xấu Nam Dương Khương thị.

Loại chuyện xưa này mà truyền xuống thì Tần Vương điện hạ sẽ không buông tha ngươi đâu.

Thế này mà còn dám nói là không có mục đích hả?”
Ngôn Hiểu Chu ôn nhu đáp: “Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do? Thế gia và nhà nghèo đều tồn tại trong triều, đánh đến túi bụi.

Chuyện này cũng không phải mới một hai ngày, chẳng lẽ một câu chuyện xưa lại có thể kích động hai bên thêm nữa sao? Chẳng qua có người thấy ta yếu nhược muốn bắt ta làm uy hiếp với đối phương thôi.
Thôi thôi, lang quân xem ra không tin ta rồi, vậy để ta đến lao ngục một chuyến đi thôi.”
Nàng cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng biết dân phong của Trường An cởi mở hơn Lĩnh Nam nhiều.

Cho dù có người tra được chuyện xưa này là của nàng viết thì với tính tình hung hăng của dân Trường An, quan phủ cũng sẽ chẳng bao giờ quản những lời đồn đại của dân gian về hoàng thất.

Cho dù đồn đại đến lợi hại thì cũng chỉ nhốt vài ngày, đánh mấy gậy là tha.
Mục đich của Ngôn Hiểu Chu là muốn tiếp xúc với quan viên để biết được tin tức của anh hai nhà mình.

Anh ba có cách khác …… còn nàng không thể vào quan trường thì cũng tìm nét bút riêng.

Nàng chỉ có thể dùng loại bàng môn tà đạo này để có cơ hội tiếp xúc với quan lại.
Người kia nhìn nàng thật lâu sau đó bỗng nhiên cười nói: “Nha đầu dẻo miệng.”
Hắn xốc nón lên để lộ khuôn mặt tuấn lãng.

Tư thế dựa tường của hắn vẫn không thay đổi, chỉ có trên mặt là thêm ý cười.

Ngôn Hiểu Chu à một tiếng sau đó cũng gỡ mũ trùm xuống để lộ mặt mình.
Dương Tự nhìn chằm chằm nàng.
Ngôn Hiểu Chu rũ mắt hỏi: “Lang quân, chúng ta không cần nhanh chóng đi tới chỗ nhà lao ư?”
Hắn nhướng mày nói: “Ta nghe nói có quán rượu đang kể loạn chuyện xưa.

Kinh Triệu Doãn đang bắt người khắp nơi, ta lại nhàn nhã không có việc gì nên tới đây hỗ trợ xem thế nào.

Ta còn muốn nhìn xem là tiểu nha đầu to gan nào dám làm chuyện này, hóa ra lại là ngươi…… Ngươi cũng lớn mật quá nhỉ?”
Ngôn Hiểu Chu ngẩn ra một chút, nhưng nhanh chóng bắt được sơ hở trong lời của Dương Tự: “Lang quân nói mình là cấm quân bắc nha, hiện tại lại nói là Kinh Triệu Doãn.

Rốt cuộc ngươi là người phương nào?”
Dương Tự nhìn trời, sau đó cười một tiếng và nói: “Chẳng phương nào cả.

Nhưng hiện tại trong tay ta không nắm binh, ở Trường An lại quá chán nên ta cũng muốn tìm việc gì đó làm, lừa người khác một chút chơi chơi.”
Ngôn Hiểu Chu hơi giật mình, đôi mắt trợn tròn.

Hiển nhiên hắn không phải tới để bắt nàng, không thể vào lao ngục khiến nàng hơi hoảng loạn một chút.


Nàng bất giác hé miệng hành lễ với hắn sau đó xoay người muốn đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Dương Tự tặc lưỡi một cái nghĩ nàng đã rơi vào tay hắn rồi mà còn dám trốn hả?
Hắn lười biếng đứng tại chỗ nhìn theo bóng nàng rồi hỏi: “Muốn vào ngục và bị người ta thẩm vấn thế sao? Ngươi nói cho ta biết tên ngươi là gì, nhà ở chỗ nào, tới Trường An làm gì thì ta sẽ giúp ngươi một lần.”
Ngôn Hiểu Chu dừng lại, quay đầu nhìn hắn.

Con ngươi của nàng trong như nước, khóe môi mang theo ý cười, lại có chút nghịch ngợm trời sinh.

Nàng hỏi: “Chỉ có như vậy sao?”
Dương Tự chợt có chút không được tự nhiên, hắn ho khan một tiếng sau đó đứng thẳng người.

Giọng điệu của hắn vẫn lạnh lẽo đạm mạc nói: “Còn nữa…… Ngươi phải cùng ta đi thả đèn vào tiết Đoan Ngọ, chỉ cần ngươi không phạm tội gì khiến ta túm được thì ta sẽ không điều tra thân phận của ngươi.”
Điều tra hay không điều tra với Ngôn Hiểu Chu đều không sao cả.

Nàng là lương dân chứ đâu phải mật thám.

Anh hai nhà nàng lại nổi danh như thế, nếu vào lao ngục thì cũng chẳng ai dám dùng hình với nàng.

Nhưng hiển nhiên Dương Tam Lang cho rằng nàng có mục đích…… Ngôn Hiểu Chu thở dài, thành tâm nói: “Ta chỉ tới Trường An tìm ca ca thôi.”
Dương Tự: “Ca ca?”
Ngôn Hiểu Chu: “…… Không phải tình nhân đâu.”
Dương Tự cười khúc khích, chế nhạo nói: “Ngươi còn hiểu không ít nhỉ?”
Mặt Ngôn Hiểu Chu lập tức nóng bừng, nàng bị hắn cười thì ngượng ngùng.

Nàng cũng đâu có đi thi khoa khảo, ngày thường ở nhà đọc sách cũng tạp nham……
Lúc này Dương Tự đi về phía nàng, Ngôn Hiểu Chu cảm nhận được áp lực nên lùi về sau một bước, nhưng tên kia lại chặn đường của nàng, nhàn nhạt nói: “Đi thôi, ca ca bồi ngươi cùng đi một chuyến.
Lời hẹn tết Đoan Ngọ muội muội đừng quên nhé.”

Trước Đoan Ngọ, dưới sự truy đuổi của quan phủ Nam Dương hai người Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu tới được một tòa thành.
Tuy là đuổi bắt nhưng vì có Bùi Khuynh ở phía sau, hơn nữa vì thân phận công chúa của Mộ Vãn Diêu nên đám quan viên Nam Dương cũng không dám gióng trống khua chiêng.

Bọn họ chỉ có thể giả vờ tìm kiếm công chúa nhưng kỳ thực là ám sát.
Trong lúc sống chết của nàng vẫn chưa có xác nhận, Nam Dương bên này bị kiềm chế, Tần Vương ở Trường An cũng bị đám quan viên nhà nghèo đẩy vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Tất cả đều tạo thành áp lực cho Nam Dương.

Vì thế lúc Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu tiến vào thành này thì thấy toàn thành đều dán bố cáo tróc nã sơn tặc.

Bọn họ biết ngay nơi này tiến vào thì dễ nhưng ra ngoài hẳn không dễ thế.
Rõ ràng đám quan viên Nam Dương đã bị buộc đến sắp nổi điên, công chúa chết thì thôi nhưng cứ lập lờ thế này khiến mọi người đều rơi vào thế bị động.

Để bắt được nàng nên bọn họ bắt đầu dùng hết mọi thủ đoạn —— ví dụ như chặt đứt nguồn cung dược liệu trị mắt cho Ngôn Thượng.
Một đường này Ngôn Thượng không hề đắp thuốc, vì chuyện này mà Mộ Vãn Diêu cực kỳ bực bội.

Không mua được thuốc khiến nàng lạnh mặt cả ngày, đến Hàn Thúc Hành cũng không dám đối diện với nàng.

Nhưng tới thành này rồi, sau khi hỏi thăm bọn họ biết trong chùa Phổ Cứu ở đây lại có vị thuốc bọn họ đang cần.
Quan phủ ngang nhiên đặt dược liệu trên bàn thờ Phật.

Bá tành gần đó ra vào chùa bái phật, thắp hương mỗi ngày đều có thể nhìn thấy ba loại thuốc kia.
Nếu đã làm đến rõ ràng như thế thì chỉ có thể là có bẫy.

Quan viên của Nam Dương không xác định Ngôn Thượng và Mộ Vãn Diêu có ở bên nhau hay không nhưng vẫn muốn thử một lần.

Năm đó Ngôn Nhị Lang và Đan Dương công chúa có một hồi ái muội, quan viên Nam Dương hẳn cũng có nghe nói.
Tin tức chùa Phổ Cứu có ba vị thuốc kia được Hàn Thúc Hành mang về căn nhà bọn họ đang thuê.

Ngôn Thượng nghe vậy nói ngay: “Không thể vì cái nhỏ làm hỏng việc lớn.

Mắt ta không quan trọng, nếu ngài vì cái này mà mạo hiểm thì coi như chúng ta kiếm củi ba năm thiêu một giờ, mất nhiều hơn được.”
Mộ Vãn Diêu có lệ mà “ừ” một tiếng.
Nghe ra thái độ không thèm để ý của nàng là lòng Ngôn Thượng lại gấp gáp, không nhịn được nói: “Chuyến này là ta giúp ngài nhưng nếu vì ta mà ngài rơi vào khó xử thì không bằng ngay từ đầu ta chẳng đi cùng ngài cho xong.

Ngài không được mạo hiểm…… mắt ta có thể chữa trị sau khi trở về, chậm trễ một lúc cũng không ngại.”
Mộ Vãn Diêu qua loa đáp: “Ta đã biết.

Yên tâm đi ngươi cũng không quan trọng thế đâu.”
Nói thì nói thế nhưng mỗi ngày nhìn đôi mắt ảm đạm không thần thái của chàng là nàng không thể không để ý nhiều hơn.

Có lẽ vì trong lúc ba người họ nương tựa vào nhau, ngày qua ngày nàng đều có thể nhìn thấy tơ máu trong mắt chàng ngày một nhiều hơn.

Mắt chàng sẽ thường xuyên chua xót, thường xuyên phải nhắm mắt nghỉ ngơi……
Thế là nhân lúc chàng không chú ý nàng lập tức ép hỏi Hàn Thúc Hành và biết được lời đại phu lúc trước khám cho chàng đã nói.


Hóa ra chàng phải liên tục bôi thuốc hai tháng mới có thể khỏi, vốn mắt chàng đã sắp khỏi nhưng vì một đường này chậm trễ nên việc chữa trị sau này hẳn sẽ bị ảnh hưởng…… Đôi mắt chàng hiện tại càng ngày càng đỏ chính là chứng cứ.
Mà nếu còn chậm trễ nữa rồi để lại bệnh căn thì đời này sợ là nàng sẽ hối hận không thôi.
Muốn phú quý thì phải mạo hiểm.
Mộ Vãn Diêu âm thầm cân nhắc làm sao để lấy được dược liệu trong ngôi chùa kia.

Buổi chiều ngày này Mộ Vãn Diêu và Hàn Thúc Hành vẫn như thường lệ mà đi ra ngoài hỏi thăm tin tức, không ở lại bên người Ngôn Thượng.
Ngôn Thượng ở nhà kề của căn nhà bọn họ đang ở nhờ, chàng nằm bò trên bàn viết thư.

Bởi vì chàng không nhìn được nên đã tự mình sờ soạng nghiên cứu ra một loại công cụ hình vuông.

Mỗi lần cần viết chữ gì là chàng sẽ đặt thứ đó lên giấy, dựa vào các góc của nó để xem chữ của mình có sai lệch hay không.
Cách này tuy không thể tiện bằng để người khác viết hộ nhưng chàng cũng không thể việc gì cũng để người khác làm cho.

Chàng không muốn để Mộ Vãn Diêu viết thay mình mãi, như thế chỉ chứng tỏ chàng rất vô dụng.

Huống chi hiện tại thư từ công vụ này đều là của huyện Nhương truyền tới, có vài thứ không tiện để Mộ Vãn Diêu biết.
Ngôn Thượng ở trong phòng viết thư một buổi trưa, sau khi hoàn thành xong mọi việc chàng vẫn chưa thấy Mộ Vãn Diêu và Hàn Thúc Hành về.

Chàng có chút bất an, sợ hai người xảy ra việc gì đó.

Từ trước tới giờ chàng không phải người thích ngồi chờ không làm gì, một khi cảm thấy không ổn chàng sẽ hành động ngay.
Thế là chàng lần tường đi ra khỏi nhà, dựa vào khuôn mặt hiền lành tuấn tú của bản thân mà làm thân với đứa con nhỏ của chủ nhà.

Chàng cho đứa nhỏ vài đồng tiền rồi nhờ thằng bé đi giúp tìm hiểu tin tức.
Sau nửa canh giờ đứa nhỏ kia trở về hưng phấn nói với chàng: “Chùa Phổ Cứu bên kia nhiều người lắm! Người ra người vào đều bị những người mặc quan phục kiểm tra.

Ngôn ca ca, Mộ tỷ tỷ cũng qua bên kia xem Bồ Tát à? Chỗ đó bây giờ an toàn lắm……”
Cằm Ngôn Thượng hơi căng thẳng, chàng ôn nhu nhờ đứa nhỏ dẫn mình đi vào nhà.

Chàng chính là sợ chùa Phổ Cứu an toàn, bởi vì có quan phủ hiện diện…… Có lẽ chàng chỉ nghĩ nhiều nhưng với hiểu biết của chàng với Mộ Vãn Diêu thì……
Ngôn Thượng nhờ đứa nhỏ dắt tay mình ra cửa, nói là chàng muốn đi dạo.

Đứa bé nhìn đôi mắt của chàng sau đó hào phóng đỡ chàng đi dạo phố.
Trên phố xá người đi tấp nập, Ngôn Thượng nhẹ nhàng dùng mấy viên kẹo để dỗ đứa nhỏ đi xem ảo thuật, còn chàng thì đi tới chỗ đám khất cái.
Chàng cho mỗi kẻ một xâu tiền, sau đó trầm tư một phen và nói: “Tối nay là ngày đại thọ mẫu thân của huyện lệnh, chùa Phổ Cứu có phát gạo miễn phí để mọi người tới lãnh.

Nhưng bọn họ chỉ tiếp tế người nghèo, quan binh sợ hỗn loạn nên chưa báo cho bá tánh biết.

Các ngươi mau truyền tin tức này ra nhé.”
Đám khất cái vốn bị một người mù gọi tới nên đang định trêu đùa lúc này đều sửng sốt, có chút hưng phấn hỏi: “Vị lang quân này, ngươi nói thật chứ? Thật sự sẽ có lương thực miễn phí sao?”
Ngôn Thượng há mồm nói: “Phu nhân của ta làm thị nữ trong phủ của huyện lệnh, tin này là nàng nói cho ta, sao mà giả được?”
Tin tức cứ thế được truyền ra, đám khất cái cả thành nhào tới chùa Phổ Cứu khiến nơi đó đã loạn nay càng loạn hơn.
Dù Ngôn Thượng phán đoán sai, Mộ Vãn Diêu và Hàn Thúc Hành không làm bậy…… thì để quan phủ đối phó với đám khất cái một chút cũng không có gì lớn.

Mộ Vãn Diêu ngồi trong một quán rượu tương đối nhỏ đối diện với chùa Phổ Cứu.

Từ chỗ nàng ngồi có thể dễ dàng nhìn thấy tình huống trong chùa.
Hôm nay là Đoan Ngọ nên bá tánh cả thành đều ăn mừng, trong chùa người ra vào cũng rất đông đảo.

Cho dù quan phủ lấy danh nghĩa tróc nã sơn tặc mà kiểm tra người ra vào nhưng cũng không ngăn nổi nhiệt tình của người dân.
Lúc này Mộ Vãn Diêu đã trang điểm để bản thân trông hơi khác đi, giống một nương tử nhà bình dân.

Khi đã tự tin là bộ dạng này của mình và bức họa của quan phủ không còn mấy phần giống nhau nàng mới dám ra ngoài, to gan ngồi trong quán rượu quan sát bọn họ.
Nàng nhất định phải có được ba vị thuốc kia.

Nếu bỏ lỡ tết Đoan Ngọ thì sợ sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Mà mắt của Ngôn Thượng cũng không thể đợi tiếp.
Đèn mới lên, trong chùa sáng rực ánh đèn, chiếu sáng cả một góc.

Đám đông đổ vào chùa, nhưng quan phủ vẫn chẳng thể tìm được công chúa trong đám người đó.

Màn đêm càng sâu thì đám quan phủ càng nghiêm túc hơn.

Mộ Vãn Diêu mắt lạnh nhìn đám quan binh mới đầu chỉ tra xét người ra vào nhưng lúc này đã bắt đầu điều tra quán rượu bốn phía.
Đây đúng kế hoạch của nàng, để đám người kia cảm thấy người không ở trong chùa mà ở gần đó.
Nàng tính thời gian thấy không sai biệt lắm nên lập tức đội mũ có rèm, để một thỏi bạc trên bàn sau đó rời khỏi quán rượu.

Sau khi nàng xuống lầu quả nhiên gặp phải quan binh chặn ở cửa, mặc kệ nam nữ già trẻ đều bị kiểm tra.
Mộ Vãn Diêu rũ mắt, xếp hàng ra khỏi quán.

Nàng tính canh giờ và đoán lúc nàng bị kiểm tra thì nữ tử nàng sắp xếp cũng sẽ vào chùa, vừa lúc kéo lực chú ý của quan binh.
Một đám nữ lang và lang quân rời khỏi quán rượu dưới cái nhìn chăm chú của quan binh.

Đến lượt Mộ Vãn Diêu nàng tháo mũ xuống, làm bộ khiếp sợ mà cẩn thận liếc hai tên tiểu lại đang kiểm tra một cái.
Nàng lắc lắc bình rượu mang theo người sau đó nhỏ giọng cầu xin: “Phu quân trong nhà để nô gia tới mua rượu……”
Hai tên tiểu lại kia liếc nhìn thì thấy nữ tử trước mặt trang điểm cực nồng, trên người là hương liệu rẻ tiền, căn bản không thể là công chúa thế là lập tức vẫy tay cho đi.

Mộ Vãn Diêu lại bày ra bộ dạng ngây người rồi vui mừng vội bước ra quán.
Nhưng thái độ vội vàng của nàng lại khiến đám người kia chú ý, chúng quát: “Từ từ đã!”
Mộ Vãn Diêu tỏ vẻ nghĩ mà sợ, sau khi ra khỏi quán rượu nàng căn bản không dám quay đầu mà xách váy chạy mất.

Lần này đám tiểu lại vốn hoài nghi lập tức cảnh giác hô: “Đuổi theo!”

“Bên ngoài chùa hình như đã tìm được tội nhân!”
“Mau, mau đi xem một chút!”
Ngôn Thượng được người ta dẫn đến gần chùa Phổ Cứu.


Vừa xuống xe chàng đã nghe thấy tiếng ồn ào bên cạnh, bỗng nhiên có rất nhiều người cùng gào thét.

Lòng chàng căng thẳng, vội phân biệt những giọng nói này, sau đó hồi tưởng lại địa hình nơi đây.
Mỗi khi đến một thành mới chàng sẽ nhờ Hàn Thúc Hành chỉ dẫn địa hình nơi đó.

Lúc trước không dùng tới nhưng lúc này hiển nhiên nó đã có tác dụng.

Đám đông quan lại chặn Mộ Vãn Diêu lại, mặt nàng lúc này trắng bệch, giọng mang theo sợ hãi hỏi: “Các vị quan gia, thiếp chỉ tới mua rượu thôi, sao các vị cứ đuổi theo không bỏ vậy?”
Đám tiểu lại vây quanh nàng, kẻ đi đầu hỏi: “Nếu không chột dạ thì ngươi chạy cái gì?”
Mộ Vãn Diêu tủi thân hô oan uổng: “Vị lang quân kia nói chuyện thật hung dữ, thiếp bị dọa.”
Mọi người giơ cao cây đuốc và vây quanh nàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt trang điểm đậm của nàng.

Trong lúc nhất thời bọn họ cảm thấy người này rất giống với người trong bức họa, nhưng vì trang điểm quá đậm nên bọn họ cũng chẳng dám chắc chắn.

Kẻ cầm đầu lạnh giọng quát: “Đừng giả vờ! Người đâu, mang nàng ta đi rửa mặt xem rốt cuộc nàng ta có bộ dáng gì!”
Mộ Vãn Diêu đương nhiên phản kháng, lại nức nở xin tha nhưng đám quan viên chỉ càng thấy nàng có vấn đề hơn.

Một tên tiểu lại đi tới túm lấy nàng, trong lúc đẩy đẩy kéo kéo đó hắn muốn mang nàng ra phía sau quán rượu để rửa mặt.

Tên tiểu lại túm chặt nàng không bỏ, còn mọi người thì nhận định nàng chính là người bọn họ muốn tìm.
Đột nhiên vào lúc này có một tiểu lại từ xa chạy tới cao giọng hô: “Trần đại ca, đi mau! Chúng ta tìm được người rồi! Ở cửa chùa, người nọ dịch dung xong định lẻn vào chùa nhưng bị chúng ta phát hiện!”
Tên tiểu lại đang túm lấy Mộ Vãn Diêu sửng sốt, sau đó quay đầu lại thấy đám người phia sau cũng đang ngây ra.

Mọi người cắn răng, lập tức chỉ để lại tên kia túm lấy Mộ Vãn Diêu còn những người khác đều chạy tới chùa bắt người.

Cửa chùa Phổ Cứu nhất thời hỗn loạn, một nữ tử xa lạ ngụy trang thành Mộ Vãn Diêu đang khóc lóc kể lể mình chỉ thích trang điểm đậm thế thôi, cái này cũng đâu phạm tội.
Đám quan lại vây đến cửa chùa, coi nữ tử kia như phạm nhân mà thẩm vấn.

Tra xét trong chùa vì thế cũng giảm đi nhiều.
Lúc quan phủ đang tập trung ở cửa chùa, Hàn Thúc Hành dẫm lên tường, nhẹ tay nhẹ chân từ cửa sau lẻn vào, đến trong sảnh ăn cắp ba vị thuốc kia……

Nhưng loại lừa bịp này chỉ có thể dùng một lát, nữ tử ở cửa chùa khóc một hồi khiến quan lại cảm thấy không thích hợp.

Chờ thân phận nữ tử này được tra ra thì đồng thời tin dược liệu bị mất cũng truyền đến.

Đám quan phủ đại kinh thất sắc quát: “Tra! Kẻ cắp nhất định còn chưa trốn xa đâu!”
Trong lúc hỗn loạn, quan phủ cắn răng một cái, muốn chặn mọi nẻo đường quanh chùa Phổ Cứu, giam cầm cả bá tánh tối nay tới đây.

Nhưng lúc mệnh lệnh chuẩn bị được đưa ra thì một đám khất cái như châu chấu xông tới.

Bọn họ cãi cọ ồn ào khiến quan lại, bá tánh, khất cái trộn tung lên.
Nếu quang minh thì bắt người, nếu ám toán thì giết người nhưng hỗn loạn thế này thì chả ai làm được gì.
Mộ Vãn Diêu thừa dịp hỗn loạn, lúc tiểu lại kia thất thần thế là lập tức giật khỏi tay hắn mà chạy.

Tên kia xoay người đuổi theo nhưng dòng người đúng lúc vọt tới ngăn cản hắn.

Còn Mộ Vãn Diêu cũng đột nhiên thấy Ngôn Thượng đang ngây ra đứng trong đám người……
Chàng cảm giác được chung quanh bắt đầu rối loạn nhưng vì không nhìn được nên chàng chỉ có thể bị người ta xô đẩy.

Thân thể mảnh khảnh lại đơn bạc của chàng đã không thể ứng phó nổi tình huống này nên chàng chỉ có thể nỗ lực nghe ngóng thông tin mình muốn nghe từ trong hỗn loạn……
Trong lúc bị chen lấn, cổ tay chàng bị người ta túm chặt.

Chàng hơi giật mình gọi: “…… Diêu Diêu?”
Mộ Vãn Diêu nói rất nhanh: “Đi với ta…… đám quan lại đang đuổi theo ta.”

Bọn họ trốn trong một con hẻm nhỏ, dựa vào tường mà thở.

Mộ Vãn Diêu lau mồ hôi trên mặt, dưới ánh trăng mơ màng nàng nhìn thấy tay mình nhuộm đầy bột trắng.

Lúc này nàng dựa người trên vai chàng, ngửi được hương vị trên người chàng thì trái tim mới dần ổn lại.
Ngôn Thượng nhẹ cầm lấy cánh tay để nàng dựa vào ngực mình ổn định hơi thở và nói: “Ta biết ngay ngài ở đây.”
Mộ Vãn Diêu lập tức nổi giận, ngước mặt trừng mắt với chàng: “Ngươi chạy loạn làm gì? Vừa rồi nếu không có ta thì ngươi đã bị đẩy ngã rồi……”
Ngôn Thượng lại trách: “Rõ ràng ngài đã đồng ý sẽ không gây chuyện……”
Mộ Vãn Diêu không phục: “Ta không gây chuyện! Kế hoạch của ta khá tốt……”
Ngôn Thượng hơi bực nói: “Rõ ràng ngài nói ta không quan trọng.

Sao ngài lại nói lời không giữ lời thế?”
Mộ Vãn Diêu không kiên nhẫn quát lại: “Ngươi quả thực không quan trọng! Ngươi chạy tới quấy nhiễu ta làm gì?”
Bỗng nàng không nói chuyện nữa, bởi vì nàng nghe thấy tiếng quan lại đang hô quát cách đó càng ngày càng gần.

Lúc này quan phủ vẫn đang truy lùng mọi người, nàng ngửa đầu nhìn Ngôn Thượng sau đó âm thầm một dậm chân, thấp giọng nói: “…… Ngươi tự trốn cho tốt, ta sẽ đánh lạc hướng bọn họ.”
Nàng vừa muốn rời đi thì tay lại bị túm lấy.

Giọng chàng rất thấp nói: “Không cần phiền toái như vậy.”
Chàng túm nàng ôm vào lòng, lại cởi áo ngoài của mình khoác cho nàng.

Trong lúc Mộ Vãn Diêu còn đang mờ mịt lại bị chàng nhổ mất cây trâm trên đầu khiến mái tóc dài của nàng xõa xuống.

Mái tóc đen của nàng rũ trên cái áo màu nguyệt bạch của Ngôn Thượng.
Lúc này tay chàng ôm lấy mặt Mộ Vãn Diêu và cúi đầu hôn nàng.
Ánh trăng chiếu lên con ngõ nhỏ, phía sau là chút giỏ tre tán loạn và một đám đồ vật linh tinh.

Mộ Vãn Diêu như bị sét đánh, nàng ngạc nhiên lùi lại, dựa lên tường che kín dây tử đằng.

Tóc dài của nàng vương trên tay Ngôn Thượng, mặt hai người dán lại gần nhau, hơi thở tí tách.
Hơi thở nóng bỏng của chàng phun trên cánh môi nàng, tay xoa cần cổ trắng nõn rồi nhẹ thì thầm: “Thực xin lỗi…… Trong tình huống này chỉ có thể để điện hạ…… Lại giả làm nữ tử thanh lâu thôi.”