Thượng Công Chúa

Chương 130





Phương Đồng vịn chuôi đao, nhìn nữ lang đang chơi xích đu, lại nghe đối phương nói thế thì một hồi sau mới hỏi: “…… Vì sao ngài một hai phải cầm tù hắn? Nếu Nhị Lang mà không thích ngài thì cầm tù có tác dụng gì?”
Hắn đang nói chuyện vì Ngôn Thượng.
Mộ Vãn Diêu thì quay mặt lại nhìn hắn, biểu tình có chút lãnh đạm khiến Phương Đồng không được tự nhiên mà dời mắt.

Một lát sau nàng mới cười, cảm thán hỏi: “Thân là thị vệ trưởng của ta mà ngươi quan tâm đến Ngôn Thượng quá nhỉ? Sợ hắn bị thương, sợ hắn không thoải mái hả? Ngươi không thèm để ý đến ta sao?”
Phương Đồng sợ điện hạ hiểu lầm nên lập tức đáp: “Thuộc hạ đương nhiên coi ngài là nhất, nhưng so Ngôn Nhị Lang và ngài thì dù sao hắn cũng yếu thế hơn……”
Mộ Vãn Diêu lạnh băng quát: “Sao? Ngươi thấy hắn như một thứ phụ thuộc thì cảm thấy ta sẽ không để ý và bắt nạt hắn hả? Ai nói với ngươi là ta không quan tâm hắn? Ai nói?!”
Nàng đột nhiên đứng lên, đi về phía trước hai bước, cái xích đu rung rung lắc lắc phía sau, co rúm lại.

Khí thế của nàng khiến Phương Đồng sợ lùi bước, càng đừng nói tới các hộ vệ khác.
Vợ chồng nhà chủ cho bọn họ thuê cái sân này cũng đang thò đầu thò cổ ở cửa để thăm dò xem vị quý nhân đang ở nhà mình có thân phận gì.

Thấy Mộ Vãn Diêu có khí thế như vậy thế là hai người sợ quá quay đầu đi thẳng, không dám ho he gì nữa.
Mộ Vãn Diêu tới gần, mắt lạnh nhìn Phương Đồng nói: “Ta phải thống khổ dằn vặt mới là quan tâm hắn hả? Ta phải nước mắt ròng ròng mới là quan tâm hắn hả? Ai nói với ngươi ta thế này là đang trêu đùa hắn rồi chơi xong là bỏ hả?”
Phương Đồng đã lên được chức thị vệ trưởng mà còn bị công chúa răn dạy thế là hắn cúi đầu, đỏ mặt, vội quỳ xuống nhận sai.

Hắn nhận sai dứt khoát như thế mới khiến Mộ Vãn Diêu hơi hòa hoãn lại.

Nàng nhàn nhạt nói: “Các ngươi luôn cảm thấy ta đặc biệt hận hắn…… Nhưng chỗ ta hận hắn lại càng khiến ta hâm mộ hắn.

Người ta không có cái gì thì sẽ đặc biệt muốn có cái đó.

Mà có rồi thì sẽ càng muốn thứ tốt hơn.”
Phương Đồng khổ sở nói: “Là thuộc hạ hẹp hòi.

Điện hạ đương nhiên đáng được thứ càng tốt hơn.

Nhưng vừa rồi ngài nói muốn có cả đời của Ngôn Thượng là có ý gì?”
Mộ Vãn Diêu thất thần trong chốc lát mới nghĩ tới Ngôn Thượng mấy ngày nay, rồi nhớ tới bộ dáng buồn bã khi ở trong ngục của chàng, còn có bộ dạng nói chuyện phiếm đêm trước.

Sau đó nàng chậm rãi nói: “Ta cũng mê mang, cho nên ta luôn xem và học người khác.

Nhưng thế thì sao? Con người vốn dĩ phải luôn hướng về phía trước mà đi nhưng ta đi đến địa vị hôm nay, thân là một vị công chúa nên ta đã chẳng thể tiến thêm bước nào.
Vi Thụ đi sứ, Dương Tự lên chiến trường, Ngôn Thượng tham gia chính sự.

Cho dù là nữ lang thì Triệu Ngũ Nương cũng đào hôn, Lưu Nhược Trúc gả cho một phu quân thích bảo tồn sách cổ giống mình…… Cuộc đời của từng người trong bọn họ đều lộng lẫy.

Những kẻ như Vi Thụ, Dương Tự hay Ngôn Thượng đều sẽ lưu lại một nét bút nồng đậm rực rỡ trong sử sách, còn ta thì tính là gì?”
Nàng lẩm bẩm tự nói, giống như đang thuyết phục chính mình.

Nàng nghĩ nếu để Ngôn Thượng tự giải quyết chuyện hôn sự của chàng, với cái tính cách ôn nhu kia chỉ sợ sẽ dây cà ra dây muống, không thể kết thúc trong chốc lát được.

Mà nàng thì không thể nhẫn nại…… Đã không thể nhẫn nại cùng chàng chia cách một lần nữa!
Trong nửa tháng chạy nạn này tạm thời nàng và Ngôn Thượng đều buông tình cũ, hận cũ để hòa thuận ở chung.

Cũng chính trong thời gian này bọn họ giả làm vợ chồng để hợp tác.
Đứng bên người chàng, nhìn thấy càng nhiều mặt của con người này nên nàng càng nghĩ nhiều hơn.

Nghe người khác gọi họ là vợ chồng nàng cho rằng nếu Ngôn Thượng thật sự là phu quân của nàng thì thật tốt.

Chấp niệm này một khi ra đời thì rất khó để không nghĩ nhiều ——
Chàng là quân tử như trăng sáng, vậy chẳng lẽ nàng lại nguyện ý là tiểu nhân đắm chìm trong trụy lạc ư? Chàng được người người kính ngưỡng, được bá tánh yêu thương tôn trọng vậy chẳng lẽ nàng là ung nhọt của triều đình, là quyền thần chỉ muốn bóc lột bá tánh ư?
Nàng luôn giãy giụa thoát khỏi nhà giam khống chế mình, suốt đời tìm kiếm cảm giác an toàn.

Sự tồn tại của nàng bị người khác đả kích, nghi ngờ, nhưng nàng vẫn phấn khởi, hưởng thụ, mê luyến.

Nàng thề không đắm mình trong trụy lạc, trời cao cũng phải vì nàng mà tán dương.

Trời cao muốn nàng có được những gì nàng muốn, để mọi người phải xu nịnh bu lấy nàng như con thiêu thân thấy lửa…… Đây chẳng phải phần thưởng lớn nhất của nàng ư?
Mộ Vãn Diêu nghiêm túc nói: “Người như hắn một khi cưới ta thì sẽ toàn tâm toàn ý.

Hắn sẽ yêu, để ý và tốt với ta hơn bất kỳ ai.”
Phương Đồng vẫn nói: “Nhị Lang sẽ tức giận……”
Mộ Vãn Diêu không để bụng: “Hắn không tức được mấy ngày đâu.”
Phương Đồng: “Nhưng vạn nhất hắn lại như ba năm trước……”
Mộ Vãn Diêu nói: “Con đường ta chọn thì ta sẽ tự đi, bất kể tốt xấu thế nào ta sẽ tự mình gánh vác.

Ta từng sợ hãi loại lựa chọn này nhưng hiện tại……”
Trước kia nàng không có quyền tự chọn nam nhân của mình mà đều bị buộc phải chọn.

Mà nay nàng muốn tự mình chọn lấy.
Nàng quay đầu lại nhìn Phương Đồng, trong mắt có ánh sáng rực rỡ như dải ngân hà, lấp lánh động lòng người.

Dưới bóng cây loang lổ nàng đứng trong thời tiết tháng năm, gió thổi qua người làm bay lọn tóc trên trán nàng.


Mộ Vãn Diêu rũ mắt nhìn Phương Đồng, hai người mặt đối mặt.
Phương Đồng như thấy một vị công chúa tráng lệ lại kiên định còn Mộ Vãn Diêu lại nhìn thấy vô số những ngày cũ, những người trong đó tan dần, chỉ có một bóng dáng ôn nhu vẫn đứng.

Nàng nhẹ giọng nói: “Ngôn Thượng là người duy nhất làm ta cảm thấy hôn nhân cũng không quá vô vọng.

Ta muốn thử xem, ta có dũng khí để thử.

Ngươi cảm thấy sao?”
Phương Đồng ngơ ngẩn nhìn nàng, sau một lát hắn mới căng thẳng gật đầu nói: “Thần đương nhiên đi theo điện hạ.”
Mộ Vãn Diêu nghe vậy mới mỉm cười, nàng không để ý tới ánh mắt người khác, không để bụng chuyện người khác nói nàng và Ngôn Thượng thế nào.

Nhưng Phương Đồng đã cùng nàng trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn biết quá khứ của nàng, cũng nên cùng nàng đi đến tương lai, như vậy mới có ý nghĩa.
Mộ Vãn Diêu lại ngồi lên xích đu, chậm rãi lắc lư sau đó nói: “Nói về tình huống huyện Nhương đi, Bùi Khuynh thế nào, Trường An lại thế nào? Ngôn Thượng đang đi tìm huyện lệnh chỗ này…… Chúng ta cũng nên thu lưới rồi.”

Ngôn Thượng đang cùng huyện lệnh nơi này nói về việc của công chúa.
Phương Đồng đã tới thì huyện Nhương đương nhiên sẽ không còn là địa bàn của mình Khương thị nữa.

Khương thị cực kỳ tức giận nhưng đã tới lúc Mộ Vãn Diêu quay đầu tính sổ.

Qua nhiều ngày đào vong nàng đã thu thập được rất nhiều chứng cứ Nam Dương Khương thị muốn giết công chúa.

Nếu nàng chết thì còn đỡ, nhưng nay nàng còn sống, nếu chứng cứ được đưa tới Trường An thì Tần Vương sẽ bị đả kích nghiêm trọng.
Mưu hại hoàng thất công chúa, cho dù là Nam Dương Khương thị, cho dù là Tần Vương thì chỉ cần bệ hạ còn sống cũng sẽ không ngồi nhìn con mình giết hại lẫn nhau.
Đây đương nhiên sẽ là đại án của năm nay.
Nam Dương Khương thị tất nhiên muốn đến Trường An tạ tội.
Ngôn Thượng đã đến khiến đám người trong phủ huyện lệnh đều cảm thấy bất an.

Huyện lệnh vốn làm bộ, cho rằng Ngôn Thượng là thay mặt công chúa tới đàm phán.

Nhưng khi chàng nói cho ông ta về tình huống ở đây thì huyện lệnh không cầm nổi chén trà nữa, đầu ông ta cũng đổ đầy mồ hôi lạnh.
Huyện lệnh lẩm bẩm tự nói: “Sao lại tới nỗi này, sao lại thế…… Tộc của ta ở Nam Dương tung hoành trăm năm, cho dù là bệ hạ cũng không thể nhổ tận gốc được! Tộc của ta mà không còn thì toàn bộ Nam Dương đều sẽ loạn đó.

Huống chi Tần Vương điện hạ còn không so được với Đan Dương công chúa sao? Mà…… chứng cứ giết công chúa ở đâu ra?”
Ngôn Thượng ôn nhu nói: “Ngài cho rằng Bùi lang quân ở lại huyện Nhương là để làm gì? Đương nhiên là để thu thập chứng cứ.

Khương thị ở Nam Dương trăm năm nên dấu vết để lại quá nhiều.

Huống chi ta ở huyện Nhương làm huyện lệnh ba năm, luôn có chút đồ tồn…… Những thứ này thân tín của ta đã giao cho Bùi lang quân.

Khương thị tất nhiên sẽ bị định tội…… tôn nghiêm hoàng thất không thể mạo phạm.

Ngài còn không hiểu sao?”
Mồ hôi lạnh trên đầu huyện lệnh càng túa ra nhiều.

Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên quỳ xuống khẩn cầu: “Ngôn lang cứu ta! Ngôn lang đã tới đây thì hẳn có biện pháp cứu ta, mong ngươi nói thẳng ——”
Lúc này Mộ Vãn Diêu cũng đang nghe Phương Đồng nói về những tình huống này.

Nàng gật đầu, như suy tư gì mà nói: “Thế gia trăm năm, nhổ tận gốc thì đương nhiên không thể vì nếu vậy Nam Dương sẽ bị hủy.

Nam Dương giàu có, là châu quận đóng góp thuế má chính cho Trung Nguyên, không thể hủy được.

Người cầm quyền phải cân nhắc khắp nơi, Nam Dương Khương thị không thể ngã nhưng không có nghĩa là không thể thay người.”
Thế gia bị đổi người đứng đầu, tuy không đổ nhưng cũng phải lùi.

Giống như thủ đoạn của hoàng đế khi đánh Kim Lăng Lý thị, bắt bọn họ về Kim Lăng, cậu nàng cũng bị biếm đi Lĩnh Nam.

Dù bị thương nhưng căn cốt vẫn còn, Lý thị vẫn đứng đó để đảm bảo phương nam không loạn.
Một ý nghĩ rõ ràng xuất hiện trong đầu khiến nàng thông suốt, đẩy hết từng ý nghĩ xuống ——
“Ngôn Thượng đang đàm phán với huyện lệnh, tên kia cũng xuất thân Khương thị, lúc này ta phải dùng tội danh mưu hại công chúa để giật đổ Thứ Sử và Tiết Độ Sứ, lại để tên huyện lệnh này lên thay.

Hắn không phải dòng chính của Khương thị nên không thể không hướng về phía chúng ta.
Bùi Khuynh cũng cần ở lại huyện Nhương.

Chỉ có một huyện lệnh hướng về ta thì ta không yên tâm, Huyện Nhương là trung tâm, ta muốn mang Ngôn Thượng đi thì phải đền một kẻ khác.

Bùi Khuynh phản bội ta nên ta sẽ cách chức phò mã của hắn, hiện tại hắn cũng không thích hợp ở lại Trường An nữa…… Không bằng để hắn lại huyện Nhương giúp ta ổn định Nam Dương.
Nam Dương còn phải diệt phỉ, không thể loạn vào lúc này được.

Nhưng một khi quan viên Nam Dương bị đổi, tam ca sẽ bị kiềm chế.

Ta sẽ dùng việc này làm khó dễ tam ca, bức huynh ấy lùi lại.

Phụ hoàng muốn xử lý Khương thị hẳn sẽ không để huynh ấy lằng nhằng…… Phụ hoàng không tiện ra tay với nhi tử của mình thì không bằng để ta đẩy một phen.”

Mộ Vãn Diêu đứng dậy vào nhà, chuẩn bị viết thư.

Một lá nàng gửi cho Bùi Khuynh ở huyện Nhương.

Một lá nàng gửi tới Trường An cho đám đại thần nhà nghèo nàng chống lưng, để bọn họ dùng việc này công kích Nam Dương Khương thị, bắt Thứ Sử cùng Tiết Độ Sứ vào kinh định tội.
Nàng còn phải viết thư cho Tần Vương, lấy tình cảm anh em ra cò kè mặc cả nhằm chiếm được thứ mình muốn.

Đúng rồi, còn phải đưa tin cho Lưu Văn Cát để cùng hắn hợp tác……
“A phụ!”
Mộ Vãn Diêu đang muốn vào nhà lại chợt nghe thấy tiếng trẻ con trong trẻo vang lên.

Nàng quay đầu thì thấy mặt Phương Đồng xám xịt, có chút khẩn trương.

Mộ Vãn Diêu nhướng mày, theo tầm mắt hắn nàng thấy ở một cái cây trong góc gần nhà kề có một thằng nhóc kháu khỉnh khỏe mạnh đang nhỏ giọng gọi với sang bên này.
Đứa nhỏ kia lập tức bị một hộ vệ bế lên, chặn miệng.

Hộ vệ kia bất an nhìn về phía này vì sợ công chúa trị tội.

Còn đứa nhỏ rúc trong ngực hắn cũng đang nhìn về phía Mộ Vãn Diêu.

Thấy Đan Dương công chúa mà cha mình hay nói tới thế là hắn ngẩn ngơ.
Lần đầu tiên hắn thấy một nữ lang xinh đẹp lại cao quý như vậy thế là mặt hắn đỏ hết cả lên.

Phương Đồng thì gian nan nói: “Điện hạ thứ tội, đứa nhỏ nhà thần không hiểu chuyện, không biết sao lại chạy ra đây quấy nhiễu ngài……”
Mộ Vãn Diêu vừa lúc đang vui vẻ nên cũng không thèm để ý mà cười một cái.

Có lẽ nàng vẫn có khúc mắc với trẻ con nhưng cũng không nghiêm trọng như trước kia.

Nàng thấy đứa nhỏ ngượng ngùng nhìn mình thì cảm thấy thú vị.

Sau đó nàng để hộ vệ bế đứa nhỏ đi, cũng không trách phạt.

Vào đêm khuya ở huyện Nhương, Bùi Khuynh ngồi trước bàn đọc mật tin công chúa cho người thúc ngựa gửi tới.
Hắn gian nan một hồi lâu rồi lại nghĩ tới một ngày kia mình đã hoảng sợ khi thấy đám sơn tặc.

Sợ hãi khiến hắn chạy trốn, nhát gan khiến hắn bỏ lại công chúa.

Tuy sau đó hắn vẫn mang binh tới cứu người nhưng địa long thức tỉnh, công chúa cũng biến mất.
Lúc sau hắn và thế lực của Ngôn Thượng ở huyện Nhương cùng hợp tác giúp công chúa ổn định cục diện bên này nhằm lấy công chuộc tội.

Nay cuối cùng hắn cũng nhận được lá thư quyết định sống chết của mình.

Thân là công chúa, nàng dễ dàng quyết định con đường sau này của một kẻ xuất thân như hắn.

Cho dù hắn dốc hết toàn lực thì vẫn sợ bị trách phạt.
Bùi Khuynh không nhịn được nghĩ năm đó Ngôn Nhị Lang phản bội công chúa có phải cũng sợ hãi, thấp thỏm như hắn hôm nay không? Hoàng quyền ép người như thế nhưng bọn họ ăn cơm vua thì có cách nào đâu.
Rốt cuộc Bùi Khuynh cũng mở lá thư kia ra, sau khi đọc thật nhanh hắn khó mà nói được cảm giác trong lòng mình là gì ——
Công chúa để hắn thỉnh tội với Trường An, chuyện phò mã coi như đứt gánh.

Hôn sự ở Trường An vẫn được chuẩn bị như cũ nhưng Bùi Khuynh sẽ trở thành trò cười.
Tuy vậy cũng vẫn còn tốt, cái khổ là công chúa không định cho hắn làm Lại Bộ Viên Ngoại Lang nữa.

Nàng muốn hắn ở Nam Dương, sau khi người đứng đầu Nam Dương Khương thị bị đổi thì hắn cần ổn định nơi đây, phòng ngừa Nam Dương giúp đỡ Tần Vương bên kia.
Công chúa thăng cho hắn chức quan mới ở Nam Dương, là Nam Dương trường sử.

Đây là chính lục phẩm thượng quan, so với Lại Bộ Viên Ngoại Lang còn cao hơn nhiều.
Nhưng dù sao cũng là quan địa phương.
Dù sao hắn cũng không thể về Trường An.
Từ Trường An đến Nam Dương, bề ngoài thì thăng nhưng về cơ bản là bị biếm.

Rời khỏi sự giúp đỡ của công chúa, nếu lại bị đám quan lại nhà nghèo vứt bỏ thì cái chức Nam Dương trường sử này của hắn có lẽ chẳng có cơ mà ngóc đầu…… Nhưng hắn tự mình an ủi rằng ít nhất so với Ngôn Nhị Lang năm đó thì hắn còn tốt hơn.
Bùi Khuynh chua xót trong lòng nhưng vẫn nâng cánh tay nặng ngàn cân lên viết thư trả lời, đồng ý với yêu cầu của công chúa.

Nửa tháng tiếp theo Nam Dương biến đổi hoàn toàn.
Thứ Sử và Tiết Độ Sứ lập tức bị vấn tội sau khi tin công chúa bình an trở về được truyền tới.

Hai người bị cách chức, áp tải đến Trường An trị tội.

Nam Dương mất đi hai vị quan lớn thì bầu không khí lập tức đục ngầu, vị huyện lệnh xuất thân Khương thị được Mộ Vãn Diêu nâng đỡ đúng lúc ấy đứng ra nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy.

Ông ta được phái đi huyện Nhương đảm nhiệm chức Thứ Sử lâm thời để tạm ổn định tình hình Nam Dương.

Ở Trường An, đám quan lại nhà nghèo dựa vào chứng cứ công chúa bị đuổi giết mà lập tức hỏi tội Tần Vương.

Bởi vì nếu đã là đuổi giết công chúa thì đương nhiên là do Tiết Độ Sứ điều binh có sai.

Binh lực của Khương thị ở Nam Dương quá mức cường đại thế nên đám đại thần do công chúa nâng đỡ kiến nghị giảm bớt binh lực của nơi đó, đồng thời vì tị hiềm nên người của Khương thị không được làm quan ở đây.
Vào lúc này Lưu Văn Cát cũng cắm một chân, hắn cũng tham lam binh lính của Tiết Độ sứ Nam Sơn, muốn binh lực này nhập vào bắc nha.

Vì thế nguyên tắc kiêng kị Khương thị tham gia quan trường bản địa được hắn cực lực ủng hộ.
Trên triều có một kẻ luôn nghe Lưu Văn Cát như Thiên Lôi sai đâu đánh đó là Triệu Công.

Hiện ông ta đã là Ngự Sử đại phu, có chức vụ chân chính ở Ngự Sử Đài.

Vị Triệu Công này nhiệt tình cực kỳ, không biết Lưu Văn Cát lén nói gì với ông ta nhưng ngày tiếp theo ông ta lập tức lãnh đám quan viên Ngự Sử Đài buộc tội tất cả những người làm quan xuất thân từ Nam Dương Khương thị.
Việc này nhất thời thành sự kiện nổi bật nhất trong triều.
Cùng lúc đó vì muốn bồi thường cho công chúa nên đám quan lại nhà nghèo muốn Tần Vương giao Binh Bộ và binh quyền của Trường An ra, bởi vì công chúa bị đuổi giết chính là vì quan binh có sai lầm.

Đây là hai chuyện khác nhau, không hề có liên hệ về mặt logic, nhưng khi kẻ cầm quyền đã muốn làm khó dễ thì bất kỳ cớ gì cũng có thể lợi dụng.
Tần Vương sứt đầu mẻ trán đành tới chỗ hoàng đế khóc lóc kể lể nhưng không có kết quả.

Cuối cùng hắn không thể không khuất nhục mà đi cầu xin Đan Dương công chúa.

Tần Vương khẩn thiết, quét sạch quan hệ của mình và Khương thị, nói đám người đuổi giết nàng chỉ là mấy kẻ không đáng để vào mắt.

Mộ Vãn Diêu muốn phạt ai thì phạt, Tần Vương hắn tuyệt đối không cầu tình.

Nhưng hai người là anh em, sao nàng có thể bức anh mình như thế?
Đan Dương công chúa bị nước mắt của Tần Vương cùng vô số lời nói thấm thía đả động, nàng thở dài một tiếng sau đó cũng an ủi Tần Vương.

Cuối cùng nàng lui một bước, không cần binh quyền mà muốn quyền bãi miễn quan viên Lại Bộ.

Nói ngắn gọn, Mộ Vãn Diêu muốn nhúng tay vào Lại Bộ, nơi đó sẽ không phải địa bàn của mình Tần Vương nữa.

Lý do là nàng lo lắng sau khi mình đến Kim Lăng sẽ không an toàn, sợ những quan viên xuất thân Nam Dương Khương thị sẽ trả thù.
Mộ Vãn Diêu muốn có được thực quyền ở Lại Bộ, bảo đảm một đường nàng đi về phía nam được an toàn.
Yêu cầu này so với bị chia sẻ binh quyền ít ra còn dễ chấp nhận hơn chút.

Tần Vương cắn răng, nghĩ cho dù tổn thất Lại Bộ nhưng cậu hắn còn làm Hình Bộ thượng thư, binh quyền chỉ bị Lưu Văn Cát phân một nửa, hắn vẫn còn quyền khống chế Binh Bộ, coi như không tồi…… thế là hắn đồng ý với yêu cầu của nàng.

Lúc này Nam Dương vào tháng 6, khí hậu khô nóng, mặt trời thiêu đốt khiến lòng người phập phồng không ngừng.
Trận chiến giữa Trường An và Nam Dương chỉ bắt đầu hạ màn khi Mộ Vãn Diêu và Tần Vương giải hòa.
Mặt mày Mộ Vãn Diêu mang theo ý cười, nàng nhìn thư người của mình gửi tới và bắt đầu nhúng tay vào Lại Bộ.

Vì việc này mà lòng nàng cực kỳ vui mừng, nghĩ tới sang năm nàng có thể dùng quyền chọn ra những người mình thích để vào triều.

Đây mới là cơ hội chân chính để đám quan lại nhà nghèo quật khởi.
Nàng cực kỳ vui mừng, bàn cờ này nàng đã phải thận trọng từng bước, đi một bước tính một bước…… Từ lúc diệt phỉ nàng đã mưu đồ bức cho Tần Vương chỉ còn lại Binh Bộ để dựa vào.
Mà nàng cũng chẳng cần Binh Bộ.

Một cô công chúa như nàng cũng đâu tập võ, lại không hiểu quân vụ thì dù có nắm binh quyền cũng vô dụng, có khi còn giúp không kẻ khác.

Còn Lại Bộ thì không như vậy.

Nàng đã nhắm đến Lại Bộ rất lâu…… Bây giờ mới chân chính có được.
Mộ Vãn Diêu vừa đọc thư vừa thưởng thức thành quả thắng lợi của bản thân.

Đúng lúc ấy cửa bị người ta gõ sau đó Ngôn Thượng đi vào, mắt chàng vẫn quấn băng.
Nhìn thấy chàng là tâm tình Mộ Vãn Diêu lập tức vui vẻ, nàng cười nói: “Đa tạ ngươi trợ giúp ta.

Chuyện ở Trường An xử lý xong thì quan viên Nam Dương cũng sẽ bị đổi hết.

Ngươi có công cứu ta nên ta sẽ ghi tạc trong lòng, triều đình cũng sẽ ghi tạc trong lòng, sẽ có lợi cho việc thăng quan của ngươi.”
Ngôn Thượng cười cười, cũng không thèm để ý tới mấy cái này.

Chàng chỉ dùng giọng điệu cổ quái nói: “Điện hạ, thần biết được một tin tức.”
Mộ Vãn Diêu đứng dậy, đi tới dìu chàng ngồi xuống.

Nàng rũ mắt nhìn khuôn mặt tuấn mỹ thon gầy của chàng, trong lòng thích vô cùng nhưng miệng vẫn dỗi nói: “Giữa chúng ta mà ngươi còn xưng ‘thần’ làm gì? Cứ xưng hô như trước là được.”
Ngôn Thượng ngây ra sau đó nghe lời nàng mà đổi xưng hô: “Ta mới vừa biết được một tin tức đó là đám phỉ tặc bắt ngài lúc trước đều đã chết.”
Mộ Vãn Diêu an tĩnh, sau đó mỉm cười nói: “Thế thì tốt.

Chẳng lẽ ngươi không vui sao?”
Ngôn Thượng ngửa mặt, cho dù không thấy nàng thì chàng cũng nhìn về phía nàng nhẹ giọng nói: “Chết sạch sẽ như thế thì thật không bình thường…… Ta lại hồi tưởng đến việc lúc trước và cảm thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ.

Bùi Khuynh và ngài ra khỏi thành hẳn là do bị ta kích thích nên mới đột nhiên đưa ra quyết định đó.

Rõ ràng ta đã chuẩn bị bảo hộ cho ngài chu đáo ở huyện Nhương nhưng vì sao ngài vừa ra khỏi thành đã bị sơn tặc bắt được? Là Bùi Khuynh tiết lộ tin tức sao?
Lúc trước ta nghĩ là do ta còn chưa bố trí đủ lực lượng bảo vệ ngài, nhưng hai ngày này ta nhận được tin tức của những người ta phái đi bảo vệ ngài lúc đó.

Theo sắp xếp của ta thì lý ra không thể xảy ra chuyện, vậy mà vẫn có chuyện.

Thật là do Bùi Khuynh tiết lộ tin tức sao? Nhưng nếu là Bùi Khuynh thì vì sao điện hạ còn thăng quan cho hắn? Điện hạ có thể khoan dung với hắn như với ta sao?”
Khóe miệng Mộ Vãn Diêu mang theo ý cười, nàng không thèm để ý mà dựa vào người chàng hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Ngôn Thượng cúi mặt nhẹ giọng hỏi: “Ta muốn nói là có phải ngài lợi dụng mọi người không?”
Ngón tay của nàng đặt trên mu bàn tay chàng nhẹ bắn một chút nhưng vẫn không nói gì.
Ngôn Thượng thấp giọng nói: “Ngài và ta cãi nhau xong nên đã rất giận dữ và bắt đầu xuống tay xử lý chuyện của mình.


Ngài còn muốn trả thù ta, chọc cho ta một phiền phức lớn.

Cho nên ngài mới nhân cơ hội sơn tặc ở đó để bản thân xảy ra chuyện ngay tại địa bàn của ta.

Lúc ấy ngài muốn kẻ làm huyện lệnh như ta sẽ bị trừng phạt một khi ngài có chuyện.

Thứ Sử và Tiết Độ Sứ xuất thân Khương thị cũng sẽ không nhúng tay giúp ta nếu ngài xảy ra chuyện.
Cả câu chuyện lần này đều nằm trong kế hoạch của ngài.

Thế nên một đường này đều có sắp xếp và chúng ta mới có thể chạy một mạch, mỗi lần đều trời xui đất khiến thoát được quan phủ.

Phương Đồng cũng không phải mới tới mà hắn và đám hộ vệ đều đi theo chúng ta một đường.
Ngài tính hết mọi việc, để Nam Dương xảy ra chuyện và trở nên hỗn loạn.

Ngài lấy thân làm mồi để Khương thị không nhịn được muốn trừ khử ngài.

Bởi vì ngài muốn dựa vào cái này để đánh vào Khương thị, sau đó dùng nó áp chế Tần Vương.

Ngài cũng không cần binh quyền mà muốn mưu đồ Lại Bộ.

Điện hạ, ta nói đúng không?”
Mộ Vãn Diêu càng cười sâu hơn, nàng vươn ngón tay nhỏ dài mảnh khảnh, nhẹ nhàng chạm lên môi đỏ của chàng sau đó cúi đầu hôn chàng, lại thân mật ôm lấy cổ chàng, nhẹ nhàng nói: “Suỵt, nhỏ thôi, đừng để người ta phát hiện ra.

Ta biết ngay thủ đoạn của mình không qua được Ngôn nhị ca ca mà.”
Nàng lại bắt đầu ngọt ngào mà gọi chàng là “Ngôn nhị ca ca”.
Ngôn Thượng im lặng một lát cũng không nói gì, trong lòng cực kỳ phức tạp.

Dù nàng tỏ thái độ không thèm che giấu nhưng phải nhờ đống thư từ nhận được từ Trường An và Nam Dương hai ngày nay chàng mới cảm thấy không thích hợp……
Ngôn Thượng lặng yên sau đó cười khổ nói: “Điện hạ trở nên lợi hại hơn nhiều.

Thủ đoạn quyết đoán, ta quả đã coi thường ngài.”
Mộ Vãn Diêu nhìn cái cằm trơn bóng của chàng hỏi: “Nhưng ngươi là ngoài ý muốn trong đó.

Ta không nghĩ ngươi sẽ liều chết cứu ta…… lúc ấy ta không hề tính cả ngươi vào kế hoạch của mình.

Ngôn nhị ca ca, lúc ấy ta cho rằng chúng ta cãi nhau to một trận đó xong ngươi sẽ thật sự không quản ta nữa.

Ta thực sự tức giận vì ngươi mặc kệ ta, cũng muốn trả thù…… Ngươi muốn thành thân thì ta sẽ phá…… Nhưng ta không nghĩ tới ngươi sẽ cứu ta như thế.

Lúc ở trên núi ngươi bắn tên rồi ôm lấy ta, hỏi có phải tên giặc cướp kia đánh ta hay không.

Giọng ngươi lúc đó khiến ta…… nghĩ ngươi sắp khóc tới nơi.
Ta hoảng hốt nhận thấy hóa ra ngươi vẫn luôn quan tâm đến ta.

Là ta không hiểu chuyện làm ngươi thương tâm như vậy.

Ngôn nhị ca ca quan tâm ta như thế, còn cùng ta trốn đến phía nam…… Đến đôi mắt ngươi cũng định từ bỏ, trong lòng ngươi biết rõ nếu đi theo ta thì mắt mình có thể sẽ mù hoàn toàn…… Nhưng ngươi vẫn chọn ta.”
Mộ Vãn Diêu cúi người, cùng chàng mặt kề mặt nhẹ giọng nói: “Ngươi thật tốt.”
Nàng lại không ngừng lặp lại với bản thân một lần nữa: “Ngươi là người tốt nhất ta biết.”
Mặt Ngôn Thượng đỏ lên, bị nàng ấn ngồi xuống mà bắt đầu không được tự nhiên.

Vốn chàng còn đang có ý trách cứ nàng, nhưng nàng không ngừng nói những lời này khiến chàng ngượng ngùng không nói được gì.
Chàng cực kỳ khát vọng có thể nhìn thấy công chúa nhưng sau đó buồn bã nghĩ hiện giờ mọi việc của nàng đều viên mãn nên hẳn nàng sẽ phải rời đi…… Dù khó chịu chàng vẫn vui cho nàng mà nói: “Như vậy cũng tốt.

Ngài có bản lĩnh như thế thì ta cũng an tâm hơn.

Sau khi ta về huyện Nhương ít nhất cũng sẽ không ngày ngày lo lắng ngài bị lừa gạt.”
Mộ Vãn Diêu nghiêng đầu hỏi: “Ngươi phải về huyện Nhương sao?”
Ngôn Thượng đáp: “Đúng vậy, mọi chuyện đã xong nên ta phải về ổn định huyện Nhương, không phải sao?”
Mộ Vãn Diêu à một tiếng.
Thái độ có lệ của nàng khiến chàng nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều vì lúc này nàng lại bắt đầu làm bậy.

Rất nhanh chàng đã đỏ mặt, đầu óc như hồ nhão mà loạn lên.

Chàng cũng quên mất phải bảo nàng đổi đám quan viên Nam Dương.

Ngày tiếp theo đoàn người Mộ Vãn Diêu ngồi xe ngựa rời đi, Ngôn Thượng đến tiễn đưa sau đó chàng cũng về huyện Nhương.
Chàng mặc áo bào dài, cả người cao thẳng đứng trước xe ngựa khom người hành lễ, cực kỳ chân thành mà chúc phúc Mộ Vãn Diêu lên đường bình an.

Sau đó chàng bước lại gần một bước, ngượng ngùng nói nàng hãy chờ một năm, sau đó chàng sẽ nhất định tới tìm nàng.
Mộ Vãn Diêu nhìn lang quân đẹp như vị thần trước mặt mình sau đó cầm hai chén rượu Phương Đồng đưa, lấy một chén cho chàng và nói: “Nếu đã đến tiễn ta thì mau uống một chén này.

Hiện tại ngươi đã uống được rượu chưa?”
Ngôn Thượng hơi đỏ mặt, sau đó cười nói: “Tửu lượng của ta hiện giờ tuy không bằng người thường nhưng cũng không đến nỗi một ly đã say, điện hạ cứ yên tâm.”
Mộ Vãn Diêu gật đầu.
Phương Đồng thì đồng cảm mà nhìn Ngôn Nhị Lang không hề đề phòng công chúa mà cứ vậy uống chén rượu kia.

Cái kẻ vừa nói bản thân sẽ không say lại lảo đảo chỉ sau một chén, Mộ Vãn Diêu ở bên cạnh vội quan tâm đỡ lấy hỏi han.
Sau đó Ngôn Thượng lập tức té xỉu.

Ba ngày sau, Ngôn Thượng tỉnh lại trên đường tới Kim Lăng.
Lúc này bọn họ đã cách Nam Dương trăm dặm, không có cách nào quay đầu lại.

Chàng mất hết mọi phương thức liên lạc với người bên ngoài, lúc này còn bị nhốt trong xe ngựa của công chúa.
Ngựa xe lắc lư, lang quân trẻ tuổi ngồi trong xe ôm chăn mờ mịt không biết phải nói gì.