Thương Em Cả Một Đời

Chương 14: Anh tắm cho chị nhé?



Dòng suy nghĩ vừa mới chạy ngang qua đại não, Lục Hạ đã ngay lập tức rùng mình, kịch liệt lắc đầu, đánh tan suy nghĩ bậy bạ trong đầu mình.

Tuy rằng Lục Hạ không nguyện ý lấy Hoắc Vũ, càng không tình nguyện giúp anh giải quyết vấn đề sinh lí, nhưng thiết nghĩ cũng không thể phế bỏ bộ phận trọng yếu của anh được. Mất đi cần tăng dân số này, chắc chắn đời Hoắc Vũ coi như xong. Truy cứu trách nhiệm, Lục Hạ hiển nhiên bị điểm danh đầu tiên.

Khẽ rùng mình một cái, Lục Hạ cúi đầu, lẩm bẩm. "May quá, xém thì sự nghiệp thoát khỏi tên này coi như bỏ."

"Hả?" Hoắc Vũ dường như nghe được điều gì đó, nhưng lại không rõ ràng, thắc mắc lên tiếng. "Chị nói gì vậy?"

"Không, không có gì..."

Lục Hạ giật bắn người, lập tức kịch liệt lắc đầu, một lần nữa ngựa quen đường cũ lừa lọc con trai nhà lành.

Hoắc Vũ với bản tính tò mò của trẻ nhỏ, khẽ "hừm" một tiếng, nhìn chằm chằm Lục Hạ như thể muốn nhìn thấu suy nghĩ của cô. Lục Hạ âm thầm nuốt nước bọt một tiếng, cười gượng gạo phủi bỏ tất cả, tay nhanh chóng chạm vào gậy sắt cứng nóng.

"Ah..." Toàn thân Hoắc Vũ giống như có dòng điện chạy qua, anh run rẩy trong chốc lát, hưởng thụ xúc cảm có một không hai này. Cảm giác thật sự khác xa so với chính tay anh tự mình xoa nắn. Hoắc Vũ cong môi cười thích thú, mở miệng khen ngợi. "Chị, chị thật giỏi quá. Anh thấy tốt hơn nhiều rồi!"

Lục Hạ mặt mũi đỏ bừng, biết bao hình ảnh ám muội ùa về trong đầu óc. Lắc lắc đầu nhỏ, cô thở hắt một hơi, không dám nhìn thẳng Hoắc Vũ, trầm giọng. "Chỉ lần này thôi. Lần sau, anh phải tự giải quyết đấy."

Người đàn ông cao gầy với trí tuệ của một đứa trẻ lúc này thần trí đã phiêu dạt ở nơi nào, mơ mơ màng màng, chẳng thể nghe lọt tai bất cứ lời nói nào của Lục Hạ. Hoắc Vũ gật đầu lấy lệ, cúi đầu chăm chú nhìn đôi bàn tay thon gầy, trắng nõn của Lục Hạ xoa nắn gậy lớn của mình.

Hoắc Vũ bất giác mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ. Chỉ là, Lục Hạ vốn không nhìn anh nên đã bỏ lỡ mất cảnh đẹp có một không hai này.

"Chị ơi, Vũ thích chị nhất!"

Hoắc Vũ được thoả mãn liền lập tức lật mặt, chu môi lên, ngọt ngào thổ lộ.



Lục Hạ giật mình một cái, mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn. Thẹn quá hoá im lặng, cô không biết nên mắng anh, chửi anh hay đáp lại tình cảm thơ ngây của anh nữa.

...

Một lát sau.

Lục Hạ phi hết tốc lực vào nhà tắm, không chút do dự xả nước. Dòng nước mát lạnh khiến đôi bàn tay cô ướt đẫm, rửa trôi thứ chất dịch trắng đục.

Hoắc Vũ đã mặc quần áo hẳn hoi, đứng ngoài cửa, cầm điện thoại đọc cái gì đó rồi bĩu môi trách móc. "Hạ Hạ, chị đúng là lãng phí của trời. Khó khăn lắm anh mới sản xuất được nòng nọc mà."

Lục Hạ quay phắt lại nhìn Hoắc Vũ, sắc mặt xấu đến thảm hại. Cô trầm giọng. "Câm miệng, tên khốn nhà anh cút ra ngoài!"

Hoắc Vũ bị nạt thành ra bàng hoàng vô cùng. Nằm mơ anh cũng không nghĩ bản thân bị chị đẹp chửi đâu, huống chi, chị đẹp này còn vừa giúp đỡ anh nữa.

Cho nên, Hoắc Vũ biết chắc chắn bản thân đã nhấn phải nút tự hủy, thành công chọc giận người đẹp nên đành thu liễm lại cái thói ngang ngược của mình.

Anh đưa mắt nhìn Lục Hạ, săm soi một lúc rồi khẽ nhíu mày. Chỉ vì giúp đỡ anh mà cô đã mệt lả người, mồ hôi nhễ nhại. Chắc cô khó chịu lắm rồi.

Thiết nghĩ thấy Lục Hạ đã giúp mình một vấn đề nan giải, Hoắc Vũ tự cảm thấy bản thân cần báo đáp cô. Thế nên, ngay tức thì, anh đưa ra đề xuất.

"Hạ Hạ, chị có khó chịu không? Có muốn tắm không?"

"Anh... anh tắm cho chị nhé?"