Buông lời nói với tính sát thương chí mạng như vậy, Hoắc Vũ không những không cảm thấy hối hận, ngược lại còn tức giận vì bị người khác làm phiền. Vừa dứt lời, anh đã lập tức ngắt kết nối, vứt điện thoại sang một bên, ánh mắt lại một lần nữa chiếu lên người Lục Hạ.
Tức thì, khó chịu và bất mãn trong lòng đều bị thanh tẩy. Trong anh lúc này chỉ còn có dịu dàng, tĩnh lặng như làn nước mùa thu.
Cẩn thận đặt lên trán Lục Hạ một nụ hôn đầy ân cần, Hoắc Vũ đứng dậy, cầm tô cháo đã trống rỗng rời khỏi phòng.
Cạch.
Tiếng đóng cửa vừa vang lên, Lục Hạ đã ngay lập tức mở to hai mắt, lật chăn ngồi dậy. Nghĩ đến nụ hôn "vụng trộm" của Hoắc Vũ, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên phiếm hồng.
Lục Hạ lắc lắc đầu nhỏ, vỗ mặt cho tỉnh táo, nhưng trong lòng vẫn bấn loạn vô cùng. Chứng kiến một Hoắc Vũ chu đáo, vì mình mà hủy bỏ mọi lịch trình, lòng cô lại trào dâng thứ cảm xúc vô danh đầy mãnh liệt.
Lục Hạ bất giác vươn tay sờ ngực trái, cảm nhận được con tim đập một cách bất thường. Đến lúc này, lí trí cùng con tim cũng không cho phép cô khước từ tình cảm của bản thân nữa rồi.
"Hoắc Vũ, anh thành công rồi."
"Tôi... thật sự vì anh mà rung động."
Lục Hạ mím môi, khẽ nở một nụ cười. Cô thật sự rung động, vì tình yêu nhiệt thành của Hoắc Vũ mà lung lay. Tuy rằng, thứ tình cảm ấy mới chỉ chớm nở mà thôi.
...
Hoắc Vũ xuống nhà, bỏ bát đũa bẩn vào bồn rửa bát, sau đó liền xắn tay áo, nhanh chóng hoá thân thành người chồng đảm đang việc nhà.
"Ôi trời, thiếu gia. Đó là việc của tôi cơ mà!"
Dì Phương nghe thấy tiếng nước chảy, chạy đến thì đã thấy cảnh tượng mãn nhãn, không thể không lên tiếng nói chuyện.
Hoắc Vũ tiếp tục công việc dang dở, vừa làm vừa nói. "Dì, một năm qua cực khổ dì rồi."
Dì Phương hơi ngẩn người một lúc, sửng sốt hồi lâu mới tiêu hoá hết lời nói mơ hồ của Hoắc Vũ. Dường như, sau khi trở về, anh đã thay đổi một cách chóng mặt, không còn lạnh lùng, xa cách như trước nữa.
Phải chăng là sức mạnh của tình yêu? Dì Phương cười tủm tỉm, nghĩ thầm.
Một người lạnh lùng như Hoắc Vũ, cuối cùng cũng tìm thấy một nửa của đời mình. Trái tim dù cứng rắn đến đâu rồi cũng sẽ đến lúc phải tan chảy. Lục Hạ không hề hay biết, bản thân đã vô tình đạt được thành tựu mà hàng trăm nghìn người ao ước.
...
Hoắc Vũ sau vài phút "vật lộn" với bát đĩa, nói chuyện với dì Phương xong cũng trở lại căn phòng vừa thân thuộc lại vừa xa lạ.
Đã gần một năm rồi, nơi này vẫn chẳng khác xưa là bao. Điều khác biệt duy nhất là người con gái đang yên giấc trên giường.
Tai nạn máy bay mà Hoắc Vũ gặp phải sớm đã chìm sâu vào lãng quên trong suy nghĩ của người khác, thế nhưng, anh không cách nào quên nổi. Những kẻ ẩn mình trong bóng tối giật dây, sớm muộn anh cũng sẽ tra ra.
Tiến lại gần Lục Hạ, Hoắc Vũ khom người, cẩn thận chỉnh lại chăn cho cô, khoé môi khẽ cong lên.
"Hạ Hạ, tôi đợi em từ từ tiếp nhận thứ tình cảm này."
Nói với cô, nhưng cũng là nói với chính mình.
Hoắc Vũ tự nhắc bản thân không được ép buộc cô, cái gì cũng phải thuận theo tự nhiên. Anh không tin, một người hoàn hảo như anh lại không thể lay động trái tim sắt đá của Lục Hạ.
"Ngủ ngon."
Một lần nữa đặt lên trán cô một nụ hôn, Hoắc Vũ lưu luyến lên tiếng, sau đó liền đứng thẳng người, xoay người rời đi.
Bộp!
Bất ngờ, cánh tay Hoắc Vũ bị "vật thể lạ" nắm chặt khiến anh giật mình quay đầu. Đập vào mắt là khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi mắt sáng như chứa đựng cả dải ngân hà của Lục Hạ.
Giả vờ ngáp một cái tỏ vẻ bản thân vừa mới bị đánh thức, Lục Hạ hờn giận lên tiếng.
"Hoắc Vũ, bản tiểu thư ngủ cũng không yên ổn với anh mà."
"Anh đi cả một năm trời, lần này, ngay cả ngủ cũng muốn tôi làm bạn với cô đơn sao?"