Lục Hạ lấy chồng rồi. Chồng cô ấy là người vô tâm nhất thế giới này.
Hiện tại, người chồng không thấy mặt ấy đang mạnh mẽ ép cô vào tường, chặt đứt mọi cơ hội bỏ trốn của cô.
Người đàn ông tên Hoắc Vũ này nổi tiếng thanh tâm quả dục. Lúc này cũng đang chịu sự hành hạ của nhục dục ái tình.
Anh siết chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô. Vừa tay đến kì lạ. Cảm giác này khiến trái tim anh khẽ run lên.
Hoá ra, anh cũng sẽ vì một bóng hồng mà điên cuồng.
Hơi thở của Lục Hạ và Hoắc Vũ trong không gian nhỏ hẹp giao thoa, hoà quyện với nhau. Nhiệt độ bỗng chốc tăng vọt. Từng tiếng thở dốc của Lục Hạ khẽ vang lên.
Không một lời báo trước, không một động tác thừa, Hoắc Vũ cúi xuống, chiếm đoạt lấy hai cánh môi mỏng màu anh đào đang khô khốc của cô.
Lục Hạ trợn mắt, hung hăng đánh mạnh vào người Hoắc Vũ. Chỉ là sức phụ nữ bẩm sinh không mạnh bằng đàn ông. Cú đánh của cô, với anh chỉ như muỗi đốt.
Đánh không được thì chuyển chiêu.
Lục Hạ không chút do dự cắn mạnh vào môi anh khiến nó rớm máu.
Hoắc Vũ giật mình, lập tức rời môi Lục Hạ. Khoé miệng anh đã xuất hiện tơ máu. Vợ nhỏ lại dám đả thương anh. Thật quá đáng.
"Lục Hạ, em là c.hó sao?"
"Phải. Tôi là chó đấy? Anh lại có thể động dục với tôi ư? Thật đáng sợ." Lục Hạ thở dốc, cố gắng áp chế dục vọng như thiêu đốt trong lòng. Khoé miệng cô cong lên, nở một nụ cười trào phúng.
Lục Hạ là một cô gái từ nhỏ đã cứng đầu, ương bướng, có sự kiêu ngạo và lập trường của chính mình. Chỉ cần cô không muốn, không ai có thể ép cô làm.
Hoắc Vũ cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, trong lòng tức muốn thủ tiêu người khác. Nhưng anh là người kiềm chế rất tốt nên cơn tức rất nhanh được kiềm chế. Anh nâng cằm cô lên, ghé sát tai cô, cắn nhẹ một cái.
Lục Hạ rùng mình, trừng mắt nhìn anh. Phải biết, hiện tại chỉ cần một chút đụng chạm nhỏ cũng đủ khiến cơ thể cô sinh ra phản ứng kịch liệt.
"Tôi sẽ coi đó là một lời khen. Vợ à, em thật sự rất có mắt nhìn người. Thú tính của tôi đều bị em nhìn thấu rồi."
"Vậy nên, đừng ngại nữa. Tôi nhất định sẽ tặng em phần thưởng hậu hĩnh."
Đã đến nước này mà vẫn còn có thể nhịn được thì thật sự không xứng làm đàn ông. Hoắc Vũ là đàn ông chân chính. Vì vậy, hiện tại anh đã không thể nhẫn nhịn thêm nữa rồi.
Lục Hạ không hiểu tình huống hiện tại bản thân có bao nhiêu nguy hiểm. Lúc này, cô chỉ muốn dùng cả sinh mạng mắng người, sau đó chạy đi ngâm nước lạnh hạ nhiệt thôi.
"Hoắc Vũ, anh đừng không... không có lí lẽ như vậy..." Lục Hạ hung hăng trừng người chồng vô tâm của mình. Đi mất mặt gần một năm trời, để cô kết hôn cùng với không khí. Trở về lại một lòng một dạ muốn đem cô lên giường.
Sao anh có thể đáng ghét vậy chứ?
"Em mới gọi tôi là gì?"
Sắc mặt Hoắc Vũ đột nhiên sa sầm.
Lục Hạ bị dáng vẻ này của anh doạ sợ. Cô cúi đầu, mấp máy môi. "Hoắc... Hoắc Vũ..."
Chết tiệt! Thật sự không có khả năng làm nóc nhà quyền lực sao? Năm lần bảy lượt bị anh doạ cho sợ hãi rồi.
"Ừ, rất dễ nghe. Lần sau tiếp tục phát huy."
Rắc!
Lục Hạ lập tức hoá đá. Giờ phút này, nếu không phải bị thuốc k.ích d.ục làm cho tay chân cô bủn rủn, cô nhất định sẽ hung hăng nắm chặt cổ áo của anh, sau đó hét lớn lên "anh bị điên à?" cho cả thế giới nghe thấy.
Lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, trưng ra bộ mặt đáng sợ như thế kia, doạ cô hú hồn bạt vía chỉ vì một cái xưng hô ư?
"Tôi quả thực không biết nói lí lẽ. Em có thể phụ đạo cho tôi không? Đương nhiên, điều kiện duy nhất là, lên giường!"