Thượng Một Giả Tổng Nghệ

Chương 2



Mà hướng Chu Tế nhìn qua là nơi đỗ xe điện dưới lầu.

Vương Phượng từ trên xe xuống lấy ra dây xích, cong lưng xuống đang muốn khóa xe thì đột nhiên nghe có tiếng gọi mình phía sau.

"Dì Vương".

Nghe được thanh âm quen thuộc, Vương Phượng đứng lên, quay đầu nhìn về hướng thanh âm truyền đến.

Chu Tế thấy Vương Phượng đứng dậy, ôm cái hộp vội vàng đi qua.

Vương Phượng, 50 tuổi, ở kế bên nhà Chu Tế, ở sau khi Chu Tế dọn đến đây đã giúp đỡ nàng rất nhiều.

Mối quan hệ của hai người cũng không tệ lắm.

Vương Phượng nhìn qua một cái liền thấy Chu Tế trong lòng đang ôm đồ vật, kinh ngạc giơ tay lên chỉ chỉ, "Tiểu Chu, con đây là..."

Cái hộp hơi nặng, Chu Tế đang ôm cảm giác nó đang dần sụp xuống liền lắc lắc nó hai cái chỉnh sửa tư thế, cúi đầu nhìn cái hộp sau đó lại nhìn về phía Vương Phượng nói: "Dì Vương, con muốn chuyển nhà."

Vương Phượng nhìn Chu Tế, đứa nhỏ này ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lại lớn lên xinh đẹp, lần này dọn đi cũng không biết còn cơ hội gặp lại không, Vương Phượng trong lòng nhiều ít có chút không nỡ, "Không phải còn một tháng nữa mới hết hạn thuê nhà à? Sao phải dọn đi lúc này?"

"Có khách thuê mới sắp đến." Chu Tế bình tĩnh nói nhỏ.

Vương Phượng nghe xong thở dài, nắm cánh tay Chu Tế, nhìn vào mắt nàng hỏi: "Vậy con muốn dọn đi nơi nào? Cách đây có xa không?"

Chu Tế lắc đầu, "Còn chưa quyết định được chỗ, trước hết con ra ở tạm khách sạn Hòa Bình vài ngày."

"Đi khách sạn làm gì, qua nhà dì ở đi, con muốn ở bao lâu đều được." Vương Phượng nói.

"Không được Dì Vương, đồ dùng của con rất nhiều, không tiện quấy rầy dì." Chu Tế cười cười từ chối, "Nhưng mà thật ra con đang cần dì giúp con một việc này."

"Con nói đi."

"Khách sạn cách đây không xa, con định không gọi công ty chuyển nhà mà tự mình ôm đồ chuyển qua, nhưng cái hộp này thật sự rất nặng. Cho nên con định hỏi mượn xe của dì dùng một chút được không? Đảm bảo sau khi con dọn xong đồ sẽ đem xe về trả lại chỗ cũ." Chu Tế vừa nói vừa đi đến đứng bên cạnh chiếc xe, chìa ra một ngón tay chỉ chỉ mặt đường.

Nhìn động tác nhỏ của Chu Tế, Vương Phượng bị chọc cười, "Nếu con không ngại xe dì dơ cứ thoải mái mà dùng."

Vương Phượng có bệnh trong người nên không làm được nhiều việc, đành đã mua một chiếc xe ô tô ba bánh second hand, ngày nào cảm thấy cơ thể khỏe khoắn thì đi ra ngoài thu mua ve chai kiếm ít tiền.

Thân xe cùng thùng xe đã rỉ sét loang lổ, mỗi một chỗ màu nâu rỉ sắt đều là dấu vết của năm tháng để lại. Sau xe còn treo giấy làm bảng hiệu, treo ở bên trái xe bảng hiệu viết: Thu phế liệu, 5 mao 1 cân.

Cái hộp rất nặng, đang dần dần khiến tay nàng nhức mỏi, Chu Tế không chút do dự đặt cái hộp ở phía sau xe đồng thời nói với Vương Phượng: “Chê ai cũng không thể chê dì được."

Những lời này rõ ràng là đang lấy lòng dì Vương, Vương Phượng cười to, phất tay với Chu Tế nói: "Lại còn biết nói ngọt. Mau lên lầu dọn thêm đồ chất đầy yên sau, đồ vật ở đây dì trông hộ cho."

Chu Tế nói tiếng cảm ơn, đi lên lầu tiếp tục dọn đồ.

Mấy cái hộp trong phòng ước tính cần phải đi qua lại ba lần mới dọn xong.

Mười phút sau yên sau đã được chất đầy.

Đến khi Chu Tế muốn lên xe ngồi thì mới phát hiện nàng đã quên thay quần áo, trên người vẫn còn đang mặc chiếc váy màu đỏ kia.

Cái váy này là bộ đồ duy nhất có giá trị bốn con số trong tủ đồ, nếu là ngày thường Chu Tế chỉ mặc trong những dịp quan trọng. Nhưng lúc này tất cả quần áo đều được cất vào hộp, muốn thay thì rất phiền phức, nghĩ đến phải lái xe khi đang mặc nó, Chu Tế đau lòng mười giây.

Ít ra trước khi ra cửa đã đổi giày, là một đôi giày bệt bằng vải.

Tuy không hợp với váy đỏ phía trên nhưng ít nhiều gì cũng dễ lái xe.

Để phòng ngừa váy bị xích xe cuốn vào, Chu Tế kéo váy lên một chút, điều chỉnh tư thế, dẫm lên bàn đạp hướng cổng lớn chạy ra.

Ngay từ đầu lúc còn ở gần chung cư còn ổn do xung quanh không có người đi lại nên không ai chú ý đến nàng. Nhưng lúc này là thời gian tan tầm, trên đường lượng người dần dần tăng thêm, đến lúc Chu Tế lái xe đi ngang qua một đám đông đang chen chúc trên đường lớn thì đã thu hút vô số ánh nhìn của người đi đường.

Mỹ nữ váy đỏ, lái chiếc xe cũ nát.

Trước tiên bỏ qua việc phân tích hai thứ này phối hợp lại có bao nhiêu độc đáo, chỉ là góc nghiêng vừa lướt qua của Chu Tế thôi cũng đã đủ để mọi người dừng lại, không khỏi ngoái đầu nhìn lại.

Mà bản thân người đang là tiêu điểm cho mọi người lại không hề hay biết.

Mặc dù trước đây trong lúc đóng phim Chu Tế đã từng chạy loại xe này, nhưng xe của Vương Phượng quá cũ, phanh xe cũng không được tốt dẫn đến trong lúc lái xe Chu Tế phải hết sức đề phòng, sợ không cẩn thận sẽ đụng vào người khác, thế nên mới không rảnh rỗi chú ý đến ánh mắt của mọi người. .

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||

Và tất nhiên cũng sẽ không chú ý đến trong lúc nàng đang tập trung lái xe qua mỗi đoạn đường đã có mấy người lấy điện thoại ra quay lén nàng.

Video vừa đăng lên, lượt like tăng từ ngàn đến vạn, cuối cùng đột phá mười mấy vạn.

Cho đến khi video đã lên xu hướng trên mạng thì Chu Tế vẫn không hay biết gì vì nàng còn đang bận rộn đi xung quanh tìm phòng thuê cho mình.

Đi tìm nửa ngày, tham quan bảy căn phòng, nhưng lại không có một bộ nào hợp ý nàng.

Chờ nàng xem xong căn phòng thứ bảy thì người môi giới phòng ốc "rất vui vẻ" nói mình có việc cần phải đi.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của người môi giới, Chu Tế mở tài khoản ngân hàng, nhìn số dư hiển thị trên màn hình, Chu Tế khẽ cắn cắn môi.

Thật ra không phải là do phòng ở thiếu sót chỗ nào, mà là do nàng... thiếu tiền.

-

Ngay lúc này ở thành phố bên cạnh, trong một khu chung cư cao cấp.

Bạch Mạt đứng ở phía sau sô pha, tay cầm điện thoại đã kết nối cuộc gọi, thật cẩn thận hô: "Bà chủ"

"Có việc gì?"

Điện thoại truyền đến là giọng nữ, thậm chí còn có thể thoáng thoáng nghe được tiếng những người khác đang báo cáo công việc.

Bạch Mạt nghe được người phụ nữ đã lên tiếng, vội vàng đưa điện thoại về phía trước cho người ngồi trên sô pha đang lật xem kịch bản.

"Chị Đồng, đã bắt máy"

Chờ đến khi người trên sô pha cầm di động, Bạch Mạt vòng qua sô pha đơn bên cạnh, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Nhưng tầm mắt của nàng vẫn không ngừng đặt trên người ngồi ở sô pha kia.

Tóc dài đen nhánh được kẹp lên ở sau đầu, hai bên tóc mái nhẹ nhàng vén sau tai, nếu có gió thổi qua sẽ lập tức rơi xuống.

Mi dài mắt tròn, vốn là một khuôn mặt đáng yêu, lại bởi vì sự lạnh lùng trong mắt làm người này nhìn qua rất khó gần. Phía dưới cái mũi cao là cánh môi mỏng ít khi nói cười.

Bởi vì là đang ở trong nhà nên người kia chỉ mặc đồ ngủ. Đồ ngủ kiểu dáng nhìn qua rất bình thường, nhưng thật ra lại là hàng giới hạn không bán ra thị trường của hãng thời trang cao cấp, đây là của nhãn hàng cố ý gửi đến tặng cho nàng.

Người phụ nữ trên người tỏa ra khí chất riêng biệt cùng xinh đẹp tinh xảo khiến Bạch Mạt nhìn đến ngây ngẩn, chớp chớp mắt mới từ vẻ đẹp của Hàn Thư Đồng lấy lại tinh thần.

Hàn Thư Đồng, 25 tuổi, bộ phim đầu tiên nàng tham gia đóng năm hai mươi tuổi không chỉ là bộ phim mang nàng bước vào giới giải trí, mà cũng là nguyên nhân khiến nàng vừa mới ra mắt sau một đêm đã thành danh nổi tiếng khắp giới giải trí.

Lần đầu tiên đóng phim, đã nhập vai nhân vật Sở Sức gần như hoàn mỹ, khiến người xem ấn tượng nhớ mãi không thôi.

Khi phim vừa được công chiếu, thu về vô số giải thưởng.

Từ đấy đến 5 năm sau, từ một diễn viên mới ra mắt làm kinh ngạc bốn bề đến người nổi tiếng không ai không biết, độ nổi tiếng của Hàn Thu Đồng càng ngày càng tăng.

Bạch Mạt tốt nghiệp xong đã xin vào công ty, sau đó đã bị phân tới làm trợ lí của Hàn Thư Đồng.

Thật ra cùng đợt làm thực tập sinh với nàng còn 2 người nữa, nhưng bọn họ do đều có mục đích xấu nên đã bị sa thải, cuối cùng chỉ còn Bạch Mạt là được giữ lại.

Nhớ tới lúc vừa mới bắt đầu làm việc...

Trong lúc Bạch Mạt đang hồi tưởng lại quá khứ thì Hàn Thư Đồng cầm điện thoại để bên tai, vừa nghe vừa lật xem kịch bản: "Chị Thu".

Đối phương ở bên kia điện thoại nghi hoặc hỏi:"Thư Đồng? Tìm chị có việc gì?”

Hàn Thư Đồng ừ một tiếng sau đó trực tiếp nói ra mục đích của cuộc gọi lần này, "Chương trình kia là sao?"

Điện thoại bên kia im lặng vài giây, hỏi thử:" Tiểu Bạch nói cho em?"

Đúng lúc Hàn Thư Đồng muốn tiện xem kịch bản nên mở loa ngoài đặt trên sô pha.

Câu hỏi của La Thu Thủy vừa mới hỏi ra đã bay thẳng vào lỗ tai Bạch Mạt.

Bạch Mạt run lập cập, vội vàng hướng về phía di động hô lên:"Bà chủ, chị nghe em giải thích! Em không cố ý, chỉ là không cẩn thận nói lỡ miệng....."

Nói đến câu nói cuối cùng, tự tin trong lòng Bạch Mạt ngày càng thấp, cuối cùng âm thanh ngày càng nhỏ đến mức La Thu Thủy không nghe được chữ nào nữa.

La Thu Thủy không để ý đến Bạch Mạt, mà gọi Hàn Thư Đồng một tiếng sau đó nói:" Em nghe chị nói một chút---"

"Từ chối "

Không đợi La Thủy Thu nói hết, Hàn Thư Đồng lên tiếng.

La Thu Thủy là người đại diện của Hàn Thu Đồng.

Thái độ của Hàn Thư Đồng đã nằm trong dự kiến của La Thu Thủy, thế nên nàng mới âm thầm gạt Hàn Thư Đồng chấp nhận lời mời đi chương trình này.

La Thu Thủy ho nhẹ một tiếng, muốn dùng khổ nhục kế năn nỉ Hàn Thư Đồng đồng ý, “Nhưng đạo diễn Cao đã cố ý gọi điện thoại cho chị muốn em làm khách mời, một ngày gọi ba bốn cuộc, rất chân thành. Hơn nữa không phải em cũng vừa quay xong một bộ phim sao? Tiểu Bạch nói với chị em vẫn chưa thoát ra khỏi cái bóng của nhân vật, nên chị đã tìm cho em một cái gameshow giải trí, một là giúp em giải trí thả lỏng, hai là giúp fan có thể tiếp xúc với con người em ngoài lúc đóng phim như thế nào...."

La Thu Thủy bây giờ giống như mẹ hiền đang tận tình khuyên bảo, trừ lúc phải đi quảng bá phim mới ra thì Hàn Thư Đồng rất rất ít khi tham gia các chương trình khác, việc này làm cho fan của nàng thường xuyên gửi thư cho phòng làm việc, năn nỉ công ty cho Hàn Thư Đồng tham gia vài chương trình gameshow giải trí.

Nhưng vấn đề không phải là công ty không cho Hàn Thư Đồng tham gia chương trình, mà là bản thân Hàn Thư Đồng không muốn tham gia.

Lần này ngay lúc chương trình tự tìm đến cửa thì La Thu Thủy đã biết cơ hội tốt đến rồi, liền lén giúp Hàn Thư Đồng chấp nhận lời mời, vốn định là trước lúc bắt đầu quay một ngày nói cho Hàn Thư Đồng, sau đó không trâu dắt chó đi cày khiến Hàn Thư Đồng đồng ý đi quay, nhưng không nghĩ đến Bạch Mạt đã lỡ miệng nói ra trước.

La Thu Thủy hiện tại đang hoảng hốt xoay vòng vòng.

"Thư Đồng à, em nghe chị nói một chút----"

La Thu Thủy vừa mới mở miệng, đã bị ngăn lại.

"Bà chủ, chị Đồng trả lại điện thoại cho em rồi..." Bạch Mạt nhỏ giọng nói vào điện thoại.

"Vậy cô ấy có đồng ý không?!"

Hàn Thư Đồng có đồng ý không La Thu Thủy trong lòng đã hiểu rõ.

Tất nhiên Bạch Mạt cũng hiểu.

"Đồng..."

Bạch Mạt vừa mới mở miệng định nói thì nghe được bên kia truyền đến giọng nói tức giận: "Bạch Mạt, em là heo à?! Việc này em cũng lỡ miệng nói được hả? Có tin chị trừ hết tiền lương tháng này của em không? Không thể tin được tại sao lúc đó chị lại tuyển em vào----"

"Nhưng mà chuyện này sớm muộn gì chị Đồng cũng sẽ biết được mà, em nói lúc này cũng giống nhau thôi, đúng không?”

La Thu Thủy theo bản năng nói“ Sao mà giống nhau được? Lỡ hai ngày sau Thư Đồng suy nghĩ lại, đồng ý tham gia quay chương trình thì sao?”

Bạch Mạt nói nhỏ: “... Cái này là bà chủ tự mình nghĩ thôi đúng không?”

Bạch Mạt tự nhiên lạnh gáy, mới ý thức lại được mình vừa mới nói gì.

Giây tiếp theo, thanh âm lạnh lẽo của La Thu Thủy vang lên, “ Em đang tranh luận với chị hả?”

Bạch Mạt vội vàng nói không phải, tìm 1001 lí do giải thích minh oan cho bản thân mình.

Nhưng La Thu Thủy chỉ nhẹ nhàng nói một câu trừ lương như lời đả kích chí mạng, thành công chặn lại 1001 lí do khoái thác của Bạch Mạt.

Tiếng hai người nói chuyện xuyên qua phòng khách, bay đến phòng bếp.

Đối với tiếng cãi nhau ầm ĩ của hai người, Hàn Thư Đồng đã thấy nhiều thành quen, không để ý mà uống miếng nước, dựa vào quầy bếp, định chờ ngoài kia nói chuyện điện thoại xong rồi đi ra ngoài.

“Tinh tinh”

Điện thoại nằm trên quầy bếp vang lên hai tiếng.

Hàn Thư Đồng một tay cầm ly, một tay cầm điện thoại rũ mắt xem, khi nhìn thấy nội dung hiện trên điện thoại, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Vì thông báo đến là của group chat bạn cùng phòng từ lúc tốt nghiệp xong đã không còn ai nhắn tin liên lạc nữa.

Hàn Thư Đồng chỉ nhìn thoáng qua, thả điện thoại xuống chỗ cũ.

Nhưng mà lại thêm một tiếng thông báo vang lên, Hàn Thư Đồng thấy được cái tên quen thuộc, động tác dừng lại giữa không khí.

Vài giây sau, điện thoại lại lần nữa được đưa lên trước mắt Hàn Thư Đồng.