Sáng sớm hôm nay bầu trời đón chào ngày mới bằng một cơn mưa nhỏ tí tách, mưa đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ còn vài đám mây đen nho nhỏ trên bầu trời cùng vệt nước thấm vào đường nhựa chứng minh nơi này đã từng có cơn mưa ghé qua.
Trong không khí còn đọng lại chút hơi ẩm, kết hợp với nhiệt độ hơi thấp hơn so với mọi ngày không những không lạnh mà còn làm người ta càng thêm sảng khoái.
Chu Tế thích thời tiết như vậy.
Gió nhẹ thổi qua cuốn theo cảm giác tươi mát sau cơn mưa ập vào mặt.
Nàng đưa tay lên sửa lại kiểu tóc bị gió thổi lộn xộn, sau đó nhìn về hướng ngã tư xa xa.
Lúc này Chu Tế đang đứng ở bên đường cái trước khách sạn, bên người chất một chồng thùng giấy.
Nàng đang đợi một người.
Chính là Hàn Thư Đồng.
Hôm qua, nếu là trước khi Hàn Thư Đồng nói ra thù lao thì Chu Tế vẫn còn một chút suy nghĩ muốn từ chối, nhưng đến lúc đối phương nói ra số tiền nàng được nhận khi tham gia chương trình thì chút suy nghĩ từ chối đã bị thổi bay mất tăm, nàng bỗng nhiên trở nên kiên định.
Có thể giúp bạn học vượt qua khó khăn, Chu Tế nhất định liều chết không chút do dự.
Tất nhiên nếu đổi thành cách nói không văn vẻ thì chỉ có thể nói Chu Tế thực dụng.
Nhưng mà làm người sống thực tế cũng có thể coi là một phẩm chất tốt đẹp.
Chu Tế tự an ủi chính mình.
Ngày hôm qua sau khi Chu Tế đồng ý tham gia chương trình, Hàn Thư Đồng lấy lí do là để làm quen hoàn cảnh xung quanh, bảo nàng hôm nay lập tức dọn qua ở chung.
Chu Tế nghĩ ngợi một hồi thì đồng ý.
Đúng thật nên làm quen, không thì đến lúc quay chương trình cái gì cũng không tìm thấy, không phải sẽ lộ tẩy sao?
Đang lúc định xin địa chỉ nhà của Hàn Thư Đồng thì lại bị nàng xin trước.
Một chiếc xe hơi đang từ xa chạy đến.
Chiếc xe chậm rãi dừng ở trước mặt Chu Tế.
Chu Tế nhìn bóng của mình phản chiếu trên kính xe, tạm thời còn chưa hoàn hồn.
Chờ đến khi cửa xe mở ra, Chu Tế còn đang nhìn chằm chằm cửa kính cùng với người trong xe bốn mắt nhìn nhau.
Tuy hai người sau khi tốt nghiệp đã ba năm không gặp, nhưng Chu Tế đã nhìn thấy Hàn Thư Đồng rất nhiều trên màn ảnh.
Dù vậy khi nhìn thấy nàng bên ngoài, Chu Tế vẫn cảm thấy kinh diễm.
Tuy chỉ đơn giản là kẻ mắt và đeo lens nhưng khuôn mặt của nàng lại được khắc họa sinh động, hàng lông mi dày và cong vút trong chớp mắt dường như toát ra tất cả cảm xúc cùng những suy nghĩ ẩn chứa trong mắt nàng, son môi trong suốt, là điểm nhấn của cả khuôn mặt và cũng là nơi hấp dẫn ánh nhìn nhất, như là thạch trái cây trong suốt lóng lánh dưới ánh mặt trời.
Chu Tế không để ý là khi nàng nhìn đối phương, ánh mắt của Hàn Thư Đồng ánh lên tia một tia sáng không rõ.
Không giống Hàn Thư Đồng, Chu Tế không có phim truyền hình, không có phim điện ảnh, lại càng là không có người cắt ghép video ngắn về nàng, hơn nữa Chu Tế không thường đăng tải về cuộc sống hằng ngày lên mạng xã hội, cũng không tham gia họp lớp dẫn đến mọi người cũng không có cơ hội găp mặt nàng.
Nàng dường như đã khác xưa, nhưng cũng giống như không thay đổi.
"Đã lâu không gặp." Xua đi suy nghĩ trong lòng, Hàn Thư Đồng mở miệng chào hỏi trước.
"Mình ngày nào cũng gặp cậu." Chu Tế cười, "Chẳng qua là ở trên TV."
Khóe miệng Hàn Thư Đồng hơi câu lên, "Mình cũng đã xem qua phim truyền hình cậu đóng."
"Sao lại khách sáo như vậy? Mình lên TV, tổng thời gian cộng lại còn không đủ một giờ nữa là." Chu Tế nghĩ đây chỉ là Hàn Thư Đồng lễ phép xã giao, tự giễu bản thân một chút.
Nhưng Chu Tế không biết được lời nói của Hàn Thư Đồng đều là sự thật, B trạm có một đoạn video tổng hợp các cảnh quay của Chu Tế được cắt ra từ những phim truyền hình nàng đã tham gia biểu diễn, tổng thời gian của video là 1 tiếng 5 phút.
Video này được đặt trong bookmart của Hàn Thư Đồng, mà tác giả của video này chính là Hàn Thư Đồng.
Để có được đoạn video này, Hàn Thư Đồng thậm chí đã đi học cắt nối, biên tập video.
Nghe được lời Chu Tế nói, Hàn Thư Đồng không phản bác lại mà khen: "Kỹ thuật diễn rất tốt."
Chu Tế chỉ hơi cười cười không đáp lời.
Trong xe còn một người nữa, là người bên công ty chuyển nhà.
Lúc xe dừng ở dưới lầu, Bạch Mạt cùng với thêm hai người bên công ty chuyển nhà đã đứng chờ trước.
"Chào cô, cô Chu, em là Bạch Mạt, là trợ lý của chị Đồng, cô có thể gọi em là Tiểu Bạch hay Tiểu Mạt đều được."
"Chào em Tiểu Mạt, cứ gọi chị Chu Tế là được."
"Như vậy sao được? Cô và chị Đồng từng là bạn học đại học nên cũng có thể coi là tiền bối của em, hay là em kêu cô một tiếng chị Chu?"
Chu Tế cười gật gật đầu, "Vậy cũng được."
Chờ đến khi mấy cái hộp của Chu Tế đều được dọn lên, Bạch Mạt ở dưới lầu trả tiền cho bên công ty chuyển nhà.
Trong nhà, sau cánh cửa.
Hàn Thư Đồng lấy trong tủ giày ra một đôi dép lào màu xám nhạt đưa cho Chu Tế. "Mình đã chuẩn bị dép lê cho cậu rồi."
Dép lào, còn là màu xám nhạt.
Hai cái đều đúng sở thích của Chu Tế
"Cảm ơn." Chu Tế nhướng lông mày, "Hóa ra cậu vẫn còn nhớ rõ mình thích mang dép lào."
Hàn Thư Đồng nhấp môi: "Trợ lí mua giùm."
Thật ra là nàng nhờ trợ lí đi mua, nhưng mà không biết vì sao, Hàn Thư Đồng theo bản năng không muốn Chu Tế biết.
Chu Tế a một tiếng. "Gọi là Tiểu Mạt đúng không?"
"Ừ." Hàn Thư Đồng gật gật đầu.
Chờ hai người đều đã đổi dép lê đi vào phòng khách, Chu Tế nhìn quanh một vòng, sau đó nhìn về phía Hàn Thư Đồng hỏi: "Có thể hỏi một chút, mình cần kí hợp đồng đúng không?"
Chu Tế luôn rất cẩn thận, chỉ là hôm qua kích động quá nên quên hỏi việc này, lúc này mới nhớ đến.
Hàn Thư Đồng cũng biết chắc chắn Chu Tế sẽ hỏi về hợp đồng nên đã sớm chuẩn bị đâu vào đấy đặt trên bàn trà. "Đã chuẩn bị xong rồi, cậu xem đi."
Chu Tế nhận lấy, nàng xem qua từ trên xuống dưới, lúc nhìn đến nơi kí tên cuối hợp đồng thì Chu Tế sửng sốt, "Hợp đồng này bên còn lại tại sao lại là tên cậu?"
Không đợi đáp án của Hàn Thư Đồng, Chu Tế nói ra phỏng đoán của mình: "Là cậu mời mình?"
Hàn Thư Đồng gật đầu: "Đúng"
"Vậy 15 vạn... Cũng là cậu trả cho mình?"
"Xem như là vậy."
"Hợp đồng này mình không thể kí." Nàng không thể nhận tiền của Hàn Thư Đồng.
Phản ứng của Chu Tế nằm trong dự kiến của Hàn Thư Đồng, nàng đưa cho Chu Tế một cây bút mực. "Yên tâm, mình nói xem như ý là có một bộ phận là công ty trả. Huống gì mình chiếm dụng thời gian của cậu tận ba tháng, tiền này là cậu nên được nhận."
"Nhưng mười lăm vạn... Cũng quá nhiều rồi."
Nói thật, trước đây không cảm thụ được niềm vui to lớn như này làm Chu Tế hơi chột dạ.
Chu Tế nói xong, ngẩng đầu lên mới phát hiện Hàn Thư Đồng đang nhìn mình. Đôi mắt hơi cong cong, khóe miệng cũng là đang cười.
Thấy khóe miệng Hàn Thư Đồng cười cười, Chu Tế mới nhớ lại, Hàn Thư Đồng không giống như trước nữa.
Trước kia, Hàn Thư Đồng không thích cười.
Nhưng hiện tại nụ cười này, nàng lại cảm thấy đầy dịu dàng là sao?
Chắc chắn là nàng nhìn lầm rồi.
Quả nhiên, khi Chu Tế hoàn hồn lại đã thấy Hàn Thư Đồng vẻ mặt lạnh lùng đi đến chỗ nàng.
Một bước, hai bước, ba bước.
Khoảng cách hai người ngày càng gần, ngay khi Hàn Thư Đồng bước đến bước thứ tư cũng là bước cuối cùng đến gần thì Chu Tế hỏi: "Làm sao vậy?"
Hàn Thư Đồng không dừng động tác, bước xong bước cuối cùng nàng dán sát vào tai Chu Tế, nói một câu.
Chu Tế nghe xong gãi gãi mặt xấu hổ. Nàng biết với danh tiếng của Hàn Thư Đồng, thù lao khi tham gia chương trình sẽ không thấp, nhưng không nghĩ đến sẽ nhiều như vậy.
Hàn Thư Đồng sau khi nói xong lùi một bước, duy trì khoảng cách an toàn với Chu Tế, nói: "Kí hợp đồng đi."
Chu Tế lắc đầu: "Đối tượng là cậu, mình cần gì phải kí hợp đồng chứ?"
"Để bảo đảm." Nói xong Hàn Thư Đồng đưa bút qua.
Thấy thế, Chu Tế cầm lấy bút, trực tiếp kí tên ở vị trí của mình.
Ánh mắt Hàn Thư Đồng lóe sáng, "Không xem lại một chút?"
"Không cần."
Chu Tế đặt hợp đồng sang một bên, đi vào bên trong. Tổng cộng có ba phòng ngủ, Chu Tế quay đầu hỏi: "Mình ở phòng nào?"
" Phòng nào cũng được."
Sau khi chọn phòng của mình, Chu Tế hỏi: "Căn nhà này đừng nói là cậu mua để quay chương trình đấy nhé?"
"Mua lúc sau khi tốt nghiệp"
Chu Tế âm thầm rơi nước mắt: Thì ra đây là chênh lệch giữa người giàu và người nghèo.
Hàn Thư Đồng nói xong, căn nhà bỗng yên tĩnh.
Trong bầu không khí tràn ngập xấu hổ, Chu Tế ho hai tiếng hỏi: "Chương trình của chúng ta khi nào mới bắt đầu quay vậy?"
"Nửa tháng nữa."
Chu Tế nghe xong chớp chớp mắt, nửa tháng sau... vừa lúc là thời gian nàng hết hợp đồng với công ty.
Vốn đang lo lắng tự mình trốn công ty đi quay gameshow sẽ bị công ty nói, hiện tại lại tránh được phiền toái.
"Vậy cậu khi nào dọn lại đây?"
"Một tuần nữa."
Nàng còn phải đi công tác mấy ngày.
Cùng lúc nàng nói xong mấy lời này Bạch Mạt cũng lên gọi Hàn Thư Đồng.
Lát nữa Hàn Thư Đồng còn có công việc phải đi.
Chu Tế: "Cậu có thể nhờ trợ lí đem đồ dùng dọn qua đây, mình giúp cậu sắp xếp lại cho."
Hàn Thư Đồng gật đầu: "Được."
Chờ Hàn Thư Đồng rời đi, Chu Tế chống nạnh nhìn thùng giấy chất đầy mặt đất, thở dài một tiếng.
Lại bắt đầu.
Khi vừa đụng vào cái hộp đầu tiên, Chu Tế nhận được một văn kiện đến từ Hàn Thư Đồng, là sơ lược về chương trình.
Đọc xong văn kiện, Chu Tế cũng hiểu được nội dung cụ thể của chương trình này.
Chương trình tên là 《 Thời gian một ngày》, từ tên gọi là có thể biết được chương trình về cái gì, chính là ghi lại cảnh mỗi ngày sinh hoạt của nghệ sĩ.
Nhưng đến nửa đoạn sau, chương trình sẽ tổ chức chuyển nhà của tất cả nghệ sĩ tham gia vào cùng ở chung, xem xem mọi người tụ tập sinh hoạt với nhau ra sao.
Chương trình dự định ghi hình trong 3 tháng, tổng có 14 kỳ. Trừ Hàn Thư Đồng ra, trước mắt công bố là đã mời một đôi vợ chồng diễn viên tiền bối, một nữ idol và một sao nam, tổng là bốn người khách quý.
Đúng lúc Chu Tế lấy điện thoại ra muốn xem marketing account có đăng lên 4 vị khách quý là ai không thì Tề Kiệt gọi đến.
"Chu tỷ, có vội không?"
Chu Tế không khách sáo, trực tiếp hỏi thẳng: "Muốn nói gì?"
"Chu tỷ... Có mấy đạo diễn nhìn thấy hot search đều đến công ty muốn mời chị đóng phim, nhưng mà..." Tề Kiệt nói, "Nhưng mà đều bị bà chủ đề cử cho nghệ sĩ khác."
"Dù sao cũng đã đoán trước được." Chu Tế nói.
Tề Kiệt im lặng vài giây, sau đó hỏi: "Chu Tỷ... Chị thật sự không suy xét cùng công ty gia hạn hợp đồng sao? Bà chủ hôm nay tìm em nói chuyện, muốn em đi hỏi chị định như thế nào. Nàng nói chị hiện tại còn trên hot search, nếu tranh thủ tuyên truyền một chút, chị có khả năng sẽ nổi lên đấy."
"Đừng để ý đến nàng." Chu Tế nhàn nhạt nói.
Tề Kiệt bỗng nhiên khẩn trương nói lắp: "A... A?"
Chu Tế vừa nghe, dừng một chút rồi hỏi: "Nàng đang ở bên cạnh em đúng không?"
Nàng ở đây, chính là bà chủ của Chu Tế, Nhan Mộng Nặc.
Hai tháng trước mới được điều đến công ty, cũng cho Chu Tế thấy rõ cái gì gọi là người mới lạm quyền, Nhan Mộng Nặc trực tiếp sa thải những nghệ sĩ đã kí hợp đồng với công ty nhiều năm nhưng không có gì xuất sắc, gọi những người như nàng không kiếm được bao nhiêu tiền lại sắp đến hạn hợp đồng lên văn phòng, nói thẳng sẽ không gia hạn hợp đồng với các nàng, khiến mọi người đến lúc đó chạy mất.
Khi Chu Tế đang hồi tưởng hôm đó bầu trời đen tối bao nhiêu thì điện thoại truyền đến giọng nói vũ mị của người phụ nữ kia. "Ha, bảo bối, em thật là thông minh."
Nhan Mộng Nặc đứng tựa vào cạnh bàn, tay chống mặt bàn, cúi đầu hỏi: "Em thật sự muốn kết thúc hợp đồng với tôi sao? Em có muốn biết vì sao đã hai ngày rồi mà những công ty em đi phỏng vấn không có chút hồi âm nào không?"
Nếu không phải Nhan Mộng Nặc nói, Chu Tế cũng sắp quên nàng đã đi phỏng vấn.
Nhưng nghe ý tứ trong lời nói của Nhan Mộng Nặc, mọi chuyện có vẻ không chỉ đơn giản là trượt phỏng vấn như vậy...
Nhưng mà sao Nhan Mộng Nặc biết nàng đã đi phỏng vấn công ty mới?