Khúc Thanh Trúc ngồi bên ngoài rất lâu, muốn an tĩnh ngồi đến ngày hôm sau, trên đường, mẹ cô lại đi ra, mang cho cô một chiếc áo khoác và giày.
Cô không muốn, mẹ cô lại quỳ xuống giúp cô mặc quần áo và giày rồi nói: "Ngoài mẹ đối tốt với con, còn có ai nữa? Nếu con không muốn nhìn thấy mẹ, ta đi là được rồi."
Sau khi mặc quần áo cho cô, bà thực sự rời đi.
Khúc Thanh Trúc dùng sức véo xương mũi của mình, cô quá mệt mỏi lại cáu kỉnh, lần nào cũng như vậy, mỗi lần cãi nhau, nếu cô không cúi đầu, mẹ cô sẽ cúi đầu.
Sau đó, cảm giác tội lỗi của cô giống như nước soda, không chua cũng không ngọt, không phân biệt được mùi vị.
Khúc Thanh Trúc cầm điện thoại, ngồi đó rất lâu.
Màn đêm càng lúc càng tối, mặt trăng như hôn xuống nước biển, kéo dài không phân biệt được, sóng biển gợn sóng ánh sáng trắng, mặt nước và bầu trời trở thành một màu.
Sáng sớm, có điện thoại gọi đến, nói muốn kiểm tra số tiền mừng hôm nay thu được, Khúc Thanh Trúc về phòng, tìm giày và áo khoác, mặc vào, tạo cho mình trạng thái tốt nhất rồi đi ra ngoài.
"Thanh Trúc tỷ, chị xem tiền mừng có đúng không, chúng tôi đã kiểm tra hết rồi." Thẩm Như Ý nói rồi đưa danh sách cho cô, thấy vẻ mặt cô không ổn, lại hỏi: "Chị sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"
"Có lẽ hơi say sóng." Khúc Thanh Trúc xoa xoa mặt, nhờ nàng ấy rót giúp mình một cốc nước nóng.
Vốn dĩ còn tưởng số tiền mừng lần này thậm chí còn không đủ để tổ chức hôn lễ, không nghĩ tới thân thích của Lục Kiều Vi đều ra vạn tệ, xem như có tâm.
Tính tiền xong, cô chụp ảnh lưu lại rồi nói: "Các cô nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ đưa cho Vi Vi, trong nhà ăn còn có đồ ăn."
"Hay là chúng ta cùng đi ăn cơm đi? Tôi vừa nhìn thấy Thích lão bản đi về hướng đó." Trang Như Nhuế nói: "Hải sản trong nhà hàng rất ngon, lúc lên thuyền tôi ăn một ít mực, cay, hương vị rất tuyệt, không biết còn không."
Thẩm Như Ý cũng nói: "Chúng ta đi xem xem, vừa lúc cũng đói bụng."
Ba người đi cùng nhau, có khách đang ăn trong phòng ăn, chào hỏi đơn giản rồi đi gọi món, nhìn thấy Thích Nhất Hoan đang ngồi ở quầy bar nói chuyện với một nữ nhân xinh đẹp.
Nữ nhân đang ngồi cạnh nàng, mặc một chiếc váy ống màu tím, còn có chút thục nữ cụng ly với nàng.
Cả hai giống nhau một cách khó hiểu, ngồi cạnh nhau rất xứng đôi.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Khúc Thanh Trúc.
Trang Như Nhuế không ngừng dùng vai đẩy Thẩm Như Ý: "Làm sao bây giờ? Biết vậy đã không tới đây."
Thẩm Như Ý nói: "Sao cô không trực tiếp qua đó hỏi xem, nói không chừng bọn họ chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Hai người trộm nói chuyện, nhưng chưa kịp nghĩ ra biện pháp tốt thì Khúc Thanh Trúc đã bình tĩnh gọi điểm tâm ngọt, sau đó bưng đĩa ra bàn phía sau dùng bữa, an tĩnh như khi đang làm việc.
Cũng không thể nhìn ra cảm xúc của cô là gì, Trang Như Nhuế và Thẩm Như Ý không dám động, đành phải lặng lẽ đi theo cô.
Ăn không tiếng động, Khúc Thanh Trúc ăn xong trước, lau miệng nói: "Có chuyện gì thì gọi cho tôi, tôi đã đổi phòng lên tầng hai rồi, sớm nghỉ ngơi một chút."
Trang Như Nhuế và Thẩm Như Ý gật đầu, không dám nói thêm gì.
Một bữa cơm rất vô vị.
Thích Nhất Hoan ở bên kia uống mấy ly rượu ngon rồi nói: "Tỷ tỷ, chị nói xem nữ nhân như em, chính là loại... Nói thế nào nhỉ, chính là người khác nhìn, vì cái gì lại không thích."
"Có người không chấp nhận em theo đuổi sao?" Thích Nguyên Hàm sắc bén hỏi.
"Đúng vậy! Chị nói xem sao em lại thảm như vậy? Làm mất vòng cổ, người ta cũng lạnh nhạt với em, lần đầu tiên em khổ sở đến thế."
"Chị có một người bạn còn thảm hơn em." Thích Nguyên Hàm nói: "Chồng cô ấy đưa tiểu tam về nhà, ép cô ấy ly hôn, còn bắt cô ấy dọn ra khỏi nhà, lúc đầu cô ấy rất tuyệt vọng."
"Sau đó thế nào?" Thích Nhất Hoan hỏi.
"Sau đó, cô ấy cùng tiểu tam lấy đi tài sản của chồng." Thích Nguyên Hàm nhàn nhã nói: "Chuyện này dạy cho chúng ta biết mặc kệ lúc nào cũng không bao giờ bỏ cuộc, em hiểu không?"
Thích Nhất Hoan cụng ly với cô rồi nói: "Có lý, nếu không phải hiện tại chị đang sống hạnh phúc, em đã hoài nghi chị chính là bà nội trợ kia."
Uống xong một chai rượu, cả hai đều say, Thích Nguyên Hàm nói: "Muốn thành công trong cuộc sống, nhất định phải có vui vẻ, thích ai liền mạnh dạn thượng."
Thích Nhất Hoan chua xót thở dài, nói: "Cho nên, đây là cách chị thượng tiểu tam."
"Em nói bậy cái gì đó?" Thích Nguyên Hàm vỗ vỗ vai nàng sửa lại: "Đừng nói bậy, là tiểu tam thượng chị."
"Ồ ồ ồ ~"
Hai con ma men ngủ một giấc cho đến 12 giờ, say sóng còn say rượu làm hai người tỉnh dậy cảm thấy rất khó chịu, trước mắt Thích Nhất Hoan có bóng chồng lên nhau.
Nàng ấn mí mắt, chống tay đi tắm, nuốt hai viên thuốc, khi đi ra, nàng nhìn điện thoại, thấy tin nhắn đầu tiên là của Khúc Thanh Trúc, mắt nàng sáng lên, nhanh chóng mở tin nhắn ra.
Khúc Thanh Trúc hỏi nàng đã dậy chưa, nói muốn trả lại chiếc vòng cổ, còn có mấy tin nhắn khác là Trang Như Nhuế và Thẩm Như Ý gửi tới.
Trang Như Nhuế: [Hôm qua bọn tôi đi ăn cơm, nhìn thấy chị đang uống rượu với một nữ nhân, chị gọi người ta là tỷ tỷ, nữ nhân kia là ai vậy? Ps: Hôm qua Thanh Trúc tỷ cũng đến đó, chị có muốn giải thích gì với Thanh Trúc tỷ không?]
Thẩm Như Ý: [Hẳn là Thanh Trúc tỷ rất để ý chị, chỉ là chị ấy ngoài miệng không nói, trông có vẻ quạnh quẽ, kỳ thực hôm qua chị ấy ăn chậm hơn bình thường mười phút, chị đi qua nhìn xem, giải thích chuyện uống rượu hôm qua đi]
Chậm mười phút?
Tính tình Khúc Thanh Trúc nóng nảy, mỗi ngày đều ăn rất nhanh, chẳng lẽ là cô để ý nàng sao?
Thích Nhất Hoan nhanh chóng gửi cho họ hai bao lì xì, sửa lại tóc, mặc quần áo rồi đi ra ngoài, khi đang định gửi tin nhắn cho Khúc Thanh Trúc, nàng nhìn lên thì thấy Khúc Thanh Trúc đang an bài cơm trưa cùng thuyền viên.
Nàng lắc đầu, có chút choáng váng, dựa vào lan can nghe Khúc Thanh Trúc nói: "Để đầu bếp làm một ít nước chanh, có thể sẽ có khách nhân bị say sóng, làm nhiều cay một chút, đồ ngọt dễ béo, mực ống khá ngon, làm nhiều cái này đi."
"Được." Thuyền viên viết từng chữ, nói: "Vậy không chậm trễ thời gian của ngài nữa, có người tới tìm ngài."
Khúc Thanh Trúc nhìn theo hướng thuyền viên chỉ, nhìn thấy Thích Nhất Hoan, sau đó từ trong túi móc ra một vật gì đó, nói: "Hôm qua tôi tìm thấy nó, chị kiểm tra xem có bị hư hỏng gì không."
Thích Nhất Hoàn mở hộp ra, nhìn Khúc Thanh Trúc rồi nói: "Em cảm thấy thế nào? Đẹp không?"
Khúc Thanh Trúc nói: "Không tồi, thiết kế của Vi Vi đều rất đẹp."
Thích Nhất Hoan thở ra một hơi, thổi lọn tóc trên trán nói: "Tất cả cũng không phải là em ấy thiết kế, mà còn là ý kiến của tôi."
"Ừm, đồ của chị đương nhiên phải làm theo sở thích của chị." Khúc Thanh Trúc đạm nhiên nói, lấy điện thoại ra xem giờ, "Không còn sớm, tôi đi sảnh ngoài nhìn xem, đợi lát nữa còn ăn cơm."
"Chờ một chút." Thích Nhất Hoan nắm tay cô, ai oán nhìn Khúc Thanh Trúc, "Sao mỗi lần nói chuyện với tôi em đều gấp như vậy? Em sợ cái gì? Nói thêm một câu với tôi đáng sợ như vậy sao?"
Khúc Thanh Trúc không trả lời, cho rằng nàng đang đùa.
Trong lòng Thích Nhất Hoan rất không vui, nàng cau mày muốn nói gì đó, vừa mở miệng liền tsk một tiếng, thái dương đau nhức, rượu này thật hại người.
Khúc Thanh Trúc nhướng mày: "Nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng thổi gió lạnh."
Thích Nhất Hoan mềm lòng, hỏi: "Em quan tâm tôi sao?"
Thích Nhất Hoan kéo cô lại nói: "Aiz, tôi không có ý trêu chọc em, chỉ là hôm qua uống quá nhiều. Tôi đến đây để giải thích chuyện ngày hôm qua, nữ nhân uống rượu với tôi ngày hôm qua là chị họ của tôi, cùng tôi và Cẩn Ngôn lớn lên, hôm qua bọn tôi trò chuyện một lúc mới uống chút rượu."
Nguyên nhân chính là tâm tình tương đối chán nản, không thể mở miệng với người khác, chị em dễ nói chuyện hơn.
Khúc Thanh Trúc vén mái tóc bồng bềnh ra sau tai, đáp ò một tiếng, giống như không thực sự để ý.
Một màn này trông rất giống phân cảnh quốc dân trong phim điện ảnh, tĩnh lặng nhưng tư thế lại mê hoặc.
Thích Nhất Hoan nhìn chằm chằm vào cô, đi đến bên cạnh cô, "Sao hôm qua em không kêu tôi? Là tìm riêng tôi sao? Em đặc biệt tìm chiếc vòng cổ cho tôi sao?"
"Không phải." Khúc Thanh Trúc nói: "Tôi chỉ là tình cờ tìm được vòng cổ này, chị cất đi, thời gian không còn sớm, đi ăn cơm đi, tôi đói rồi."
Cô cài cúc áo khoác, xoay người đi đến nhà ăn, trên du thuyền có rất nhiều khách, hai người cũng không dùng ngữ khí ái muội nói chuyện.
Khúc Thanh Trúc ngồi ở trên bàn phù dâu, có mấy người đang nhìn cô, Trang Như Nhuế ngậm thìa trong miệng hỏi: "Lát nữa có tiết mục gì sao?"
"Tiết mục gì gì?" Khúc Thanh Trúc nghi hoặc nhìn, sau đó lật bản ghi nhớ ra, "Du thuyền sẽ cập bến vào lúc bốn giờ chiều, không có tiết mục nào cả."
"Không có tiết mục, vậy sao chị cười vui vẻ như vậy?" Trang Như Nhuế thở dài, "Hôm qua sắc mặt của chị thật đáng sợ, hôm nay lại cảm thấy như có chuyện gì vui vẻ, tâm tình rất sảng khoái."
Khúc Thanh Trúc nhíu mày.
Cô đang cười ư?
Cô nhìn màn hình điện thoại, cũng không có vấn đề gì, cô nghi hoặc cau mày rồi đặt điện thoại sang một bên.
Sau khi cô chỉnh đốn và cải cách, đồ ăn trên bàn trở nên ngon miệng hơn, Khúc Thanh Trúc cũng ăn nhiều hơn một chút, mọi người vui vẻ dùng bữa xong, trên du thuyền có phòng chiếu phim, có mấy người đến đó xem phim.
<Nghệ sĩ dương cầm trên đại dương> là một bộ phim cổ kể về một nghệ sĩ dương cầm tài năng đã dành cả cuộc đời trên con tàu, trải qua phồn hoa và tuổi tác của con tàu, nơi đó gặp được một mối tình lãng mạn, còn có được sự chân thành của tình bạn.
Hắn từng cố gắng xuống thuyền, ngày hôm đó hắn nhận được địa chỉ của người mình yêu, bước từng bước xuống bậc thang trong tiếng chúc phúc của mọi người.
Khi gió thổi tới, hắn nhìn về phía xa, xoay người, lại quay trở lại thuyền.
Cuối cùng, con tàu sắp nổ tung nhưng hắn vẫn không chịu xuống tàu, vẫn rúc trong cabin, cho dù bạn tốt có đến tìm, trò chuyện khuyên nhủ hắn xuống thuyền rất lâu nhưng hắn vẫn chọn ở lại vùng an toàn của hắn.
Kết cục thật đáng tiếc, nhưng nếu suy nghĩ kỹ, từ đầu đến cuối, mọi hành động của hắn đều ám chỉ lựa chọn cuối cùng của hắn.
Đây không phải là một bộ phim giật gân, khán giả không hề rơi nước mắt vì tình tiết con tàu bị nổ tung ở phần cuối, khi kết thúc ai cũng tiếc nuối thảo luận về cốt truyện, nói không hiểu, cũng không hiểu ý nghĩa lựa chọn của nhân vật chính.
Khúc Thanh Trúc im lặng đi ra khỏi phòng, cánh tay bị vỗ nhẹ, cô quay đầu nhìn sang thì thấy Thích Nhất Hoan đang đứng bên cạnh cô, nhét chiếc hộp nhỏ vào lòng bàn tay cô.
"Chị làm gì vậy?"
Thích Nhất Hoan đột nhiên kêu lên, giọng điệu trở nên ngọt ngào, "Khúc Thanh Trúc, dù em không muốn cũng phải nhận thứ này."
Khúc Thanh Trúc muốn trả lại, nhưng tay lại bị đè xuống, Thích Nhất Hoan nói: "Tôi đã suy nghĩ kỹ, tôi chờ em, nghiêm túc hỏi em thì em cũng sẽ từ chối, còn không bằng là cường thế một chút, lôi em ra khỏi vùng an toàn của em."