Thích Nhất Hoan vừa nói ra những lời như vậy, Khúc Thanh Trúc liền bị dọa tới, chủ tiệm bên cạnh rất vui mừng, kêu nhân viên bán hàng mang ra bảy bộ váy công chúa với nhiều màu sắc khác nhau.
"Không cần mua nhiều, cũng không cần phải mặc mỗi ngày." Khúc Thanh Trúc kéo nàng sang một bên, lý trí nói: "Loại váy này rất hạn chế, nếu chúng ta đi nơi khác, chị sẽ khó đi lại."
"Không sao." Thích Nhất Hoan nói, "Tôi thích mặc."
Nàng nhận xét về chiếc váy công chúa, nói thêm: "Kỳ thực tôi cũng có một ước mơ, đó là một ngày nào đó, tôi có thể mặc váy công chúa, giẫm lên những đám mây sặc sỡ, bước đến trước mặt vợ của tôi, nói với cô ấy rằng tôi yêu cô ấy mười nghìn năm."
Khúc Thanh Trúc muốn cười, không nhịn được, cô mấp máy môi nói: "Kỳ thực quần áo chị thường mặc cũng rất đẹp, rất hợp với tính cách của chị, không cần thay đổi. "
Đôi mắt của Thích Nhất Hoan lấp lánh những vì sao.
Khúc Thanh Trúc rất keo kiệt trong việc khen người khác, dù có khen cũng chỉ vì lễ phép, khô khan lại không chân thành.
Lúc này, Thích Nhất Hoan mới cúi đầu nhìn chính mình.
Hôm nay nàng chọn một chiếc váy đen cổ chữ V khoét sâu khoe trọn hình ngực, bởi vì hôm qua hai người làm chuyện đó, Khúc Thanh Trúc đã cắn vào ngực nàng, để lại vết răng.
Nàng ăn mặc như vậy nhằm mục đích khoe mối quan hệ của mình với Khúc Thanh Trúc, rất phóng đãng.
Thích Nhất Hoan nói: "Em có thể dùng lời khen tôi được không?"
"Gợi cảm, quyến rũ, không ai có thể mặc váy đến phong tình như vậy, dáng người của chị rất tuyệt, chỗ nào cần gầy thì gầy, nên đầy đặn liền đầy đặn, tuyệt đối không có thịt thừa. Hơn nữa, còn rất mềm dẻo." Khúc Thanh Trúc tỉ mỉ nói: "Chị rất hoàn hảo."
Thích Nhất Hoan kinh ngạc nhìn cô, đây là lần đầu tiên nàng nghe Khúc Thanh Trúc nói hùng hồn như vậy, nàng khiêm tốn đáp: "Còn tốt."
Trên mặt mang theo ý cười vui vẻ, ngón tay đặt lên khóe miệng đè lại, chiếc váy công chúa được gói trong một chiếc túi xách lớn, Thích Nhất Hoan vội vàng cầm lấy.
Nàng đi ra gọi lại cho thư ký, không có tiền làm gì cũng bất tiện, nàng nói "nhanh chóng" mấy lần.
Hai người lại đổi nơi, đi dạo vài cửa hàng, khi đi ra, Khúc Thanh Trúc đưa túi cho nàng, bên trong là một chiếc quạt màu đỏ.
Trước đó đến cửa hàng, Thích Nhất Hoan nhìn qua cửa kính thích chiếc quạt này, nhìn mấy lần, nhưng vì không có tiền nên nàng không có mặt mũi đi đòi, không nghĩ tới Khúc Thanh Trúc nhớ kỹ.
Nàng lấy chiếc quạt ra, nói: "Thật xấu hổ, cứ để em trả tiền".
"Không phải chị nói tiền kiếm được là tiêu cho bạn gái sao, tôi cũng tiêu tiền cho bạn gái, không xung đột." Lúc Khúc Thanh Trúc nói, giọng điệu lạnh lùng, không biết còn nghĩ rằng cô đang nói chuyện kinh doanh.
Trong lòng Thích Nhất Hoan đột nhiên nóng bỏng, nàng vốn là người vô tư, không quen nói chuyện tình ái, hiện tại nghe Khúc Thanh Trúc nói lời này, nàng liền có cảm giác như đang bay trên trời.
Thích Nhất Hoan không nhịn được nói: "Tôi còn tưởng em không biết yêu, không nghĩ tới em nói lời ngon tiếng ngọt cũng giỏi nhất, Khúc tiểu thư, em thật lợi hại."
Khúc Thanh Trúc tựa hồ không hiểu ý của nàng, nói: "Tôi nói cái gì? Tôi chỉ ăn ngay nói thật, chị tốt với tôi, tôi cũng sẽ tốt với chị."
"Chậc." Thích Nhất Hoan dừng bước, "Vậy nếu tôi hôn em, em cũng sẽ hôn tôi sao?"
Trên đường người qua lại tấp nập, Khúc Thanh Trúc một tay đút túi, tay kia cầm chiếc quạt cùng kiểu dáng với Thích Nhất Hoan, giả vờ như không nghe thấy.
Thích Nhất Hoan nghiến răng nghiến lợi nghĩ, trong tay vẫn không có tiền, nếu có tiền, nàng sẽ tự tin hơn, nàng rầu rĩ thở dài rồi gửi tin nhắn cho thư ký: "Mau chuyển tiền cho tôi, hiện tại tôi muốn yêu đương."
Thư ký: [Tôi đang đến ngân hàng đổi euro cho ngài]
Thích Nhất Hoan: [Sao cô không hỏi tôi muốn yêu đương với ai?]
Thư ký: [Khúc tiểu thư]
Thích Nhất Hoan: [Sao cô biết?]
Thư ký: [Không phải rõ ràng sao? Khúc tiểu thư thích chị, chị cũng thích cô ấy, nếu chị kiên trì như vậy, Khúc tiểu thư sẽ cảm động. Hiện tại chị đã đuổi tới cô ấy rồi sao? Chúc mừng]
Thích Nhất Hoan tsk môkt tiếng, nàng không nghĩ tới ngay cả thư ký của nàng cũng cảm thấy có thể thành, này có nghĩa là gì? Này có nghĩa là nàng và Khúc Thanh Trúc là trời sinh một đôi.
Là thiên duyên tiền định, phải ở bên nhau.
Trong lòng nàng vui vẻ, rất muốn tiêu tiền, mỗi lần đi ngang qua một cửa hàng nào đó đều dừng lại nhìn một chút, nhưng cũng không đề cập với Khúc Thanh Trúc rằng nàng muốn vào mua đồ.
Khúc Thanh Trúc kiếm được tiền nhưng cô luôn không thể giữ trong tay, Thích Nhất Hona từng nói chuyện phiếm với Lục Kiều Vi, muốn Lục Kiều Vi giúp nàng theo đuổi Khúc Thanh Trúc.
Khi đó, Lục Kiều Vi đã hỏi, chị thích Thanh Trúc của chúng ta đến mức nào.
Nàng rất thích.
Nàng nói với Lục Kiều Vi, tôi có thể khống chế dục vọng mua sắm vì em ấy, nhưng tôi không thể khống chế dục vọng yêu em ấy.
Tôi có thể vì em ấy mà siêng năng tiết kiệm, em nói xem là đến mức nào?
Tôi đã thích rất lâu.
Đi qua một con đường nhỏ vắng vẻ, Khúc Thanh Trúc quay lưng lại, sau đó câu ngón tay về phía Thích Nhất Hoan, Thích Nhất Hoan cúi người hôn cô.
Không có ai quấy rầy, hai người hôn nhau triền miên.
Khúc Thanh Trúc nhẹ nhàng kéo tay áo nàng, chủ động hôn môi Thích Nhất Hoan, Thích Nhất Hoan nắm vạt áo của cô, vuốt ve eo cô, cẩn thận hôn cô.
Nắng xuân rơi trên tường, trên những chậu hoa ở bậu cửa sổ, in lên bóng cây, bóng cây cũng dài ra, mộng mơ như bức tranh minh họa trong truyện cổ tích.
Buổi tối, cuối cùng thẻ của Thích Nhất Hoan cũng tiền, có thể tiêu tiền, nàng bảo Khúc Thanh Trúc chờ nàng, sau đó quay lại cửa hàng trước đó mua thêm sáu bộ váy công chúa, lại mượn phòng thay đồ của cửa hàng.
Khúc Thanh Trúc đang đứng trước cửa quán cà phê, đang do dự có nên mua một ly cà phê hay không, khi nghe thấy giọng nói của Thích Nhất Hoan, cô quay đầu lại liền sửng sốt.
Nữ nhân gợi cảm mặc chiếc váy đen vừa rồi, hiện tại đang mặc một chiếc váy công chúa bằng ren, nàng nhấc lớp váy lên chạy về phía Khúc Thanh Trúc, chiếc váy đung đưa theo chuyển động của nàng, giống như từ một cuốn truyện cổ tích, có màu chèn vào, nàng công chúa xinh đẹp đáng yêu chạy từ bên trong ra.
Trước kia cô vốn rất tin vào truyện cổ tích, dành dụm được tám tệ để mua một cuốn truyện cổ tích của Andersen, cô mang về nhà tự đọc, đọc được vài trang thì mẹ kế nói phung phí tiền, ba cô trở về liền răn dạy cô một trận.
Những chuyện đó đã qua, không thể nói là bóng ma tuổi thơ, chỉ để lại ấn tượng như vậy, gán sự bất hạnh của mình cho cuốn sách này, sau này khi lớn lên, cô mới biết rằng truyện cổ tích là giả, kịch bản của câu chuyện luôn giống nhau, cô không còn tin nữa.
Nhưng Thích Nhất Hoan lại cho cô phục khắc một câu chuyện cổ tích, Thích Nhất Hoan đến bên cạnh cô rất ngượng ngùng, đây là lần đầu tiên nàng mặc loại quần áo này, nàng cầm chiếc quạt tròn màu đỏ che mặt nói: "Thế nào? Tôi có đẹp không?"
"Chị là công chúa." Khúc Thanh Trúc bình luận.
"Sao lời này nghe giống như mắng người vậy?" Thích Nhất Hoan gấp quạt, xứng với dáng người của nàng, lắc lư như một phu nhân ra cửa.
"Tôi đang khen chị." Khúc Thanh Trúc nghiêm túc nói.
Khách du lịch tới đây có người mặc váy cưới, có người mặc váy đi biển, thấy Thích Nhất Hoan ăn mặc như vậy cũng không ngạc nhiên, Thích Nhất Hoan tưởng rằng mình không quen, mặc lên đi hai bước đã có cảm giác nghiện, cảm thấy như mình có thể đi lên làn sóng.
Nàng nói: "Đi, đi ăn cơm, nghe nói trên đảo có nhà hàng Michelin, đi xem có gì ngon không."
Khúc Thanh Trúc không đi theo nàng mà đi đến chiếc thuyền gần đó, hỏi tiểu ca xem có thể thuê thuyền không.
Tiểu ca gật đầu nói có thể, còn hỏi cô thuê bao lâu, Khúc Thanh Trúc nói thuê một giờ, con kênh rất dài, có thể đi qua nhiều danh lam thắng cảnh.
"Em không đói sao?" Thích Nhất Hoan lại hỏi, nghĩ có thể ăn cơm trước rồi đi nơi khác, tránh cho dạ dày Khúc Thanh Trúc không thoải mái.
Khúc Thanh Trúc lên thuyền trước, sau đó làm động tác mời nàng, cung kính khom lưng lễ phép nói: "Công chúa của tôi, mời lên thuyền."
Thích Nhất Hoan hơi sửng sốt.
Khúc Thanh Trúc quay lưng về phía mặt trời lặn, ánh sáng vàng của mặt trời chiếu xuống, bao phủ toàn bộ thành phố một lớp vàng, làn nước lấp lánh làm lóa mắt cô.
Nàng vươn tay ra: "Sao còn không mau đỡ tôi?"
Khúc Thanh Trúc nắm tay nàng, Thích Nhất Hoan vén váy lên thuyền.
Người chèo thuyền đang lái thuyền phía sau, hai người đứng trên boong, Thích Nhất Hoan chậm rãi quạt quạt, hợp với mái tóc xoăn của nàng, một chiếc thuyền đi ngang qua hai người, tưởng hai người đang biểu diễn tiết mục trên biển liền chụp ảnh.
Thích Nhất Hoan hỏi: "Sao đột nhiên lại muốn đi du thuyền?"
Nàng cảm thấy du lịch trên biển là hạng mục nhàm chán nhất, nếu ở đây lâu sẽ thấy phương tiện di chuyển duy nhất ở đây là thuyền, dễ dẫn đến cảm giác nhàm chán.
"Bởi vì muốn khoe ra."
"Sao?"
Khúc Thanh Trúc nói: "Người khác không có, nhưng tôi có."
Sau đó, nhìn nàng, không nói lời nào, nhưng Thích Nhất Hoan đã đọc được những lời từ trong mắt cô: Tôi có chị, không ai có được.
Thích Nhất Hoan là một nhãn hiệu thuộc về riêng cô.
Trước đây Thích Nhất Hoan không hiểu tại sao nàng lại thích Khúc Thanh Trúc đến thế, tại sao lại theo đuổi cô, một hai phải yêu đương với cô.
Có nhiều lần nàng đã nghĩ đến việc buông tay, nhưng cũng chỉ vài giây như vậy, nàng liền sớm mãn huyết sống lại.
Nàng hình dung khuôn mặt của Khúc Thanh Trúc, thân thể của Khúc Thanh Trúc, đây là cái khác, chủ yếu là hình dung con người và trái tim của cô, Khúc Thanh Trúc trông có vẻ lạnh nhạt, không quan tâm đến bất cứ điều gì. Kỳ thực, mỗi lần cô nói, đều có thể quyến rũ chết người.
Hơn nữa cô cũng không nói gì, lần nào cũng dùng hành động, Thích Nhất Hoan lại không ngốc, trên du thuyền rõ ràng là Khúc Thanh Trúc đưa nàng về phòng.
Nếu không thì làm sao Khúc Thanh Trúc có thể biết được bí mật của nàng?
Chỉ là Khúc Thanh Trúc không nói, càng không nói, nàng càng muốn cạy miệng Khúc Thang Trúc, để cho cô nói ra những lời kia.
Thích Nhất Hoan đã ở quán bar rất lâu, gặp rất nhiều tỷ muội, nghe qua đủ thứ chuyện, nàng cũng đều khinh thường từ chối tình một đêm và quan hệ lâu dài. Nàng đang ngột ngạt ngồi trong quán bar, trong lòng là một khối thánh địa, nhưng khi nhìn thấy Khúc Thanh Trúc, nàng liền biết đây chính là điều mình mong muốn.
Khúc Thanh Trúc là loại rượu đẹp nhất trên đời, uống quá nhiều sẽ say và gây nghiện, hơn nữa cũng có thể hại người, hại nàng ngày đêm thương nhớ.
Nàng đi tới trước mặt Khúc Thanh Trúc, dán vào tai Khúc Thanh Trúc, nói: "Tôi là của em, hiện tại cũng là của em, tương lai cũng là của em."
"Em có thể tùy tiện chơi đùa thân thể tôi, thậm chí cả tâm hồn của tôi."
Gió đêm nhẹ nhàng thổi, Thích Nhất Hoan dùng quạt chặn lại, để lời nói của nàng không bị gió thổi bay, nàng nói: "Bởi vì tôi thích em, còn em thì sao? Khi nào em nói thích tôi đây?"