Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 117: Thích x Khúc



Thích Nhất Hoan thở hồng hộc mà chạy tới, nhìn thấy xe của Khúc Thanh Trúc, đó là một chiếc xe mới mua cách đây vài tháng, là một chiếc Wrangler tương đối ổn định, màu đỏ, là Thích Nhất Hoan chọn.

Nàng chống cửa sổ xe, nhìn thấy Khúc Thanh Trúc đang nắm vô lăng, trong lòng kích động: "Sao đột ngột như vậy? Tôi, tôi không ngờ em lại đến."

Thích Nhất Hoan rất kích động, Khúc Thanh Trúc đẩy cửa xe ra, nói: "Đồ của chị đâu? Tôi xách giúp chị."

“Em muốn đi cùng tôi sao?” Nàng vốn tưởng rằng Khúc Thanh Trúc đến đây để giúp chuyển đồ, nhưng không nghĩ tới còn sẽ đi cùng nàng, trong lòng vui mừng nói: “Để trên xe của ba mẹ tôi, tôi ngồi xe em qua đó."

Sợ Khúc Thanh Trúc không làm, nàng lại nói: "Đi thôi, đã chọn được địa điểm rồi, hôm nay em ăn mặc rất trịnh trọng, tôi dẫn em đi gặp ba mẹ tôi."

Khúc Thanh Trúc điều chỉnh định vị, lùi xe, lái xe ra khỏi khu biệt thự, không đi thêm nữa mà đợi chiếc xe ờ phía sau, chính là xe của ba mẹ Thích Nhất Hoan.

Phía sau có ba chiếc ô tô đi theo, Thích Nhất Hoan giới thiệu: “Chiếc xe phía trước là ba mẹ của Kim Lâm, ba mẹ em ấy là bạn của ba mẹ tôi, gần đây đi chung tương đối nhiều, xe phía sau là của ba mẹ tôi.”

Xe của ba mẹ nàng rất điệu thấp, màu đen, nhãn hiệu Bentley, không kiêu ngạo như Thích Nhất Hoan, Thích Nhất Hoan thích đi xe thể thao, xe mui trần hoặc những chiếc xe cỡ lớn, cỡ trung như Hummer.

"Đi thôi." Thích Nhất Hoan thu hồi tầm mắt, bấm điện thoại, có chút đắc ý nói: "Nên gọi cho ba mẹ tôi trước, thật vất vả mới gặp mặt, phải tống tiền bọn họ một lần, nhất định phải để bọn họ trả tiền."

Khúc Thanh Trúc mỉm cười, sau đó Thích Nhất Hoan nghe điện thoại, là Kim Lâm.

Thích Nhất Hoan dựa vào ghế, chỉ nhìn chằm chằm Khúc Thanh Trúc, không có tâm tư nghe điện thoại, nói: “Hôm nay em cười hơi nhiều, rất vui sao?”

"Em cười cái gì?" Người ở đầu bên kia điện thoại rất khó hiểu hỏi: "Em không có cười, Nhất Hoan tỷ, chị đang làm gì vậy?"

"À xin lỗi, chị đang nhìn bạn gái của chị." Thích Nhất Hoan không nỡ quay đầu lại, thản nhiên nói: "Aiz, bạn gái của chị rất đẹp, lát nữa chị sẽ giới thiệu cô ấy với em, bất quá hẳn là em kêu cô ấy là chị dâu.”

Nàng trả lời điện thoại cũng mơ hồ, không nói câu tiếp theo, có lẽ bên kia không thấy thú vị nên giải thích hai ba câu liền cúp máy.

Thích Nhất Hoan lại nhìn Khúc Thanh Trúc, phát hiện Khúc Thanh Trúc lại cười.

"Thật sự, em cười cái gì? Sao lại vui vẻ như vậy? Nói ra tôi cũng sẽ vui vẻ."

Khúc Thanh Trúc không phản ứng nàng, “Lái xe, đừng nói chuyện.”

"Được, tôi ngủ một lát." Thích Nhất Hoan dựa người về phía sau nói: "Hôm qua không có em tôi không ngủ được, sao hiện tại tôi lại có nhiều tật xấu vậy chứ?"

Thích Nhất Hoan thở dài: “Tôi vẫn là trách em, là em chiều hư tôi.”

Trên mặt Khúc Thanh Trúc lãnh đạm, nhưng thực ra lại là miệng dao găm tâm đậu hũ, dù Thích Nhất Hoan có gây phiền toái đến đâu, cô cũng sẽ lặng lẽ thu dọn, nếu ở bên cô lâu sẽ có cảm giác: Tôi có thể tùy tiện nháo, cô ấy nhất định sẽ thu dọn cục diện rối rắm đó cho tôi.

Thích Nhất Hoan thở dài: “Hôm qua lúc tôi về, ba mẹ tôi đã nói chuyện này rất lâu.”

"Nói cái gì?" Khúc Thanh Trúc hỏi.

"Đại khái chính là... chính là tôi đã đủ tuổi lãnh chứng kết hôn, đi du đãng như vậy không thích hợp, em cảm thấy thế nào?"

Thích Nhất Hoan thản nhiên nói, tựa như đang oán giận, nhưng kỳ thực lại trộm nhìn Khúc Thanh Trúc, nhìn vẻ mặt của Khúc Thanh Trúc, tim cũng đập thình thịch.

Nàng đã nhìn thấy quá nhiều người cùng sự tình trong quán bar, có rất nhiều người khi yêu đương thì vui vui vẻ vẻ, đường mật ngọt ngào, nhưng khi kết hôn lại bắt đầu giả câm giả điếc.

Hôn nhân là nấm mồ của nữ nhân, tự do tự tại là điều tuyệt vời, tất nhiều người nghĩ như vậy. Không phải suy nghĩ như vậy là không đúng, mà là không có yêu ai sâu sắc, không thể đặt tự do của mình vào một người, hoặc là không có cảm giác an toàn, không thể đặt cả cuộc đời mình vào một người.

Thích Nhất Hoan cũng sợ Khúc Thanh Trúc không có cảm giác an toàn đối với mình, Khúc Thanh Trúc không đáp lại nàng, tum nàng vẫn không ngừng đập, thăm dò hỏi: "Tôi có ngoan không?"

Hỏi xong, mặt nàng nóng bừng, vội quay mặt ra cửa sổ.

Tôi có ngoan không? Tôi có ngoan không???

Thích Nhất Hoan ơi Thích Nhất Hoan, đây là lời người ta có thể nói sao? Khí thế của mày đi đâu rồi?

Đang suy nghĩ thì nghe thấy một âm thanh vang lên.

Khúc Thanh Trúc cười nàng: “Chị cảm thấy chị ngoan sao?”

Thích Nhất Hoan ho khan một tiếng, nghiêng đầu gãi gãi tóc, không tự tin nói: “À… ừm, tôi cảm thấy tôi khá ngoan, em muốn tôi gọi em là tỷ tỷ, ngày nào tôi cũng kêu, cũng không đi tán tỉnh, còn giữ mình trong sạch."

Khúc Thanh Trúc tôn trọng nghề nghiệp của nàng, dành cho nàng tin tưởng tuyệt đối, cho dù nàng về nhà muộn hay đùa giỡn với mọi người trong quán bar như thế nào, Khúc Thanh Trúc cũng sẽ không bao giờ chất vấn nàng hay kiểm tra điện thoại của nàng.

Nhưng mặt khác, mỗi ngày nàng đều dính lấy Khúc Thang Trúc, đến văn phòng của Khúc Thanh Trúc chơi, cho dù Khúc Thanh Trúc đổi thư ký, nàng cũng sẽ đi xem thư ký đó như thế nào, không có việc gì sẽ lẻn sang đó xem có tình địch ngoài ý muốn hay không.

Nghĩ đến đây... Khúc Thanh Trúc yên tâm nàng như vậy.

Cô không để ý đến nàng một chút nào sao? Liền rất bất an.

Thích Nhất Hoan không tự tin, nhìn chằm chằm vào Khúc Thanh Trúc.

Xe dừng lại, Khúc Thanh Trúc đỗ xe, giúp nàng tháo dây an toàn, Thích Nhất Hoan nghiêng người hôn lên sườn mặt cô.

"Đứng đắn chút." Khúc Thanh Trúc nhỏ giọng nhắc nhở.

"Yên tâm, ba mẹ tôi biết tôi không phải là người đứng đắn." Thích Nhất Hoan nói, vẫn tỏ ra không đúng mực, xuống xe, nàng ôm eo cô, kéo Khúc Thanh Trúc đi qua chào hỏi.

Ba mẹ Thích đi tới trước mặt hai người, ăn mặc rất giản dị, đứng ở một gian hàng gần đó chờ hai người đi qua, Mẹ Thích là một mỹ nhân, mặc váy, đội mũ che nắng, tính tình ôn hòa. Ba Thích Ba đang điều chỉnh công cụ câu cá bên cạnh, ông đeo kính, khi không cười khá nghiêm túc.

Khúc Thanh Trúc đang định đi tới chào hỏi thì Kim tiểu thư từ bên cạnh đi tới, liếc nhìn Khúc Thanh Trúc rồi nói: "Xin chào, em là Kim Lâm, em học hội họa ở Học viện Mỹ thuật Repin, vừa về nước.”

Hai người chỉ đơn giản bắt tay nhau, Khúc Thanh Trúc chưa kịp giới thiệu bản thân, Thích Nhất Hoan đã vội nói: “Bạn gái của chị, Khúc Thanh Trúc, là tổng giám đốc của Tiểu Thư Kiều Vi. Em ấy rất lợi hại, cải cách mô hình của công ty nhiều lần, chỉ trong vài năm, Tiểu Thư Kiều Vi đã chuyển đổi từ phòng làm việc thành công ty, trở thành IPO, từ hạng nhẹ trở thành hạng cao cấp..."

Vừa nói xong, Khúc Thanh Trúc ho nhẹ một tiếng, nói: "Chị đang đọc sơ yếu lý lịch của tôi ra sao?"

Thích Nhất Hoan lắc đầu, có chút tự hào nói: “Chỉ là vì tôi luôn ở bên cạnh em, nhìn em phân biệt kỳ tích, sáng tạo kỳ tích.”

Khúc Thanh Trúc ừm một tiếng, cổ họng ngứa ngáy, hỏi nàng có mang nước không.

“Trên xe ba mẹ tôi có, em qua chào hỏi trước đi.” Thích Nhất Hoan kéo Khúc Thanh Trúc qua đó.

Hai người yêu nhau hơn một năm, đây là lần đầu tiên gặp ba mẹ Thích Nhất Hoan, cuộc gặp gỡ quá đột ngột, cũng không nói trước một tiếng.

Khúc Thanh Trúc ăn mặc rất trịnh trọng, lễ phép gọi chú dì, Ba Mẹ Thích chưa kịp phản ứng, Thích Nhất Hoan đã ho khan một tiếng, có ý muốn mang thứ gì đó ra.

Mẹ Thích nhìn nàng một cái, cầm hộp quà đưa cho Khúc Thanh Trúc nói: “Hôm nay ta ra ngoài chơi cũng không chuẩn bị gì cho con, con cầm cái này trước đi, lát nữa dì sẽ bổ sung sau.”

"Cảm ơn dì, là con đến đột ngột, không báo cho dì biết, hy vọng chú dì không để ý." Khúc Thanh Trúc hào phóng nhận quà nói: "Con cũng không chuẩn bị quà gì cho chú dì, vẫn là chú dì khách khí."

Mẹ Thích trừng mắt nhìn Thích Nhất Hoan, nói: "Tính khí của con bé thất thường, hẳn là con không thiếu tức giận đi? Ta với cha nó phiền muốn chết."

Ba Thích không nói gì, ông đẩy kính trên sống mũi lên, nhìn Khúc Thanh Trúc, Khúc Thành Trúc mỉm cười nhìn lại ông.

Ba Thích kêu Thích Nhất Hoan, "Đến đây câu cá."

"Con câu cá với ba? Này không phải ba làm khó con sao?" Tính tình Thích Nhất Hoan bướng bỉnh, nhìn cha nàng có vẻ như muốn nói gì đó, ông nói: "Được rồi, hai mươi phút, hai mươi phút sẽ quay lại."

Bên này chỉ còn lại Mẹ Thích và Khúc Thanh Trúc.

Bốn phía là non xanh nước biếc, bên dưới là một hồ nước nhân tạo rộng lớn có cá bột, phía sau là sườn đồi trồng nhiều hoa, cách đây không lâu, Thích gia và Kim gia đã cùng nhau mua nơi này, chuẩn bị phát triển biệt thự nghỉ dưỡng.

Khúc Thanh Trúc nói: “Dì, con đi thay quần áo cùng dì đi dạo một vòng nhé?”

Cô mặc tây trang, nhìn rất nghiêm túc, Mẹ Thích gật đầu, Khúc Thang Trúc đi đến khu vực nghỉ ngơi để thay váy.

Chiếc váy màu đỏ sậm làm nổi bật da thịt trắng nõn của cô, cô buộc tóc thành đuôi ngựa, cổ nhỏ dài, khí chất phóng khoáng.

“Ngày thường con rất ít mặc váy phải không?” Mẹ Thích nhìn thấy cô có chút kinh ngạc.

Khúc Thanh Trúc thành thật nói: “Con vẫn luôn làm việc, hiếm khi ra ngoài chơi.”

Hai người đi dọc bờ hồ, trò chuyện, thỉnh thoảng nhìn Thích Nhất Hoan, Kim tiểu thư đứng bên cạnh Thích Nhất Hoan, nghiêng người nói chuyện với Thích Nhất Hoan.

Mẹ Thích nói: "Kim Lâm với Nhất Hoan cùng nhau lớn lên, quan hệ rất tốt. Nhất Hoan coi con bé như em gái, rất sủng con bé, Kim Lâm cũng dính lấy nó, nhưng Nhất Hoan chỉ thích con."

Khúc Thanh Trúc gật đầu, vâng một tiếng, nói cô có thể nhìn ra.

Khi đi ngang qua Thích Nhất Hoan, cũng là bất động thanh sắc, cũng không quấy rầy bọn họ, Mẹ Thích lại hỏi: “Con đang làm việc ở công ty Kiều Vi phải không? Không có ý tưởng ​​gì khác sao?”

"Tạm thời không có, trước kia con làm việc trong một công ty trang sức, cũng khá thuần thục trong lĩnh vực kinh doanh. Hiện tại Tiểu Thư Kiều Vi đang thăng tiến, nếu nỗ lực, cin tin rằng nó có thể vượt qua danh tiếng của DMD." Khúc Thanh Trúc nói.

"Vậy à..." Mẹ Thích thở dài.

Khúc Thanh Trúc dùng sức véo làn váy, một thứ gọi là "sợ hãi" bao trùm trái tim cô.

“Con sao vậy?” Mẹ Thích nhìn cô.

"Không sao ạ." Khúc Thanh Trúc cười đáp lại.

Đi loanh quanh hai vòng, Mẹ Thích đến ngồi với Ba Thích một lúc, quay lại vẫy tay với cô nói: “Thanh Trúc lại đây chơi đi, Nhất Hoan đi bắt tôm hùm, con có biết câu cá không?”

“Không hẳn ạ, con không đủ kiên nhẫn.” Khúc Thanh Trúc đi tới, cầm lấy cần câu bên cạnh, ngồi lên ghế, cầm cần câu bắt đầu phát ngốc.

Cô không có tâm tư câu cá, đang nghĩ đến nơi Thích Nhất Hoan đi bắt tôm hùm, cô muốn đi xem một chút, nhưng ngượng ngùng nói ra, chỉ đành nghẹn lại.

Mãi đến khi Mẹ Thích nhắc cô cuốn dây câu, Khúc Thanh Trúc mới đứng dậy, cuốn dây câu, kéo lên hơi khó khăn, Mẹ Thích liền tới giúp, quả nhiên cô đã câu được một con cá lớn.

“Cá này ăn ngon lắm.” Ba Thích nói: “Kỹ năng câu cá của con khá tốt, nhưng thời điểm thu cần có chút kém, con phải để ý kỹ.”

Khúc Thanh Trúc lại thả dây, tuy không chuyên tâm câu cá nhưng vận khí của cô rất tốt, một lúc sau, trong giỏ nhỏ bên cạnh có vài con cá lớn, cô đứng dậy nói: “Chú dì, con đi đưa quá một chút, lát nữa con quay lại."

Cá lớn phải được dưỡng, nếu không chúng sẽ dễ chết.

Lúc cô rời đi, cô nghe thấy Ba Thích thở dài nói đáng tiếc, tay cô động nhiên cứng đờ, chiếc giỏ nhỏ rung chuyển, cá trong đó suýt chút nữa nhảy ra ngoài.

Khúc Thanh Trúc đổ cá vào ao, cũng không vội quay lại, hỏi nhân viên nơi bắt tôm hùm, nhân viên chỉ cho cô địa điểm, cô đứng trên núi nhìn.

Cô làm việc quá sức một thời gian nên bị cận thị, nhìn không rõ, chỉ mơ hồ nhìn thấy hai bóng người đi tới đi lui, là đang chơi đùa sao?

Không sao, cô và Vi Vi thường chơi cùng nhau, trước đây sau nhà cô có một cánh đồng, mỗi năm mưa lũ đều dùng xô nhỏ đi vớt tôm hùm, như vậy không sao cả.

Nhưng là, cô vẫn không nhịn được mà tiếp tục nhìn xuống.

Đến giờ ăn, Thích Nhất Hoan trở lại, váy của nàng dính đầy bùn, nàng cúi đầu chán ghét nói với Kim Lâm bên cạnh: “Em làm bừa khắp nơi, đều ném vào người chị, em đã lớn như vậy rồi, sao còn giống như con nít vậy hả?"

Kim Lâm ở bên cạnh nàng cười khúc khích.

Thích Nhất Hoan lại ngẩng đầu, hai mắt mở to, kinh ngạc chạy tới nói: "Em mặc váy?"

Khúc Thanh Trúc nhẹ nhàng ừ một tiếng, dừng lại mấy giây, sau đó nói thêm: "Thế nào?"

“Rất đẹp.” Thích Nhất Hoan muốn ôm cô, nhìn bùn trên người mình, sau đó buông tay nói: “Lát nữa tôi tắm rửa một chút.”

Nàng không nhịn được đi vòng qua Khúc Thanh Trúc, khoanh tay nói: "Cực kỳ xinh đẹp, sao vừa rồi tôi không thấy? Em đặc biệt mặc vì tôi sao?"

Khúc Thanh Trúc nói: “Gặp chú dì phải trang trọng một chút.”

Thích Nhất Hoan đưa tay ôm cô một chút, sau đó đi lấy điện thoại nói: "Kim Lâm, giúp chị chụp ảnh chị dâu của em đi."

Kim Lâm đáp lại, có vẻ bất đắc dĩ, đang định lấy điện thoại của Thích Nhất Hoan thì Khúc Thanh Trúc đã ngăn lại.

"Sao vậy?"

Đột nhiên, Khúc Thanh Trúc ôm lấy nàng, vòng tay qua eo nàng, siết chặt nói: "Muốn ôm thì ôm đi, sao còn do dự như vậy."

Thích Nhất Hoan sửng sốt, cảm giác như bị một hòn đá đập vào sau đầu, choáng váng nói: “Tôi, không phải tôi sợ làm bẩn em sao?”

"Chị là bạn gái của tôi, không cho chị làm bẩn thì cho ai làm bẩn?" Khúc Thanh Trúc lau bùn trên mặt nàng, nói: "Tôi ghen, đừng đi."

"Không, không đi..." Thích Nhất Hoàn suy nghĩ kỹ, hôm nay là ngày lành gì vậy? Còn, còn ăn dấm?

Khúc Thanh Trúc nhéo tay áo nàng, lần này không buông lỏng như lần trước mà nói: “Buổi tối cùng tôi về nhà.”

Thích Nhất Hoan sửng sốt nói được, sau đó nhìn thấy hai mắt Khúc Thanh Trúc có chút đỏ lên, nghe cô nói: "Tôi không muốn ở lại đây, chị cũng đừng thân mật ái muội với Kim Lâm kia như vậy, muội muội khác cũng không được.”

"Chị chỉ có thể có tôi."