Hôn môi, cạy ra khe hở giữa môi, đòi lấy thứ mình cần, nàng hôn đến kích thích, trực tiếp xoay người chống ở trên người Thẩm Trác Ngọc.
Thẩm Trác Ngọc chớp chớp mi, nhưng không mở mắt.
Trì Nhuế Thư hôn cằm cô, sau đó hôn xuống cổ cô, ngửi mùi thơm trên cơ thể cô, đầu óc nàng đột nhiên phiêu lãng, tiếp tục hôn.
Khi ngón tay chạm vào da thịt trên eo cô, Thẩm Trác Ngọc run rẩy trong giây lát, giống như không chịu nổi loại nhiệt tình này. Trì Nhuế Thư hít sâu một hơi, lại chui vào trong chăn, làm như vậy có ý nghĩa gì? Cũng không có đáp lại.
Lòng tham của con người không bao giờ cạn, lúc đầu dục niệm rất thấp, muốn đợi đến khi đạt được mục tiêu, lại không nghĩ quá nhiều, nhưng một khi đã đạt được mục tiêu, họ sẽ muốn nhiều hơn nữa, trong lòng sẽ không bao giờ thỏa mãn, luôn muốn đuổi theo.
Lúc đầu Trì Nhuế Thư trở về, tất cả những gì nàng muốn làm chỉ là dành thời gian và mềm hóa thái độ của Thẩm Trác Ngọc, chỉ cần nhìn thấy cô liền thỏa mãn, nhưng một khi Thẩm Trác Ngọc thỏa mãn tâm nguyện của nàng, nàng liền không thể khống chế hành động của mình.
Đêm đông rất lạnh, gió lạnh gào thét thổi qua, bá đạo oanh tạc trên vùng đất trống, không ai có thể khống chế được.
Trì Nhuế Thư hít hít mũi, mắt lên men.
Trời sáng, Thẩm Trác Ngọc dậy sớm dọn dẹp, Trì Nhuế Thư bị đánh thức, nghiêng đầu nhìn cô đi tới đi lui trong phòng, Thẩm Trác Ngọc lôi chiếc vali lớn từ trong tủ ra.
Trì Nhuế Thư cắn môi dưới, nói: “Hôm nay dì không đi làm sao?”
“Dì xin nghỉ phép, nhờ chủ nhiệm Mã hỗ trợ ca trực một ngày.” Thẩm Trác Ngọc quay đầu mở tủ, lấy quần áo Trì Nhuế Thư đã gấp lại cho vào vali.
Quần áo trong tủ càng ngày càng ít, bộ cuối cùng được xếp vào vali, vali phồng lên đầy đồ đạc, Thẩm Trác Ngọc lại đi lấy máy hút khí, cho quần áo vào túi hút hết không khí, đặt vào đó.
Sau khi thu xếp đồ đạc xong, Thẩm Trác Ngọc đặt vali ở góc tường nói: "Dì đi nấu cơm, buổi sáng con muốn ăn gì?"
“Ăn không vô.” Trì Nhuế Thư cáu kỉnh.
“Ít nhiều gì cũng phải ăn, đói thì sao.” Thẩm Trác Ngọc đi đến tủ lạnh lấy trứng nói: “Dì làm cho con canh trứng sò điệp, vừa lúc, trực tiếp làm sủi cảo chiên cho con, ăn chung với canh trứng."
Không nghe Trì Nhuế Thư trả lời, Thẩm Trác Ngọc quay đầu nhìn, Trì Nhuế Thư đưa lưng về phía cô, co ro trong chăn, giống như một quả bóng nhỏ.
Thẩm Trác Ngọc đóng cửa đi vào phòng bếp.
Kỳ thực, rất dễ dàng biết được một người có muốn bạn hay không, đó là cô ấy có sẵn sàng hao tổn tâm tư dỗ dành bạn, hỏi bạn muốn ăn gì hay không, biết bạn không vui, cô ấy sẽ tới thân mật với bạn.
Trì Nhuế Thư nằm đó rất lâu, Thẩm Trác Ngọc vẫn không trở lại, nàng lấy đồ ngủ mặc vào rồi ngồi trong phòng khách, Thẩm Trác Ngọc quay đầu lại liền có thể nhìn thấy nàng, nhưng Thẩm Trác Ngọc vẫn luôn vùi đầu nấu ăn, giống như nàng không tồn tại.
Đồ ăn đã chuẩn bị xong, Thẩm Trác Ngọc bưng đồ ăn ra, Trì Nhuế Thư cũng không tới hỗ trợ mà chỉ đứng nhìn, bất động, Thẩm Trác Ngọc bày biện bát đũa rồi đi pha nước sốt làm từ dầu hào và bột ớt.
Có vị rất ngon, đặc biệt khi ăn với sủi cảo.
Trì Nhuế Thư hỏi cô: “Hôm nay dì có muốn ở nhà với con không?”
Nói xong nàng nhìn thẳng vào Thẩm Trác Ngọc, chỉ muốn biết Thẩm Trác Ngọc sẽ nói gì để đáp lại nàng, nàng biết rõ cô, khi bị hỏi thì mím môi, trong lúc nhất thời thực sự không biết nói gì.
"Gần đây gió tuyết đã ngừng, thời tiết rất tốt..."
"Vậy chúng ta đi ra ngoài hẹn hò, xem phim, đi mua sắm, hoặc đi công viên giải trí, hoặc đến thành phố Phong Tình để xem mấy con phố độc đáo sao?"
"Không phải, Nhuế Nhuế." Thẩm Trác Ngọc hít một hơi thật sâu, "Trước đó không phải con nói thời tiết xấu, về nhà không an toàn sao? Mấy ngày nay tuyết đã ngừng rơi, hơn nữa mấy ngày tới đợt lạnh sẽ đến, mưa tuyết sẽ to hơn, cho nên..."
"Cho nên, lại là cho nên, nói trắng ra là dì muốn đuổi con đi, không muốn con đi theo dì, phải không?" Trì Nhuế Thư trông giống như một con nhím, toàn thân đầy gai, nàng nhìn chằm chằm vào Thẩm Trác Ngọc: "Phải không?"
Thẩm Trác Ngọc bị nàng nói tới, buông đũa xuống, thở dài nói: “Không phải dì không cho con đi theo, mà là… con cũng phải học, không phải còn muốn học cao thêm sao? Con không thể trì hoãn được."
"Vậy con không học không phải được rồi sao? Con đi theo dì, không học nữa." Trì Nhuế Thư lớn tiếng nói: "Dì biết con không muốn về mà."
"Sao có thể không học? Việc học quan trọng nhất, con, lần sau có thời gian có thể quay lại, dì, dì luôn hoan nghênh con." Thẩm Trác Ngọc cau mày.
"Hoan nghênh con?" Trì Nhuế Thư cười lạnh, "Nếu như con không quay lại tìm dì, dì sẽ chủ động tới tìm con một lần sao? Nhiều năm như vậy, dì có ra nước ngoài thăm con một lần sao? Dì chính là kẻ lừa đảo."
Thẩm Trác Ngọc mở miệng, Trì Nhuế Thư trực tiếp ngắt lời cô: "Dì bận công việc đúng không? Con đã sớm không tin cái cớ này rồi. Khi con còn nhỏ, ba con nói với con là ông ta bận, sau đó lại tìm vợ nhỏ, lúc không bận chính là mang vợ nhỏ về kêu con gọi mẹ."
Bận quả thực là một cái cớ, khi Thẩm Trác Ngọc thực sự bận rộn, cũng chính là khi làm việc trong bệnh viện, cuối tuần không xem điện thoại, này thực sự khá thanh nhàn.
Ngay cả khi cuối tuần không có thời gian, cô vẫn có thể đi vào ngày nghỉ.
Một người muốn gặp một người khác, chỉ cần muốn đi, thiên sơn vạn thủy đều không thấy xa. Nhưng nếu một người muốn quên một người khác, cái gì cũng có thể là cái cớ, hiện tại Trì Nhuế Thư hoàn toàn có thể nhìn rõ cái cớ của cô.
"Dì không có thời gian, lại có thời gian kết hôn."
"Dì không có thời gian, lại đi hội tụ với bạn bè."
"Dì không có thời gian, lại có thể nấu cơm cho con."
"Dì không có thời gian, hay là không muốn gặp con?"
Trì Nhuế Thư từng tiếng chất vấn cô, Thẩm Trác Ngọc cúi đầu, ừ một tiếng, nói: "Đúng vậy, ta không muốn gặp con, hiện tại khá tốt, chúng ta đều có cuộc sống riêng, ta đã kết hôn, đã có chồng, con cũng có vị hôn phu. Con gọi ta là dì, ta gọi con là Nhuế Nhuế, khá tốt."
Cô lại cầm đũa lên, chậm rãi ăn sủi cảo, có lẽ là cảm thấy không quá chắc chắn, cô thẳng lưng nói: “Ăn no đi, sau này nếu còn muốn ăn thì nhắn tin cho dì, dì sẽ dạy con làm.”
"Con còn tưởng dì lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với con." Trì Nhuế Thư không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, miệng phồng lớn.
Thẩm Trác Ngọc nói: “Ta là dì của con, sẽ không đoạn.”
Một bữa cơm ăn không thấy vui, kỳ thực đồ ăn cũng khá ngon, nhưng lại không có tâm trạng thưởng thức, Thẩm Trác Ngọc bưng bát vào bếp rửa.
Thời gian một giây một phút trôi qua, cả hai đều giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cho đến khi Thẩm Trác Ngọc làm xong việc nhà, đẩy vali ra khỏi phòng.
Cô nhìn Trì Nhuế Thư, nói: "Đi thôi."
Trì Nhuế Thư cắn răng, dựa lưng vào ghế sô pha, mắt đỏ hoe nói: “Dì một hai phải như vậy sao?”
“Nhuế Nhuế.” Thẩm Trác Ngọc bất đắc dĩ nhìn nàng.
Trì Nhuế Thư tóm lấy thú nhồi bông trên ghế sô pha, ném xuống đất, lại hung hăng giậm chân, bước tới kéo vali trong tay Thẩm Trác Ngọc.
Trì Nhuế Thư cười trào phúng: "Dì rất lợi hại, vì muốn nhanh chóng tiễn con đi, dì còn sửa cả xe, không muốn ở cùng con như vậy sao?"
Thẩm Trác Ngọc mím môi không nói gì, để Trì Nhuế Thư phát tiết.
Thẩm Trác Ngọc cùng nàng cãi nhau rất nhiều lần, nhưng Trì Nhuế Thư luôn là người phát tiết, Thẩm Trác Ngọc chỉ là hũ nút, ít khi cãi lại nàng.
Trước kia, lần đầu gặp mặt, Trì Nhuế Thư không thích cô, nhìn không vừa mắt, ngày ngày đối nghịch cô, cho dù Trì Nhuế Thư có nháo như thế nào thì Thẩm Trác Ngọc vẫn luôn mím môi chờ nàng phát tiết xong rồi mới hỏi, "Con khá hơn chút nào chưa?"?
Cảm giác rất nghẹn khuất, rất cáu kỉnh, khiến nàng muốn phát giận, Thẩm Trác Ngọc sẽ nhẹ giọng hỏi nàng: “Vậy con đừng nóng giận, ta sẽ nấu đồ ăn ngon cho con, ngón tay có đau hay không, ta băng bó cho con."
Giống như nắm đấm đánh vào bông gòn.
Nhưng nàng lại không nhịn được bị Thẩm Trác Ngọc dỗ dành, làm hòa với Thẩm Trác Ngọc, thèm muốn ôn nhu của cô, rồi chậm rãi thích cô.
Mục đích của Thẩm Trác Ngọc lúc đầu rất đơn giản, chỉ muốn nàng chấp nhận cô, chung sống hòa thuận với cô, nhưng nàng dần dần bị Thẩm Trác Ngọc công hãm.
Giao ra cả trái tim mình.
Sau khi xuống xe, Thẩm Trác Ngọc kéo vali đi phía trước.
Trì Nhuế Thư bực bội đi theo cô, kéo vạt áo của cô giống như đứa trẻ nài nỉ cha mẹ mua đồ chơi, không mua liền không chịu đi, Thẩm Trác Ngọc dừng bước, vừa mềm lòng lại vừa vững tâm, cho nàng hy vọng rồi đột nhiên bóp tắt.
Thẩm Trác Ngọc quay đầu nhìn nàng: “Nhuế Nhuế, ngoan.”
"Tại sao? Tại sao không thể thích con?"
Trì Nhuế Thư tức giận nhìn cô, Thẩm Trác Ngọc không nói nên lời, Trì Nhuế Thư nhìn chằm chằm vào mắt cô, "Dì nói cho con biết đi, nếu dì không nói cho con biết, cả đời này con sẽ không từ bỏ!"
Nàng không hề cảm thấy hành vi của mình xấu hổ, cứ thế nhìn chằm chằm Thẩm Trác Ngọc nói: “Trước kia dì đã cho con một lý do, dì nói dì không thích con, con tin, con đã lựa chọn từ bỏ. Đã bốn năm con không trở về tìm dì, có phải con rất ngoan hay không?”
"Nhuế Nhuế" Thẩm Trác Ngọc muốn ngắt lời nàng, nhưng Trì Nhuế Thư lại không cho cô cơ hội, trái lại nắm tay cô, không cho Thẩm Trác Ngọc cơ hội rút lại, nói: "Xin dì lại nghiêm túc vứt bỏ con một lần nữa đi, sau đó con sẽ hoàn toàn quên dì, không bao giờ trở về nữa."
Thẩm Trác Ngọc ngẩng đầu nhìn Trì Nhuế Thư, hai mắt Trì Nhuế Thư đỏ hoe, dùng sức nắm lấy tay cô.
Thẩm Trác Ngọc bị nàng nắm đến đau đớn, hít một hơi thật sâu, ôn nhu chí mạng đưa tay vén tóc nàng sau tai.
Cô nhìn nàng nói: "Con xem, hiện tại không giống như trước kia, con đã trưởng thành, đã có bạn trai, ta cũng đã kết hôn, đều có cuộc sống mới đúng không? Sao chúng ta có thể ở bên nhau được?"
Trì Nhuế Thư cúi đầu, vẫn nắm chặt tay cô.
Thẩm Trác Ngọc lại nói: “Về sau đều sẽ tốt thôi.”
Vai Trì Như Nhuế run lên, có lẽ là vì nàng đang khóc, Thẩm Trác Ngọc vỗ vai nàng nói: "Sau này dì sẽ đến thăm con, chúng ta vẫn là người một nhà."
“Cho nên, đây chính là trở ngại lớn nhất sao?” Trì Nhuế Thư khàn giọng nói: “Chỉ vì chúng ta đã có gia đình nên không thể ở bên nhau sao?”
Tam quan đạo đức, đều không thể đeo trên lưng cái nào trong số đó.
Trước kia là vậy, hiện tại cũng là vậy.
Trì Nhuế Thư tựa hồ không muốn tiếp nhận, nói: “Đó là bởi vì trước kia con làm lớn chuyện, mọi người đều biết dì là vị hôn thê của cha con, cho nên dì mới không chấp nhận con phải không? Dì không phải không thích con, đúng không?"
Thẩm Trác Ngọc hiếm khi nhìn thấy biểu tình của Trì Nhuế Thư như vậy.
Trì Nhuế Thư sẽ phát giận, la hét, nháo lên với cô, vỡ đầu chảy máu cũng không nhận thua, nhưng sẽ không bao giờ mềm yếu khàn giọng hỏi cô như vậy.
Có lẽ cuối cùng đoạn cảm tình này đã đi đến hồi kết, phần khó khăn nhất trong lòng Thẩm Trác Ngọc đã bị Trì Nhuế Thư cạy ra, đột phá.
Cô ừ một tiếng: “Không phải là dì không thích con, chỉ là không thể.”
"Thật sao?" Giọng nói Trì Nhuế Thư run run, "Dì thật sự thích con sao?"
Lúc này, bả vai Trì Nhuế Thư run rẩy kịch liệt: "Con biết mà... con biết dì thích con mà, dì nhất định thích con..."
Thẩm Trác Ngọc cảm thấy tâm tình của nàng có chút không đúng, liền cúi đầu nhìn, bỗng nhiên bị ôm vào ngực, Trì Nhuế Thư ôm chặt lấy cô, tựa cằm lên vai cô, cười nhẹ.
Đây là vui sướng của việc liều chết được sống lại.
Trì Nhuế Thư nói: "Cái này không có gì là không thể."