Màn đêm yên tĩnh, Trì Nhuế Thư xoa đầu Thẩm Trác Ngọc đến rối loạn, đôi mắt hơi đỏ lên, có chút không chịu nổi nhiệt tình của cô.
Trì Nhuế Thư nói: "Con chưa bao giờ dám nghĩ dì sẽ làm điều này vì con... cũng không đúng, chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, cũng sẽ không làm như vậy."
Thẩm Trác Ngọc lau miệng, đỏ mặt, cũng cảm thấy mình quá đột ngột, nói: “Vậy về sau con không thể chơi những thứ đó nữa.” Giọng nói của cô rất khàn, nói: “Về sau có nhu cầu gì thì nói với dì."
Lúc này Trì Nhuế Thư không học được một từ nào, xoa tóc cô nói: "Hiện tại có nhu cầu, ngày mai lại học."
Hai người ôm hôn nhau trong căn phòng nhỏ, nhà nhỏ, giường chỉ cách vài bước chân, hai người phối hợp với nhau, mang lại cho nhau những trải nghiệm tốt nhất.
Đương nhiên cũng cũng giải tỏa áp lực cho nhau.
Đêm mùa đông lạnh lẽo kéo dài, chính là một loại hơi nóng.
Sau một tháng bận rộn, quần áo mùa đông đã đổi sang quần áo mùa xuân.
Trì Nhuế Thư đi thi, có bài thi viết và phỏng vấn, mất rất nhiều thời gian, Thẩm Trác Ngọc ngồi trên ghế đợi nàng, trong lòng sốt ruột, hy vọng nàng có thể thành công bước vào trường mới.
Buổi trưa, Trì Nhuế Thư dẫn theo một nhóm học sinh đi ra, đều là những cô gái trẻ mới ngoài đôi mươi, đơn thuần xinh đẹp, đang cười cười nói nói.
Trì Nhuế Thư nhìn thấy cô, giơ tay vẫy tay với cô nói: "Dì, con đậu rồi, con thi đậu rồi, hahaha, có phải con rất lợi hại hay không?"
“Rất tuyệt.” Thẩm Trác Ngọc chân thành khen nàng.
Trì Nhuế Thư chạy tới ôm lấy cô, cả người treo trên người cô, các học sinh xung quanh hiếu kỳ nhìn hai người, làm Thẩm Trác Ngọc rất ngượng ngùng.
Thẩm Trác Ngọc vỗ lưng nàng, nhỏ giọng nói: “Có rất nhiều người đang nhìn, cũng không sợ xấu hổ.”
Trì Nhuế Thư khẳng định không sợ xấu hổ, nàng liên tục cọ cọ cổ cô, "Có gì phải xấu hổ? Dì là bạn gái của con... À, đúng rồi."
Nàng buông tay ra, lại nắm lấy tay Thẩm Trác Ngọc, xoay người giới thiệu với bạn cùng đi ra: "Đây là bạn gái của mình, Thẩm Trác Ngọc, dì của mình."
Lời giới thiệu này thật kỳ quái, Thẩm Trác Ngọc vốn tưởng rằng bạn của nàng sẽ kinh ngạc, nhưng không nghĩ tới mọi người đều gật đầu, nhìn hai người với vẻ mặt chúc phúc.
Thẩm Trác Ngọc lễ phép đáp: “Xin chào.”
Một trong những du học sinh nói: "Cuối cùng bạn gái của cậu cũng đến, chúc phúc nha, khi nào hai người kết hôn?"
Trì Nhuế Thư nói: “Còn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, dì nói sau khi ổn định cuộc sống sẽ nghĩ suy xét. Đương nhiên mình muốn kết hôn càng sớm càng tốt, nhưng hôn nhân là chuyện cả đời, cho nên mình vẫn phải thành thục hơn một chút."
Thẩm Trác Ngọc nghe vậy hài lòng, đặt tay lên vai nàng, nói: "Mọi người muốn ra ngoài ăn hay ăn ở nhà? Nếu ăn ở nhà thì tôi sẽ mua đồ ăn, chuẩn bị đồ ăn ngon cho mọi người."
"Ra ngoài ăn."
“Ăn ở nhà!”
Trì Nhuế Thư có ý tưởng khác với bạn cùng lớp, nói: "Ăn ở nhà đi, ở nước ngoài mấy năm rồi, cũng chưa ăn lại đồ ăn quê hương, có thể thử đồ ăn dì mình nấu."
Thẩm Trác Ngọc nhìn Trì Nhuế Thư, cô vẫn muốn làm theo ý muốn của Trì Nhuế Thư, nhưng Trì Nhuế Thư lại nhả ra, nghiêm túc nói: “Các cậu có thể đến chỗ mình ăn cơm, nhưng không được chạm lung tung, càng không được mở party, ok không?"
Mấy cô gái ngoại quốc làm ra động tác ok với Trì Nhuế Thư, Thẩm Trác Ngọc và Trì Nhuế Thư vẫn ở trong nhà thuê của trường, dự định sau khi Trì Nhuế Thư thi xong sẽ dọn đi.
Khi tới dưới lần, các cô gái ngoại quốc muốn mua rượu, Trì Nhuế Thư không ngăn được, nói vào tai Thẩm Trác Ngọc: “Những người này quen phát điên, uống đến vui vẻ liền nhảy loạn, aiz, thực sự sợ bọn họ làm nhà của chúng ta bừa bộn lên."
Thở dài, nàng lại nói thêm: "Quên đi, chỉ đêm nay thôi, đến lúc chuyển nhà liền kêu bọn họ đến hỗ trợ, hôm nay dì phải vất vả rồi."
"Không sao, Nhuế Nhuế của chúng ta đã trưởng thành rồi." Thẩm Trác Ngọc xoa đầu nàng, thật sự cảm thấy Trì Nhuế Thư đã trưởng thành rất nhiều. Trì Nhuế Thư trước kia rất ngông cuồng, thường xuyên dẫn bạn về nhà, làm trong nhà giống như sàn nhảy disco.
Thẩm Trác Ngọc không tiếc lời khen nàng: “Nhuế Nhuế trưởng thành, dì rất vui.”
Trì Nhuế Thư vui vẻ gật đầu, nắm tay cô.
Phòng thuê ở trường rất nhỏ, chỉ đủ cho hai người ở, không có đủ ghế ngồi nên mọi người lôi thảm tập yoga và đệm sô pha ra ngồi dưới sàn ăn uống.
Thẩm Trác Ngọc ở trong bếp nấu ăn, lại đi tới hỏi bọn họ muốn ăn gì, nghe bọn họ đang thảo luận việc học, cô đứng một bên mấp máy môi, sau đó dừng lại, đứng ở bên cạnh chờ bọn họ nói xong.
Lúc này Trì Nhuế Thư đứng dậy, ôm eo cô nói: “Con cùng dì nấu ăn, tùy tiện nấu là được, bọn họ không kén ăn.”
"Hỏi khẩu vị của mọi người một chút, làm món ăn ngon." Thẩm Trác Ngọc ôm lưng nàng, cười cắt ngang cuộc thảo luận của mọi người, "Mọi người muốn ăn gì? Tôi xem có nấu được không."
“Cái gì cũng được, không kén ăn, dì làm món sở trường của dì đi!” Mọi người đều hô lên: “Đương nhiên, có thể cay là tốt nhất!”
Trì Nhuế Thư bất mãn lẩm bẩm: "Gọi dì cái gì? Dì là mình gọi."
"Không sao, dì cũng không ngại, muốn gọi thế nào cũng được." Thẩm Trác Ngọc không chút để ý, thấy nhiều người, cô làm một nồi lẩu cay cho mọi người, đang làm nồi đậu hũ và canh sườn heo, đây là đồ ăn nóng, làm vài món xào tại nhà, trứng xào cà chua, thịt heo ớt xanh và một đĩa cá ớt băm.
"Không được, phải sửa miệng, không được gọi giống mình." Trì Nhuế Thư kiên trì, đi ra ngoài, nói rõ với mọi người, dì là nàng gọi, không thể gọi giống nàng, hơn nữa Thẩm Trác Ngọc cũng không lớn hơn bọn họ bao nhiêu, dựa theo bối phận thì nên gọi là chị.
Lúc đầu mọi người còn đùa gọi cô là dì, một cô gái ngoại quốc vỗ chân nói: “Cậu gọi dì ấy là dì, bọn mình gọi dì ấy là chị, vậy dựa vào bối phận cậu gọi bọn mình là gì?”
Nói xong mọi người đều vỗ chân.
"Gọi tiểu dì đi! Cậu là cháu gái của bọn mình!"
Bên ngoài náo nhiệt đến mức Thẩm Trác Ngọc nghe cũng cảm thấy buồn cười, thắc mắc tại sao những đứa trẻ này lại sức sống như vậy, quả nhiên là tuổi trẻ, lúc cô còn đi học cũng không có sức sống như vậy.
Khi đồ ăn được bưng lên, mọi người vừa cầm đũa lên đã hết lời khen ngợi, khen Thẩm Trác Ngọc nấu ăn ngon, thậm chí còn nói: “Tay nghề của Thẩm tỷ tỷ thật tốt, trước đó chị ở trong nước làm gì? Đáng tiếc là bị cháu gái bắt tới tay, quá mệt."
Thẩm Trác Ngọc trả lời: "Tôi là bác sĩ, đều làm đồ ăn ở nhà, quen làm ở nhà, sau này mọi người thích ăn thì có thể đến ăn."
Nói xong, Trì Nhuế Thư hừ một tiếng: "Ở nước ngoài cũng có nhà hàng Hoa, rất nhiều, muốn ăn món gì cũng được."
“Nhà hàng bên ngoài không ngon bằng Thẩm tỷ tỷ nấu đâu!” Mọi người đương nhiên nói, vỗ vai Trì Nhuế Thư: “Cháu gái đừng nhỏ mọn như vậy, nhóm tiểu dì cũng sẽ không đến tay không đâu.”
Trì Nhuế Thư hối hận khi đưa nhóm người này về nhà ăn cơm, nàng liếc mắt nhìn bọn họ, trong lòng rầm rì, nàng không muốn người khác hủy hoại thế giới hai người của nàng và Thẩm Trác Ngọc, đáng ghét nhất chính là bọn họ còn thích gọi Thẩm Trác Ngọc tỷ tỷ.
Đổi xưng hô rút ngắn khoảng cách, Thẩm Trác Ngọc cùng mọi người nói chuyện nhiều hơn, không chỉ nghe bọn họ nói chuyện, thỉnh thoảng còn tiếp một hai câu, thật sự giống như đại tỷ đã dung nhập vào mọi người.
Thẩm Trác Ngọc nói: “Lúc đó tôi cũng đang du học, nhưng là học y, không cùng trường với mọi người, lại cách nơi này rất xa… Đúng vậy, lúc đó Trì Nhuế Thư vẫn còn là nhóc con, tôi chỉ mới gặp con bé một chút."
Cô quay người gắp miếng sườn cho Trì Nhuế Thư ăn: “Nhóc con trưởng thành, giống như là chuyện trong nháy mắt, quay lại là quan hệ người yêu.”
Không có gì lãng mạn để nói, quay đầu nhìn lại, thị phi trước kia đều trở thành cảm thán, nghĩ lại cũng khá thú vị.
Mọi người tán gẫu nơi nơi, thỉnh thoảng cụng ly, đến cuối bữa cơm đều có men say, nằm trên bàn nói chuyện một mình, có người hâm mộ Trì Nhuế Thư vì tìm được một người bạn gái tốt như vậy, còn hạnh phúc như vậy, có người nằm trên bàn suy nghĩ về tương lai, những gì mình nên làm.
Cái dạng này, Thẩm Trác Ngọc không có tự tin đưa bọn họ về, chỉ đắp chăn cho bọn họ, ôm Trì Nhuế Thư lên giường, Trì Nhuế Thư rất dính người, nắm tay cô không ngừng nói: "Dì là dì của con."
“Đúng vậy đúng vậy” Thẩm Trác Ngọc dùng khăn lau cho nàng, sợ nàng ngủ không thoải mái, Trì Nhuế Thư lại lẩm bẩm: “Cho nên bọn họ gọi con là cháu gái con cũng sẽ không tức giận, hừ, bọn họ đều hâm mộ con.”
Sau khi đắp chăn, tay Trì Nhuế Thư rất không thành thật, gãi đầu giống như một đứa trẻ, quơ loạn trên người cô, làm Thẩm Trác Ngọc lạnh đến kích thích, nhưng bên cạnh còn có mấy học sinh đang nằm.
Làm ầm ĩ một lúc, cuối cùng Trì Nhuế Thư cũng thành thật, nhưng Thẩm Trác Ngọc vẫn không ngủ được, kỳ thực Thẩm Trác Ngọc khá căng thẳng khi giao tiếp với những cô gái cùng tuổi, dù đã trưởng thành cùng thành thục trong tư tưởng nhưng bọn họ vẫn còn trẻ, đơn thuần như trẻ con luôn khiến cô cảm thấy mình có chút già.
Cô lấy điện thoại, trượt màn hình sang một bên, mở ứng dụng mua sắm, suy nghĩ một lúc, tìm kiếm rồi lén mua vài chai mỹ phẩm, vừa định đặt hàng thì cô lại hủy đơn, đổi thành các sản phẩm chăm sóc da.
Thanh toán xong, cảm giác như làm một ca phẫu thuật vô cùng gian nan, cô cầm điện thoại cười một lúc, trong lòng thầm vui mừng, sau đó xoay người ôm Trì Nhuế Thư ngủ.
Ngày hôm sau, là một ngày nắng đẹp, ánh nắng xuyên qua cửa kính, xuyên qua khe hở trên rèm, Thẩm Trác Ngọc chớp mắt liền thấy người nằm bên cạnh đã dậy, phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Thẩm Trác Ngọc ngồi dậy, nhìn thấy Trì Nhuế Thư đang kéo rèm, đầu cắm vào bên trong, không biết mình đang nhìn cái gì, cô nhẹ nhàng đi tới ôm lấy Trì Nhuế Thư từ phía sau.
Trì Nhuế Thư giật mình, đầu đập vào kính, nàng đau đớn kêu lên: "Dì, dì làm gì vậy."
"Con lại làm gì đó?"
Trì Nhuế Thư cười nói: "Gọi điện cho công ty chuyển nhà, chẳng phải chúng ta đã nói tốt hôm nay sẽ chuyển đến nhà mới sao? Dì có chờ mong không?"
Thẩm Trác Ngọc gật đầu, “Rất chờ mong.”
Từ giờ trở đi, đó sẽ là ngôi nhà mới của hai người, cô có thể tìm được một công việc ổn định, hàng ngày đi làm về nhà, Trì Nhuế Thư đi học, ban ngày cùng nhau ra ngoài, có lẽ còn sẽ quen biết với hàng xóm gần đó, cuối cùng có thể ăn liên hoan.