Thương Nhân Đá Quý Cùng Tiểu Thư Kim Cương

Chương 17: Em muốn thoải mái



Nếu lời nói ra từ miệng của Lục Kiều Vi thì nghe rất thoải mái, nhưng là từ trong miệng Văn Cẩn Ngôn nói ra liền thay đổi đổi âm điệu, nghe giống như tán tỉnh, câu lấy lỗ tai của người ta, cực kỳ giống hồ ly tinh chuyên dùng mị thuật để câu dẫn người.
Lỗ tai của Lục Kiều Vi đỏ lên, eo có dấu hiệu mềm nhũn ra. Cố gắng lùi về phía sau để tránh bị người phụ nữ này mê hoặc.
"Tôi nghĩ cô đã say không nhẹ!"
"Không có say, hiện tại em còn nhớ rất rõ ngày hôm đó chị gọi em là Honey....."
"Không có!" Lục Kiều Vi nhất quyết phủ nhận, đừng để cô nghe được câu nào đại loại như "Honey, thiên sứ, tiểu mèo con ", cô có thể sẽ bóp chết Văn Cẩn Ngôn.
"Thật sự không phải sao? Là em bị ảo giác sao?" Văn Cẩn Ngôn nhíu mày: "Em nhớ rõ ràng là chị đã gọi em là cô gái hư hỏng mà."
Lục Kiều Vi đã uống qua rượu, trong hơi thở có chút men say, cô thiếu chút nữa không thể giữ được ổn định. Bây giờ cô chỉ có thể phủ nhận:
 "Nói chuyện phải có chứng cứ,cô có chứng cứ chứng minh tôi nói không? Không có thì chính là bịa đặt."
Quả nhiên là không có, Văn Cẩn Ngôn chỉ im lặng, cầm ly rượu lên uống một ngụm. Lục Kiều Vi cong môi cười hướng về phía nàng, nụ cười rạng rỡ tươi đẹp giống như ánh nắng mặt trời chói chang.
Lục Kiều Vi đúng lý hợp tình, nói: "Ha ha, không có bằng chứng đi."
Văn Cẩn Ngôn uống xong ly rượu: "Haizz, thôi bỏ đi."
Lục Kiều Vi hẳn là nên vui vẻ, nhưng đột nhiên nghe được nàng nói chuyện ủ rũ như vậy, lại có chút không thoải mái, luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.
Đồng nghiệp đã đặt được phòng, nhắn tin bảo cô đi qua, Lục Kiều Vi cầm điện thoại rời đi, khi bước đến chỗ rẽ thì quay đầu nhìn lại, không thấy Văn Cẩn Ngôn đi theo, nàng lại kêu thêm một ly rượu và một hơi uống cạn, trông rất cô đơn và đau buồn.
Thật không bình thường.
Đi vào trong phòng, Lục Kiều Vi vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện này, hai ngày nay Văn Cẩn Ngôn luôn im lặng, không đủ hoạt bát, có thể đã xảy ra chuyện gì đó?
Sau khoảng nửa giờ, cửa bị gõ hai lần.
Thẩm Như  Ý đi qua mở cửa, nhìn thấy người ở bên ngoài, theo bản năng gọi một tiếng 'Vi Vi'. Lục Kiều Vi nhìn liếc qua một cái, thấy Văn Cẩn Ngôn đang đứng ở cửa, áo tây trang khoác trên cổ tay, trên người mặc áo sơ mi trắng, quả thật là một vẻ đẹp ngọt ngào, một đại mỹ nhân ôn nhu, nhìn một cái không thể rời mắt.
Văn Cẩn Ngôn rất lễ phép nói: "Là thế này....bạn của tôi đã đi về trước, tôi đã gọi một ít đồ ăn đến đây. Không biết có thể cùng chơi với mọi người hay không."
Phía sau nàng là hai chiếc xe đẩy, bên trên tất cả đều là đồ ăn. Cơm ở trong KTV đắt hơn ở bên ngoài, khách không được mang đồ ăn riêng ở bên ngoài vào, cho nên các nàng chỉ gọi vài chai rượu, nhìn nhiều đồ ăn như vậy, mọi người ai cũng đều ngo ngoe rục rịch.
Hơn nữa mọi người trong bộ phận thiết kế đều nhận ra Văn Cẩn Ngôn, là giám đốc điều hành của DMD, nếu được cùng nàng ca hát thì còn gì hơn.
Nhìn mọi người trong bộ dạng nịnh bợ, Lục Kiều Vi cảm thấy có chút hư vinh, Văn Cẩn Ngôn nhất định là đến tìm cô. Cô hừ một tiếng rất nhỏ không thể phát hiện, sau đó nhích đến vị trí bên cạnh một chút.
Văn Cẩn Ngôn ngồi xuống bên cạnh cô.
Lục Kiều Vi rất cao ngạo, cúi đầu xuống xem điện thoại của mình.
"Chị đang xem cái gì vậy? Cho em xem nữa." Văn Cẩn Ngôn nghiêng người lại gần muốn nhìn một cái, Lục Kiều Vi đem điện thoại quay sang hướng khác, không cho nàng xem.
Văn Cẩn Ngôn cũng không kiên trì, không cho nàng xem thì nàng xem điện thoại của mình.
Có quá nhiều người, mọi người không thể buông ra dù chỉ một lúc, hát liên tục, khi chuyển sang bài tiếp theo, thì có người hỏi Văn Cẩn Ngôn có muốn hát một bài hay không.
Khôg đợi Văn Cẩn Ngôn trả lời, Lục Kiều Vi đã nhanh chóng giúp nàng lên tiếng: "Hát chứ, cô ấy rất thích hát bài 《 cao nguyên Thanh Tạng 》, đúng không?"
"Chị thật hiểu rõ em." Văn Cẩn Ngôn ôn nhu nhìn cô: "Vậy một lát nữa, em sẽ hát cho chị nghe sau. "
Ha ha.
Cô thật muốn nhìn thân thể nhỏ bé của Văn Cẩn Ngôn hát một bài nhạc vàng có độ khó rất cao sẽ như thế nào, nghĩ đến bộ dáng của Văn Cẩn Ngôn cầm micro không thể phát ra âm cao độ, cô liền cảm thấy một trận sảng khoái.
Sau khi hát xong một bản tình ca ưu thương, liền đến 《 cao nguyên Thanh Tạng 》, Trịnh Tâm Ngữ là người luôn thích đối nghịch với Lục Kiều Vi, nhẹ giọng hỏi: "Văn tổng, cô có muốn đổi một bài khác không?"
"Không cần, tôi chỉ thích thể loại có yêu cầu cao độ như thế này." 
Văn Cẩn Ngôn đặt điện thoại lên bàn cầm lấy micro, nàng cúi đầu xuống như đang nghiên cứu nên hát như thế nào. Lục Kiều Vi ngồi thẳng tư thế, không đọc tiểu thuyết nữa, liên tục vỗ tay:
 "Mọi người đừng nói chuyện nữa, tập trung nghe Văn tổng hát nào, vỗ tay, vỗ tay!"
Bạch bạch bạch!
Khi đang vỗ tay thì có một giọng hờn dỗi vang lên:
【 Aizz nha, bên cạnh người ta còn có người. Honey...thiên sứ.....tiểu mèo con, đừng gọi người ta như vậy, mắc cỡ chết đi được.】
Thanh âm vang lên quá đột ngột, hoàn toàn không hợp với khúc dạo đầu mãnh liệt của 《 cao nguyên Thanh Tạng》, mọi người đều phản không phản ứng kịp, những tràn vỗ tay chậm rãi tắt dần, nhưng giọng nói vẫn tiếp tục: 
【Được rồi, được rồi, hôn một chút nào, moaz moaz moaz ~ Tiểu bảo bối, em thật là nghịch ngợm......】
Cơ thể của Lục Kiều Vi căng cứng trong chốc lát, mở to hai mắt nhìn.
Đây không phải là giọng của cô sao?
"Điện thoại của tôi đổ chuông" Văn Cẩn Ngôn nhẹ giọng nói.
Lúc này ánh mắt mọi người đều dán vào chiếc điện thoại di động đang phát sáng trên bàn, màn hình không ngừng nhấp nháy nhắc nhở chủ nhân điện thoại có cuộc gọi nhỡ.
Văn Cẩn Ngôn cầm điện thoại trên bàn lên, vừa chạm vào màn hình vừa nói: "Bạn của tôi gọi đến, chúng ta tiếp tục đi, tôi hát cũng không hay lắm, đừng quá để ý a ......"
Mọi người liền nói không có việc gì, chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại của nàng. 
Văn Cẩn Ngôn đặt điện thoại xuống, tiếng chuông reo lên một lần nữa:
【......còn gọi như vậy chị sẽ tức giận đấy......】
Lục Kiều Vi đột nhiên đứng dậy: "Cô...cô...cô...cô!"
"Em thế nào?"
"Cô thế nào lại......" Lấy giọng nói của tôi làm nhạc chuông!
Còn chưa nói dứt lời, Lục Kiều Vi dường như hít thở không thông trước ánh nhìn ​​của tất cả mọi người, cô cắn răng nói: "Cô thế nào lại hát đến dễ nghe như vậy, rất hay, âm thanh rất tự nhiên a ..."
"Ha ha ha ha...... Đúng vậy đúng vậy."
Các đồng nghiệp mỉm cười đến ngượng nghịu, ánh mắt của bọn họ lặng lẽ chuyển sang Lục Kiều Vi, tiếng nhạc chuông được phát ba bốn lần, cơ bản có thể nghe ra là giọng nói của Lục Kiều Vi, hơn nữa Lục Kiều Vi còn tự mình đứng dậy.......Trong lòng cảm thán, mối quan hệ của các nàng thật sự không bình thường!
Sau khi cười xong, điện thoại của Văn Cẩn Ngôn lại vang lên, lần này Văn Cẩn Ngôn nhanh chóng cúp máy, mọi người cũng không nghe thấy nội dung sôi nổi kia nữa.
Văn Cẩn Ngôn cầm điện thoại nói: "Thật ngại quá, bạn của tôi vẫn luôn gọi điện thoại đến, tôi đi ra ngoài nghe một chút."
Nàng bước ra đến cửa, tựa hồ không cảm nhận được bầu không khí xấu hổ, ôn nhu nhìn Lục Kiều Vi "Em ở bên ngoài chờ chị."
Mặc dù không còn nghe thấy nhạc chuông, nhưng bầu không khí xấu hổ vẫn không thể biến mất, trong phòng rơi vào trạng thái im lặng, chỉ có máy karaoke phát ra âm thanh của bài 《 cao nguyên Thanh Tạng 》
"Ha ha ha ha!"
Có một đồng nghiệp không nhịn được cười liền cười ra, sau khi cười xong để giảm bớt sự xấu hổ liền nói: "Bài hát này rất kinh điển, khẩu vị của Văn tổng quả thật không tồi, chúng ta tiếp tục bài tiếp theo nào, ai sẽ tiếp tục lên hát đây!"
Sau đó, mọi người đều nhìn về phía Lục Kiều Vi.
A, đến lượt của cô.
Hình ảnh này mọi người đều cảm thấy xấu hổ.
"Vi Vi...... Cô không sao chứ?" Thẩm Như Ý trầm giọng hỏi.
Đừng hỏi, hỏi là chết ngay tại chỗ đấy.
Lục Kiều Vi vốn dĩ muốn ở lại đây để mọi người sẽ không nghĩ rằng cô có liên quan gì đến Văn Cẩn Ngôn, nhưng cô thật sự không thể nhịn được nữa.
Cô giả vờ sờ soạng một hồi, lấy điện thoại di động chưa mở màn hình ra, nói: "Mọi người cứ hát đi, tôi đi nghe điện thoại, Thanh Trúc gọi đến........"
Thời điểm đóng cửa lại, hơi nóng từ mọi hướng xộc thẳng vào mặt của cô, bỏng rát cả khuôn mặt.
Lục Kiều Vi sắp chết vì nóng, cô nhanh chóng điều chỉnh hô hấp của mình, quan sát giữa đám đông tìm kiếm bóng dáng của Văn Cẩn Ngôn, bất cứ giá nào cũng phải yêu cầu nàng xóa bỏ nhạc chuông.
Văn Cẩn Ngôn không có đi xa, đang đứng ở hành lang mân mê điện thoại di động, giống như đang chơi một trò chơi, thỉnh thoảng phát vài cụm từ "Cô gái hư hỏng", "Honey, thiên sứ, tiểu mèo con".
Lục Kiều Vi lao lên vài bước: "Cô đứng lại đó cho tôi!"
Văn Cẩn quay lại nhìn về phía cô: "Em cũng không định rời đi a."
"Cô....... cô thật sự là một cô gái hư hỏng và xấu xa." Lục Kiều Vi vừa tức giận lại vừa xấu hổ, nói chuyện đều lắp bắp: "Có phải cô cố ý hay không!"
"A ..........." Văn Cẩn Ngôn hơi kinh ngạc, kéo dài giọng điệu: "Đều đã bị chị đoán được, xem ra em chỉ có thể thừa nhận, đúng vậy, ngày đó em im lặng không nói chuyện ...... Thật ra là đang ghi âm."
Lục Kiều Vi: "......"
" Sau đó, cảm thấy giọng nói của chị rất dễ nghe, em không thể nhịn được, đều nghe nó mỗi ngày, từ từ đã biến thành nhạc chuông, hiệu ứng cũng không tệ lắm. "
"Cô...cô...cô! "Lục Kiều Vi quả thật muốn dậm chân, ngón tay hướng đến trên người nàng chỉ qua chỉ lại: "Cô....cô xoá nó cho tôi!"
"Đừng nóng giận." Văn Cẩn Ngôn lấy điện thoại ra, trượt mở màn hình: "Muốn xóa cũng không phải không được, nhưng phải có điều kiện. Tất cả đều phải có trình tự, đúng không."
Lục Kiều Vi thật ra đang chuẩn bị áp dụng biện pháp cứng rắn, đi tới đoạt lấy điện thoại di động của Văn Cẩn Ngôn, khi nghe nàng nói như vậy, ổn định lại tinh thần. Đang vừa muốn nói cô ra một cái giá đi, nhưng khi nhìn thấy Văn Cẩn Ngôn bày ra bộ dáng 'Đây không phải chuyện nhỏ, không thể chỉ có tiền là được ", cho nên cô không dám mở miệng nói nữa.
Văn Cẩn Ngôn nói: "Ngày hôm đó em gọi điện thoại cho chị, vốn dĩ chỉ muốn nói với chị về chuyện thiết kế. Nhưng sau khi chị cúp máy, tất cả mọi người trong phòng họp đều nhìn chằm chằm vào em, làm em rất mất mặt, chị có hiểu được cảm giác khó chịu này không?"
Hiểu, Lục Kiều Vi vừa rồi mới cảm thụ được một chút, cảm thấy những gì bày trước mắt cũng chưa nói lên ý nghĩa gì, cô đuối lý, cô nhận.
"Cô nói đi, điều kiện gì."
Văn Cẩn Ngôn đột nhiên đến gần.
Lục Kiều Vi hô hấp căng thẳng, cả người đều run lên: "Cô làm gì?"
"Nói điều kiện a." Văn Cẩn Ngôn đè nén thanh âm, nghiêm trang nói: "Chuyện này nên nói nhỏ, nếu để người khác nghe được sẽ rất mất mặt, chị đưa lỗ tai lại đây đi. "
Lục Kiều Vi cảm thấy rất kỳ lạ, người này thật sự có khuôn mặt để mà mất sao.
Lục Kiều Vi xụ mặt dựng lỗ tai lên cẩn thận lắng nghe. Văn Cẩn Ngôn dán ở bên tai cô, nhỏ giọng nói: "Nghe nói nhà thiết kế Lục làm rất tốt, là một *mãnh, em muốn thử xem sao."
"Em rất muốn thoải mái một chút."
*mãnh (mãnh công/mãnh thụ): người có thân thể khoẻ mạnh, dẻo dai, bền bỉ.
......................................
Editor: Hồ ly đạo hạnh cao thâm, Vi Vi chỉ là người phàm thôi, sao đấu lại ^^