Những người trong quán trà sữa nghe được lời nói của Lục Kiều Vi đều nhìn sang, lời tỏ tình của nàng quá trực tiếp, đặc biệt là giới tính của người được nàng tỏ tình, làm tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Mọi người dừng việc đang làm lại nhìn hai người, nhiệt độ trên mặt Lục Kiều Vi càng tăng lên, không lâu đã đỏ bừng.
Nàng kéo vạt áo Văn Cẩn Ngôn nói: “Chị nói cái gì đi, tôi như thế này thật xấu hổ.”
"Đáp ứng em." Văn Cẩn Ngôn thở ra, tuy thời tiết rất lạnh nhưng mối quan hệ giữa hai người lại rất nóng bỏng, cô nắm lấy tay Lục Kiều Vi đang nắm vạt áo của mình, đặt vào lòng bàn tay mình.
Rất trịnh trọng.
"Không nghĩ tới em lại mở miệng trước."
Lục Kiều Vi ừ một tiếng, tay còn lại véo véo cô, Văn Cẩn Ngôn vén tóc ra sau tai, nghiêng người về phía nàng, như chờ đợi nụ hôn của nàng.
Kỳ thực Lục Kiều Vi chỉ muốn nói nhỏ với nàng: “Bởi vì tôi mãnh hơn.” Nhìn khuôn mặt trắng nõn của Văn Cẩn Ngôn, tâm tư của nàng liền nảy mầm, nàng nghiêng người về phía trước, trong lúc môi dán lên, đột nhiên một trận hoan hô vang lên.
Lục Kiều Vi giật mình, toàn thân run lên, môi nhanh chóng rời đi, ngơ ngác nhìn mọi người trong cửa hàng, Văn Cẩn Ngôn chắn nàng ở sau lưng, chặn nàng lại.
Những người đến quán trà sữa đa số là học sinh, hoặc những người tầm tuổi hai người, nhìn hai người cùng giới ở bên nhau, họ rất kinh ngạc.
Lục Kiều Vi cùng Văn Cẩn Ngôn đang nói chuyện cũng đã chú ý, đều hạ thấp giọng, không nghĩ tới đám người này lại nhìn chằm chằm vào hai người.
Một số người giơ điện thoại lên, không hỏi họ có ý gì mà chỉ quay video, tin tức lan truyền nhanh chóng trong thị trấn nhỏ, nếu trở nên phổ biến thì xong đời.
Lục Kiều Vi rất khó chịu, nhưng nàng lại ngượng ngùng đi ngăn lại. Lục Hạo Dương bưng ba ly trà sữa tới, khuyên nhủ từng người: "Xin đừng quay video, cảm ơn. Cũng đừng chụp ảnh được không? Thông cảm một chút, cảm ơn lời chúc phúc của mọi người."
Sau khi thuyết phục xong, xác định không có người lén quay phim, Lục Hạo Dương vẫy tay với hai người: "Đi thôi ạ."
Văn Cẩn Ngôn dẫn Lục Kiều Vi ra ngoài, ở cửa hít một hơi thật sâu, trấn an nhìn về phía Lục Kiều Vi, hỏi: "Sợ không?"
"Không, chỉ là không thích người ta chụp hình thôi." Lục Kiều Vi thường xuyên chụp ảnh tư liệu sáng tác, nhưng nàng chưa bao giờ chụp ảnh, rất hiếm khi selfie, nàng ghét loại chụp lén này.
Nàng lại nói: “Mỹ nữ như tôi chỉ cần nhìn là được rồi, sao lại phải chụp? Chụp được cũng không phải của bọn họ.”
Văn Cẩn Ngôn ừ một tiếng, nắm chặt tay nàng.
Lục Kiều Vi còn tưởng Văn Cẩn Ngôn sẽ nói thêm gì đó, dù sao lời nàng vừa nói rất có ám chỉ. Lúc này Văn Cẩn Ngôn yên lặng, ánh sáng bên đường chiếu lên khóe miệng cô cong cong, khiến Lục Kiều Vi nhớ tới cái gì đó.
Nàng kéo tay Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn quay đầu nhìn nàng, Lục Kiều Vi nhẹ nhàng nhón chân nói "meo" vào tai cô.
Văn Cẩn Ngôn không hiểu, hoài nghi nhìn nàng: "Sao vậy?"
"Chị không hiểu ý của tôi sao?" Lục Kiều Vi hỏi.
Văn Cẩn Ngôn hơi ngẩng đầu, nghiêm túc suy nghĩ, nghĩ tới lần trước Lục Kiều Vi “meo” vào tai cô, hai người đang làm chuyện đó.
Cô cúi người nhìn lại, Lục Hạo Dương tự giác đi đến đèn đường, nhìn chằm chằm vào thanh sắt, lại giơ tay sờ sờ. Ừm, đúng là sắt tốt.
Văn Cẩn Ngôn hạ giọng nói: “Muốn ngủ sao?”
"Ngủ cái gì? Mới có tám giờ." Lục Kiều Vi thật không hiểu loại ngủ sớm này, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Văn Cẩn Ngôn, nàng đột nhiên hiểu ý của cô.
"Không phải chứ, sao trong đầu chị đều là những loại việc này vậy!"
Văn Cẩn Ngôn nói: "Việc này là việc gì?"
Lục Kiều Vi thở ra nói vào tai cô: “Chính là câu nói kia, má lúm đồng tiền của người không có rượu, nhưng ta lại say giống như điêu cẩu.”
Những lời này thường xuyên nghe thấy, đó là một lời âu yếm rất nổi tiếng.
Lại phát ra từ miệng Lục Kiều Vi có chút nghiêm túc, Văn Cẩn Ngôn hỏi: "Em say thật sao? Tôi thấy mắt của em khá tỉnh táo."
Lục Kiều Vi nhìn chằm chằm cô, lời nói lãng mạn như vậy, nữ nhân này còn giả vờ đơn thuần trước mặt nàng sao?
"Không say."
"Nhưng tôi say."
"Vậy thì tôi cũng miễn cưỡng say đi."
Hai người một qua một lại, có chút ấu trĩ, Lục Hạo Dương nghe vậy rất hoang mang, húp một ngụm trà sữa, có rượu sao? Không có.
9 giờ rưỡi, cái nắm tay toát ra nhiệt độ cực nóng, những người khiêu vũ ở quảng trường và đi dạo đều giải tán.
Ba người như người gỗ, không di chuyển.
Nói là mối quan hệ chỉ mới xác nhận, nhưng thực tế mối quan hệ của hai người đã thay đổi kể từ khi Lục Kiều Vi mở cửa, kêu Văn Cẩn Ngôn đến ở cùng trong căn nhà thuê nhỏ.
Chuyện yêu đương có lẽ không trịnh trọng như kết hôn, nhưng vẫn cần có chút nghi thức, Lục Kiều Vi siết chặt tay Văn Cẩn Ngôn nói: “Vào đi, ngày mai tôi lại tới tìm chị, mang đồ ăn ngon cho chị.”
“Được.” Văn Cẩn Ngôn không muốn buông tay, nói: “Ngày mai em đi xem mắt cùng Khúc Thanh Trúc phải không?”
Lục Kiều Vi gật đầu, nghiêm túc nói: "Tôi không đi xem mắt, là Thanh Trúc đi xem mắt, cậu ấy vừa trở về liền đi xem mắt."
"Cô ấy muốn đi xem mắt sao?" Văn Cẩn Ngôn hỏi.
Lục Kiều Vi thở dài: "Đương nhiên là cậu ấy không muốn, mẹ cậu ấy vẫn luôn thúc giục cậu ấy, này rất phiền người, chờ qua tết sẽ tốt lên thôi."
Sợ Văn Cẩn Ngôn hiểu lầm, nàng bắt đầu báo cáo: "Chỉ cần mẹ cậu ấy không đi cùng, tôi phải đi cùng cậu ấy thêm vài lần nữa, tôi không yên tâm để cậu ấy đi một mình."
"Không sao, tôi hiểu được." Ở quán trà sữa hai người đã nói rõ ràng, Văn Cẩn Ngôn nói: "Vậy đến lúc đó tôi đi cùng em, hẳn là không phiền đi."
"Tôi đã nói với Thanh Trúc rồi, cậu ấy nói được."
Nói chuyện một lúc, Mẹ Lục gọi điện giục hai chị em về, ban đêm đừng đi la cà bên ngoài, lúc này là thời điểm bọn du côn lưu manh hoạt động.
Lúc Văn Cẩn Ngôn đi vào khách sạn, hai chị em mới ra khỏi cửa khách sạn, đi bộ một quãng ngắn, khi đi qua ngõ, Lục Hạo Dương mở đèn điện thoại, nói: “Chị, thế mà hôm nay chị còn làm nũng, đúng là sống lâu mới thấy nha."
"Em thấy chị làm nũng khi nào? Con mắt nào của em nhìn thấy?" Lục Kiều Vi vừa nói vừa đánh vào đầu em trai mình.
Lục Hạo Dương ủy khuất nói: “Lúc ở quán trà sữa, em thấy chị còn khóc.”
Lúc này Lục Kiều Vi rất muốn bóp chết em trai mình, nhưng cũng may Lục Hạo Dương có chút sáng suốt liền bịt miệng lại, chỉ gật đầu.
Ánh đèn nhấp nháy hai lần, Lục Kiều Vi quay đầu nhìn Lục Hạo Dương hỏi: “Lúc ở quán trà sữa có thấy chị hơi mất mặt không?”
"Sao lại mất mặt?" Lục Hạo Dương nghi hoặc nói: “Chị, chị không có định nghĩa gì đối với bản thân sao? Kỳ thực chị không phải loại hình sắc bén, bộ dáng của chị là dịu dàng ngoan ngoãn, rất xinh đẹp.”
Lục Kiều Vi cau mày nói: “Ai ngoan ngoãn?”
“Chị đó, lúc ở bên cạnh chị dâu liền rất ngoan ngoãn.”
Lục Kiều Vi cảm giác được ánh mắt của em trai mình chắc chắn có vấn đề, khi đến cửa nhà, nàng đặt một ngón tay lên môi nhắc nhở em trai đừng nói chuyện, nhưng Lục Hạo Dương nhịn không được mà thấp giọng nói: "Chị, kỳ thực lúc đầu em bị dọa sợ khiếp vía, còn tưởng chị cầu hôn."
Cầu hôn? Không có khả năng, Văn Cẩn Ngôn mới là người cầu hôn nàng! Hơn nữa vừa mới yêu nhau, nào có chuyện nhanh như vậy?
Hừ, ít nhất phải vài tháng!
Hai chị em đi lên lầu, Mẹ Lục mở cửa, bà nhìn hai người, sắc mặt thay đổi nói: “Hai đứa còn biết đường về à.”
"Chơi một chút, mẹ đừng tức giận."
Lục Kiều Vi cười khúc khích, đặt đồ nàng mua lên ghế sô pha: “Con đi tắm đây, mọi người ăn cơm đi.”
Chờ Mẹ Lục gật đầu, Lục Kiều Vi liền đi vào phòng, để lại em trai ăn mắng, Lục Kiều Vi và Lục Vũ Tây ngủ cùng phòng, tắm rửa xong liền hỏi: “Hôm nay trong nhà yên tĩnh không?”
"Không yên tĩnh." Lục Vũ Tây thấp giọng nói: "Lạc Nhất Ngôn gọi điện mấy lần, mẹ anh ta thật vô lý, bà ta nhất quyết nói chị ngoại tình, tìm tiểu tam, còn mắng chị rất khó nghe..."
Lục Vũ Tây nói: “Mẹ nói bọn họ còn dám làm loạn, lại nói hươu nói vượn sẽ cầm dao giết chết bọn họ, ai cũng đừng nghĩ được ăn tết.”
Lục Kiều Vi đã sớm đoán được nhà Lạc Nhất Ngôn sẽ tới nói bậy, mắt nàng tối sầm, nói: “Chờ hai ngày nữa xem bọn họ làm loạn như thế nào, làm cho năm nay nhà bọn họ khó mà đi qua, chờ xem."
Lục Vũ Tây thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại rất tò mò: "Chị, chị thật sự tìm tiểu tam sao, còn là nữ..."
Lục Kiều Vi nói: "Tiểu tam cái gì? Đó là bạn gái đứng đắn của chị."
Nàng nhìn lên trần nhà: “Sao, chị nói thế làm em sợ à?”
Dù sao trước kia Lục Kiều Vi cũng là gái thẳng, Lục Vũ Tây nhất thời không thể tin, liền xoay người nhìn chằm chằm vào nàng: “Chị, không phải là em coi thường chị hay gì đâu, chỉ là quá đột ngột, không phải trước kia chị đều có bạn trai sao, sao đột nhiên lại cong?"
“…Ừm, có thể là chị chỉ cong với cô ấy."
Tắt đèn, xung quanh tối như mực, Lục Kiều Vi cảm thấy trong lòng như nhét rất nhiều kẹo, rất ngọt ngào, nàng gối lên cánh tay, tự nhiên nói: “Chị thích cô ấy, cho nên chị mới cong, chị đối với người khác, đối với nữ nhân khác, đều không có hứng thú. Có lẽ có phải cong hay không không quan trọng, quan trọng là chị gặp được người xứng đáng được chị thích."
Lục Kiều Vi đã suy nghĩ kỹ, nàng thật sự không có hứng thú với những nữ nhân khác, cũng không có hứng thú với nữ nhân, nhưng nàng lại có cảm giác đó với Văn Cẩn Ngôn, nếu không phải mẹ nàng thúc giục nàng về, nàng rất muốn ở khách sạn qua đêm với Văn Cẩn Ngôn.
Aiz.
“Chị rất thích cô ấy.” Lục Kiều Vi quay đầu lại nhìn Lục Vũ Tây, “Em sẽ ủng hộ chị mà phải không?”
Lục Vũ Tây nghiêm túc suy nghĩ, lý trí nói: “Hiện tại em không thể dễ dàng kết luận, chủ yếu là bởi vì em chưa nhìn thấy dung mạo của chị ấy như thế nào, tính cách như thế nào. Nếu là người khác, có lẽ em sẽ ủng hộ, dù sao thì đó cũng không liên quan đến em, nhưng chị là chị gái của em, em nhất định phải suy nghĩ kỹ."
“Gặp cô ấy thì em sẽ biết.” Lục Kiều Vi tự tin nói, chui vào trong chăn, trộm gửi tin nhắn cho Văn Cẩn Ngôn.
Vui quá, nàng có bạn gái rồi.
…
Ngày hôm sau.
Lục Kiều Vi chưa ăn sáng thì đã ra ngoài, Lục Hạo Dương đã thay quần áo, lần này Lục Kiều Vi không có ý định dẫn hắn đi cùng, ngược lại trịnh trọng vỗ vai hắn nói: “Hôm nay chị có một nhiệm vụ quan trọng giao cho em.”
“Nhiệm vụ gì?” Lục Hạo Dương khẩn trương nhìn nàng.
"Nói cho nhị tỷ của em biết bạn gái của chị tuyệt vời như thế nào."
Lục Hạo Dương: "..."
Sau đó, Lục Kiều Vi nhìn em trai thành thật của mình mang chiếc máy tính bảng đến phòng Lục Tây Vũ, nói: “Nhị tỷ, em có phong bì đỏ 5.200 tệ, máy tính bảng cũng là chị dâu mua cho em, chị dâu rất dịu dàng, cũng rất tốt với đại tỷ, đây chính là tình yêu..."
Khi rời đi, Lục Kiều Vi đã gửi một tin nhắn cho mẹ nàng, nói hôm nay đi xem mắt cùng Khúc Thanh Trúc sẽ về muộn một chút.
Nam nhân xem mắt với Khúc Thanh Trúc vẫn là không biết xấu hổ, hắn vẫn hỏi Khúc Thanh Trúc có trả hết khoản vay mua nhà chưa.
Ngoại hình của hắn cũng không tệ, tóc chải rẽ giữa, có bôi một ít sáp, ngồi đối diện với Khúc Thanh Trúc, còn gọi Khúc Thanh Trúc là chị.
Cũng không biết xu hướng hiện nay là gì, một đám con trai đều không nam tính lắm, dù sao Lục Kiều Vi cũng không thích nam nhân kia.
Nàng hạ giọng hỏi: "Sao vậy? Không phải lần trước đã từ chối cậu ta rồi sao? Sao cậu còn xem mắt với cậu ta?"
Khúc Thanh Trúc bất đắc dĩ nói: “Lát nữa nghe cậu ta nói thêm vài câu thì cậu sẽ biết.”
Lục Kiều Vi còn chưa chuẩn bị xong, nam nhân kia đã nói: "Chào hai chị, hai người có muốn ăn gì không? Tôi giúp hai người gọi món."
Trong nháy mắt đã hiểu, miệng ngọt.
Có thể tăng thêm độ hảo cảm của Mẹ Khúc.
Tiếp theo, khi gọi đồ ăn, nam nhân này thật lắm lời, hỏi ăn cái này hay không, uống cái kia hay không, khiến Lục Kiều Vi đều nắm thành quyền.
Nếu em trai nàng có cái đức hạnh này, nàng đã sớm vung quyền ra rồi.
Nam nhân này tự giới thiệu là Tịnh Vạn Bân, là tiến sĩ, tốt nghiệp Đại học 985, mới ra trường đi làm không lâu, tính ra kém hơn Khúc Thanh Trúc một tuổi.
Tịnh Vạn Bân nói xong cũng muốn nghe hai người giới thiệu, hắn biết Lục Kiều Vi và Khúc Thanh Trúc cùng nhau tốt nghiệp, cho nên nhìn qua Văn Cẩn Ngôn.
Lục Kiều Vi cau mày nói: "Nhìn cái gì mà nhìn? Đây là bạn gái của tôi."
“Xin lỗi.” Tịnh Vạn Bân kinh ngạc nhìn hai người, sau đó nói với Khúc Thanh Trúc: “Chị, lát nữa đi xem phim đi, là phim Tết, khá hay, hai ngày nay vẫn luôn tuyên truyền."
Khúc Thanh Trúc xinh đẹp, thu nhập cao, người theo đuổi cô xếp hàng dài, người xem mắt với cô đều rất hài lòng. Khúc Thanh Trúc không có tâm tư đi yêu đương, đều trực tiếp từ chối trên WeChat, có người sẽ không từ bỏ ý định một hai phải mời cô ăn cơm.
Tịnh Vạn Bân chính là như vậy, dù Khúc Thanh Trúc có từ chối bao nhiêu lần đi chăng nữa thì Tịnh Vạn Bân luôn có thể tìm được cơ hội, thậm chí còn xu nịnh mẹ của Khúc Thanh Trúc, kéo mẹ của cô về cùng một phe, tìm cơ hội hẹn hò với cô.
"Tôi đi nghe điện thoại." Văn Cẩn Ngôn chỉ vào màn hình điện thoại, Lục Kiều Vi gật đầu, lười biếng nói: "Cậu mời khách sao? Bọn tôi đều là bạn của Thanh Trúc, cùng đi xem đi."
Tịnh Vạn Bân đồng ý, lại nói: “Bất quá, tôi mời bạn gái của chị đi xem phim không tốt lắm đúng không? Chỉ sợ chị để ý.”
Vốn dĩ cũng không có gì, nhưng đột nhiên nghe được những lời hắn nói làm nàng cảm thấy có chút ghê tởm, Lục Kiều Vi không muốn để hắn mời khách, lại càng không vừa mắt hắn hơn.
Sắc mặt Khúc Thanh Trúc cũng không đổi, nói: "Tịnh tiên sinh, không xem phim nữa, chúng ta không hợp nhau, về sau chúng ta vẫn là làm bạn đi."
"Tôi biết, cho nên tôi mới theo đuổi chị, chị đừng tự áp lực quá lớn, tôi chỉ muốn mời chị đi xem phim như những người bạn bình thường thôi."
Mặt Khúc Thanh Trúc lạnh lùng: "Tôi cảm thấy cậu..."
“Tôi cảm thấy nên đi xem phim đi.” Đột nhiên có một giọng nói vang lên, một giọng nói quen thuộc, người đi tới, mang theo mùi trà xanh, “Đều gọi là chị rồi, không đi chẳng phải không thích hợp lắm sao?”
Thích Nhất Hoan mặc áo khoác đỏ, vô cùng yêu diễm ngồi bên cạnh Khúc Thanh Trúc, oán trách nói: “Tịnh tiên sinh thật là, đã ăn một bữa cơm còn không biết dỗ người, Thanh Trúc tốt như vậy, hai ba câu là có thể thuyết phục được sao?"
Nàng đột nhiên xuất hiện, mọi người đều nhìn chằm chằm vào nàng, Tịnh Vạn Bân nhất thời không phản ứng lại, chỉ đáp lại, sau đó hỏi nàng là ai.
"Tôi là bạn của Thanh Trúc." Thích Nhất Hoan giới thiệu đơn giản, nhưng ánh mắt nàng nhìn Khúc Thanh Trúc, ánh sáng lộ ra không đơn giản như vậy.
Khúc Thanh Trúc mím môi, cô không hiểu ý tứ của nàng, càng không biết tại sao nàng lại đột nhiên xuất hiện, cô hỏi Lục Kiều Vi, Lục Kiều Vi cũng có vẻ hoang mang, cho đến khi Văn Cẩn Ngôn từ ngoài cửa bước vào.
Thích Nhất Hoan cầm lấy thực đơn trên bàn, hỏi: "Tôi gọi món được không? Cậu không phiền đi."
Nữ nhân xinh đẹp ở đâu cũng đều thu hút mọi người, đặc biệt là những mỹ nữ như Thích Nhất Hoan, Tịnh Vạn Bân chưa bao giờ nhìn thấy nhiều mỹ nữ cùng một lúc như vậy, liền gật đầu nói được.
Thích Nhất Hoan lật thực đơn, không thèm nhìn mà gọi phục vụ: “Mang món ngon nhất ở đây đi.” Phục vụ ghi đơn, nàng lại ngăn hắn lại nói: “Đừng đi a, tôi còn chưa nói xong, ý của tôi là, mang tất cả món ngon cho năm người chúng tôi đi."
Vốn dĩ bàn bọn họ đang ngồi là dành cho bốn người, nhưng nếu thêm một người sẽ rất chật, thấy nàng hào phóng, phục vụ hỏi bọn họ có muốn đổi chỗ không.
Thích Nhất Hoan không chút do dự nói đổi, khi phục vụ bưng đồ ăn lên bàn, Thích Nhất Hoan lắc đầu ghét bỏ nói: "Đều bỏ mấy món này đi, phục vụ mấy món tôi vừa gọi thôi."
Đổi một chỗ ngồi đẹp hơn một chút, qua mấy phút thì phục vụ mang bít tết lên, hương vị bít tết làm ở thị trấn nhỏ đương nhiên không ngon bằng bít tết trong nhà hàng năm sao của Thích Nhất Hoan, Thích Nhất Hoan ăn một miếng liền không động nữa, ngồi bên cạnh xem điện thoại.
Những người khác ăn xong để dao nĩa xuống, Khúc Thanh Trúc đứng dậy định thanh toán, nhưng Thích Nhất Hoan giữ cô lại, nói: “Thanh Trúc, em phải cho nam nhân chút mặt mũi chứ, em giành trả tiền, vậy Tịnh tiên sinh để mặt mũi ở chỗ nào. Đúng không, Tịnh tiên sinh, tôi vừa thấy cậu đứng dậy."
Tịnh Vạn Bân chính là ngồi lâu mông tê nên đổi tư thế.
Thích Nhất Hoan không nhanh không chậm mà đè ép hắn, nói: "Tôi hiểu rồi, chỉ là mấy miếng bít tết mà thôi, cũng không tốn bao nhiêu tiền, đầu năm nay không có năng lực tiêu tiền, vậy theo đuổi ai được chứ?"
Nói là mấy miếng bít tết, đổi bàn một lần, còn gọi món chính của nhà hàng, khi đưa hóa đơn, Tịnh Vạn Bân liền giật giật mày.
Gần 3000 tệ.
Mặc dù vậy, Thích Nhất Hoan vẫn bắt bẻ nói hương vị của nhà hàng nhỏ không ngon, sau này nhìn thấy một nhà hàng cao cấp, nàng nhất định sẽ nếm thử so sánh.
Nói xong, Thích Nhất Hoan quay đầu nhìn Tịnh Vạn Bân đang im lặng nói: "Có phải tôi đã làm sai cái gì rồi hay không? Nhìn Tịnh tiên sinh có vẻ không vui lắm, nếu không bọn tôi chuyển tiền lại cho cậu nhé?"
"Không cần... Tôi không có không vui." Tịnh Vạn Bân miễn cưỡng nói.
"Vậy là tốt rồi, chúng ta đi xem phim đi." Thích Nhất Hoan nhìn Lục Kiều Vi hỏi: "Ở đây có rạp chiếu phim nào tốt không, hiệu ứng 3D tốt một chút, còn có không gian yên tĩnh, tôi lái xe một đêm, mệt muốn chết người."
Lục Kiều Vi vốn đã tức giận với Tịnh Vạn Bân, mỗi lần đi xem mắt đều là Khúc Thanh Trúc trả tiền, còn con mẹ nó mở miệng là kêu chị, ghê tởm muốn chết.
Nàng trực tiếp giới thiệu rạp chiếu phim tốt nhất ở đây cho Thích Nhất Hoan, mua năm vé, khi thanh toán, Thích Nhất Hoan nói: "Tịnh tiên sinh, sao cậu không trả tiền cho bạn gái của thiết kế Lục a? Nam nhân nói trả tiền liền trả tiền, sợ cái gì chứ”.
Tịnh Vạn Bân chỉ có thể mở điện thoại quét mã QR, hắn không có đủ tiền trong WeChat nên quét bằng Alipay, vài người đi vào địa điểm, có rất nhiều người tới xem phim Tết, ngồi đầy ghế, rất ồn ào, Thích Nhất Hoan ngồi giữa Khúc Thanh Trúc và Tịnh Vạn Bân, từ đầu đến cuối phim đều nhắm mắt.
Có cảm giác như tiêu tiền để ngủ, tan cuộc nàng mê man mà nhìn mọi người, nói: "Sao vậy? Sao không nói gì, phim không hay sao?"
Lục Kiều Vi trả lời nàng, Thích Nhất Hoan nói: "Khó trách, Tịnh tiên sinh đều không gọi tôi là chị, làm tôi tưởng cậu ấy không vui, là chúng ta tiêu quá nhiều tiền."
Tịnh Vạn Bân cảm thấy kêu chị quá không thoải mái, nhưng Thích Nhất Hoan nói như vậy, hắn chỉ có thể khô khan kêu một tiếng.
Thích Nhất Hoan đáp lại một tiếng, kéo giọng nói: "Ngoan, lần sau lại đến tìm mấy chị đi chơi, đừng ngại."
Sắc mặt Tịnh Vạn Bân khó coi: “Được, chị.”
Thích Nhất Hoan lại nhìn Khúc Thanh Trúc, nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta đi trung tâm thương mại đi, đây là lần đầu tiên tôi tới đây, dẫn tôi đi tham quan một vòng đi."
Khúc Thanh Trúc không biết tại sao nàng lại đột nhiên tới đây, trước kia cô không muốn tiếp xúc với nàng, nhưng lần này ma xui quỷ khiến lại gật đầu.
Tịnh Vạn Bân vội vàng nói: “Nhà tôi còn có việc, tôi đi trước.”
"Đừng vội chứ." Thích Nhất Hoan nói: "Hiện tại cậu đi rồi, nói ra người khác còn tưởng rằng cậu sợ bọn tôi kêu cậu trả tiền, bọn tôi là loại người này sao?"
Phải hay không phải vào trung tâm thương mại sẽ biết.
Đương nhiên tình hình chung là đúng.
Tịnh Vạn Bân muốn đi, nhưng Thích Nhất Hoan còn muốn tiếp đón hắn: "Đi thôi, giúp mấy chị xách túi, nhìn xem mấy chị đây đều là chân yếu tay mềm, sao có thể xách được, rất mệt a."
Nàng xinh đẹp, là loại người trời sinh kiều khí, khi ánh mắt quét qua Tịnh Vạn Bân, tự nhiên mang theo một cảm giác khinh thường.
Tịnh Vạn Bân muốn từ chối lại không thể mở miệng.
Thích Nhất Hoan đi vào liền bắt đầu tiêu tiền, bảo Tịnh Vạn Bân thanh toán, Tịnh Vạn Bân da mặt mày không đi, muốn lấy cớ chạy thoát thân, Thích Nhất Hoan mở WeChat, cho xem số tiền trên đó.
Nàng nói: “Lần sau mấy chị đây sẽ không mang cậu đi chơi nữa đâu.” Sau đó nàng hỏi Khúc Thanh Trúc: “Quên hỏi, em thích nam nhân bủn xỉn sao?”
Khúc Thanh Trúc lắc đầu, “Không thích.”
Tịnh Vạn Bân cầm thẻ đi thanh toán.
Bộ dáng nghẹn khuất kia khiến trong lòng Lục Kiều Vi rất sảng khoái.
Vốn dĩ nàng định tới tính sổ Tịnh Vạn Bân một trận, nói cho hắn biết thế nào là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Không nghĩ tới Thích Nhất Hoan làm như vậy, còn sảng khoái hơn nàng nghĩ.
Chỉ là thủ đoạn của Thích Nhất Hoan quá kỳ quái, nàng không thể giải thích cụ thể, nhưng nàng luôn cảm thấy có nơi nào không đúng.
Văn Cẩn Ngôn nhắc nhở nàng: “Em có ngửi thấy mùi nước hoa của cậu ấy không?”
Lục Kiều Vi cau mày, nghi hoặc mà nhìn Văn Cẩn Ngôn: "Sao em phải ngửi nước hoa của chị ấy? Em lại không phải người đáng khinh."
Văn Cẩn Ngôn bị thẳng thắn của nàng chọc cười, nói: “Ý chị không phải vậy, chị chỉ muốn nói là trên người cậu ấy có mùi trà xanh.”
Lục Kiều Vi hiểu ý, nhìn Thích Nhất Hoan vẫn đang bảo Tịnh Vạn Bân trả tiền, nàng nhéo mũi, chậc hai tiếng: “Chậc chậc, quá trà.”
Khúc Thanh Trúc đứng bên cạnh nhẹ cười nói: "Vi Vi, cậu không cần đi cùng mình nữa đâu, cậu theo Văn tổng đi chơi đi."
Đôi mày cau lại hồi lâu đã giãn ra, Khúc Thanh Trúc cười lên nhìn rất xinh đẹp, giống như tuyết mùa đông đang dần tan, nụ hoa hồng bắt đầu duỗi thân trong băng.
Lục Kiều Vi xác định tâm tình của cô rất tốt, quyết định dành thời gian cho bạn gái, nói: “Khi nào cậu về tới nhà thì nhắn tin cho mình, mình đi nơi khác chơi.”
"Được."
Từ khi trở về, Khúc Thanh Trúc vẫn luôn mặt ủ mày chau, Lục Kiều Vi có thể cảm nhận được Khúc Thanh Trúc không vui vẻ bằng tăng ca ở công ty.
Nàng rất muốn giúp Khúc Thanh Trúc, nhưng nàng không thể làm gì được, cho dù nàng biết mẹ của Khúc Thanh Trúc thực sự kỳ quái, nàng cũng không thể nói cho Khúc Thanh Trúc biết.
Cách đây rất lâu, Khúc Thanh Trúc thường oán giận với nàng, nói Mẹ Khúc làm cô khổ sở, không thở nổi, nhưng thời gian trôi qua, cô không còn oán giận hay khóc nữa. Không phải Lục Kiều Vi không giúp cô giải quyết vấn đề, mà là oán giận cũng vô ích, dần dà bản thân cô cũng chán nản.
Khi Lục Kiều Vi lên lầu chơi, nàng nhận được tin nhắn từ Khúc Thanh Trúc, Khúc Thanh Trúc cùng nàng chia sẻ những gì Thích Nhất Hoan mua, nói rằng Thích Nhất Hoan đã giúp cô lấy lại số tiền, hiện tại đã vượt quá mức giá cô bỏ ra.
Nàng nhẹ nhàng dùng cánh tay đẩy Văn Cẩn Ngôn: “Chị gọi Thích Nhất Hoan tới à?”
“Không có.” Văn Cẩn Ngôn nói: “Chị chỉ nói Khúc Thanh Trúc đi xem mắt, lúc chúng ta đến nhà hàng, cậu ấy gọi điện nói đã tới.”
"Chị ấy còn rất có tâm."
…
Sau khi dạo một vòng trên lầu dưới lầu, các thương hiệu trong trung tâm thương mại chắc chắn không nổi tiếng về độ sang trọng cùng cao cấp bằng DMD, có rất nhiều thương hiệu, Lục Kiều Vi mua hai bộ quần áo cho Văn Cẩn Ngôn, tận hưởng niềm vui tiêu tiền cho bạn gái.
“Lại mua quần áo cho chị ăn tết, phải ăn mặc thật xinh đẹp.” Lục Kiều Vi nghiêm túc nói: “Sau đó cùng nhau bị đánh.”
Văn Cẩn Ngôn cười đáp: “Cầu mà không được.”
Lục Kiều Vi nghĩ nên chọn một chiếc áo khoác độn bông dày.
Quay sang khu vực áo bông trên lầu, nàng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, nàng nhanh chóng lui về, gửi tin nhắn cho em trai.
Lục Hạo Dương đáp: [Đúng đúng đúng, mẹ với mấy cô đang đi mua quần áo, không phải mấy chị đi xem phim sao? Gặp phải rồi sao?"
Lục Hạo Dương: [Chị chạy hướng đông đi, nếu để mấy cô phát hiện, một chút hy vọng cũng không có, trước tiên em giúp chị kéo người đi]
Lục Kiều Vi: [Cảm ơn]
Thị trấn nhỏ như vậy, cũng chỉ có một trung tâm thương mại, Lục Kiều Vi vươn cổ ra nhìn lần nữa, xung quanh có mấy cô và một đám trẻ con.
Nàng hít sâu một hơi, nhìn Văn Cẩn Ngôn nói: "Chúng ta phải phải trốn đi rồi."
“Không sao.” Văn Cẩn Ngôn hiểu.
Lục Kiều Vi dẫn cô đi vòng ra phía sau, khu mua sắm này tuy lớn nhưng đường lại rất hẹp, đi được hai bước, Lục Kiều Vi đụng phải một cô.
Sáu cô tách ra đi mua sắm riêng.
Lục Kiều Vi lại thay đổi lộ trình, nhanh chóng kéo Văn Cẩn Ngôn lại, trong lúc đó nàng nghe thấy cô mình hét lên: "Này, người kia có chút giống Vi Vi, con bé đi cùng bạn sao?"
"Rất giống." Một cô khác cũng nói: "Phỏng chừng là không nhìn thấy chúng ta, lát nữa tôi lại gọi con bé cùng đi mua quần áo."
Đây là điểm không tốt duy nhất của trung tâm thương mại, nhìn có rất nhiều cửa hàng nhưng thực tế không có bức tường nào, dù đứng ở đâu, chỉ cần có tầm nhìn tốt là có thể nhìn thấy.
Rẽ trái rẽ phải cũng vô ích, liên tục đụng phải mấy cô, cuối cùng cũng tìm được lối vào thang máy, Lục Kiều Vi hít một hơi thật sâu, trong lòng rất áy náy, nàng quay đầu nhìn Văn Cẩn Ngôn thì phát hiện Văn Cẩn Ngôn đang cười trộm.
"Chị cười cái gì?"
"Cảm giác như..." Bộ dáng Văn Cẩn Ngôn như giữ bí mật, sau khi thang máy đi xuống, cô nói: "Cảm giác giống như yêu đương vụng trộm vậy, còn cảm thấy em rất căng thẳng."
"Ai yêu đương vụng trộm với chị?" Lục Kiều Vi đỏ mặt, "Nếu không biết so sánh thì đừng so sánh, nghe thật kỳ quái, chị là bạn gái thật sự của em."
"Chị chỉ là cảm thấy rất kích thích." Văn Cẩn Ngôn nắm tay nàng lại, lực đạo kia nói cho Lục Kiều Vi rằng cô toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng.
Lục Kiều Vi nói: "Không phải khoe mẽ, lúc nhỏ mẹ em đã muốn đánh em, em đều chạy rất nhanh, nếu là đi trốn thì bà ấy đều không thể tìm thấy."
Văn Cẩn Ngôn gật đầu: “Em trốn đi, không ai có thể tìm được em.”
Lục Kiều Vi hừ một tiếng đắc ý, lại nắm tay cô nói: "Ủy khuất chị rồi."
Nàng nghĩ qua tết sẽ ngả bài với ba mẹ nàng, để không làm ba mẹ có một cái Tết không vui, cũng tránh làm ba mẹ quá tức giận.
"Chị không cảm thấy ủy khuất, hẳn là chị nợ chú dì, tôi đều dụ dỗ được Lục Kiều Vi tốt như vậy."
Trái tim của Lục Kiều Vi sắp bay.
Sau khi đi xuống lầu, đến khoảng cách an toàn, nàng kiễng chân hôn lên môi Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn cũng ôn nhu đáp lại.
Cảm giác của nụ hôn lần này khác với trước đây, trước đây tràn đầy ham muốn, mà lần này mang theo tình yêu ngọt ngào, sẽ trở nên triền miên, muốn đối đãi ôn nhu.
Đột nhiên, Lục Kiều Vi sửng sốt.
Ánh mắt sắc bén ở đâu đó phá lệ đột ngột, buộc Lục Kiều Vi bị lôi ra khỏi triền miên này, từ khoảng cách xa xa, nàng đối diện với ánh mắt đó, toàn thân nóng rồi lạnh.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, nàng đổ một thân mồ hôi.
Rất nhanh, nàng lại nhào tới, hôn đáp lại Văn Cẩn Ngôn, Văn Cẩn Ngôn là của nàng, nàng muốn làm gì thì làm.
Văn Cẩn Ngôn bị động tác của nàng làm cho sửng sốt, khó khăn đỡ eo nàng, đợi Lục Kiều Vi hôn đủ mới hỏi: “Sao vậy?”
Lục Kiều Vi liếc nhìn điện thoại.
Lục Hạo Dương sau mấy giây lại gửi cho nàng một tin nhắn: [Khi chị hành sự nhớ cẩn thận, ba vẫn chưa lên, còn đang ở dưới lầu chờ mọi người về]
Lục Kiều Vi mím môi nói: "Dù sao trở về cũng sẽ bị đánh, muốn hôn thì hôn cho đủ."